Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 1 - Chương 23: Giao chiến




Tuy rằng trên mặt làm như vô sự, nhưng trong lòng lại là giày vò khó nhịn.

Buổi chiều không có bất luận hoạt động giải trí gì, Nhạc Thần dùng qua cơm chiều uống qua dược liền nằm thẳng trên giường, sắc trời ngày càng thâm đen, nghĩ đến canh giờ đã muốn tối muộn, bởi vì ban ngày ngủ thiệt nhiều lắm, buổi tối Nhạc Thần lăn qua lộn lại ngủ không được.

Trong thời đại cuộc sống không có tự do, Nhạc Thần cũng không có cách nào lập ra kế hoạch cho tương lai, tính toán thời gian một ngày lại qua một ngày, cứ tiếp tục nhàn rỗi như vậy, thật ra, trong lòng chung quy vẫn là không nỡ.

Thích Ngân đi rồi, cậu liền không còn chỗ tựa, tuy nói là nhờ Đại tướng quân chiếu cố một chút, nhưng mà, Đại tướng quân kia chính là một cái hỗn đản, có thể trông cậy những gì vào hắn đây?

Buổi chiều sau khi cùng Thích Ngân nói chuyện, Nhạc Thần mới xác định một việc, cậu giống như hoàn toàn bị Đại tướng quân hỗn đản kia chiếm tiện nghi, bị hắn đùa giỡn, không nói đến ngày đó nghe được động tĩnh quân đội rời khỏi thành lớn như vậy động tác nhanh như vậy, nhất định là sớm có chuẩn bị chứ làm sao trong khoảng thời gian ngắn có thể tập kết, cũng chính là lần đó sự tình phái binh đã sớm định hảo, không phải cậu cùng tên khốn kia lăn lên giường một lần mới thay đổi.

Thân thể Nhạc Thần còn đang đau nhức đây, trong lòng chỉ có thể thầm hận, chỉ hận đến mức không thể phun một búng máu đi ra, loại chuyện này cố tình còn không có chỗ nói.

Nhạc Thần nằm trong bóng tối mở to đôi mắt trừng nhìn đỉnh giường, lại hận chính mình ngu dốt, nghĩ đến hỗn đản Đại tướng quân nhất định là người có thù tất báo, như vậy còn đối với cậu ghi hận sự tình trong thủy đàm ngày ấy.

Không có nhân quyền a, không có nhân quyền!

Nhạc Thần cắn răng ở trên giường lăn lộn xé rách chăn mền, đem chăn mền trở thành tên hỗn đản Ngu Gia Tường hận không thể đem hắn xé thành từng mảnh nhỏ để giải hết mối hận trong lòng.

Phát huy tinh thần AQ, lần này ác độc phẫn hận suy nghĩ một trận, ngược lại làm cậu giảm bớt bi thương khi Thích Ngân phải rời khỏi, trái tim cũng không còn giống ban đầu như bị xé rách như bị đau thương.

Bất tri bất giác đã ngủ thiếp đi, ngày thứ hai tỉnh lại mặt trời đã muốn lên cao.

Nhìn xem thái dương đã lên thật cao ngoài cửa sổ, Nhạc Thần nghĩ không nghe tiếng trống sáng sớm của quân y quán thật đúng là không quen.

Chính là không thể ra cửa, Nhạc Thần từ người lao động giản dị thức sớm ngủ trễ đã trở thành giai cấp hưởng thụ, cơm một ngày ba bữa phong phú không cần phải nói, hơn nữa mặc y phục tẩy rửa đều có người hầu hạ.

Nhạc Thần được đối đãi hảo như vậy thật là kinh ngạc đến sốc, nghĩ loại chuyện tốt này nhất định sẽ trả đại giới, chính là người thu đại giới vẫn còn chưa xuất hiện, cho nên Nhạc Thần cũng chỉ hảo hảo an hưởng.

Rất nhàm chán, cho dù muốn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một chút, bên ngoài cũng chỉ là một cái đình viện trụi lủi, đừng nói hoa và cây cảnh, ngay cả một gốc cỏ dại cũng không có.

Thật vất vả năn nỉ phó dịch tìm quyển sách đến xem, nhưng là một quyển <Kinh Thi> bản thiếu, chỉ có phần đầu phía trước.

Nhạc Thần thật sự rất nhàm chán, dùng ngón tay chấm chấm nước trà tại sàn nhà gỗ sam trên mặt đất viết chữ vẽ hình, bắt đầu chỉ là tiêu phí thời gian, sau lại hưng trí bừng bừng, hoặc ngồi hoặc nằm trên đất phát huy nhiệt tình nghệ thuật của mình.

