Thu Dĩnh sau khi tan học liền vào game, phát hiện bên
ngoài đang nhỏ mưa tí tách, mà bé còn chưa xuất hiện, hiển nhiên cha của đứa
nhỏ đã vào sớm hơn cô rồi, vừa lúc nhìn thấy Tự Nhất Mi, cô hỏi: “Anh có biết
Diệp Lạc ở đâu không?”
“À, Diệp Lạc hả, ở phòng sách.” Tự Nhất Mi nói
xong liền bước đi, miệng còn hùng hùng hổ hổ, “Cái gì chứ! Cư nhiên dám tiệt
hàng của bọn ta, xem ông đây chỉnh mấy
người như thế nào....".
Thu Dĩnh nhìn thân ảnh hấp tấp xa dần của Tự Nhất Mi, có chút không hiểu gì
Đi tới phòn sách, cô nhẹ nhàng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa đưa tới sự chú ý của Diệp Lạc đang xử lí công việc và bé đang
chơi, đương nhiên là còn có sói bạc đang nằm sấp như hình với bóng với bé
Bé vừa nhìn thấy Thu Dĩnh đi vào, lộ ra một nụ cười đáng yêu, dẽo giọng kêu
lên: “Mama ~”
“Đến đây.” Diệp Lạc thản nhiên nói.
“Uh.” Thu Dĩnh trả lời, sau đó đi đến ngồi xuống, sờ sờ cái
đầu nhỏ của cục cưng.
“Đợi một lát.”
“Được.”
Diệp Lạc không hề nói gì, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc chưa xong
Thu Dĩnh cũng không nói gì nữa, cầm lấy cuốn sách lúc trước còn chưa xem xong,
tùy tay lật xem
Sau ngày kết hôn, hình thức ở chung của bọn họ bất tri bất giác biến thành thế
này, Diệp Lạc có việc, cô cũng tìm việc để làm, đợi đến khi Diệp Lạc không còn
việc nữa, sẽ mang cô đi đánh quái, cho nên cấp bậc hiện tại của cô cũng tăng
rất nhanh, tuy chưa đến đại thần gì nhưng cũng tới cấp 35
Thu Dĩnh xem đến tờ cuối cùng, khép sách lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện
mưa đã ngừng, có chút nhàm chán nhìn về người con trai phía sau bàn.
Ngũ quan vô cùng đơn giản, nhưng tổ hợp lại tạo nên một mị lực độc đáo, mái
tóc dài màu xanh xoã tung rối
loạn đằng sau, quần áo màu trắng làm anh trông hơi gầy, khí chất ôn hoà, nhưng
lại cho người khác cảm giác xa cách.
Bây giờ ngẫm lại đúng là phim mà, hai người lúc trước coi như không có quan hệ
gì, bây giờ lại cùng ở chung 1
phòng...
“Phu nhân nhìn vi phu nghiên cứu được cái gì chưa?” Tiếng cười trầm thấp đưa Thu Dĩnh về hiện thực
“Có bề ngoài, có khí chất.” Cô theo phản
xạ thốt ra
Diệp Lạc nhíu mày, đây là trả lời kiểu gì?
“Ha ha.” Thu Dĩnh cười cười cho qua, sờ sờ cái mũi, cảm thấy ai
thán, trời ạ!Sao lại nói hết ra chứ?
“Xong chưa?” Chuyển đề tài.
“Uh.” Diệp Lạc đứng dậy đi đến ghế, ngồi xuống, lười nhác
tựa vào ghế dựa bên cạnh, xoa xoa hai má mềm mại trắng mịn của bé
“Đúng rồi, em thấy Tự Nhất Mi hình như rất vội vã, có chuyện gì sao?” Thu Dĩnh ôm bé, bất mãn trừng mắt nhìn Diệp Lạc, bé bị
nhéo đến hai má trở nên hồng hào rồi
“Chỉ là mấy chuyện tôm tép thôi.” Diệp
Lạc không thèm để ý nói.
Lúc này, bụng baby phát ra tiếng "cô cô".
“Con đói bụng à?”
“Hừ” Bé chu miệng,
quay đầu sang một bên không thèm để ý đến, bộ dáng như rất tức giận
“Con yêu, baba sai rồi, lần sau sẽ không làm con đau nữa, con tha thứ cho ba
được không? Baba đưa con đi ăn trứng con thích nhất, được không.”Diệp Lạc lấy lòng
nói.
Bé nghi nghi nhìn về phía Diệp Lạc, cái đầu nhỏ nghiền ngẫm lại, quyết định tin
tưởng một lần, “Con muốn bánh ngọt nữa.”
“Được”
Thu Dĩnh nhìn hình ảnh đã trình diễn nhiều lần trước mắt này, đen mặt lại, con
à, con đúng là dễ quên thật! Còn nữa, Diệp Lạc, em nghĩ anh nên đổi cách khác
đi, nếu không ngày nào đó chắc chắn sẽ mất tác dụng!