Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 1 - Chương 4: Thủy quả miên y




“Đi ra ngoài một chút!” Ánh mắt Thích Ngân luôn luôn kiên định thâm sâu giờ cũng nhu hòa xuống, ánh nhìn ngưng trụ trên gương mặt Nhạc Thần, tuy rằng nói như thế nhưng cước bộ đã muốn đi lên trước.

“Ta cùng quản sự nói một tiếng.” Nhạc Thần phân loại, ghi lại tên các dược liệu, trên tay dính chút mực nước. Cậu bị ánh mắt Thích Ngân nhìn xem có chút không được tự nhiên, theo bản năng vươn tay sờ sờ lên mặt một phen. Mực nước chưa khô liền đem hai bên má dính lấy.

Thích Ngân cũng không nhắc nhở, nhìn cậu mang mặt hoa chạy đến một bên tìm quản sự trong phòng.

Hai người đi dưới trời chiều sau hẻm nhỏ ở quân y quán, hoàng hôn buông xuống, dáng vẻ cằn cỗi đã muốn bắt đầu tụ hội, gió đêm thổi đến, mang theo một trận hàn ý lạnh run.

Trong ngõ nhỏ thực yên tĩnh, có thể ẩn ẩn nghe được tiếng kèn âm quân đội rất xa chỗ đó đang thao luyện.

“Cánh tay ngươi lần trước bị thương, hiện tại tốt hơn chưa?” Nhạc Thần nhìn vẻ mặt Thích Ngân không có bao nhiêu biểu tình, thực quan tâm hỏi.

“Thương này không tính cái gì. Chỉ là bị một đao, sớm ngày thì tốt rồi.” Thích Ngân bây giờ đã có thể sử dụng một ít khẩu âm kinh thành giống Nhạc Thần để nói chuyện, mà Nhạc Thần cũng không muốn học phương ngôn nơi này giống đa số binh lính, cậu chung quy tin tưởng, không quá bao lâu cậu có thể tìm được cơ hội trở về, nếu mang khẩu âm nơi này, kia sau khi trở về còn phải sửa lại.

Thích Ngân đã là tướng quân thống lĩnh tả lục đại doanh, ở trong quân lệ thuộc trực tiếp quản chế của đại tướng quân, cực có quyền lợi, Nhạc Thần muốn gặp hắn thực không dễ dàng, bình thường chỉ có Thích Ngân đến xem cậu, hai người mới có thể gặp mặt một lần. Nhạc Thần biết được hắn bị thương cũng do y sinh cùng phòng đi với y sư đến băng bó miệng vết thương cho hắn, trở về nói với cậu, cậu mới biết được.

Tình huống tướng lãnh trong quân bị thương là không được phép tiết lộ, người nọ chỉ là lặng lẽ nói với Nhạc Thần, bán cho cậu một cái nhân tình, nếu để người khác biết, sẽ theo quân y xử trí, trừng phạt nghiêm trọng.

“Ta nghe nói bắt đầu mùa đông, chiến sự sẽ giảm rất nhiều, ngươi có thể sẽ không bị thương nữa. Trên chiến trường xuất sinh nhập tử, đao kiếm không có mắt, bao giờ cũng khiến người ta lo lắng.”

Chân trời sáng mờ đã muốn tán đi, thiên không dần dần biến thành một tầng ngọc sắc lưu ly, dị thường trong trẻo lạnh lùng.

Chiến trường cổ đại tàn khốc, chỉ có nơi này mới có thể cảm nhận được, binh lính ở đây trên người đều mang theo sát khí, Thích Ngân mới hai mươi ba tuổi đã là một vị tướng quân khó lường, Nhạc Thần nghĩ đến hắn nhất định đã trải qua rất nhiều lần sinh tử, nhiều lần chiến đấu đẫm máu, mới có thể từ một tiểu binh lính lên tới vị trí như thế.

Cho dù là người xa lạ, cũng hy vọng hắn thân thể có thể an khang, huống chi là người đã nhận thức, còn là đại ca huynh đệ. Mỗi lần biết có tác chiến, thương binh bị đưa đến y quán, Nhạc Thần sẽ nhìn sang hướng cửa thành, không biết Thích Ngân có bị thương hay không.

