Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 1 - Chương 13: Xa nhau




Nhạc Thần vẫn như cũ ở trong tiểu viện dược cục thanh nhàn qua ngày, chính là, từ lần trước sau khi cùng Thích Ngân ra khỏi thành trở về, Thích Ngân liền không có tới tìm cậu, chỉ để Minh Nghĩa lại đây đưa qua đồ vật.

Sau đó, trong vòng vài ngày, trong quân có mấy trận cơ động tiểu chiến, thương binh không nhiều lắm, dược liệu Nhạc Thần phát ra nơi này cũng ghi chép ít đi.

Chạng vạng ngày hôm đó, thời tiết nóng bức, trên trời mặc dù không có mây đen tụ tập, nhưng là xem tình hình oi bức thế này, trong không khí đều mang khí tức nóng nảy, mọi người kết luận buổi tối trời sẽ hạ mưa to, vì thế, thảo dược Nhạc Thần phơi nắng trên giá trong viện đã sớm thu vào.

Lại tiến vào nội viện, từ dưới đáy giếng lấy lên nước trong mát lạnh, lau qua một lần thân thể sắp dính ướt mồ hôi, Nhạc Thần nhìn nhìn sắc trời, thật sự trời muốn mưa.

Nơi này không có điều hòa không có quạt điện, thậm chí ngay cả công việc làm cái cây quạt cũng đều không có, chỉ có thể dùng ống tay áo sát lau mồ hôi, quạt quạt miếng gió, điều kiện thực gian khổ.

Mới ra nội viện, chỉ thấy một tiểu dược đồng chạy vào dược phòng, tiến đến liền ghé vào tai cậu nhỏ giọng nói, “Thích Tướng quân ở phía sau ngõ nhỏ chờ ngươi, ngươi đi qua gặp mặt.” Dược đồng nói xong còn hướng Nhạc Thần cười đến ái muội.

Nhạc Thần bị hắn thổi khí vào tai, phiền muộn ban đầu lại càng thêm phiền muộn, chính là, nghe được Thích Ngân đang đợi cậu, trong lòng thư sướng hơn rất nhiều, cậu liền hướng đối phương cảm kích cười nói, “Ta đây đi, lần sau ngươi có chuyện gì muốn ta hỗ trợ cứ việc nói.”

Nhạc Thần chỉnh chỉnh y phục, từ cửa sau dược cục đi ra. Chuyển qua một cái góc tường nho nhỏ, liền thấy Thích Ngân thân thể thẳng tắp đang đứng, ánh mắt bình tĩnh nhìn xuống, trong tay vẫn như cũ cầm lấy bảo kiếm quan trọng.

“Tiểu Ngân!” Trên mặt Nhạc Thần mang theo ý cười, trong thanh âm cũng là hung phấn, tâm tình phiền muộn ban đầu bởi vì thời tiết cũng trở thành hư không.

Thích Ngân nhìn cậu, ánh mắt sáng rực lên một chút, bất quá gương mặt ngàn năm như một không phát sinh chút biến hóa, lại mang theo quá nhiều biểu tình khác nhau.

“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì, gần nhất không phải chiến sự rất nhiều sao?” Nhạc Thần bị ánh mắt chuyên chú cùng thâm sâu của Thích Ngân nhìn như vậy, đặc biệt cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng có chút là lạ, lập tức nói chuyện đánh tan bầu không khí quái dị.

“Ta đêm nay có chiến sự, nghĩ tới thăm ngươi một chút.” Thích Ngân nói xong, cư nhiên cúi đầu, mặt mày nhăn lại, con người xem như hai mươi ba tuổi này giống như trở thành ba mươi hai.

“Như vậy a! Vậy ngươi phải cẩn thận, chú ý an toàn bản thân.” Nhạc Thần nghe Thích Ngân nói như vậy, thế nào cũng như không lường trước được xuất chiến sắp tới, sợ hãi tánh mạng sẽ khó giữ được, trước tới cùng người quan trọng gặp mặt một lần, có lẽ một lần gặp mặt này sẽ trở thành sinh mệnh cuối cùng mình muốn gặp được.

