Đánh vỡ không khí trầm mặc của bọn họ không ngờ chính là một tiếng kinh hô mang theo một chút khó tin: “Viêm nhi!”
Mặc Viêm nhất thời cả kinh, ngạc nhiên mở to mắt ngẩng đầu nhìn lên, người kia vẫn như trước tuấn mỹ vô song, cho dù có tiều tụy đi đôi chút vẫn không thể lấn át được tuyệt thế tao nhã của hắn.
“Diệc nhi, bắt lấy Mặc Viêm”. Mặc Thanh vừa xuất hiện, trong nháy mắt Lăng Dự liền quyết định đối phó với hắn, tạm thời buông tha việc trong nhà.
Lăng Thanh Diệc cũng không ngu ngốc, hắn bắt cóc Mặc Viêm nhiều lần, Mặc Thanh làm sao có thể buông tha hắn. Càng chưa nói tới hắn phải phí bao nhiêu tâm tư mới có thể bắt được người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, làm sao có thể để kẻ khác đoạt đi lần nữa chứ.
Mặc Viêm giãy giụa muốn chạy tới chỗ Mặc Thanh lại bị Lăng Thanh Diệc gắt gao chế trụ ở trong lòng.
Cho tới nay đều cố gắng nhẫn nhịn, nhưng hiện tại y không thể nào nhẫn nhịn được nữa, dùng hết toàn lực xuất thủ nhanh như chớp đánh vào tử huyệt của Lăng Thanh Diệc, nhân lúc Lăng Thanh Diệc còn chưa kịp phản ứng mà thoát khỏi sự khống chế của hắn. Thế nhưng Mặc Viêm vẫn quên mất Lăng Dự ở kế bên, ngay trong nháy mắt y thoát ra hắn cũng thuận thế mà điểm huyệt đạo của y.
“Viêm nhi!” Mặc Thanh lo lắng hô to nhưng còn chưa tới gần đã bị những thị vệ của Lăng Dự bao vây, hắn từng chiêu đoạt mệnh, ngay tức khắc đã đánh ngã tám người. Lăng Dự ánh mắt lóe lên đem Mặc Viêm cả người không thể nhúc nhích nắm giữ trong tay, cục diện trong nháy mắt nghiêng về phía Lăng Dự.
“Con trai ngươi đang ở trong tay ta…”
Lời này vừa nói ra Mặc Thanh lập tức dừng động tác của mình, đứng ở một bên nhìn chằm chằm hắn, những thị vệ còn lại lập tức đi đến bảo vệ trước mặt Lăng Dự phòng trường hợp Mặc Thanh xông lên đoạt người.
Lăng Thanh Diệc hốt hoảng nhìn Mặc Viêm, vẫn chưa khôi phục lại tinh thần vì chuyện vừa rồi. Từ nhỏ hắn đã được người khác tôn sùng là thiên chi kiêu tử, bất luận làm việc gì cũng đều xuất sắc hơn người khác gấp trăm lần, lâu dần cũng đã dưỡng cho hắn mang tính tình cuồng ngạo.
Đột nhiên một lần nghe đồn trong giang hồ có một Thiên Tuyệt cung tiếng tăm lừng lẫy, ngay cả phụ vương cũng phải nể mặt Thiên Tuyệt cung một phần, nơi đó cũng có một thiếu niên được mệnh danh là thiên chi kiêu tử, mà danh tiếng của thiếu niên kia so với hắn còn muốn cao hơn. Hắn không phục, hắn làm sao có thể chấp nhận có người lợi hại hơn hắn. Mượn thời điểm Vương thúc đi dự lễ, hắn tìm mọi cách đi theo để có thể tận mắt nhìn thấy người thiếu niên kia.
Điều làm cho hắn kinh ngạc chính là, người thiếu niên kia không cuồng vọng cũng không hề kiêu ngạo, y giống hệt như một đầm nước không gợn sóng, con ngươi thâm trầm nội liễm khiến y hoàn toàn không giống một thiếu niên mà lại giống như một người nam nhân trưởng thành lão luyện.
Không thể không nói lần đầu tiên nhìn thấy, đối phương đã khơi gợi hứng thú của hắn. Hắn đã sớm nghe vị thiếu cung chủ này tinh thông mọi thứ, vì vậy hắn đã lựa chọn thứ mà hắn cho rằng y tuyệt đối không bằng mình là nhạc khí để khiêu chiến, hắn muốn làm cho vị thiếu niên kia mất mặt trước tất cả mọi người, muốn nhìn thử xem đôi mắt kia còn có thể trầm ổn như vậy được nữa hay không.
