Mang Thai Con Của Alpha Ảnh Hậu

Chương 37: 37: Ánh Nắng Ban Mai





Edit: FAFOEVER.
Trong khoảng thời gian Giang Mộng Chi đi tra tư liệu, Phàn Vụ cũng không có nhàn rỗi.

Cô dùng di động liên hệ Tang Tri Tửu, muốn phải tận lực kéo bạn nhỏ lại.

Nhưng lần này, người cao lãnh đổi thành Tang Tri Tửu, Phàn Vụ gửi hơn mười cái tin nhắn, mới được bạn nhỏ giống như bố thí mà đáp lại một câu.
【Tửu Tửu: A.


【 Tửu Tửu: Phàn đạo diễn, ta đi ngủ trước, có việc ngày mai nói sau đi.


Phàn Vụ nhìn hai cái tin nhắn này, trong lòng là vừa sốt ruột vừa bất đắc dĩ.
Xưng hô cũng đã sửa thành "Phàn đạo diễn", khẳng định là tức giận không ít.
Nhưng Tang Tri Tửu xác thực cũng cần nghỉ ngơi, Phàn Vụ không dám tùy ý quấy rối, chỉ có thể nói theo lời của nàng.
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Được, Tửu Tửu ngủ ngon, thuận tiện nói giùm ta một tiếng ngủ ngon với tiểu bảo bảo, được không? 】
【 Đạt Bố Lưu tiền bối: Tửu Tửu, ta yêu ngươi.


Tang Tri Tửu nằm ở trên giường, nhìn thấy câu này le lưỡi ra, trong lòng nhổ nước bọt Phàn Vụ nói chuyện cũng quá buồn nôn rồi.
Nhưng sau khi tắt màn hình điện thoại, nằm dài trên giường, khóe miệng của nàng lại không tự chủ lén lút cong lên.
Chuẩn bị làm mẹ - không tim không phổi (vô lo vô nghĩ), cùng với bảo bảo nhỏ rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Mà Phàn Vụ bên kia, bởi vì gấp gáp muốn làm rõ chân tướng của sự việc, thức đến rạng sáng, cuối cùng cũng đợi được Giang Mộng Chi gửi tư liệu tới.
Lấy lý do là làm thất lạc đồ vật, Giang Mộng Chi liền chuyển đoạn camera ngày hôm đấy gửi cho Phàn Vụ.

Tuy là nói 22 tầng đều đã được Phàn Chính Chí xử lý qua, nhưng từ đoạn video bên trong thang máy, cũng đã có thể suy đoán ra được nhiều thứ.
Ban đêm hôm ấy vào khoảng 11h:19p, Chiêm Nguyệt Nhu ăn mặc như trong ấn tượng của Phàn Vụ xuất hiện ở bên trong thang máy, trực tiếp đi tới căn phòng ở tầng 22 của Phàn Vụ.

Thế nhưng, đến 11h:32p thì nàng lại xuất hiện tại cửa thang máy tầng 22.
Ở ngay đó có 2 cái thang máy gần nhau, Chiêm Nguyệt Nhu biểu hiện vô cùng thiếu kiên nhẫn, ấn ấn nút cả hai thang máy.


Mà thang máy bên phải còn không phải đang ở tầng 22, thang máy bên trái lại tới trước, thế là nàng hướng sang bên trái đi vào, rời đi.

Mà vào lúc 11h:30p, Tang Tri Tửu say khướt trở lại phòng mình.
Nàng ấn xuống gian phòng của mình ở vị trí tầng 24, sau đó tựa ở trong thang máy chờ đợi.

Một lát sau, thang máy dừng lại, cửa tự động mở ra, nàng liền đi ra ngoài.
Nhưng thật ra, vào lúc này, tầng mà nàng đi vào cũng không phải là tầng 24.

Bởi vì trước đó Chiêm Nguyệt Nhu tức giận ấn cả hai, thao tác vẫn còn ở đó, thang máy dừng ở tầng 22, nàng đi tới tầng của Phàn Vụ.
Bởi vì khách sạn này đi từ tầng 20 trở lên cần thẻ VIP thang máy, trong lúc đó căn bản không có những người khác sử dụng hai cái thang máy này, liền khiến cho cái này vô tình mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chuyện sau đó, có thể tưởng tượng ra.
Bởi vì Phàn Vụ say rượu không có khóa cửa, Tang Tri Tửu mơ mơ màng màng đi vào.

Cuối cùng, cộng thêm yếu tố Tang Tri Tửu phân hóa lần hai, hai người liền ma xui quỷ khiến ‘lăn giường’ với nhau.
Nhìn thấy vào rạng sáng 2 giờ, Tang Tri Tửu lại xuất hiện ở bên trong thang máy, trốn về gian phòng chính mình tại tầng 24.