Trong lòng Nhạc Thần có chút buồn phiền, cũng không biết nên nói cái gì.

Thích Ngân gật gật đầu, nhìn Nhạc Thần, giật giật khóe môi, nhưng lại không có phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Cái kia, này, đây là bình an ngọc của ta, trước kia ta….., ách, nương ở trong miếu xin qua, sẽ phù hộ ngươi bình an.” Nhạc Thần không chút suy nghĩ đã đem miếng Ngọc Quan Âm từ trong cổ lôi ra, sau đó vươn tay tháo xuống đưa đến trước mặt Thích Ngân.

“Không cần.” Thích Ngân kiên quyết cự tuyệt.

“Ngươi đây là coi thường ca ca nga.” Nhạc Thần để vào tay Thích Ngân, nhưng xem Thích Ngân không có tự giác tiếp nhận Ngọc Quan Âm, cậu liền tự mình bước tới, đơn giản kiễng mũi chân đeo ngọc vào cổ Thích Ngân.

Bởi vì thân hình Thích Ngân cao ngất, Nhạc Thần lại vì hắn mang ngọc, cơ hồ thân thể toàn bộ đều tựa vào người hắn, hơi thở phun ra ngay tại bên tai Thích Ngân.

Thân thể Thích Ngân có chút cứng ngắc, nhưng vẫn không nhúc nhích tùy ý động tác của Nhạc Thần, cần cổ Nhạc Thần duyên dáng trắng nõn ngay dưới tầm mắt hắn, thậm chí có thể nhìn đến làn da tinh tế cùng mạch máu nhợt nhạt trên cổ, bạch ngọc điêu khắc xinh đẹp mang theo trên tai giờ phút này có chút thiển hồng, làm cho người ta nhìn thấy đã muốn chạm vào. Dược hương thản nhiên chua xót trên người Nhạc Thần tẫn nhập vào hô hấp của hắn, làm toàn thân hắn giống như cảm nhận được dược hương, mang theo ngọt ngào, nhưng cũng là một loại thống khổ.

“Tốt lắm, này xem như ta đưa cho ngươi, ngươi về sau phải quý trọng, ngươi còn ngọc còn, biết không?” Nhạc Thần nói xong, muốn thối lui, cậu nghiêng đầu muốn nhìn biểu tình trên mặt Thích Ngân.

Cậu vừa mới lùi về phía sau một bước, thắt lưng đã bị một đôi tay chặn lại, đem cả người cậu mạnh mẽ áp về người trước ngực.

Thích Ngân đem Nhạc Thần hung hăng ôm lấy, môi mấp máy nữa ngày, rốt cục nói một câu, “Ngươi phải bảo trọng! Về sau tìm một người tốt hơn.”

Thời điểm Nhạc Thần bị Thích Ngân ôm lấy liền cứng đờ, nhưng cậu không có đẩy Thích Ngân ra, đợi khi nghe rõ lời nói trong lời Thích Ngân, thân thể cả người cậu chấn động, trong ánh mắt trừng lớn là không thể tin.

Tới thời điểm chờ cậu phản ứng lại, Thích Ngân đã muốn buông ra, hướng đầu ngõ đi rồi.

Nhạc Thần nhìn Thích Ngân kiên định, nhưng bóng dáng lại cô đơn như vậy, trong lòng tất cả đều là rung động.

Trên chiến trường thời cơ chiến đấu thiên biến vạn hóa, sống chết một đường, mỗi một lần xuất chiến đều là một lần sinh tử biệt ly, đối với chiến trường, Thích Ngân luôn luôn tự tin như vậy, trước kia chưa bao giờ tại tiền chiến* đến đây nhìn cậu, càng không nói đến những điều không may như vậy, cái gì gọi là ‘Về sau tìm một người tốt hơn’, là nói cậu về sau tìm chỗ dựa vững chắc hơn sao, hắn không thể để cậu dựa vào sao, vì cái gì phải nói như vậy?

(*) Trước khi chiến đấu.

