Mang Tang Tử

Chương 41




Trở về chỗ ở, mắt Lục Bất Phá vẫn hồng hồng. Yên lặng tiến vào phòng ngủ, ngồi trên giường không nói một lời. Được khoảng mười phút sau, Hiên Viên Chiến xách một cái bao vào, đi cùng còn có Thượng Quan Nông mà hắn rất không vừa mắt. Nếu không phải bản thân không có lập trường, hắn sẽ tống Thượng Quan Nông ra bên ngoài, không cho phép hắn bước vào nơi này nửa bước.

Hắn vừa tiến đến, Lục Bất Phá liền hỏi: “Những thứ ta cần đều chuẩn bị đủ chưa?”

“Rồi.”

“Tiểu Phá, ngươi muốn chuẩn bị lễ vật cho Pha-ra-ông hả?” Cửa bị phá khai, tổ ba người nhận được tin liền vọt vào, mắt lòe lòe sáng.

Thượng Quan Nông lễ độ hỏi: “Tiểu Phá, ta có thể đi cùng không?”

Lục Bất Phá cười nói: “Đương nhiên có thể.” Hắn rất thích Thượng Quan Nông, sự hữu lễ của người này không phải giả bộ, cho dù những việc hắn làm để tiếp đãi Pha-ra-ông dưới mắt người khác là những cử chỉ nhún nhường, nhưng đó cũng không phải là những hành động trái lương tâm. Chung quy hắn cảm thấy, lễ nghi, lễ phép, tao nhã mấy thứ này đều là phẩm chất riêng đặc biệt của Thượng Quan Nông, không cần phải diễn, cứ tự nhiên như vậy mà phát ra. Từ nhỏ đã bị mẹ cùng Hác Giai “ngược đãi”, Lục Bất Phá căn bản không thể chống cự lại loại “mê hoặc” của quý công tử như vậy. Nên những lúc nói chuyện cùng Thượng Quan Nông, ngữ điệu của hắn bất giác nhu hòa lại vài phần, làm cho người nào đó nghe được, sắc mặt nháy mắt liền âm trầm thêm mấy phần.

Đem bao đặt bên chân Lục Bất Phá, Hiên Viên Chiến mất hứng đi đến đứng ở một góc sáng sủa nào đó, do không muốn làm ảnh hưởng đến Lục Bất Phá để lại bị “đuổi” ra ngoài. Tổ ba người cũng tìm một địa phương tốt mà “trốn”, Thượng Quan Nông ngược lại vẫn bất động, hỏi: “Có chuyện gì cần ta hỗ trợ không?”

Lục Bất Phá mở bao ra, lục xem bên trong, nói: “Ta cần một ly nước trong, bốn vật tương đối nặng, không cần lớn quá.” Hiên Viên Chiến mới vừa nhấc được nữa bước chân, Thượng Quan Nông đã nhanh hơn so với hắn đi ra ngoài, mặt ai đó lại đen thêm, quay trở lại dựa vào góc.

Đem từng món trong bao lấy ra, Lục Bất Phá đầu cũng không nâng hỏi: “Hiên Viên Chiến, chủ tinh của Hàn Cát tinh tên gì?”

“Tu Chuyên tinh.”

“Tu Chuyên tinh? Nga, đặt theo tên đại thần của bọn họ a.” Lục Bất Phá tiếp tục bố trí, mặc cho tổ ba người chụp ảnh thì chụp ảnh, ghi chép thì cứ ghi chép. Có vấn đề nào bọn họ muốn hỏi, hắn lập tức nói: “Không nên hỏi ta những thứ này là cái gì, chờ sau khi Pha-ra-ông rời đi ta sẽ nói cho các ngươi biết.” Biệt Lâm miễn cưỡng đem vấn đề nghẹn trở về, chuyện không thể hỏi liền quả thực là rất tra tấn hắn.

“Hiên Viên Chiến, ngươi có hình của Tu Chuyên tinh không?”