“Muốn làm ta bị thương, đối phương cũng phải trả giá đại giới tương ứng! Trên chiến trường, thụ thương là tránh không được, nhưng muốn tánh mạng ta là rất khó. Ngươi không cần lo lắng.” Thanh âm Thích Ngân trầm thấp, tựa như núi non phương Bắc bao la hùng vĩ, ẩn chứa sức lực vô cùng, tuy rằng hàm súc, nhưng là sắc mặt không hề bỏ qua khí phách kiêu ngạo.

“Gần nhất ở đây ta học không ít này nọ, sang năm có cuộc thi y công, ta nghĩ có lẽ ta sẽ thi làm y công, về sau công tác sẽ thanh nhàn chút. Ân, đến dược cục làm dược quan chuyên chức cũng không sai, chính là, việc trong dược cục ít, cũng không thiếu dược quan.” Nhạc Thần lại nói tiếp hỉ ưu nửa nọ nửa kia, cậu gần đây luôn đem những việc này nói với Thích Ngân, Thích Ngân chung quy chỉ im lặng lắng nghe, nhưng chuyện gì cũng nhớ đến trong lòng, cảm thấy cần giúp Nhạc Thần chuyện gì liền giúp cậu.

“Ta cảm thấy gần đây ngươi trắng lên không ít, ân, trắng chút cảm giác tốt hơn.” Nhạc Thần nhìn Thích Ngân, so với thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Thích Ngân, cảm giác thật khá hơn, khuôn mặt sáng sủa, cũng nhu hòa một ít, hơn nữa không còn sát khí nghiêm trọng như ban đầu.

Vẻ mặt Thích Ngân cứng nhắc chốc lát, tay phải đặt lên chuôi kiếm bên hông vuốt nhẹ, hồi đáp, “Không có đổi.”

“Ta là đang khen ngươi!” Nhạc Thần nói xong, đem ống tay áo vén lên, làm một động tác khoe cơ, hỏi, “Ta có phải cường tráng một ít hay không? Gần đây đều lao động thể lực.”

Khóe miệng Thích Ngân vểnh lên một ít, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay nộn trắng như tuyết ngày xuân của Nhạc Thần, lắc đầu, hỏi lại một câu, “Ngươi có thể di chuyển trăm cân thạch?”

“Này là ba người mới có thể nâng, một người chuyển cái gì.” Nhạc Thần khinh thường đáp, sau lại nhìn về phía Thích Ngân, trong mắt hắn mang theo ý cười mềm mại. Biết Thích Ngân cười nhạo hành vi chính mình tự biên tự diễn, Nhạc Thần thực nghiêm túc cầm lấy tay trái Thích Ngân, “Ta nhìn xem ngươi.” Nói xong đã cởi bỏ bao tay bằng da trên tay Thích Ngân.

Thích Ngân đành phải tùy ý cậu hành động.

Đến nơi đây đã hai ba tháng, trên tay Nhạc Thần đã có một tầng vết chai mỏng, bất quá, ngón tay cậu thon dài tinh tế, khuôn hình rất đẹp, làm việc cũng rất khéo léo, vén lên tay áo Thích Ngân, nhìn đến màu da cánh tay còn đen hơn khuôn mặt, cơ bắp trên tay kiện mỹ hữu lực, chính là, bên trên có một vết sẹo mới, lúc này đã thành sẹo non thật dài, trừ bỏ vết sẹo này, còn có rất nhiều sẹo cũ.

Nhạc Thần nhìn, trong lòng rất không dễ chịu. Thích Ngân so với cậu vốn nhỏ tuổi hơn vài tháng, hiện tại, là cậu luôn chịu sự gúp đỡ của hắn, như là đương nhiên.

Ngón tay Nhạc Thần nhẹ nhàng mơn trớn vết thương trên tay Thích Ngân, ánh mắt ảm đạm, sự thiện lương cùng quan tâm lo lắng đều hiện trên mặt, trong mắt cơ hồ bịt kín một tầng thủy quang, cậu nói không ra lời, cậu cảm thấy xấu hổ.

Thích Ngân đem tay Nhạc Thần bài khai, hạ buông tay áo, “Đây là vinh quang quân nhân. Bởi vì có chúng nó, mới có ta hiện tại.”

