Tới gần 11 giờ, Lục Lộ ngồi không yên, nhìn qua nhìn
lại, cho đến khi di động Thu Dĩnh vang lên
Thu Dĩnh nhận điện thoại, “Alo, Diệp Lạc?”
“Uh, anh đến rồi"
“Diệp Lạc, anh chờ một chút, em lập tức đi ra.”
“Được, anh chờ em.”
Thu Dĩnh tắt điện thoại, nhanh chóng chạy về phía cửa trường
Lục Lộ chú ý toàn bộ quá trình của Thu Dĩnh cũng lấy túi xách đi theo
Cửa trường của Thu Dĩnh có 2 cây đại thụ, một trái một phải, trong đó, dưới một
góc cây đang có 2 chàng trai đứng đấy, trong đó có một người đang làm Lục Lộ
phiền não -- Cao Thành Thiếu.
Cao Thành Thiếu đã đi ra từ rất sớm, nghĩ đến có thể nhìn thấy cô gái mình đã
thích từ lâu, nụ cười trên mặt càng ôn nhu hơn
Thu Dĩnh chạy chậm đến cửa, liếc nhìn thấy một chàng trai đang ngoắc tay với
cô, cùng người trong game cũng không khác bao nhiêu, nhưng so với game còn chân
thật hơn, tim cô đập nhanh hơn, sau đó mỉm cười đi đến trước mặt chàng trai
đang ngoắc tay với cô
Cao Thành Thiếu thấy Thu Dĩnh đang đi đến hướng mình, mỉm cười đón nhận, nhưng
trong nháy mắt, nụ cười của y trở nên cứng đờ, vì Thu Dĩnh không dừng lại mà đi
thoáng qua y
Lục Lộ đi theo Thu
Dĩnh nhìn thấy tình cảnh này, nhịn không được lấy tay che mặt, trong lòng yên
lặng rơi lệ vì cục diện rối rắm mà mình đã dựng lên
Thu Dĩnh đi đến trước mặt Diệp Lạc, mỉm cười nói: “Diệp Lạc?”
“Tự giới thiệu một chút, Diệp Lạc, 22 tuổi, năm ba đại học XX.” Nói xong, anh tạm dừng một chút rồi nói tiếp:“Uh, còn
những phần sau, làm phiền phu nhân tự đào bới đi.”
“Ha ha, vậy em cũng làm phiền vi phu tự đào bới đi, bao gồm cả tên thật của em.” Thu
Dĩnh nhịn không được hay nói giỡn nói.
Diệp Lạc buồn rầu nhíu mày, nói: “Vậy anh sẽ ngẫm xem nên xưng hô như thế nào,
nên gọi em là phu nhân như trong game, hay là thân thiết hơn một chút, vợ yêu,
bà xã, bảo bối...” Vừa nói vừa nhìn những biến hoá trên mặt Thu Dĩnh
Thu Dĩnh nghe được những xưng hô vô cùng thân thiết, ửng đỏ cả mặt, cô nhìn
thấy Diệp Lạc vẫn muốn nói nữa, vội vàng mở miệng, “Không cần, gọi em Thu Dĩnh là
tốt rồi.”
Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh ửng đỏ cả mặt, thấy mục đích đã đạt tới, vội vàng mỉm
cười ngừng lại, nói: “Ha ha, Tiểu Dĩnh, bọn Hằng Mi đang ở khách sạn chờ chúng
ta.” Nói xong, nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Thu Dĩnh, anh mới sực nhớ tới cô
chưa biết bọn Hằng Mi là ai, vội vàng giải thích nói: “Chính là bọn Tự Nhất
Mi"
“Bọn Tự Nhất Mi cũng đến đây sao?” Thu
Dĩnh kinh ngạc nói.
“Uh, chuyện anh và em gặp mặt Tự Nhất Mi cũng biết, hắn đòi đi cho bằng được,
sau đó, nhờ cái miệng rộng ồn ào của hắn, rốt cuộc ai cũng biết, sau đó theo
hắn tới.” Diệp Lạc có chút bất đắc dĩ nói.
“Chúng ta đi nhanh đi, đừng để bọn họ chờ.”
Diệp Lạc giữ chặt Thu Dĩnh đang vội vã muốn chạy, có chút bất mãn nói: “Để bọn
họ chờ đi, yên tâm, bọn họ đói bụng tự biết kêu đồ ăn, chúng ta không cần phải
gấp gáp.”
Thu Dĩnh: “Thật?”
Diệp Lạc gật đầu.
Đúng là Diệp Lạc nói không sai, trong một căn phòng khách sạn, Hằng Mi: “A Lạc sao còn chưa tới a, tôi đói bụng muốn chết rồi.”
Vân Thiên ghé vào trên bàn oán giận: “A Lạc
thật chậm a! A Kì, em đói
bụng.”
Hàn Kì: “Chúng ta kêu đồ ăn trước
đi, A Lạc nhất định đang trách chúng ta đến phá đám nên sẽ không đến nhanh đâu
a.” Nói xong, anh tuỳ tiện chọn vài món
Cao Thành Thiếu nhìn hai người dần dần đi xa, trong lòng có chút khổ sở.
