Mặc Sức Cưng Chiều

Chương 15: 15: Học Sinh Xuất Sắc Và Học Sinh Đội Sổ





Hàn Tử Dịch có thể nhận diện khuôn mặt trước giáo viên của Trung học Số 1 Giang Thành, không ai không nhận ra anh.
Cô Hồng cũng từng tưởng tượng rằng mình hoán đổi vị trí với lão Cao, cô dạy lớp Một, lão Cao dạy lớp Chín.

Như vậy toàn bộ những học sinh học giỏi ở cấp ba đều trong tay cô, đủ loại khen thưởng và vinh dự cũng sẽ rơi vào tay cô.
Chuyện này chỉ cần tưởng tượng thôi cũng có thể vui mừng thành tiếng.
Nhưng mà tưởng tượng cuối cùng là tưởng tượng, trong lòng cô rất rõ, cho dù lão Cao dạy lớp Chín đi nữa thì cô cũng không dạy được lớp Một, cô cũng chỉ tưởng tượng trong đầu rồi thầm vui mà thôi.
Trong hiện thực không hề nghĩ rằng thật sự có một ngày như vậy, hạng nhất khối lại gõ cửa lớp Chín.
Cô Hồng nhìn Hàn Tử Dịch chân thật, nhất thời chưa hoàn hồn.

Đối với người ngoài, Hàn Tử Dịch cao ngạo tựa như trong truyền thuyết vậy, vẻ mặt lạnh lùng.

Rõ ràng anh chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhất, quần đen và giầy thể thao trắng nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy thật thẳng thớm đẹp đẽ vô cùng.
Là một giáo viên nên cô Hồng hoàn hồn rất nhanh, cô vô cùng kinh ngạc hỏi: “Trò Hàn tìm Thẩm Yến Trầm sao?”
Hai người này, một người là cục vàng được nâng niu trong tay đặt trong tim, một người là cá biệt khiến cho giáo viên hận không thể muốn đuổi học.

Học cùng nhau hai năm cũng chưa từng nghe đồn bọn họ có quen biết gì, bây giờ là chuyện gì xảy ra thế?
Điều nghi hoặc này không chỉ có mỗi cô Hồng mà ngay cả học sinh lớp 9, ánh mắt của mọi người lia qua lia lại giữa Hàn Tử Dịch và Thẩm Yến Trầm.
Sài Côn thì suy nghĩ khá nhiều, dù sao ở trên sân thượng, giữa hai người hình có chút hiểu lầm, hoặc có thể nói là hiểu lầm xuất hiện của một phía.

Thẩm Yến Trầm nói học sinh xuất sắc người ta dùng chân thi, học sinh xuất sắc người ta bên cạnh nghe hết tất cả.
Cho nên anh chàng học sinh xuất sắc này tới gây sự phải không?
Nghĩ đến khả năng này, Sài Côn đã chuẩn bị trong lòng, nếu Hàn Tử Dịch thật sự nhắm tới Thẩm Yến Trầm thì cậu sẽ như cái khiên che mưa chắn gió cho đại ca.
Tất nhiên cô Hồng không biết nghĩa khí trong lòng của Sài Côn, chủ yếu là cô liên tưởng đến bảng điểm đã khiến từ trên xuống dưới từ lãnh đạo đến giáo viên của trường học khiếp sợ ở lần trước.

Thành tích này của Hàn Tử Dịch, đừng nói lão Cao không tin đến cả cô cũng không tin.

Ở trong trường tuy rằng không nói rõ nhưng lãnh đạo to to nhỏ nhỏ đã ám chỉ lão Cao nhất định phải tìm ra nguyên nhân quấy nhiễu Hàn Tử Dịch.