Mùa hè vốn là rất nóng, Nhạc Thần ngồi dưới đất vừa vặn mát mẻ, cũng không ngại trên đất có bẩn, dựa theo <Kinh Thi> giữa các loại cảnh tượng mà chính mình tưởng tượng phác họa thành một bức tranh, tuy rằng thủy ấn rất nhanh liền tàn, nhưng điểm ấy tiếc nuối cũng không làm mất lạc thú của Nhạc Thần.

Thêm một vài bức tranh rất nhanh hiện ra trước mắt, lại một chút liền biến mất tiêu tan, Nhạc Thần trầm mê trong đó, giống như những việc phiền não ban đầu cũng biến mất đâu không thấy.

Ăn xong cơm chiều, phó dịch mang theo dục dũng tiến vào cấp cậu tắm rửa, sau khi Nhạc Thần tẩy sạch mặc vào y phục màu trắng nhẹ rộng được đưa tới, mặc dù không có T-shirt ngắn tay hay quần đùi mát mẻ, nhưng so với y phục vải thô vẫn tốt hơn một chút.

Ngồi ở trước bàn, hai tay chống đầu khép hờ đôi mắt. Nghe được thanh âm tiếng guốc gỗ tới cửa, Nhạc Thần như thể nghe được tiếng súng săn mồi, lập tức cảnh giác hẳn lên, ngồi thẳng người nhìn chằm chằm bình phong.

Nghe được âm thanh màn cửa bị đẩy ra, bóng dáng một người cao lớn tuấn tú lại phong lưu mười phần chiếu vào trên mặt bình phong, vừa thấy liền biết là ai đến đây.

Nhạc Thần áp chế phẫn hận trong lòng mới không có xông lên cùng người đánh nhau.

Ngu Gia Tường nhìn qua bình phong thì thấy Nhạc Thần đang mở to đôi mắt tinh lượng trừng mình ngồi ở cạnh bàn, ánh mắt kia xác thực rất xinh đẹp, hắn gặp qua rất nhiều đá lưu ly ngay cả trong đó là loại trong suốt chói lóa nhất nhưng nếu so một màn này mảy may còn thua kém. Dù sao đá lưu ly màu tím cũng không có ánh sáng rực rỡ như vậy. Bởi vì mang theo phẫn nộ, ánh mắt cậu lúc này đây mang theo lưu quang thâm trầm, Ngu Gia Tường nhìn thấy, biểu tình ban đầu còn có chút cứng nhắc lại gợi lên tia cười tự nhiên trên mặt.

“Ở đây hoàn hảo không?” Ngu Gia Tường nhìn thấy Nhạc Thần liền cười hỏi một câu, tự ý ngồi vào băng ghế bên cạnh Nhạc Thần.

Nhạc Thần nhìn hắn đã nghĩ mắng hai câu, còn chưa nói ra lời, Ngu Gia Tường lại mang theo ý cười nói tiếp, “Nghĩ đến ngươi ở trong này cũng không sai, nguyên tưởng rằng ngươi sẽ khó chịu, sau lại nghe nói ngươi vẽ tranh rất có tài năng, có thể cả ngày trên mặt đất vẽ vời, còn thực hưởng thụ.”

Ngu Gia Tường cười nhìn khuôn mặt Nhạc Thần.

Nhạc Thần ban đầu là mím chặt môi, ánh mắt lộ ra hung quang, sau lại cau mày vẻ mặt bình tĩnh nghiêng đầu nhìn hắn, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi hung ác nói, “Ngươi đem ta nhốt ở trong này, chẳng lẽ ta trên mặt đất họa cái họa cũng e ngại ngươi, ngươi rốt cuộc còn có nhân tính hay không.”

“Ta là đang khen ngươi, có chỗ nào nói không cho ngươi vẽ tranh trên đất.” Trên mặt Ngu Gia Tường vẫn là nét cười thản nhiên.

Nhạc Thần nhìn thấy chỉ muốn tát hắn hai cái, xem hắn còn có thể cười được hay không. Mình là không có cách nào khác mới trên đất vẽ vẽ, nếu như có giấy bút thì làm sao đến nỗi ở trên sàn nhà giày vò mấy giờ đồng hồ, da ngón tay đã sớm muốn rớt ra, bây giờ đã đau đến chết lặng.

Nhạc Thần đặt tay lên bàn, ngón trỏ và ngón giữa vốn bị thương, nhìn thấy Ngu Gia Tường đang nhìn tay cậu, chung quy vẫn cảm thấy ánh mắt hắn không có hảo ý, liền đem tay nhanh chóng hạ xuống mặt bàn.

