Thu Dĩnh nhanh chóng ăn cơm dưới ánh mắt của Thu ba và
Thu mẹ, nói: “Con xong rồi" sau đó trở về phòng, vào game và đội mũ giáp
lên, thời gian tổng cộng cũng chỉ có 6 phút, đây đúng là thời gian ăn nhanh
nhất của cô
Thu Dĩnh nghĩ cô là người đầu tiên login, nhưng hiển nhiên không phải, có người
so với cô còn nhanh hơn, Tự Nhất Mi tựa vào gốc cây, đếm từng chiếc lá, nhìn
thấy cô đến liền chào một cái, sau đó 2 người ngồi chờ 3 người
Sau khi tập hợp đầy đủ, bọn họ tiếp tục đi sâu vào rừng
Đi được 10 phút, bọn họ đụng 1 người chơi khác, về phần người đàn ông vừa rồi
đã cứu bọn họ, bọn họ đã nhanh quên mất
Lần này, bọn họ gặp cũng là một nhóm 5 người như bọn họ, nếu không tính cục
cưng và sói bạc, tinh tế nhìn lại, trong đó có 2 người Thu Dĩnh biết, Phong Vân
Biên môn chủ Tư Thiên cùng Lam Hoè các chủ Mộc Lạc
Mộc Lạc phe phẩy quạt sắt trong tay, híp cặp mắt
hồ li lại nói: “Thực trùng hợp a, Diệp Lạc Các chủ.”
Diệp Lạc gật gật đầu chào hỏi: “Uh.”
Hai nhóm người tiếp đón 1 cái đơn giản, sau đó đều tách ra, tiếp tục thám hiểm
rừng sâu
Càng đi vào, Thu Dĩnh thấy rừng cây không còn rậm rạp
như trước nữa, nhưng lại có những sợi dây thô to, quấn quanh những sợi dây
khác, cứ như thế tạo thành một cái võng
“Tê.” Phi ngư nhìn cánh tay bị sợi dây đụng đến, nhíu mày, sợi dây
này cũng lợi hại quá đi, đụng một chút cũng đau như thế
Khi Phi Ngư không chú ý, sợi dây kia giật giật, vết máu trên mặt cũng chậm rãi biến mất,
giống như chưa từng xuất hiện vậy
Thất Hàn nhìn anh hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì, không cẩn thận bị dây đâm một chút.” Phi Ngư chỉa chỉa cánhtay nói
“Cẩn thận một chút.”
“Ô.”
Tự Nhất Mi đi phía trước, nhìn thấy 2 người không theo kịp, thúc giục nói: “Hai người kia, đi nhanh lên”
“Biết rồi.” Đáp ứng rồi một tiếng, hai người nhanh chóng đuổi theo. Sau lưng hai người, sợi dây vừa đâm Phi Ngư cũng
chầm chầm bò theo
Sợi dây kia đi càng lúc càng nhanh, nhanh đến nỗi chỉ còn cách lưng Phi Ngư mấy
thước, khi sắp chạm vào, Phi Ngư lại lười biếng dùng tay chỉnh sửa thắt lưng,
sợi dây kia lập tức dừng lại, sau khi Phi Ngư buông tay, nó nhanh chóng quấn
lấy Phi Ngư
“A --!” Phi ngư thất kinh vung cây kiếm chém đứt sợi dây, một thứ gì
đó bén nhọn trên sợi dây đâm vào da thịt hắn, kiên quyết không chịu bỏ ra, càng
đánh càng siết chặt
Đến khi bọn Thu Dĩnh phát hiện, Phi Ngư đã sắp bước vào trạng thái hôn mê, chỉ
bỏ lại một: "Cẩn thận, sợi dây kia hút máu.” Liền
ngất đi.
Thất Hàn nhìn binh khí thường dùng trong tay -- tử ngọc địch (sáo ngọc), quyết
đoán đặt nó vào vỏ bao, dùng Xích Lăng Đao, phi thân tiến lên, một đao liền
chặt đứt sợi dây đang quấn lấy Phi Ngư, sợi dây kia ăn đau lùi về sau, nhận
được Phi Ngư đang rơi xuống, bỏ vào miệng anh ta một viên hồi huyết đan, mà sợi
dây kia bị chém nằm trên đất không ngừng mấp máy luôn, tiếp theo không ngừng
phun máu ra, làm Thu Dĩnh nhìn thấy bỗng choáng váng buồn nôn
Phi Ngư vốn không có gì, nhưng Tự Nhất Mi không biết
quất cái gì đó, phỏng chừng là tay hắn ngứa, quăng Vật Khấp đao trong tay hắn,
mà cái vung này vừa vặn trúng dây bên cạnh hắn, trên dây xanh tươi ướt át để
lại một vết trắng, mà hắn thật sự thực không khéo, vừa lúc chém trúng là dây
vua -- đằng yêu.