Hiên Viên Chiến lập tức từ góc sáng sủa nào đó đi ra, lấy qua quang điện vốn chỉnh hình ảnh của Tu Chuyên tinh, rồi mới đưa đến trước mặt Lục Bất Phá. Tuy rằng loại công nghệ cao này đã thấy qua vô số lần, nhưng Lục Bất Phá vẫn không nhịn được khẽ kinh hô, trí tuệ của nhân loại quả là vô hạn mà.

“Thủ đô của Hàn Cát nhân ở đâu?”

“Tu Chuyên thành.”

Hiên Viên Chiến lập tức điều xuất ra hình ảnh của Tu Chuyên thành, lại đưa đến trước mặt Lục Bất Phá. Lục Bất Phá âm thầm lắc đầu, người Hàn Cát đúng là lười mà. Đem hình ảnh Tu Chuyên tinh cùng Tu Chuyên thành nhìn kỹ một lần, Lục Bất Phá lựa chọn một nơi có phong cảnh đẹp nhất, đem những thứ khác dời trở về trong quang điện vốn. Hiên Viên Chiến hướng vuông góc bên sườn bước hai bước đứng lại, không có trở lại mỗ góc sáng sủa kia.[Anh lợi dụng thời cơ để đứng gần em hơn]ư

Lúc này Thượng Quan Nông đã trở lại, cầm một chén nước, còn có một ly ca-cao, một đĩa hoa quả cùng một chén cháo. Gollum đi theo phía sau hắn cầm bốn viên gạch vuông lớn.

“Tiểu Phá, ta nghĩ thời gian làm việc sẽ rất lâu, hay là ăn chút gì trước đi.”

Lục Bất Phá cười tiếp nhận bát cháo: “Cám ơn. Thượng Quan Nông, ngươi thật chu đáo.”

Thượng Quan Nông trong mắt ánh lên tia tự hào, đem hoa quả đặt bên người Lục Bất Phá: “Tài cán vì Tiểu Phá làm chút việc là vinh hạnh của ta.”

“Không cần nói như thế, ta sẽ ngượng mất.” Mặt Lục Bất Phá có chút hồng. Hắn đối với mẫu người đầy quý khí như thế này có chút chống đỡ không được. Hiên Viên Chiến mím môi nhìn nụ cười trên mặt Lục Bất Phá, Tiểu Phá chưa từng cười như thế với hắn.

Rất nhanh uống nữa chén ca-cao, ăn hai miếng hoa quả, uống luôn một chén cháo. Lục Bất Phá rửa tay sau khi bổ sung tốt năng lượng, rồi mới đem toàn bộ mái tóc dài vướng víu quấn quanh cổ (học theo người đời Thanh), lại dùng cái kẹp kẹp lấy. Bình thường hắn đều thắt bím hờ xỏa ra trước ngực, nhưng muốn vẽ một bức tranh, để như vậy thật vướng víu. Tiếp theo, hắn đem cuộn giấy có chất liệu thấm nước tốt mở ra, bày trên mặt đất. Trang giấy này khoảng 2m5x2m5, tiếp đó hắn lại dùng một tấm vải màu trắng có 2mx2m vô cùng mềm mại trải lên trên, lấy bốn cục đá chặn bốn góc.

Mở hai tuýp thuốc vẽ màu đỏ, cùng màu đen, Lục Bất Phá đi vào toilet pha loãng đến mức mình cần, để trên phần giấy dư ra, tránh làm thuốc màu dính lên sàn nhà. Cuối cùng, hắn cầm lấy công cụ tối trọng yếu ── bàn chải. Nếu như ở “quê nhà”, Lục Bất Phá sẽ dùng giấy Tuyên Thành, bút lông cùng nghiên mực, nhưng nơi này là Mang Tà tinh, mấy thứ đó không thể nào mà lập tức “phát minh sáng tạo” ra ngay, Lục Bất Phá chỉ có thể dùng thứ khác để thay thế, sử dụng vài món có sẵn ở Mang Tà tinh vẽ một bức quốc họa*. Được cái chất lượng thuốc màu so với thuốc ở “quê nhà” tốt hơn nhiều, thành phẩm vẽ được chắc sẽ không kém nhiều lắm. Hành động của Lục Bất Phá trong mắt những người có mặt xem ra chính là thần thánh không thể xâm phạm.