“Ngón tay bị thương? Ta xem xem là bị làm sao vậy, để thái y đến nhìn bôi thuốc mới có thể hảo, nếu như sau này không thể vẽ tranh trên đất vậy cũng không xong.” Ngu Gia Tường như là thân thiết mà nói như vậy, sau đó lại bỏ thêm một câu, “Ta nghe bọn hắn nói ngươi dùng nước vẽ tranh, nên cũng muốn thưởng thức, lúc này mới đến đây, nhưng xem ra ngón tay ngươi bị thương không thể họa được, chờ nó tốt lắm, liền họa cho ta nhìn xem, như thế nào?”

Nhạc Thần thống hận hắn dùng tánh mạng Thích Ngân lừa gạt mình cùng hắn lên giường, lúc này lại nghe hắn nói như vậy, hận đến nghiến hàm vang lên tiếng khanh khách, phẫn hận mà không đáp.

Ngu Gia Tường buồn cười nhìn biểu tình trên mặt Nhạc Thần, người này chính là trắng tinh như vậy, cái gì cũng đều đặt trên mặt. “Ta nhìn xem ngón tay ngươi có phải bị thương đến lợi hại hay không? Đau không?” Ngu Gia Tường vươn tay nắm lấy tay Nhạc Thần, thanh âm hắn vốn là dễ nghe, tao nhã quý khí, lúc này dùng giọng điệu ôn nhu nói ra, dị thường hoặc người, giống như hắn nói lời này với người đáy lòng mà hắn yêu nhất.

Nhạc Thần bị âm điệu của hắn kích cho sởn gai ốc, từ trên ghế đứng lên, nhảy cách xa cái bàn vài bước.

Cảnh giác hỏi, “Ngươi tới làm cái gì?”

Nhìn Nhạc Thần nhảy xa như vậy, ý cười trên mặt Ngu Gia Tường càng thêm thoải mái, “Đương nhiên đến thăm ngươi hết bệnh hay chưa, nhìn ngươi tinh thần tốt như vậy, có lẽ là tốt lắm. Ngươi đừng quên, ngươi đáp ứng đã làm người của ta, nếu hết bệnh rồi, vậy phải hảo hảo hầu hạ.”

“Ngươi tên hỗn đản, còn muốn lừa gạt chiếm tiện nghi ta sao? Chuyện tình lần trước ta xem như bị chó cắn, ta không thể lại bị chó cắn thêm lần nữa, chuyện đó coi như xong, ngươi mơ tưởng tái vũ nhục ta.” Nhạc Thần hung hăng trừng Ngu Gia Tường nói ra lời. Sau khi nói xong mới phát hiện khẩu khí của mình giống như thiếu nữ nhà lành bị người khi dễ, vì thế vẻ mặt đau khổ phi thường buồn bực.

Chính mình bị so sánh với cẩu, Ngu Gia Tường cũng không để ý, tươi cười trên mặt vẫn không biến đổi dù chỉ một chút, “Ngươi lúc trước là nói như thế nào, muốn ta phái binh đi cứu Thích Ngân trở về, ngươi liền làm người của ta. Thích Ngân đã về, vậy ngươi đương nhiên cũng nên thực hiện hứa hẹn, không phải sao?”

“Ngay từ đầu ngươi không phải đã tính toán đi cứu sao, ngươi nói như vậy không phải cố ý lợi dụng quan tâm của ta đối với Thích Ngân, dẫn dụ ta làm người của ngươi, gạt ta sao? Chính ngươi giao dịch không công bình, ngươi ngay từ đầu đã chiếm giữ chủ đạo tuyệt đối, là một bên có lợi, giao dịch dưới điều kiện không công bình như vậy làm sao có ý nghĩa, nếu đem kể ra, chẳng phải là ngươi cố tình khi dễ ta, ngươi đường đường Vương gia, là một quân đứng đầu, tại sao có thể dựa vào tiểu xiếc chiếm tiện nghi người khác, hơn nữa còn bức lương vi xướng*, nói ra vô luận như thế nào cũng là ngươi đuối lý. Hứa hẹn lần trước căn bản không có ý nghĩa, ta sẽ không thực hiện, ngươi mơ tưởng bức bách ta.”

(*) Ép gái hiền lành làm kỹ nữ. =)))

Nhạc Thần đứng, Ngu Gia Tường ngồi; Nhạc Thần phẫn nộ, Ngu Gia Tường thản nhiên; Nhạc Thần nói xong nghiến răng nhiến lợi, Ngu Gia Tường nghe xong vỗ tay khen ngợi.

“Liền nhiều như vậy?” Ngu Gia Tường cười liếc nhìn Nhạc Thần, “Ta còn tưởng rằng ngươi có thể nói đến càng nhiều một chút, mỗi lần nghe ngươi nói chuyện cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ.”

