Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Quyển 1 - Chương 10: Làm cho người xa hoài niệm bóng dáng




Về sau công tác thanh nhàn, thời gian nhoáng cái liền trôi qua.

Đảo mắt đã là tháng tư năm sau, cây hòe trong đình viện dược cục đã muốn nở hoa, hòe thụ rậm rạp um tùm lá, đem toàn bộ khoảnh sân phủ thành bóng râm.

Ve mùa hạ vừa đến buổi trưa liền đặc biệt kêu lợi hại, làm cho người ta muốn ngủ trưa cũng ngủ không được.

Nhạc Thần trở mình xem dược thư, sau đó đem những điều mình biết ở hiện đại về cơ thể, sinh lý học đã từng đọc qua trong sách đánh dấu làm kí hiệu.

Cơn buồn ngủ thật sự chịu không được, cậu liền ghé vào trên bàn thiếp đi. Trong mộng, thanh âm ve sầu vẫn như cũ rõ rệt, một tiếng một tiếng ‘Biết’ ‘Biết’ mà kêu to, thời điểm thanh âm kia vẫn còn nhưng bối cảnh lại thay đổi, cậu nghe tiếng mẹ truyền đến, “Thần Thần, 3 giờ rưỡi, không cần ngủ, ngủ tiếp trời sẽ tối.”

Ngủ tiếp một lát đi, 10 phút là tốt rồi.

Nhạc Thần nghĩ vậy, căn bản không muốn tỉnh.

Chờ Nhạc Thần mơ mơ màng màng tỉnh lại, chống đỡ đầu óc đang mê mang nhìn phía ngoài cửa sổ, thái dương đã dần dần về tây. Bóng cây hòe trong viện kéo dài đến phiên cửa, làm cậu cảm thấy thế giới chung quanh hôn ám như trời sắp mưa.

Ánh mắt Nhạc Thần có chút ảm đạm, trong mộng mẹ làm sườn chua ngọt, canh đường phèn lê tuyết, cậu cầm thìa đang muốn ăn thì mộng liền tỉnh.

Truyền vào xoang mũi làm sao còn mùi sườn chua ngọt, canh đường phèn lê tuyết trong veo, hoàn toàn là vị đắng chát của dược liệu, Nhạc Thần chịu đả kích cúi đầu. Ngủ đè lên bức vẽ hệ thống cơ thể người, bị dính nước miếng của cậu mà rối tinh rối mù.

Nhạc Thần sờ sờ mặt, trên mặt bị ngủ đến nổi dấu, cánh tay cũng một vệt vết mực.

Cậu đứng lên, đang chuẩn bị ra ngoài rửa mặt một phen, nhìn về phía cửa, phát hiện đứng một người, đem cánh cửa không mấy lớn vừa vặn che kín.

Nhạc Thần vỗ vỗ hai má, kêu lên, “Tiểu Ngân, ngươi đã đến rồi. Muốn ngồi không?”

Thích Ngân thấy Nhạc Thần gọi hắn Tiểu Ngân cũng không có biện pháp, chỉ có thể tiếp nhận.

Nhìn Nhạc Thần vì vừa tỉnh ngủ mà trên mặt ửng đỏ, thần thái lười nhác huân nhiên, ánh mắt thậm chí mang theo triền miên, tâm liền căng thẳng, hơn nữa ngày mới đáp, “Ta không ngồi, ngươi vừa tỉnh ngủ sao?”

“Viết viết liền ngủ, nơi này rất thanh nhàn.” Nhạc Thần lười biếng đáp một câu, đi ra ngoài, đến vại nước trong hậu viện múc nước vỗ vỗ vào gương mặt, đưa cánh tay áo dính vết mực giặt sạch. Sau đó lười biếng duỗi thắt lưng một cái thật lớn, tinh thần tốt hơn rất nhiều.

Tuy còn chưa đến giữa hè, nhưng lúc này trời đã muốn thật nóng, Nhạc Thần cảm thấy người đầy mồ hôi, kề cận thân thể đặc biệt không thoải mái, thật muốn ở trong sân trực tiếp dùng nước dội mát, nhưng nghĩ đến lần trước đang tẩy trừ bị quản sự dược cục nhìn thấy, ánh mắt lão nam nhân kia một phen đáng khinh làm trong lòng cậu cảm thấy thật ghê tởm, vì thế liền đối Thích Ngân phía sau nói, “Tiểu Ngân, ngươi có thời gian hay không? Chúng ta hiện tại đến ngọn núi ngoài thành tắm rửa thế nào?”