Nhưng ngoài dự liệu chính là hắn cư nhiên động tâm, thậm chí ngay từ lúc y thổi lên thủ khúc làm động lòng tất cả mọi người, vị thiếu niên đó đã cắm rễ thật sâu ở trong lòng của hắn…
Lăng Dự nói ra điều kiện với Mặc Thanh, trong tay nắm được con át chủ bài khiến hắn càng không kiêng nể gì cả, cư nhiên đưa ra một điều kiện hoàn toàn không thể chấp nhận được: “Nếu muốn con trai ngươi bình an vô sự thì mau đem Thiên Tuyệt Lệnh cùng ngọc tỷ của ba nước dâng lên đây”.
Thiên Tuyệt cung thực lực quá mạnh, vượt qua mọi dự liệu của Lăng Dự, nếu không Nam Trạch của hắn làm sao có thể thua thê thảm như vậy. Thế nhưng lúc này ông trời lại cho hắn một cơ hội, để hắn có thể bắt được Mặc Viêm, chỉ với việc Mặc Thanh yêu thương nhi tử của mình như vậy thì cho dù bất luận yêu cầu gì hắn cũng sẽ đáp ứng.
Quả nhiên, ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng chuyện đó chỉ là mơ giữa ban ngày, tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra thì Mặc Thanh lại gật đầu đáp ứng.
Không nói tới Thiên Tuyệt Lệnh, lệnh bài của Thiên Tuyệt cung chủ khiến tất cả mọi người từ trên xuống dưới trong Thiên Tuyệt cung đều phải nghe theo lệnh của hắn, ngay cả Nam Trạch cũng đã nắm trong tay, hiện tại còn đang muốn đem Thanh Lam cùng Tần Xuyên bắt gọn, chuẩn bị thống nhất tam quốc. Thế nhưng giờ khắc này Mặc Thanh cư nhiên chỉ vì một đứa con mà đem tất cả nhường lại, thật sự là bất khả tư nghị a.
Ngay lúc Lăng Dự bật ra tiếng cười chói tai, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, thủy chung không thể đoán ra lý do Mặc Thanh đáp ứng, thật sự chỉ vì một đứa con trai, hắn liền có thể cam tâm tình nguyện nhượng bộ lớn đến thế sao.
Chỉ có Lăng Thanh Diệc biết rõ Mặc Viêm xứng đáng, y đáng giá để dùng toàn bộ thế giới mà đánh đổi. Giá trị của y chỉ có hắn và Mặc Thanh là rõ ràng nhất, người thiếu niên kia luôn luôn khép kín và nội liễm, thậm chí còn vạch ra một ranh giới đem tất cả mọi người ngăn cách ở bên ngoài, thế nhưng trên người y luôn phát ra một loại hào quang rực rỡ làm cho người khác không thể dời đi tầm mắt.
Thời điểm luận võ tranh tài, nghe nói thiếu cung chủ Thiên Tuyệt cung rời nhà trốn đi, hắn đã nghĩ rằng y muốn phiêu bạt giang hồ, vì vậy không tiếc bỏ lại hết thảy len lén rời khỏi vương cung, bước chân vào giang hồ.
Hắn đi khắp đại giang nam bắc hơn nửa năm nhưng lại không có một chút tin tức nào của y. Đến khi tại đại hội anh hùng gặp được một đối thủ khiến cho hắn bị khuất phục, hắn cho rằng võ công của mình đã gần như đứng đầu thiên hạ, ngoại trừ Thiên Tuyệt cung chủ ra thì không một ai có thể đánh lại. Thật không ngờ, chỉ ngắn ngủi mười hai chiêu hắn đã bị đối phương đánh trọng thương, càng không thể chấp nhận được chính là đối phương dường như đã cố ý nhường hắn, nếu y sử dụng toàn lực thì chỉ trong vòng năm chiêu hắn đã bị đánh gục hoàn toàn.
Trong lòng ngoại trừ cảm thấy thất bại cùng sỉ nhục, nhiều hơn nữa chính là sự khát vọng đối với cường giả, hắn thật sự rất muốn biết người thiếu niên mang theo mặt nạ kia, y rốt cuộc là ai?!
Sau đó hắn đột nhiên nhìn thấy Thiên Tuyệt cung chủ đứng trên đài đối diện với thiếu niên kia nói một câu “Theo ta trở về”. Quanh đi quẩn lại một vòng tròn lớn, không ngờ người đánh bại hắn lại cùng một người, đây là số phận sao?
“Cho dù ngươi đã giao ra Thiên Tuyệt Lệnh ta vẫn không thể nào tin tưởng ngươi được”. Ngay lúc hắn còn đang chìm sâu trong hồi ức lại nghe được thanh âm cuồng vọng của Lăng Dự, hắn còn không biết liêm sỉ mà nói: “Cung chủ nếu thật sự có thành ý, thì hãy lập tức che lại năm đại huyệt của mình đi”.
