Mãi Là Quản Gia Của Em

Chương 11: Alone…alone…




Đêm đã khuya, bóng tối đen khịt bao trùm lấy toàn đại dương. Tôi cho tàu Cali đậu ở bụi cây rậm rạp, cách hang người cá chừng vài mét. Chuẩn bị xong xuôi cho buổi săn tìm Lamia sáng sớm mai, tôi đi ngủ. Ai cũng biết ánh sáng dễ thu hút người cá nên đương nhiên tôi không điên đến độ thắp đèn ( giờ là cuối tháng 11 nước biển lạnh lắm, hông muốn bị đám người cá dìm xuống biển rồi bị chết rét đâu =_= )

Mò mẫn giường ngủ, tìm kiếm trong ko gian đen và đen thế này ko phải sở trường của tôi! Nhỡ vấp phải cái gì đó, tôi ngã lăn quay. Nhưng êm ái, ko đau, là cái nệm!!! Hết sảy con bà bảy! May kinh khủng khiếp! Giường yêu quý đây rồi <3 . "Gian phòng" chật hẹp chỉ có mỗi cái ô kính, tạm gọi là cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh biển đêm.

Trăng đã lên cao, đêm rằm nên thời điểm này phù hợp nhất cho việc thưởng trăng. Thứ ánh sáng trắng bàng bạc soi rọi xuống mặt biển... (chờ mãi có tí ánh sáng).Thật hữu tình! Rồi lần nữa hình ảnh của hắn lại hiện về trong tôi một cách ngẫu nhiên đến lạ. Hắn cũng như trăng kia, lạnh lùng, bí ẩn đôi lúc lại tỏ vẻ tâm lý, sâu sắc...

Chưa từng có ai ngoại trừ cha mẹ quá cố và dì Anna quan tâm, ngó ngàng đến tôi sống chết ra sao? Ăn uống thế nào? Ngủ có đủ giấc không?... Hắn lại là người duy nhất trong 9 năm qua để ý, chăm sóc đứa con gái hư hỏng này, sống mũi cay sè. Mi mắt tôi khép dần... khép dần... rồi chìm vào giấc mộng... nhờ vài viên thuốc ngủ

Mới từ mờ sáng, tôi đã tỉnh dậy. Xử lý các thủ tục bắt buộc trong buổi sáng (vscn và ăn sáng cho mấy cô nương). Chậm rãi chèo chiếc thuyền cứu sinh vào sào huyệt người cá, tôi đã chuẩn bị tâm lý cho mọi thứ có thể xảy ra...tất cả...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.