Hoàn toàn là vũ nhục là vũ nhục, Nhạc Thần tức giận đến hai mắt bốc hỏa, trực tiếp tiến lên một phen kéo áo Ngu Gia Tường, “Con mẹ nó ngươi cho ta là đang hát hí khúc sao? Ngươi không phải là Đại tướng quân, không phải là Vương gia, ngươi không phải là người.”

Nhìn mặt Ngu Gia Tường hứng thú dạt dào, Nhạc Thần vô kế khả thi, cảm thấy chính mình như một trò cười, rất xúc động.

Thật vất vả áp chế lửa giận, điều chỉnh hô hấp, đem áo Ngu Gia Tường trong tay thả ra, thực bất đắc dĩ mà nói, “Nếu như ngươi đem ta trở thành hát hí khúc cũng được, chỉ thỉnh ngươi nói cho ta biết, ngươi muốn xem ta xướng cái gì? Xem ngài giơ cao đánh khẽ, thả ta đi.”

Ngu Gia Tường chưa từng thấy qua người nào có ý tứ như vậy.

Thời điểm lần đầu tiên ở trong thủy đàm nhìn thấy, người này như một tinh linh núi rừng, làm cho hắn nhiều ngày thiên mộng bộ dạng ấy trong thủy đàm; sau lại trong hình thất gặp gỡ, bộ dạng người này hoàn toàn thay đổi, khi bắt đầu tựa như chịu nhục cái gì cũng không nói, sau đó nhưng lại cực kỳ nghe lời mở miệng, cái gì cũng công đạo rõ ràng, người này rất mẫn cảm nhưng lại phi thường dễ lừa, có đôi khi trầm ổn, có đôi khi chỉ kích nhẹ một cái lại giống như nổi trận lôi đình.

“Sẽ thả ngươi đi, nhưng không phải hiện tại!”

“Vậy thì khi nào?” Tất cả phẫn nộ của Nhạc Thần đều lui, cậu chỉ quan tâm một vấn đề này.

“Thời cơ đến sẽ để ngươi đi.”

Ngu Gia Tường trả lời làm cho Nhạc Thần vừa áp chế lại muốn bùng nổ, nhịn thật lâu, cuối cùng mới mắng một câu, “Ngươi thật ác!”

“Ngươi đem ta nhốt ở trong này, ít nhất cho ta một cái lý do đi!” Nhạc Thần phát hiện mình càng kích động Ngu Gia Tường lại càng vui vẻ, vì thể điều chỉnh tâm tình ngồi xuống, tâm bình khí hòa hỏi.

“Hiện tại ngươi không cần biết, về sau ngươi sẽ biết.” Ngu Gia Tường thản nhiên trả lời, sau đó còn nói thêm, “Nếu như ngươi cảm thấy nhàm chán, nghĩ muốn tìm gì đó tiêu khiển, liền phân phó nô tài, chỉ cần là không quá phận, bọn họ sẽ thỏa mãn ngươi.”

“Ta chính là nô tài.” Nhạc Thần chán ghét bộ dáng ngông cuồng tự cao tự đại, ai ở trước mặt hắn cũng là thấp nhất của Ngu Gia Tường, vì thế mở miệng châm chọc.

Ngu Gia Tường nghe xong một câu, sợ run một chút mới nở nụ cười đánh giá Nhạc Thần, “Ngươi không phải ngạo khí đến ngay cả ta cũng không xem ở trong mắt sao, khi nào lại đem chính mình trở thành nô tài.”

Nhạc Thần không muốn trả lời vấn đề không dinh dưỡng này, suy nghĩ một chốc thì nói, “Ta vốn tại quân y quán học y, ngươi đem ta nhốt trong này ta cái gì cũng không học được, về sau muốn kiếm cơm ăn cũng không có lấy một nghề, ngươi để ai đó đến dạy cho ta đi! Đây là yêu cầu của ta, trò tiêu khiển khác cái gì ta cũng không hưởng được.”

Đôi ngươi Ngu Gia Tường nhìn chằm chằm Nhạc Thần dạo qua một vòng, “Điều này cũng không có gì, dù sao Khánh Văn Trừng cũng thật nhàn, để hắn làm lão sư cho ngươi cũng tốt lắm.”

Lần này đến phiên Nhạc Thần sửng sốt, cậu không nghĩ tới Ngu Gia Tường thực sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu, hơn nữa Khánh Văn Trừng trong lời Ngu Gia Tường đó là Khánh Thái y đại danh đỉnh đỉnh, Nhạc Thần lăng lăng há mồm đặt câu hỏi, “Thật sự?”

“Tự nhiên là thật, chẳng qua, nếu ngươi thật bổn, lão không nguyện ý dạy ngươi, như vậy ta cũng không cách nào thỏa mãn ngươi.” Ngu Gia Tường cười đáp.

Nhạc Thần hừ một tiếng, “Ta tự nhiên sẽ không để ông ta thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.