Mặc Thanh chân mày cũng không nhíu lấy một lần liền đem huyệt vị của mình che lại, hành động của hắn khiến Lăng Dự thỏa mãn cười to.
“Mặc Thanh a Mặc Thanh, ngươi cũng có ngày hôm nay? Chỉ vì cứu con trai, ngươi thật sự cam tâm tình nguyện làm mọi thứ để đánh đổi?”
Thanh âm Mặc Thanh như đầm sâu yên lặng, không chứa bất kỳ do dự nào lại vô cùng kiên định: “Nguyện ý”.
Mặc Viêm trong mắt đong đầy lệ nóng, người thiếu niên luôn luôn kiêu ngạo vậy mà lại lộ ra biểu tình làm rung động tâm can mọi người, thế nhưng những điều này cũng không phải là thứ Lăng Dự quan tâm, cái hắn muốn bất quá chỉ là thiên hạ mà thôi.
Lăng Thanh Diệc mắt cũng không chớp nhìn gò má Mặc Viêm, trong đầu đều đã rối loạn thành một đoàn.
Lần thứ ba nhìn thấy y, lúc ấy y bị vây khốn trong sơn cốc, vô số cấm vệ cùng tử sĩ bị đánh chết dưới chân y, thi thể phơi đầy mặt đất, huyết tinh nồng nặc làm cho người khác không thể thở nổi. Liên tục một ngày một đêm chém giết không ngừng thế nhưng y vẫn như cũ đứng thẳng tại nơi đó. Đó là một người như thế nào, Lăng Thanh Diệc lần đầu tiên nhận thấy bản thân vĩnh viễn cũng không bao giờ làm được như y.
Sâu trong nội tâm như có một ngọn lửa cuồng cuộn tuôn trào, sự khát vọng và ước ao đối với y càng ngày càng mãnh liệt. Mong muốn có được thiếu niên này đã vượt lên hết thảy mọi thứ, cái gì vương vị, cái gì thiên hạ, tất cả so với y đều không đáng được nhắc tới.
Hắn làm sao cũng không nghĩ tới, mất đi võ công lại đem tới đả kích lớn như vậy với y. Nhìn người thiếu niên ngày càng trở nên suy nhược, tim của hắn như bị người dùng dao khoét ra, đau đớn đến tột cùng.
Tại sao lại như vậy? Ta chẳng qua là quá yêu ngươi, chỉ muốn tới gần ngươi mà thôi, vì sao hết lần này đến lần khác đều đẩy ngươi rơi vào trong tuyệt cảnh chứ.
Trong tai đều là tiếng cười của Lăng Dự, trong mắt là thần sắc ảm đạm của Mặc Viêm, hắn cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổ. Rốt cuộc phải làm sao ngươi mới chịu liếc mắt nhìn ta một lần, có phải hay không vĩnh viễn cả đời ta đều không có cơ hội này?
Lăng Dự cho rằng đại nghiệp của mình đã thành, nhìn người vẫn luôn cao cao tại thượng được võ lâm tôn sùng, Thiên Tuyệt cung chủ trong truyền thuyết, hiện tại lại bị mình nắm trong tay hô to gọi nhỏ, trong lòng hắn tràn ngập vô tận khoái ý.
Thế nhưng hắn lại quên mất một điều, tính tình Mặc Viêm và Mặc Thanh đều rất quyết tuyệt như nhau. Mặc Thanh thà rằng bỏ qua tất cả cũng chỉ cần người mình yêu bình an, mà Mặc Viêm cho dù bản thân chết đi cũng không muốn Mặc Thanh bị người khác khống chế.
Rõ ràng võ công còn chưa khôi phục chứ đừng nói tới nội lực, vậy mà Mặc Viêm vẫn có thể tự thân đột phá huyệt đạo tránh thoát khỏi sự giam cầm của Lăng Dự, sau đó lao vào một thanh kiếm gần đó, hiển nhiên là chuẩn bị tìm cái chết.
Lăng Dự thấy y có thể thoát khỏi mình, tâm trạng trở nên giận dữ, nhất thời quên mất cần phải kèm hai bên Mặc Thanh, hoặc là hắn tự mãn cho rằng Mặc Thanh đã bị điểm huyệt đạo căn bản không thể làm ra bất kỳ chuyện gì nữa. Giơ tay lên, đem toàn bộ sức lực xuất ra một chưởng đủ để Mặc Viêm mất mạng ngay trong tức khắc…