Các cô cũng không phải không nghĩ đến vấn đề tại Hàn Tử Dịch, nhưng mà vừa nghĩ đến tờ bảng điểm đẹp đến không lời nào tả nổi ngày xưa của anh thì trong đầu lập tức không tự chủ được mà nhận định là nhân tố bên ngoài quấy nhiễu.
Không lẽ Thẩm Yến Trầm chính là Waterloo đã khiến Hàn Tử Dịch thất bại trong bài kiểm tra?
(*) Waterloo: Trận chiến đã đánh dấu sự kết thúc của Những cuộc chiến tranh của Napoleon.  
Những suy nghĩ này quay cuồng trong đầu của cô Hồng, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Ngay tức khắc cô cười giả trân rồi nói: “Trò Hàn, nếu như giữa em và trò Thẩm có hiểu lầm gì, có thể đến phòng giáo viên giải thích rõ tình hình, đợi cô và lão Cao… thầy Cao biết rõ tình huống sai đó sẽ trả lời cho em sau.

Bây giờ đang ở trong giờ học rồi, em không nên đơn độc gọi trò Thẩm Yến Trầm ra ngoài.”
Hàn Tử Dịch nhướng đôi lông mày mỏng lên, nhìn cô Hồng rồi nói: “Sao cô giáo lại nghĩ như thế?”
Cô Hồng “Hả” một tiếng, vẻ mặt hoang mang, không rõ ý của anh là gì.
“Em và Thẩm Yến Trầm là bạn, giữa chúng em không có hiểu lầm, cũng không cần thầy cô giáo phán xử.” Hàn Tử Dịch nói rất chậm, chữ nghĩa rất rõ ràng, chí ít học sinh của lớp Chín đều có thể nghe được.
Anh chưa từng tiếp xúc gì với cô Hồng, nhưng nhìn tình hình vừa rồi, biểu hiện của cô Hồng rất mâu thuẫn.

Ở trong lòng của cô thì học sinh lớp 9 chính là cỏ, không đáng để ý cũng không được tin tưởng.
Nhưng mà khi người ngoài đến bắt lỗi thì cô cũng không phủ định toàn bộ.
Nhìn bề ngoài mà nói, cô cũng không phải là người có vấn đề về phẩm chất, nhưng từ góc độ của một học sinh, cô cũng không phải là một giáo viên có trách nhiệm.
Cô rõ ràng có cái nhìn phiến diện về học sinh của lớp Chín.
Cô qua loa với học sinh, học sinh đối xử lấy lệ với cô, thái độ quyết định tất cả.
“Còn nữa, em có thể làm chứng, phẩm chất của một người và thành tích kém không liên quan với nhau, Thẩm Yến Trầm không nói dối, tất cả bài tập của cậu lấy là chính mình hoàn thành trong kỳ nghỉ.” Hàn Tử Dịch đứng đó với dáng vẻ nhàn hạ, nói một cách chậm rãi: “Về phần kiến thức mà cậu ấy không học ở trên lớp, em sẽ giảng cho cậu ấy.”
“Hả, như thế… như thế à.” Khuôn mặt của cô Hồng hơi nóng lên, trả lời một cách khô khan.

Lời lẽ của Hàn Tử Dịch không có lấy một từ khó nghe nào nhưng câu nào cũng hàm chứa ám chỉ.
Chỉ trích cô không biết tốt xấu, còn chỉ trích kiến thức cô giảng không rõ ràng.

Ai bảo Hàn Tử Dịch không thích xen vào chuyện người khác, lạnh nhạt với người khác, chuyện này chẳng khác dao nhỏ cứa vào người, đâm rất đau.
Hàn Tử Dịch cẩn thận gật đầu: “Đúng vậy, sự thật chính là như thế ạ.

Bây giờ cô giáo có thể gọi Thẩm Yến Trầm ra được không?”
Cô Hồng ho hai tiếng rồi ừa.
Lần này cô còn chưa lên tiếng thì Thẩm Yến Trầm đã hoàn hồn trở về thực tại bước ra.
Ngay từ đầu cậu không ngờ tới Hàn Tử Dịch sẽ đến lớp Chín tìm cậu, thế cho nên khi nhìn thấy đầu óc của cậu hơi đơ máy.