Những người trong phòng đều nín thở tập trung tư tưởng, ngay cả Biệt Lâm cũng không dám hỏi thành lời những vấn đề không hiểu. Nhưng lại có người bất chấp phạm phải lỗi lầm to lớn, ở phía sau gõ cửa. Mười đạo ánh mắt bất mãn phóng tới cánh cửa, Thượng Quan Nông là người đầu tiên trong vòng 0. 1 giây đem ánh mắt trở nên lễ độ lại, mà Hiên Viên Chiến không chỉ có không có chuyển hoán bất mãn của mình, ngược lại còn biểu hiện mất hứng hơn.

Hiên Viên Tri Xuân đứng ngoài cửa liếc mắt trừng cháu nội không hiểu lễ phép của mình một cái, khụ hai tiếng, hỏi: “Tiểu Phá, chúng ta có thể tới nhìn không?” Xung quanh cùng đằng sau ông đứng đầy người. Kỳ thật ông đã hiểu lầm Hiên Viên Chiến, khiến Hiên Viên Chiến bất mãn không phải ông, mà là hai người trẻ tuổi trước đây chưa từng xuất hiện.

Hảo ma, nên tới đều đã tới. Lục Bất Phá quỳ trên mặt đất cười nói: “Đương nhiên có thể. Mọi người tự tìm một chỗ để đứng, ngồi lên giường cũng được, nhưng mà không được quấy nhiễu ta vẽ tranh.”

“Cám ơn Tiểu Phá! Chúng ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi vẽ tranh!” Mọi người trăm miệng một lời. Tiếp theo thật cẩn thận đi vào phòng, rời xa tấm vải trên mặt đất cùng Lục Bất Phá.

Nhìn đến hai gương mặt xa lạ, Lục Bất Phá sửng sốt một chút, bất quá hắn cũng không hỏi. Nhưng đối phương đứng lại bên cạnh hắn, một người làm động tác quân lễ, tiếp theo khom người chào, tự giới thiệu nói: “Mang Tang Tử tiên sinh người khỏe, Tư Không Vô Nghiệp, cục trưởng cục tình báo thuộc Hiến chương cục.”

“Ngươi làm tình báo sao?”

“Đúng vậy.”

Lục Bất Phá trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không tin nhìn từ trên xuống dưới người có gương mặt còn đẹp trai hơn Lưu Đức Hoa, so với Lưu Đức Hoa còn trắng hơn, đầu tóc ngắn gọn gàng, trên mặt đeo một cái mắt kính, hơi thấp hơn Hiên Viên Chiến một chút, tư thế nhã nhặn của một văn nhân, thật sự nhìn không ra nửa điểm quan hệ giữa hắn cùng đầu lĩnh tình báo gì gì đó. Người này mà không đi làm thần tượng thì thật sự là… quá đáng tiếc.

Hắn nhìn về phía Tư Không Lục, đối phương lập tức nói: “Tiểu Phá, hắn là con cả của ta, năm nay 35 tuổi.” Người của tứ đại gia tộc không ai không muốn Mang Tang Tử tiên sinh quen biết con của mình, cùng Mang Tang Tử tiên sinh thành lập quan hệ sâu sắc, tựa như ai đó của Hiên Viên gia.

Vừa nghe đó là con trai của Tư Không đại thúc, Lục Bất Phá nghĩ thầm thảo nào lại đẹp trai như thế, thì ra là di truyền nha. Hắn lập tức vươn tay phải: “Nhĩ hảo. Rất hân hạnh được biết ngươi. Bất quá ta thật sự khó mà tin được ngươi làm tình báo, trong ấn tượng của ta, người làm tình báo thoạt nhìn đều thực sự, ân, nguy hiểm. Nếu như nói ngươi là đại minh tinh, ta chắc chắn sẽ tin liền.”