Phàn Vụ cả trái tim đều co lại, đau lòng đến bức bối.
Hóa ra, người buổi tối ngày hôm ấy ở cùng với cô, căn bản không phải Chiêm Nguyệt Nhu, mà là bạn nhỏ!
Mà bởi vì trước khi Tang Tri Tửu rời đi, cô giả tỉnh táo (ý là người say thì giai đoạn ở giữa đó vẫn hành động được, chỉ là sau đó không có nhớ thôi), vẫn cùng bạn nhỏ từng có một đoạn nhỏ chuyển động cùng nhau.

Vì thế mà bạn nhỏ vẫn kiên định cho rằng, cô chắc chắn là có ký ức của khoảng thời gian này.

Mà sự thật là, Phàn Vụ một chút ấn tượng đều không có!
Khoảng thời gian từ đó đến nay nay, các nàng một người thì căn bản không biết từng tồn tại chuyện này, một người lại cho rằng hai người đều rõ ràng trong lòng nhưng lại lựa chọn đem bất ngờ này ẩn giấu, kiên quyết không thừa nhận, lại nước đổ đầu vịt trao đổi lâu như vậy.
Chẳng trách, bạn nhỏ sau đó, lại đối với mình thái độ như vậy.
Biết được chân tướng này, Phàn Vụ căn bản đứng ngồi không yên, cô lập tức đứng dậy, đi tới gian phòng của Tang Tri Tửu.
Nhưng đã sắp gõ cửa thì, cô nhớ lại lúc này, Tang Tri Tửu có lẽ đã ngủ rồi.

Thế là Phàn Vụ cố nén nội tâm đang kích động, thả tay xuống.
Đứng ở cửa phòng Tang Tri Tửu một lúc, cô không muốn cứ như vậy rời đi, trực tiếp đưa tay hơi hơi quét quét trên mặt đất, sau đó lưng dựa vào tường, chậm rãi ngồi xuống.
Suốt thời gian cả một đêm, tại thời điểm Tang Tri Tửu đang ngọt ngào say mê mộng đẹp của mình, cô mở di động ra, một lần rồi lại một lần kéo xem tin nhắn mấy ngày qua của mình và bạn nhỏ nói chuyện cùng nhau.


Rồi ở trong lòng tự mình tiêu hóa tin tức trọng đại ngày hôm nay.
Một lần rồi lại thêm một lần, ở trong lòng nghĩ đến hôn môi Tang Tri Tửu.
Trong lúc không chú ý, trời đã sáng.
Tối hôm qua đi ngủ sớm, Tang Tri Tửu tỉnh lại cũng rất sớm.
Nàng luôn cảm giác ở cửa có cái gì đó, nhưng từ mắt mèo lại không nhìn thấy, thế là trực tiếp mở cửa, nhìn về phía hành lang.
Cứ như vậy, nàng vừa vặn đối mặt với Phàn Vụ đang dựa vào tường ngồi cạnh cửa.
Phản ứng sau hai giây, Tang Tri Tửu có chút ngây ngốc: "...!Ngươi sao lại ở đây?"
Phàn Vụ đứng lên: "Ngươi tỉnh rồi?"
Cô dù tròng mắt một mảnh xanh đen, nhưng trạng thái tinh thần lại rất tốt: "Ngủ có ngon không?"
Tang Tri Tửu phản ứng lại: "Ngươi sẽ không ở đây ngồi hết cả một buổi tối đấy chứ."
Phàn Vụ nói: "...!Ta mới vừa biết chân tướng quan trọng như vậy, ở trong phòng mình cũng không có ngủ được.

Liền trực tiếp qua đây luôn."
Tang Tri Tửu có chút không biết nói gì.
Lấy lại tinh thần, nàng cúi đầu thầm nói: "Lại không phải đang đóng phim...!ngốc quá đi!"
Nàng nhìn Phàn Vụ: "Ngươi đã lớn như vậy, lại còn có thể làm như thanh niên trẻ đầy kích động vậy a?"
Câu nói này nàng vốn là muốn trào phúng đối phương, không nghĩ tới Phàn Vụ thế nhưng một điểm tức giận cũng không có.
Phàn đại ảnh hậu thở dài, đáp: "Tâm ta vẫn còn rất trẻ, đặc biệt là liên quan đến chuyện của ngươi."
"Chỉ là ta cố ý kiềm chế lại, sợ doạ đến ngươi thôi."
Tang Tri Tửu thoáng chốc đỏ mặt.
Nàng bước sang bên cạnh: "Đừng nói nữa, mau vào đi."
Hai người vào phòng, Tang Tri Tửu liếc mắt nhìn thời gian: "A...!còn dư ba tiếng, nếu như ngươi sau đó không muốn xin nghỉ, thì tranh thủ ngủ bù đi."
Phàn Vụ nói: "...!Ta sợ là bản thân mình không có ngủ được."
Tang Tri Tửu oán giận trừng nàng một chút: "Thức cả một đêm, làm sao lại không ngủ được?"
Nàng mạnh mẽ kéo Phàn Vụ đến bên giường, chỉ vào chiếc giường đang có chút ngổn ngang: "Ngủ!"
Phàn Vụ không khỏi cười rộ lên.
Cô yêu cầu nói: "Vậy ngươi bồi ta nằm một lúc?"
Tang Tri Tửu suy nghĩ một lúc: "...!được."
"Nhưng ta muốn xem kịch bản, tự ngươi ngủ, đừng ồn ào đến ta."