Càng không ngờ đến Hàn Tử Dịch sẽ bảo vệ mình ở trước mặt mọi người, chính miệng nói hai người là bạn bè.
Đến khi nghe thấy tiếng động, giao chiến giữa Hàn Tử Dịch và cô Hồng đã kết kết thúc.
Thẩm Yến Trầm phiền muộn không thôi.
Hàn Tử Dịch nhìn vị trí chỗ ngồi của cậu, ánh mắt thêm phần dịu dàng, mặc dù ở lớp khác nhau, vị trí ngồi của họ lại giống nhau.
Mỗi lần phát hiện thêm một chút tâm tư nhỏ của Thẩm Yến Trầm thì tâm trạng của anh cũng tốt hơn.

Giống như trò chơi tìm kho báu, anh muốn tìm ra hết tất cả cả bảo bối mà người này lưu lại cho anh mới được.
Thẩm Yến Trầm bước tới bên cạnh Hàn Tử Dịch, khẽ nói: “Đi theo tôi.” Nói xong, cậu đi về phía cuối hàng lang, nơi này chỉ có tường chứ không có kính, có thể ngăn mọi ánh mắt nhìn về phía Hàn Tử Dịch.
Nhận ra tâm tư không muốn người ta nhìn lén của cậu, Hàn Tử Dịch đi theo.
Đứng ở góc tường, Thẩm Yến Trầm hạ giọng: “Sao cậu lại tới đây?”
Cậu vốn tưởng Hàn Tử Dịch cũng không mong muốn tiết lộ chuyện họ biết nhau, cho nên đều rất chú ý tránh né.

Không ngờ, toàn là cậu nghĩ nhiều, Hàn Tử Dịch hoàn toàn không để ý đến những chuyện này, trái lại có vẻ để ý chỉ có mình cậu.
Có lẽ cậu thiếu tự tin, không tin là Hàn Tử Dịch thật sự bằng lòng trở thành bạn bè với cậu.
Hàn Tử Dịch nhìn cậu, chầm chậm đưa bài thi qua cho cậu: “Bài thi của cậu, mấy hôm trước tôi bận quá, không có thời gian cho cậu.

Nhưng mà cậu yên tâm, kiến thức sử dụng đến tôi đã đánh dấu lại rồi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi tôi.”

Vì tờ bài thi này, cậu đã nhờ Lý Phàm tìm giáo viên phụ đạo cho anh.
Anh miễn cưỡng ép bản thân trở thành học sinh cấp 3.
Đây đều là sau khi anh nghe giáo viên giảng bài xong, viết ra từng chút trên tờ giấy nháp, chỗ nào sai được giáo viên sửa đúng, anh lại mỗi chữ mỗi câu chép lại lên bài thi.
Anh sợ phá vỡ hình ảnh học sinh xuất sắc trong tưởng tượng của Thẩm Yến Trầm.
Thẩm Yến Trầm nhận bài thi, nhìn thoáng qua tất cả đều là nét chữ khác màu.
Trong lòng cậu vừa cảm động vừa xấu hổ, cảm động là sự để tâm của Hàn Tử Dịch, xấu hổ là bản thân quá kém.
Hàn Tử Dịch nhìn sắc mặt của cậu, không muốn cậu nghĩ nhiều, vội hỏi: “Cậu chỉ là thiếu kiến thức căn bản chút thôi, không sao đâu, tôi đã tìm được giáo viên phụ đạo, sau khi tan học cùng đi nhé?”
Đối với lời mời, câu trả lời của Thẩm Yến Trầm là nắm chặt bài thi trong tay, khẽ gật đầu, sau đó giục anh: “Không còn sớm nữa, cậu mau đi vào học đi.”
Hàn Tử Dịch: “Không thể để cho cậu lúc nào cũng nhìn tôi rời đi được, cậu về lớp trước đi.”
Thẩm Yến Trầm im lặng, cùng anh đi dọc hành lang, tới cửa phòng học, cậu đi vào, Hàn Tử Dịch trực tiếp rời đi.
Khối lớp 12 học ở tầng dưới cùng của toà nhà, lớp Chín nằm ở một đầu hàng lang, lớp Một nằm ở đầu bên kia.
Hàn Tử Dịch đi từ lớp Chín về phía trước như đi dạo trong sân trường, mỗi khi đi ngang qua một lớp, lúc nào cũng có thể dấy lên thảo luận, tất cả mọi người vò đầu bứt tai muốn biết, Hàn Tử Dịch lúc nào cũng chỉ qua lại giữa ba đường là lớp Một, phòng giáo viên và nhà, lần này chạy đến phía này tìm ai.
Tiết lên lớp hôm nay của lớp Một là lão Cao, thật hiếm khi thấy Hàn Tử Dịch đi muộn một lần, lão Cao không nói một lời, vẻ mặt hòa nhã gật đầu để Hàn Tử Dịch đi vào, bản thân lại tiếp tục giảng bài.
Hàn Tử Dịch rất thản nhiên bước vào lớp, ngồi xuống cùng với đám học sinh đầy sức sống.
Có người nói ở cùng với thanh niên cùng tuổi thì bản thân sẽ cảm thấy trẻ ra.