Ngày hè oi bức phủ xuống hoàng hôn, thân thể Nhạc Thần lạnh lẽo như vào tam cửu, nhìn thấy Thích ngân không quay đầu lại mà đi ra ngõ nhỏ, Nhạc Thần đột nhiên bừng chợt phản ứng, hướng hắn chạy tới.

“Tiểu Ngân!” Nhạc Thần ở phía sau hô, Thích Ngân cũng không dừng bước.

“Thích Ngân! Ngươi đứng lại!” Nhạc Thần hô to, chạy nhanh đến, chờ cậu đuổi kịp Thích Ngân, Thích Ngân đã đến đầu ngõ, nơi đó còn huyết mã của hắn đứng dưới ánh chiều rám nắng đá chân.

Nhạc Thần lập tức đụng vào lưng Thích Ngân, Thích Ngân ổn định thân mình, dừng lại cước bộ, nhưng không có xoay người.

Nhạc Thần chạy đến trước người Thích Ngân, nhìn hắn hỏi, “Ngươi có ý tứ gì, lời ngươi nói vừa rồi là có ý tứ gì?”

“Trở về đi!” Ánh mắt Thích Ngân lúc này cư nhiên ôn nhu khác thường, nói ra lời nói cũng chỉ như nước chảy trong lòng sông, bình tĩnh, tinh tế, mềm mại.

“Ngươi đây là xa…… Xa……” Nhạc Thần muốn nói ‘Xa nhau’, nhưng là, điềm xấu như vậy cậu như thế nào nói trước mặt Thích Ngân.

“Ta phải đi, mau trở về!” Thanh âm Thích Ngân cao hơn một chút, mang theo kiên quyết.

Tuyến lệ Nhạc Thần yếu ớt như nữ tử, nhìn Thích Ngân như vậy, không tự giác ánh mắt liền đỏ, yên lặng nhìn Thích Ngân, Thích Ngân thậm chí từ trong đôi mắt kia tìm ra ai oán, còn có một tia không tha thật sâu cùng bi ai thương cảm.

“Ta……,” Thích Ngân không đành lòng trả lời, đành phải nói, “Đêm nay ta có quân lệnh trọng yếu, khả năng rất hung hiểm, nên tiến đến hướng ngươi từ biệt.”

Khóe mắt Nhạc Thần rơi xuống giọt lệ, cậu ôm cổ Thích Ngân, nức nở nói, “Ngươi là lo lắng cho ta sao? Ngươi là ngốc tử sao? Ta tự mình biết bảo hộ bản thân, ngươi cũng phải hảo hảo, ta chờ ngươi trở về.”

Thích Ngân sững sờ cùng không thể tin, Nhạc Thần bám vai hắn, khẽ kiễng chân tại trên môi hắn in lên làn môi của mình.

Ánh tà dương đã muốn ngã sắc hồng, hơi nước trong khí trời cũng trở nên tản lớn, ánh sáng âm u càng làm cho ngõ nhỏ trở nên ly biệt thống khổ.

Bóng dáng cây hòe cao lớn, lẳng lặng đứng, thân ảnh mờ nhạt kéo càng dài.

“Ngươi hảo hảo trở về. Ta, ta chờ ngươi!” Thanh âm Nhạc Thần nhẹ nhàng ở trong ngỏ nhỏ dần dần thấp đi, rồi hóa thành hư vô.

Thích Ngân không có trả lời, chỉ nghe tiếng giày đạp trên phiến đá phát ra thanh âm kiên định, sau đó, âm thanh gì cũng đều biến mất.

Nhạc Thần nhìn Thích Ngân cưỡi ngựa đi xa, dần dần, đi thật xa, nhìn không thấy.

Nhạc Thần lấy tay xoa môi chính mình, trong đầu có chút hồ đồ.

Cậu ngồi dưới đất, thái dương đã đi đến bên kia núi, sắc trời dần tối, nhưng không có gió đêm.

Rõ ràng là thời tiết oi bức, nhưng thân thể Nhạc Thần lại rét run, bất quá, tâm cũng chưa bao giờ ấm áp.

Thích Ngân cõng cậu trên lưng, để cậu cảm nhận được cảm giác kiên định, như vậy là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.