Nhạc Thần là người nếm thử ngon ngọt liền nhớ mãi không quên, mấy ngày hôm trước, Thích Ngân dẫn theo Nhạc Thần ra Trung Thanh môn đến trong núi ngoài thành tìm dược liệu, vừa vặn trong núi có sông ngòi, Nhạc Thần nhìn nước sông trong suốt, không quá sâu, vừa đủ để bơi lội, cậu liền thả chuyện hái thuốc ra sau, bơi qua bơi lại hơn nửa canh giờ trong nước, thẳng đến khi Thích Ngân không chịu được cường ngạnh từ trong nước đưa cậu lên cậu mới từ bỏ.

Thích Ngân nghe cậu nói như vậy, nghĩ đến ngày ấy thấy Nhạc Thần như người cá trong nước tung tăng đến vui sướng, kỹ thuật bơi lội cao siêu, dáng người tuyệt đẹp, thần thái tự nhiên, tâm hắn liền rung động, lại nghĩ đến hôm nay trong quân cũng vô sự, có thể mang Nhạc Thần ra ngoài hai canh giờ đến trước khi trời tối trở về, vì thế đáp, “Nếu ngươi nghe lời ta, ta liền mang ngươi đi.”

“Được rồi! Ngươi cho ta chơi bao lâu ta liền chơi bấy lâu. Ta đi cùng quản sự nói một tiếng.” Nhạc Thần cao hứng thiếu chút nữa hoan hô, cậu không nghĩ tới Thích Ngân sẽ đáp ứng thống khoái như vậy, tưởng rằng còn phải một phen mồm mép mới được.

Thích Ngân cưỡi ngựa mang theo Nhạc Thần ra khỏi thành, đến cổng Trung Thanh, trên mặt Nhạc Thần lập tức mang theo ý cười vui vẻ, thích thú kêu lên, “Tiểu Ngân, ra khỏi thành thật tốt!”

Nhạc Thần nói cứ như tòa thành này cưỡng ép cậu, mỗi lần được ra ngoài đều phải hoan hô một lần như thế.

Kỳ thật, Nhạc Thần muốn rời khỏi Nhạc Thần thành đến địa phương khác, Thích Ngân cũng có biện pháp, chỉ là, Nhạc Thần chính mình không muốn rời đi, có lẽ, cậu còn muốn đến triền núi làm chuyện hoang đường trở về nhà; Còn nữa, Thích Ngân cũng không nguyện ý để cậu rời đi phạm vi bảo hộ của mình đến địa phương khác.

Hai người đến chân núi liền xuống ngựa, Thích Ngân để thiên lý mã của mình ở lại ăn cỏ, hai người  bắt đầu leo núi. Cỏ cây xanh um, càng vào trong núi chim hót càng vắng vẻ, dần dần nghe được tiếng suối róc rách.

“Đến rồi.” Nhạc Thần cao hứng đối Thích Ngân phía sau nói.

“Ân.” Thích Ngân chỉ đáp một từ đơn âm, nhưng cũng đủ thấy hắn đang vui vẻ.

Đi đến rừng cây, trước mặt hiện ra một bãi cỏ xanh, đằng trước là thủy đàm. Thanh sơn lục thủy, nước sông xanh biếc, nước từ trên núi chảy xuống tích ở trong này thành một  đàm nước lớn.

Thủy đàm này trong suốt thấy đáy, dưới đáy trải đầy đá lớn đá nhỏ. Trong nước còn không ít cá bơi qua bơi lại, cho dù có người đứng trên bờ nhìn xuống, chúng nó cũng không tránh né chút nào.

Nơi đây chính là phúc địa trong lòng Nhạc Thần.

Nhạc Thần chạy đến bên bờ, đặt mông ngồi xuống, vươn tay xuống hồ vóc nước lên mặt, thoáng cái cảm thấy mát mẻ.

Thích Ngân đi phía sau cậu, vừa đến bên cạnh đã bị Nhạc Thần bất ngờ hất nước lên mặt. Hắn luôn bị Nhạc Thần khi dễ nhưng không còn cách nào, chỉ im lặng mà nhận.