Hàn Tử Dịch hoàn toàn chưa từng có cảm giác này, ngoại trừ Thẩm Yến Trầm, anh nhìn bất cứ bạn học nào cũng như là người lớn nhìn người nhỏ, trong ánh mắt luôn bất giác mang theo vài phần ân cần.
Chỉ là suy cho cùng anh đã sống qua một đời, có thể diễn vẻ bình tình rất tự nhiên.
So với vẻ thản nhiên của Hàn Tử Dịch, vẻ mặt của Chu Văn Hàng phong phú hơn nhiều.
Từ cái ngày cậu ta rời khỏi nhà họ Hàn thì không còn liên lạc với Hàn Tử Dịch, Hàn Tử Dịch cũng không phản ứng với cậu ta.
Đây là chuyện chưa từng có, trước đây cho dù cậu ta thật sự làm sai cái gì, Hàn Tử Dịch cũng không để trong bụng.
Mấy ngày nay, cậu ta vẫn rất tức giận.
Trước khi Hàn Tử Dịch chưa vào lớp, cậu ta còn đang suy nghĩ, cho dù Hàn Tử Dịch chủ động bắt chuyện với cậu ta thì cậu ta cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh, nhất định phải bắt Hàn Tử Dịch nói rõ ràng hết rồi nói lời xin lỗi mới được.
Nhưng chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu ta, khi Hàn Tử Dịch bước vào hoàn toàn không hề nhìn cậu ta, thật cứ như hai người là hai kẻ xa lạ bình thường nhất.
Suy nghĩ này khiến cho Chu Văn Hàng cảm thấy tủi thân không nói nên lời, khó chịu nghẹn ứ.
*
Hàn Tử Dịch đã sớm quên mất Chu Văn Hàng, anh cố tình duy trì hình tượng học sinh xuất sắc của chính mình, cho nên nghe bài giảng rất chăm chú.
Lão Cao dạy hai tiết liên tiếp, tiết kế tiếp là tiếng Anh.
Tiếng Anh thì Hàn Tử Dịch không xa lạ, kiếp trước anh thường ra nước ngoài, nói thông thạo, nhưng là ngữ pháp ngữ cảnh và nói thường ngày không giống chút đỉnh, cần đặc biệt chú ý.