Phàn Vụ gật đầu: "Ừm."
Cô giơ tay lên: "Tuyệt đối sẽ không."
Hai người đi tới trên giường, Tang Tri Tửu tựa ở đầu giường, Phàn Vụ liền tự giác đem đầu gối lên đùi nàng.
« trời ơi, hai cái chị này, làm lành gì mà nhanh thế, chừa chút thời gian cho ta thở nữa chứ, sâu răng hết rồi đây („• – •„) »
Tang Tri Tửu có chút không được tự nhiên, nhưng không đành lòng đẩy nàng ra, liền dùng kịch bản che mặt, sợ lộ vẻ xấu hổ của mình thì tâm tư cũng không vững vàng theo.
Phàn Vụ gối đầu trên đùi nàng, nhìn chằm chằm bụng của nàng.
Lúc này mang thai đã qua mấy tháng, bởi vì Tang Tri Tửu bản thân thuộc về kiểu người nhỏ nhắn, nên khi mang thai cũng không có nổi bật.

Thế nhưng tập trung nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra một đường viền nhô lên rõ ràng.
Chỉ là Tang Tri Tửu tâm lại quá lớn (không nghĩ nhiều), vẫn cho là chính mình ăn mập lên.
Nghĩ đến lúc này, trong bụng của bạn nhỏ có một tiểu bảo bảo mang huyết thống của hai người, Phàn Vụ liền cực kỳ hạnh phúc, tự mình mỉm cười.
Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng đụng vào.
Tang Tri Tửu cúi đầu: "...!Làm cái gì?"
Phàn Vụ ngẩng đầu nhìn nàng: "Tửu Tửu?"
Tang Tri Tửu: "Hả?"
Phàn Vụ chậm rãi nói: "Ta rất xin lỗi về chuyện lúc trước."
Phàn Chính Chí cùng Chiêm Nguyệt Nhu đưa ra lời giải thích kết hợp với nhau cực kỳ logic, mà bản thân Phàn Vụ cũng không nghĩ tới ngày đó là phát sinh quan hệ cùng một người khác, vì vậy vẫn không có phát hiện ra chân tướng.
Đây là chuyện cô cảm thấy áy náy nhất.
Tang Tri Tửu đáp: "Ồ."
Đột nhiên, nàng nói: "Kỳ thực ngươi không có phát hiện cũng rất tốt."
Phàn Vụ sững sờ: "Hả?"
Tang Tri Tửu giải thích: "Ta vừa nghĩ đến, thật ra sau khi mọi chuyện phát sinh, ta rất nhanh đã uống thuốc tránh thai.

Thế nhưng khi đó ta mới vừa phân hoá lần hai, căn bản không có ý thức được mình đã trở thành Omega, mua lại là thuốc tránh thai chuyên dụng của Beta, lúc này mới may mắn lưu lại được bảo bảo.

Cũng may hiện tại bảo bảo vẫn phát triển bình thường, không có ảnh hưởng bởi thuốc tránh thai, nếu không phải như vậy..."
Dừng lại một chút, nàng tiếp tục nói: "Nhưng, nếu như ngày đó ngươi không quên chuyện này, khả năng mọi chuyện liền không giống nhau."
"Ngươi cẩn thận như thế, nhất định sẽ xác nhận ta uống thuốc tránh thai.

Có ngươi giám sát, ngày đó ta khả năng sẽ dùng đúng thuốc."
Nàng vuốt vuốt bụng mình, vẻ mặt có chút buồn bã: "Liền như vậy, bảo bảo khả năng sẽ không tồn tại."
Phàn Vụ nghe xong, trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ.
Một lát sau, cô nói: "Không phải."
Tang Tri Tửu nhìn nàng: "...!Tại sao?"
Phàn Vụ cười đáp: "Vào thời điểm nhầm lẫn người phát sinh quan hệ cùng ta là Chiêm Nguyệt Nhu, ta chỉ thấy chán ghét cùng bất lực.