Tư Không Vô Nghiệp nắm tay Mang Tang Tử tiên sinh giật giật, tiếp theo buông ra. Không hỏi đại minh tinh nghĩa là cái gì, hắn mỉm cười nói: “Khi ta ở yến tiệc nhìn thấy Mang Tang Tử tiên sinh, ta đã hoài nghi năng lực của mình. Thân là tình báo, thế nhưng ta lại không biết sự tồn tại của Mang Tang Tử tiên sinh”

Lục Bất Phá bị lời nói đùa của hắn chọc cười, nói: “Ngươi đây muốn trách là trách Tư Không đại thúc, là do ông giấu diếm ngươi a.”

Tư Không Vô Nghiệp thở dài: “Này phải trách gia huấn của Tư Không gia tộc. Tuyệt đối tin tưởng người thân trong gia đình. Ta tin tưởng phụ thân ta, tuy rằng ông mỗi ngày đều đi đến khuya mới về nhà, thậm chí còn thường thần bí tránh trong thư phòng làm một ít chuyện khiến người ta hoài nghi mà.”

“Ha hả, vậy có phải sau này ngươi sẽ không làm theo gia huấn?” Lục Bất Phá có chút ý xấu, nếu đang ở “trái đất”, nói không chừng cha ngươi muốn ra ngoài ăn vụng, ngươi cũng tuyệt đối tin tưởng ông sao?

Tư Không Vô Nghiệp cười nói: “Không, ta vẫn tin cha ta. Nếu ông tiết lộ sự tồn tại của Mang Tang Tử tiên sinh cho ta, thì trong buổi tiệc, ta sẽ không thể cảm nhận được nỗi kinh hỉ lớn như vậy.”

“Ha hả.” Bị người vuốt mông ngựa, Lục Bất Phá có chút e lệ, gia khỏa này thực thành thật a, “Ngươi sau này gọi ta Tiểu Phá đi, đều là người một nhà, không cần khách khí như vậy.”

“Cám ơn ngài đã tín nhiệm.” Đem Mang Tang Tử tiên sinh hống đến vui vẻ, Tư Không Vô Nghiệp tránh qua một bên, tên còn lại đi tới.

“Mang Tang Tử tiên sinh người khỏe.” Đối phương không hành quân lễ, mà là Mang Tà lễ ── hai chân khép lại, hai tay vuông góc đặt hai bên chân, hơi thấp đầu.

“Người khỏe.” Tứ gia tộc hắn đã quen biết ba, này chắc là Âu Dương gia, rất có cá tính.

“Âu Dương Long, trưởng phòng Pháp vụ của cục Hiến chương.”

Quả nhiên! Lục Bất Phá cẩn thận đánh giá đối phương, Thượng Quan Nông ôn nhã, tôn quý, Tư Không Vô Nghiệp thì mặt mày tươi cười đón nhân, khác với sự nghiêm túc bảo thủ của Hiên Viên Chiến, nét cười trên mặt Âu Dương Long rất lãnh đạm, có thể thấy nếu hắn không phải là Mang Tang Tử tiên sinh, người nọ tuyệt đối sẽ không cười với hắn. Tóc cắt ngắn, trán cao, phối cùng một đôi mắt mà đỏ nhạt âm hàn làm cho người ta nhìn có chút rét run, mũi ưng hơi khoằm thoạt nhìn có chút khắc nghiệt. Âu Dương Long thậm chí còn cao hơn Hiên Viên Chiến một chút làm cho Lục Bất Phá lập tức nghĩ tới tên học sinh cao trung biến thái trong《 Thánh Tử đến* 》, chỉ thiếu mỗi hình xăm trên mặt nữa thôi.

Âu Dương Tu có chút khẩn trương, Tiểu Phá tựa hồ không thích tôn tử của ông. Nhưng có người nào đó rất vui sướng, Tiểu Phá không có khả năng thích loại người âm trầm như vậy, mà hắn cũng quên bén bản thân mấy ngày nay cũng ân trầm không kém.