Sau giờ học buổi sáng, Hàn Tử Dịch vốn muốn tìm Thẩm Yến Trầm cùng đi ăn, tiếp đó còn chưa đợi anh hành động đã bị lão Cao gọi đi.
Học sinh lớp 1 nhìn thấy lập tức xì xào, thỉnh thoảng nhắc đến tên của Hàn Tử Dịch và vài chữ về lớp 9.
Chu Văn Hàng vốn đang uể oải nằm xuống bàn, nghe thấy mấy câu này, cậu ta chọc chọc Lương Văn Hào ngồi cùng bàn: “Bọn họ đang nói gì vậy? Hàn Tử Dịch làm sao có liên quan đến lớp Chín chứ?”
“Cậu không biết hả?” Lương Văn Hào kinh ngạc nói.
Chu Văn Hàng ngồi dậy thắc mắc: “Tôi không biết cái gì?”
“Đúng rồi, buổi sáng cậu cứ ngồi ở trong phòng không ra ngoài, cho nên không nghe.” Lương Văn Hào sáp tới nhiều chuyện, cậu ta ngồi xuống nói một cách hăng hái: “Lão Cao gọi Hàn Từ Dịch chắc chắn là có liên quan đến lớp Chín.”
Chu Văn Hàng nhíu mày, lớp Chín với Hàn Tử Dịch cứ như một dưới đất một trên trời, làm sao lại kéo đến gần nhau được.
Lương Văn Hào nhìn thấy vẻ mặt không tin của cậu ta thì vội vàng nói: “Cậu đừng không tin, vừa hết tiết đầu, bạn học trong lớp chúng ta đã truyền tin, nguyên nhân mà Hàn Tử Dịch đi học muộn là qua lớp Chín tìm Thẩm Yến Trầm.

Đây là truyền từ lớp Ba qua, lớp Ba là đi hỏi thăm từ lớp Sáu, lớp Sáu là nghe từ chính miệng của bạn học lớp Chín đó.”
Ấn đường của Chu Văn Hàng nhíu chặt lại, nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết con ruồi.  Cậu ta biết Thẩm Yến Trầm, cá biết của trường Số 1 Giang Thành, nhà có tiền, thích đánh nhau, học thì kém.
“Làm sao bọn họ quen nhau?” Nghĩ đến điều này, Chu Văn Hàng thốt lên hỏi.
Lương Văn Hào cũng thắc mắc: “Đúng vậy, ai biết được, có người nói quan hệ giữa họ tốt lắm, có người nói bọn họ đánh nhau.

À, không phải quan hệ giữa cậu và Hàn Tử Dịch là tốt nhất sao, cậu ấy không nói với cậu chuyện này sao?”
“Chuyện nhỏ, chắc là không đáng dể ý.” Chu Văn Hàng lịch sự cười rồi nói tiếp: “Lát nữa tôi đi hỏi.”
“Được, cậu hỏi thì chắc chắn là đáp án chính xác nhất.” Lương Văn Hào vui vẻ nói.
Ai chẳng biết, sau khi thi, Hàn Tử Dịch chưa bao giờ so đáp án với bạn học, chỉ có Chu Văn Hàng là ngoại lệ.
Chu Văn Hàng nghe xong lời này thì nụ cười trên môi nhạt bớt, nhưng mà nhanh chống biến mất, vẫn chưa bị phát hiện.
*
Bên này Hàn Tử Dịch bị lão Cao gọi vào phòng làm việc, đang nhìn lão Cao đi qua đi lại trong phòng, mới đối diện với bản thân, lên tiếng với vẻ mặt từ ái: “Em và Thẩm Yến Trầm của lớp Chín … có biết nhau sao?”
Hàn Tử Dịch thản nhiên nói: “Có biết ạ, bây giờ là bạn tốt nhất.

Thi trượt không có liên quan đến cậu ấy, không thể tuyệt giao.

Không được làm phiền cậu ấy, nếu không em chuyển trường.”
Lão Cao: “…”
Không đúng, xảy ra chuyện gì? Ông chỉ muốn hỏi tình hình một chút, làm sao lại ầm ĩ đến mức chuyển trường chứ?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.