Nhạc Thần đem y phục thoát hết, chỉ còn một cái quần ngắn, phù phù mấy cái cậu đến phía trước nhảy xuống, lập tức trầm trong nước, hơn nửa ngày không chịu đi lên. Có một lần Thích Ngân cũng gặp Nhạc Thần ngoạn nước như vậy, hắn sợ hãi cậu gặp chuyện gì không may, trong lòng không khỏi lo lắng, đang muốn gọi cậu, đã thấy Nhạc Thần từ dưới nước lộ đầu lên.

Thân thể Nhạc Thần không tốt, hơn nữa còn không có công phu, bất quá, một môn bế khí này lại vô cùng tinh thông, ở dưới nước có thể kiên trì không ít thời gian.

Quả thật tại thời khắc Nhạc Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, bọt nước bắn tung tóe một chuỗi dài.

“Tiểu Ngân, mau xuống nước đi! Nước này không lạnh như lần trước, cảm giác rất tốt.” Nhạc Thần hướng Thích Ngân cười, tại trong nước tùy ý bơi ngửa.

Thích Ngân nhìn bộ dáng Nhạc Thần thư sướng khoái nhạc như vậy, liền cảm thấy chính mình cũng vui vẻ như thế. Kỳ thật, hôm nay hắn tìm đến Nhạc Thần, là vì trong lòng hắn có việc, giữa buồn phiền muốn nhìn cặp mắt trong veo cùng vẻ mặt khoái hoạt của Nhạc Thần.

“Ngươi bơi đi.” Thích Ngân chỉ đến rửa mặt và tay, còn lại thì ngồi bên bờ nhìn mọi chuyện.

Nhạc Thần không khỏi có chút thất vọng, có rất nhiều lúc cậu muốn cùng Thích Ngân chia sẻ khoái hoạt, nhưng Thích Ngân đều có ý nghĩ riêng của mình, không có cùng cậu một chỗ.

Qua hơn nửa năm, tóc Nhạc Thần đã dài đến trước ngực, cậu tùy ý để nó phân tán, bắt đầu trong nước bơi đủ kiểu, bơi qua bơi lại, sau đó đến bên Thích Ngân ngồi trên bờ, đi lên, nhìn Thích Ngân nhíu mi minh tư khổ tưởng*, liền quan tâm mà hỏi, “Tiểu Ngân, ngươi gặp sự tình gì sao? Ta cảm thấy ngươi gần đây không vui.”

(*) Suy nghĩ, hoài niệm.

Thích Ngân ngẩng đầu nhìn Nhạc Thần, mặt cậu đang rất gần hắn, làn da trên mặt trắng nõn, đôi mắt hoa đào phi thường mị hoặc, khóe mắt đuôi mày cũng vô tình hồng hồng cong cong, đồng tử sắc lưu ly, trong suốt như khối ngọc, làm cho người ta vô thức bị câu hồn. Huống chi giờ phút này trong mắt cậu mang theo quan tâm, ánh mắt chuyên chú, càng làm người động lòng.

Thích Ngân không còn cách nào đối diện cùng cậu, cúi đầu nói, “Không có việc gì.”

“Uy, gạt người cũng đừng như vậy, ngươi đang nói dối a.” Nhạc Thần nói xong càng tiếp cận khuôn mặt Thích Ngân gần hơn.

Thích Ngân vừa nhấc ánh mắt liền đối diện chóp mũi cùng đôi môi Nhạc Thần, hình dạng mũi cậu tuyệt đẹp, vừa cao vừa thẳng, trên mặt còn đọng nước, dưới ánh mặt trời càng làm nổi bật như bạch ngọc, đôi môi đầy đặn, màu sắc hồng hồng, thật khiến người khác muốn hôn.

Thích Ngân nhìn thấy, tâm liền thịch thịch đập mạnh, cơ thể tuổi trẻ không thể khinh nhờn dụ hoặc như vậy, thân thể hắn liền rất nhanh đứng dậy.

Nhạc Thần vừa vặn cách Thích Ngân một khoảng đủ gần, trong mũi tất cả đều là mùi vị trên người Thích Ngân, loại mà nam nhân hiểu rõ, kỳ thật cũng không thể nói là mồ hôi, vị đạo trên cơ thể mỗi người đều bất đồng, cho dù mồ hôi thì căn cứ vào từng người mà mùi vị cũng khác xa. Trên người Thích Ngân không phải đơn giản là mồ hôi, loại hương vị này làm cho người ta trong lòng cảm thấy ngứa ngáy.