Đánh giá xong, Lục Bất Phá mỉm cười đưa tay: “Rất hân hạnh được biết ngươi. Ngươi cùng Âu Dương gia gia không giống lắm, chắc là giống bà nội đi.”

“Đúng vậy, ta di truyền từ bà nội 55%gene.” Âu Dương Long cùng Lục Bất Phá bắt tay, bình thản nói, “Bất quá bà nội ta rất hiền lành.”

Lục Bất Phá nở nụ cười, gia khỏa này cũng tự hiểu bản thân mình đó chứ. “Ta lần đầu tiên nhìn thấy màu mắt giống của ngươi, người có màu mắt đỏ rất ít.”

Buông tay ra, Âu Dương Long nói: “Đôi mắt của ta đã làm giải phẫu, trước đó nó có màu đen.”

Chẳng lẽ mắt của hắn là mắt máy sao? Lục Bất Phá bảo trì nụ cười lễ độ, nhưng trong lòng run lên. Tiếp theo hắn chợt nghe đối phương nói: “Võng mạc của ta từng bị tổn thương.”

“Thực xin lỗi, ta nghĩ màu mắt của ngươi là bẩm sinh.” Lục Bất Phá vội vàng xin lỗi, bình thường người nào trên thân thể có chỗ khuyết thiếu, sẽ không thích người khác hỏi đến vị trí đó, hắn đã giẫm lên chỗ đau của Âu Dương Long. Đương nhiên, ngoại trừ gia khỏa Hiên Viên Chiến kia, hắn thích giẫm, đạp, chà lên chỗ đau của tên kia, không chỉ muốn giẫm, đạp, chà lên, mà còn muốn dùng hết sức hung hăng mà giẫm, đạp, chà lên. [Khụ ^_T]

Âu Dương Long giật nhẹ khóe miệng xem như tươi cười: “Ngài cũng không có xúc phạm tới ta. Đôi mắt của ta không phải bằng máy, Mang Tang Tử tiên sinh không cần nói xin lỗi.”

“A, gọi ta Tiểu Phá đi, đều là người một nhà, không nên khách khí.” Lục Bất Phá nhân cơ hội nói, ý đồ đem tia xấu hổ trong mắt dời đi.

“Cám ơn Mang Tang Tử tiên sinh ttin tưởng ta.” Lại thi lễ, ngay tại thời điểm Lục Bất Phá nghĩ có thể nào đối phương cũng là một người cố chấp, hắn đột nhiên nghe người kia thực sự lễ phép mà hô: “Tiểu Phá.” Toàn thân nhanh chóng nổi đầy da gà, gia khỏa này mới hẳn là đi làm tình báo!

Âu Dương Long thối lui, một đoạn nghi thức giới thiệu diễn ra chóng vánh, khi mọi người đã thối lui đến phạm vi an toàn, Lục Bất Phá cởi giày giẫm lên trên tấm vải, lại nói: “Vẽ tranh là một sự tình cần tập trung toàn bộ tinh thần. Cho nên trước khi bức tranh hoàn thành, mọi người có vấn đề gì, xin cũng giữ yên lặng.”

“Được!”

Hít sâu một ngụm, Lục Bất Phá quay đầu mắt nhìn bức hình hắn chọn ra, dùng bàn chải chấm thuốc màu đen, nghĩ thầm: dùng bàn chải vẽ quốc họa*, đây cũng coi như là vô tiền khoáng hậu* đi. Nhịn không được tự đắc, Lục Bất Phá cố gắng nén cười trong tiếng kinh hô của mọi người, ở tấm vải mềm huy hoàng hạ xuống nét bút đầu tiên.

* Quốc họa: ở đây chỉ tranh Trung Quốc.

* Vô tiền khoáng hậu: điều chưa từng xảy ra trong quá khứ và rất khó xảy ra trong tương lai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.