Lục Lộ cẩn thận mở miệng nói: “Cái kia, Cao học trưởng...”
Cao Thành Thiếu không yên lòng ừ một tiếng.
“Cái kia, Cao học trưởng, chân trời nơi nào không có cỏ
thơm...” Một tiếng cười đánh gãy lời
Lục Lộ.
“Ha ha, cô ấy là bạn tốt của em đi, bạn bè có phúc cùng hưởng, nên hôm nay em
thay cô ấy hẹn với anh đi.” Cao Thành Thiếu cười nói
“A!?”
Thu Dĩnh và Diệp Lạc đi đến đó, bọn Hằng Mi vừa lúc ăn xong, đồ ăn trên bàn còn
chưa xử lí xong đã bị hai nguời nhìn thấy.
Tận lực giới thiệu, lúc này, Diệp Lạc đang ăn đồ ăn, thấy mọi người đàm tiếu,
lâu lâu lại sáp vào một câu.
Hằng Mi nói: “Anh nói em nè, Thu Dĩnh, A Lạc trước đây thường bị dì ép mặc đồ
nữ, còn thắt hai bím tóc, ha ha ha ha...”
Diệp Lạc liếc mắt một cái: “Huh? Khi
đó tôi nhớ có một người muốn cùng tôi kết hôn a.”
Vân Thiên vỗ tay: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng nhớ, là A Mi nói!”
Hằng Mi giơ chân: “Khi đó ai mà biết ông là nam, chẳng những mặc váy, còn thắt
bím tóc, giọng nói cũng tinh tế như thế, đương nhiên sẽ nghĩ cậu là con
gái a"
Thất Hàn cười nói: “Lúc ấy A Mi còn khóc một trận, còn nói, tại sao A Lạc sinh
ra không phải con gái a.”
Thu Dĩnh nhìn bộ dáng hiện tại của Diệp Lạc, khó tưởng tượng nổi bộ dáng anh
thắt hai cái bím tóc cộng thêm mặc đồ con gái, cô đẩy đẩy cánh tay Diệp
Lạc, ghé vào bên tai anh hỏi nhỏ “Có ảnh chụp không?”
Diệp Lạc nhíu mày, “Muốn xem?”
Thu Dĩnh chờ mong gật đầu, “Uh.”
Diệp Lạc cười nói: “Tốt, ở nhà, khi nào về nhà với anh, enh cho em xem.”
Thu Dĩnh: “...”
[Tác
giả: Tiểu Diệp tử, chú em cũng đừng nên nóng vội a, nóng vội quá còn chưa
kịp ăn đậu hũ, đã doạ Tiểu Dĩnh của chúng ta chạy mất rồi.Diệp Lạc lộ ra nụ
cười “tình thế bắt buộc”: Yên tâm, tôi sẽ không cho em ấy cơ hội trốn, ha
ha...]
Ăn cơm chiều xong,
mỗi người đi một ngã
Diệp Lạc nắm tay Thu
Dĩnh đi trên đường, nhìn thấy một cửa hàng có hứng thú, hai người liền đi vào,
nhưng cũng không mua gì
Hai người đi vào một cửa hàng tinh phẩm, đi vào trong phòng, chỉ thấy trên kệ
bày ra đủ loại thú bông to nhỏ, Thu Dĩnh ở trước con gấu bông cao bằng nửa
người nghỉ chân.
Lông tơ màu trắng sờ lên vừa mềm vừa nhẹ, ôm lấy chắc chắn rất thoải mái, biểu
tình ngơ ngác ngây ngốc thực đáng yêu.
“Muốn?”
“Uh.”
Sau đó, Thu Dĩnh cầm theo một
con gấu bông từ cửa hàng tinh phẩm đi ra.
Thu Dĩnh dùng hai má cọ cọ vào lông tơ mềm mại của gấu bông, vui vẻ nheo lại
hai mắt.
Diệp Lạc nhìn Thu Dĩnh dùng hai má cọ cọ, cảm thấy Thu Dĩnh thực đáng yêu, anh
cảm thấy trong lòng đang ăn dấm chua với con gấu kia, híp lại hai mắt, anh giật
lại con gấu bông từ trong tay Thu Dĩnh, Thu Dĩnh không nói được gì tiêu sái đi
vào cửa hàng bán đồ uống lạnh
Đặt gấu bông lên ghế, Thu Dĩnh cầm hai ly trà sữa đi ra liền vuốt ve gấu bông
mãi không buông, cũng không đặt nó trở về chỗ cũ
Diệp Lạc ngồi đối diện, nhẹ giọng hô: “Tiểu Dĩnh.”
“Huh?”
Thấy cô không quay đầu lại, anh thay đổi xưng hô: “Phu nhân.”
Lần này Thu Dĩnh có quay đầu, nhưng tay vẫn không buông ra: “Làm sao vậy?”
Diệp Lạc bất mãn chỉ vào gấu bông nói: “Anh ghen tị.”
Thu Dĩnh: “...”