“Ngươi cứ bơi đi, lần trước ta nhìn thấy một gốc lê, hiện tại chắc có thể ăn, ta đi hái.” Thích Ngân lui về phía sau vài bước, tim đập gia tốc không khỏi có chút loạn. Hắn không liếc mắt nhìn Nhạc Thần một cái, liền dọc theo sông ngòi bước đi.

Nhạc Thần có chút đăm chiêu, nhìn Thích Ngân đi xa mới lấy lại tinh thần.

Cái quần dính dính trên da có chút không thoải mái, dù sao nơi này không có người, Nhạc Thần nghĩ, liền đem quần thoát, lõa thể lại một lần nữa nhảy xuống nước.

Bơi một chốc cũng mệt, liền leo lên nghỉ ngơi, sau lại bắt đầu lượn bơi đủ kiểu, sắc trời bắt đầu muộn, tịch dương tà chiều đem thủy đàm nhiễm một tầng hồng.

“Nhất đạo tàn dương phô thủy trung, bán giang sắc sắc bán giang hồng*. Bạch Cư Dị viết thơ, sửa trong này một chút cho hợp cảnh.” Nhạc Thần ngồi bên bờ, trên mặt mang theo mỉm cười, chân trong nước đung đưa, tự ngôn tự ngữ**, tay vuốt vuốt mái tóc cho chỉnh tề.

(*) Mộ giang ngâm – Bạch Cư Dị

Nhất đao tàn dương phô thủy trung,

Bán giang sắt sắt bán giang hồng.

Khả liên cửu nguyệt sơ tam dạ,

Lộ tự chân châu nguyệt tự cung.

Chiều trên sông – Quỳnh Chi dịch

Chiều tàn vệt nắng trên sông

Nửa giòng rực sáng nửa rung rưng buồn

Dịu dàng soi ánh trăng non

Sương long lanh ngọc trăng buông cung ngà.

(**) Nói một mình.

Thời tiết nóng bức, Ngu Gia Tường liền cưỡi ngựa ra Trung Thanh môn đến dưới chân núi Nhạc Thần. Biết rõ nơi đó có sông ngòi, còn hình thành mấy thác nước, có rất nhiều thủy đàm để tắm rửa bơi lội, y cũng hài lòng một cái thủy đàm trong đó. Chỗ kia cũng gần đây, đàm tử khá lớn, nước không quá sâu, đồng thời bờ đàm nguyên là một khối đá lớn bằng phẳng, sau đó bùn đất tươi tốt, liền có nhiều cây cỏ trưởng thành. Nơi này không bị đại thụ ngăn che, nên ánh dương có thể chiếu rọi vào đàm tử, đàm thủy thanh u*, lại bởi vì có mặt trời nên không giống các đàm khác nước trong hồ rất lạnh.

Ngu Gia Tường liền đem thủy đàm này làm dục trì chuyên dụng của y, thời điểm giữa hè tiết trời nóng bức, mỗi ngày đều đến, bây giờ khí trời cũng không phải đặc biệt không chịu được, y liền mấy ngày qua một lần.

Vừa xuyên qua rừng cây, liền nhìn thấy một giai nhân thanh tú đang ngồi bên dục trì.

Chỉ liếc mắt một cái, y liền phán đoán là một mỹ nhân.

Từ trên xuống dưới, trước tiên một đầu tóc đen thuận hoạt còn mang theo ẩm ướt, sau đó là phần lưng trắng nõn nhẵn nhụi, xương cánh bướm hình dáng tuyệt đẹp, từ nơi tay mỹ nhân di chuyển làm mái tóc đen nhẹ nhàng rung động, sống lưng thẳng tắp, khung xương đầy đặn, vẫn luôn kéo dài đến vĩ chuy*, tiếp đến là hai cánh mông hoa tuyết trắng trẻo ngồi trên bạch thạch, thậm chí kẻ hở cánh mông vừa vặn, làm cho người từ xa tâm tư khẽ động, lại không quá mức dâm loạn.

(*) Ko biết. =.= chắc tả vừa vặn kéo đến mông.

Chỉ bằng việc này, bóng dáng ngồi trên thạch bích, Ngu Gia Tường kết luận, đó là một mỹ nhân hợp khẩu vị hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.