Nhưng ta vừa nãy thử suy nghĩ một chút, nếu như khi đó, ta biết người đó là ngươi, sau khi kinh ngạc, ta hẳn là sẽ cao hứng."
"Như vậy, ta liền có thể sớm một chút ý thức được chính mình đối với ngươi đã yêu thích, cũng có thể, sớm một chút tốt với ngươi, để ngươi cùng bảo bảo ngay đầu đều được chăm sóc chu đáo."
Tang Tri Tửu đỏ mặt nhắm mắt lại: "...!Nhưng thời điểm đó ta không có thích ngươi, ta chắc chắn sẽ không để ý tới ngươi."
Phàn Vụ nở một nụ cười ranh mãnh: "Không sao cả."
"Ngươi không cần làm gì hết, quan tâm chính mình vui vẻ là được rồi, cái khác đều để ta tự đến đi."
« trời ơi là trời, quá ư là sến súa, chị nhà mà ko lọt hố thính này thì ta đi đầu xuống đất luôn (¬‿¬) »
Tang Tri Tửu tim đập càng nhanh hơn.
Nàng biết, lời nói của Phàn Vụ không phải là lời nói dối, thế nhưng nàng thực sự xấu hổ, mím chặt môi, cuối cùng chỉ có thể phun ra ba chữ: "...! Mã hậu pháo (chỉ biết nói lời ngon ngọt)."
(//﹏//)
Phàn Vụ cũng không thèm để ý.
Cô nói: "Ta biết, xoắn xuýt chuyện của quá khứ đã không còn ý nghĩa, chúng ta bây giờ là còn cả một tương lai phía trước."
"Tửu Tửu, cho ta một cơ hội chăm sóc ngươi cùng bảo bảo được không? Ta bảo đảm, ta tuyệt đối sẽ không để cho mẹ con ngươi có bất kỳ một điểm thương tổn hoặc là oan ức nào."
Tang Tri Tửu trong lòng thì hài lòng chết đi được, nhưng trên mặt vẫn như cũ, cực kỳ ngạo kiều.
Nàng ngẩng cằm nhỏ lên: "Chuyện như vậy chỉ dùng lời nói suông thì cũng vô dụng."
( ̄ヘ ̄)
Tiếp đó, nàng chuyển đề tài: "Thời gian không còn sớm, ngươi trước tiên ngủ một giấc đi.

Ta còn muốn bù đắp mấy cảnh quay cuối cùng để nhanh đóng máy mà còn trở lại tĩnh dưỡng nữa, ngươi cũng không thể làm chậm tiến độ."
Phàn Vụ bị nhắc nhở, gật đầu: "Đúng, không thể làm chậm tiến độ."
"Vậy ta chợp mắt một chút, 9 giờ rưỡi ngươi gọi ta dậy."
Tang Tri Tửu gật đầu.
Phàn Vụ liền gối đầu lên đùi nàng, nhắm mắt lại.
Cô đã thức cả một đêm, lúc này lại được Tang Tri Tửu tha thứ, trong lòng không còn gánh nặng nữa, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Hiếm thấy có cơ hội như thế này, Tang Tri Tửu buông kịch bản xuống, nghiêm túc nhìn nàng.
Phàn Vụ không thể nghi ngờ là cực kì (xinh đẹp tuỵt zời) đẹp, hơn nữa, cùng với nàng không giống, Phàn Vụ tướng mạo mỹ lệ nhưng mang theo nét anh khí, là dung mạo nàng đã từng thích nhất.

Kỳ thực Phàn Vụ không có biết, Tang Tri Tửu vẫn luôn rất thích nàng.
Tang Tri Tửu chính mình cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, thần tượng mình yêu thích lại sẽ nằm trên đùi của mình, hai người còn sắp nghênh đón một tiểu bảo bảo.
Cái cảm giác này thực sự quá kỳ diệu, nàng tham lam miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt Phàn Vụ, một tấc một tấc, muốn đem người này khắc sâu trong lòng.

Cuối cùng, nàng thực sự không nhịn được, trực tiếp dùng lòng bàn tay chạm nhẹ trên mặt Phàn Vụ.
Một buổi sáng bình thường như bao buổi sáng khác, tại trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng ban mai, Tang Tri Tửu khẽ vuốt ve mặt của Phàn Vụ.
Khóe miệng của nàng không tự chủ được mà cong lên, trong miệng lại lẩm bẩm cười mắng một câu.
"Hỗn đản."
« ngta gọi là mắng yêu đó (˙꒳ ˙) ».


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.