Đằng yêu kia vốn ngủ say trong giấc ngủ, không muốn bị Tự Nhất Mi đánh thức từ
giấc ngủ, vốn một đạo vết nhỏ nếu như tại bình thường thì đằng yêu cũng không
để ý, nhưng thật sự không khéo là đằng yêu bị tức khi rời giường, bất ngờ tỉnh
dậy khiến hắn tính tình tốt trở nên phẫn nộ nóng nảy.
Thu Dĩnh và Diệp Lạc thấy mọi chuyện đã xong xuôi, quay mặt đi về phía trước,
ai ngờ đi chưa được mấy bước liền nghe thấy động tĩnh đằng sau càng lúc càng
lớn, quay lại nhìn, hai người kinh sợ, nhìn lại Tự Nhất Mi đang cười trừ, vuốt
vuốt cây đao bảo bối, liền biết do ai gây hoạ
Chỉ thấy sợi dây trên cây kia không
ngừng chạy, tiếng lá cây va chạm mạnh vào nhau nói cho bọn họ, bọn họ nhất định
phải chiến đấu
Xem ra người nào đó gần đây đang thiếu... Diệp Lạc nhìn hắn xong, dời sang sợi
dây đang đi đến bọn họ
Tự Nhất Mi thấy được ý tứ trong mắt Diệp Lạc, căm giận nhìn chằm chằmtay phải của mình, ai bảo ông đụng
vào! Bây giờ tốt rồi, chọc giận Diệp Lạc! Hắn bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống
ngày sau của mình...
Đằng yêu kia vung
dây, mở miệng nói tiếng người: “Là ai? Là ai đánh thức bổn vương? Ta
muốn cho hắn biết trả giá thế nào khi đánh thức bổn vương!Chúng tiểu nhân, lên
cho bổn vương!” Vì thế kế tiếp đó là
một bức quần ma loạn vũ trường hợp.
Hai mươi mấy sợi dây đi lên, từ trên không nhìn xuống, giống như là hình cầu
vậy, bọn Thu Dĩnh lại nằm giữa hình cầu đó, Thu Dĩnh che chở cục cưng, sói bạc
cũng giơ móng vuốt lên, tuy rằng dây nhiều nhưng có thể ứng phó, Thất Hàn bên
kia vừa che chở Phi Ngư vừa đánh cùng Thu Dĩnh và Diệp Lạc, bọn họ chiếm thế
thượng phong
Diệp Lạc nhìn Tự Nhất Mi đứng 1 bên, nhẹ nhàng nói, “Còn không mau lại đây.”
Tự Nhất Mi ngoan ngoãn gia nhập vào cuộc chiến, hét lớn một tiếng: “Xem lão tử
xử lí mày thế
nào!”
Có Tự Nhất Mi gia nhập, bọn họ đánh rất thoải mái, đằng yêu kia thấy
tình hình không ổn, kêu bọn thuộc hạ lui về sau, tự mình nghênh chiến
Một thanh âm vang lên, đằng yêu kia biến thành một đại thúc trẻ đẹp
Đằng yêu đại thúc vỗ vỗ dây xanh, nói: “ Mấy người đúng là đáng chết, dám can đảm đánh thức bổn vương,
xem bổn vương tiêu diệt mấy người thế nào.” Nói xong, đằng yêu vương vung sợi
dây xanh trong tay lên, mũi chân điểm nhẹ, hướng về phía Tự Nhất Mi
Thu Dĩnh tự biết thực lực có hạn, tự giác lùi về sau, không dám làm phiền nữa
Cục cưng ngồi trên lưng sói bạc, kéo kéo cánh tay Thu Dĩnh, chỉ vào bọn Diệp Lạc đang đánh nhau cùng một
thân ảnh màu xanh nói: “Mama, sao vị ông chú kia có màu xanh a? Giống...” Cái
đầu nhỏ méo mó suy nghĩ một lát: “Giống một cây rau xanh lớn a!”
Thu Dĩnh bị hình dung của cục cưng làm nở nụ cười, nhìn lại đằng yêu kia, đúng
là giống một chút, một thân trường bào màu xanh, một đầu tóc dài màu xanh, một
đôi mắt màu xanh, ngay cả vũ khí cũng màu xanh, uh... anh nghe được lời nói của
bé, cả khuôn mặt cũng trở thành màu xanh