Trên mặt Nhạc Thần thanh thanh hoàng hoàng, lại bị mực nước bôi đen nửa khuôn mặt, bất quá, như vậy cũng không che giấu bộ dạng tuấn mỹ lịch sự tao nhã của cậu, Thích Ngân đem ánh mắt từ mặt cậu rời đi, nói, “Cho ngươi cái này, ngươi cùng ta đi lấy.”

Trong lòng Nhạc Thần khổ sở, hơn nữa cảm thấy hành vi nhận ân huệ của người này thực đáng xấu hổ, nhưng là, cậu vẫn đi theo Thích Ngân lấy đồ.

Cậu chính là loại người không có cốt khí, Nhạc Thần trong lòng nghĩ chính mình như vậy.

Đi đến cửa trước y quán cách đó không xa, phó quan phụ tá của Thích Ngân đứng nơi đó chờ, trong tay cầm một cái bao lớn.

Nhìn đến Thích Ngân vẻ mặt vui vẻ hòa thuận đi tới, liền đón nhận, “Tướng quân!”

Thích Ngân đem bao đồ trong tay hắn đưa cho Nhạc Thần, nói “Có áo bông, miên hài, còn có chút thức ăn.”

“Cảm ơn ngươi, đại ca!” Trên mặt Nhạc Thần mang theo ý cười, đem bao đồ ôm vào trong ngực, ở bên ngoài lộ ra một trái cây đo đỏ, cậu vừa thấy, ánh mắt liền sáng, kinh hỉ nói ra, “Cư nhiên còn có táo!”

“Đây là đại nguyên soái ban cho, tướng quân để riêng lại cho ngươi.” Phó tướng xem Nhạc Thần cao hứng thành như vậy, cảm thấy tướng quân vuốt ve trái cây lưu cho hắn cũng đáng.

Nhạc Thần thành, quân Tây Bắc tướng lãnh cao nhất đại tướng quân là đương kim tứ hoàng tử, hai năm trước được phong làm thân vương Ngu Gia Tường. Ở trong quân, mọi người đều thích xưng hắn là đại nguyên soái.

Trong quân có thể ăn đến hoa quả thật không dễ, hoa quả tốt lại càng đừng nói, bình thường đều là ở trên ban xuống, bên dưới người tài mới có thể ăn.

“Minh Nghĩa, đi thôi!” Thích Ngân bước ra nửa bước, Nhạc Thần nhìn hắn, trong mắt mang theo vui mừng còn có cảm động, Thích Ngân hướng cậu cười, “Trở về đi! Lần sau lại đến nhìn ngươi!”

Nhạc Thần nhìn thân ảnh Thích Ngân đã muốn đi xa, lăng lăng đứng đó, gió lạnh xuyên qua y phục, lạnh đến mức phải đánh cái rùng mình.

Thích Ngân luôn như vậy, đi rồi cũng không quay đầu lại.

Thời gian đã muốn trễ, tiếng dùng cơm chiều vang lên. Nhạc Thần ôm bao đồ trở lại xá viện, đem cất vào ngăn tủ của mình, tiến vào phòng cơm rất nhanh dùng xong cơm chiều, cơ hồ là chạy về phòng đem bao đồ ra xem lần nữa.

Bên trong có hai quả táo, còn có hai trái quýt, tất cả đều to, cho dù là ở hiện đại, loại trái lớn như vậy cũng là tốt lắm, huống cho còn ở cổ đại, trong quân đội điều kiện gian khổ.

Nhạc Thần vuốt ve hoa quả, một hồi vẫn nhịn không được cắn một ngụm, rồi đem trái cây bỏ vào trong ngăn tủ, đem áo bông cùng miên hài lấy ra.

Quân y quán bọn họ cũng phát áo bông và miên hài, nhưng chất lượng hiển nhiên không tốt.

Nhạc Thần phi thường cảm động ôm áo bông, trong mắt cơ hồ như ngấn lệ.

Trần Cầm cùng lúc vào phòng, trong tay ôm một kiện áo bông, hắn nhìn trong phòng cư nhiên còn có người, sửng sốt một chút, cúi đầu đi đến giường mình.

Nhạc Thần ngẩng đầu nhìn hắn tiến vào, cười cười với hắn nhưng không nói cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.