Mại Thái Lang

Chương 76




Đợi đến lúc Thương Đông Nghêu từ trong phòng đi ra, trời đã có chút chuyển sang hướng Tây, đồ ăn trên bàn sớm đã lạnh, bên cạnh còn có đặt một tờ giấy.

Ta đáp ứng Hựu cùng Hi chiếu cố ngươi đến khi tiểu Yên về mới thôi. Hiện tại, tiểu Yên đã về, ta cũng hoàn thành nhiệm vụ, nên cáo từ, tái kiến ta muốn đi du sơn ngoạn thủy, không biết chừng nào gặp lại!

Tiêu bút.

Tên Lục Tiêu này cứ thế mà chạy, còn biết tìm hắn ở đâu tính sổ đây!

Bất quá… cũng đã phiền hắn, vì tiểu Yên, ba năm qua hắn không lòng dạ nào nghĩ đến những chuyện khác, nếu không nhờ Lục Tiêu cùng hai cánh tay trái phải trung tâm, hắn cũng không thể thanh nhàn như vậy được.

Thanh nhàn?

Thương Đông Nghêu nghĩ đến một kế hoạch, vội vàng chạy vào phòng.

“Tiểu Yên.” Thương Đông Nghêu tiến đến ổ chăn hôn môi tiểu Yên đang mê man vì mệt mỏi, ý đồ hôn tỉnh hắn.

“Ân… Đừng ồn, ta mệt quá.” Tiểu Yên trốn tránh sự quấy rầy của Thương Đông Nghêu, mệt mỏi khiến hắn chỉ thầm nghĩ muốn hảo hảo ngủ thượng một giấc.

“Tiểu Yên, trước tỉnh tỉnh, ta muốn nói với ngươi một việc.”

“Việc gì?” Tiểu Yên hỏi, bất quá ánh mắt không hề mở.

“Ta đem chức vị thành chủ Thiên thành truyền cho Hựu, để Hựu cùng Hi quản lý Thiên thành, còn ta mang ngươi đi du sơn ngoạn thủy, đi khắp thiên hạ, được không?” Thương Đông Nghêu vừa nói vừa không hảo ý tập kích tiểu Yên.

Tiểu Yên bị hắn làm phiền, mở mắt nhìn trừng trứng Thương Đông Nghêu, thuận tiện ngăn cản bàn tay xấu xa của hắn.

“Không cần ngươi náo loạn, ngươi đã một đêm không cho ta ngủ. Buổi sáng còn làm nhiều lần, ngươi chê ta ba năm trước không chịu chết, cho nên hiện tại tính thao tử ta a?” Tiểu Yên bị quấy rầy giấc ngủ, khẩu khí không tốt, bất quá sự mệt mỏi khiến âm lượng hắn có phần hư vô.

“Không được nói bậy.” Thương Đông Nghêu trách cứ, bất quá cũng ngừng tay, hắn quả thực làm tiểu Yên mệt đến chết, nhưng mà… hắn nhớ rõ trước kia tiểu Yên thực ngoan, sao hiện tại…

Xem ra tử lão đầu kia trong ba năm đã đem tiểu Yên ôn nhu động lòng người của hắn phá hư.

“Rốt cuộc có chuyện gì, có rắm mau phóng, ta còn muốn ngủ.” Tiểu Yên nói xong liền quay về giường.

“Chờ, ta định mang ngươi đi chu du các nước, chung quanh du ngoạn, xem các cảnh đại giang nam bắc, ngươi nói được không?” Thương Đông Nghêu hai mắt phát sáng, hắn đã có thể tưởng tượng tình cảnh hắn cùng tiểu Yên vô ưu vô lự cưỡi ngựa lao qua thảo nguyên.

Tiểu Yên vừa nghe xong, trong mắt cũng có chút sáng rọi, bất quá sau đó nhớ đến gì, ánh sáng trong mắt liền tối sầm.

“Như vậy bọn họ sẽ rất đáng thương.” Tiểu Yên vừa nói xong, chợt nghe bên ngoài có tiếng gào.

“Chủ tử, nghe nói tiểu Yên trở lại.” Hi lớn giọng đã muốn người chưa tới thanh âm tới trước.

“Ôm ta ra ngoài.” Tiểu Yên vẫn còn buồn ngủ, nhưng một cỗ ý nghĩ muốn nhìn những người đến khiến hắn cưỡng chế dời con sâu ngủ đi nơi khác.

Thương Đông Nghêu ôm tiểu Yên ra khỏi phòng thì bị cảnh tượng đặc nghẹt bên ngoài cấp cho choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.