Mặc Viêm không muốn tiếp tục đề tài này, cố ý chuyển hướng: “Sư phụ, trước cửa hình đường sao lại có bốn thi thể nha hoàn vậy”. Thần Mộc sắc mặt âm trầm: “Là bọn nha hoàn không giữ mồm miệng, đều đã bị trừng trị theo cung quy”.
Mặc Viêm đột nhiên nhớ lại, thảo nào có điểm quen mắt, nguyên lại là những nha hoàn hôm trước.
Đương nhiên, y không quan tâm đến sống chết của bốn nha hoàn kia, mà là, y cho rằng cấm địa hẳn không có người, không ngờ người trong hình đường lại biết, xem ra y đã quá tự tin.
Ra khỏi Thiên Phong đường, y vẫn tiếp tục suy nghĩ, mười năm qua mỗi ngày đều luyện tập trong cấm địa không có gián đoạn. Nếu đã bị phát hiện từ sớm, sao lại không có ai ngăn cản y, điều này chứng minh y được phép ra vào cấm địa.
Thế nhưng, nghĩ đến nếu không có chuyện của bốn nha hoàn kia, hẳn là cả đời y cũng không biết mình đã bị người theo dõi từ lâu. Còn ngu ngốc mà tự tin vào khả năng của bản thân nữa chứ, y đột nhiên lạnh run cả người, cái loại cảm giác ngày ngày bị nhìn nhất thanh sở thị, là sát thủ nhiều năm, kiêng kị nhất chính là phơi bày toàn bộ ra trước mắt người khác, y bỗng có cảm giác không an toàn.
Mặc Viêm đội nhiên nhớ lại, từng có một đồng đội trước khi chết đã nói: “Trừ phi là ngươi đủ mạnh, nếu không ngươi không được có nhược điểm, có nhược điểm nghĩa là chết”. Nhược điểm của đồng đội đó chính là em trai hắn, kẻ khác lợi dụng người em trai kia mà bắt hắn, sau đó tra tấn đến chết.
Thời điểm y tới cứu viện, người kia chỉ còn lại chút hơi tàn. Y biết người kia có ý tứ gì, hắn khuyên y không nên dẫm vào vết xe đổ của hắn, ở thế giới kia của y, nếu ngươi không đủ mạnh, ngay cả chính mình còn lo không được thì sao có thể bảo vệ người mình quan tâm. Cho nên hoặc là ngươi không có, hoặc là ngươi tuyệt đối không để người khác nắm được nhược điểm của mình.
…
Màn đêm buông xuống, nhân lúc nửa đêm, y linh hoạt tránh thoát ám vệ trong cung, một lần nữa đi tới cấm địa. Lúc này y không phải đến để luyện tập, mà là muốn buộc cái người kín đáo theo dõi y phải xuất hiện. Mặc Viêm gần như phát huy hết mọi kỹ năng kiếp trước tới cực hạn, không nhúc nhích, an tĩnh trốn ở một góc sâu trong cấm địa, y cũng không tin người nọ không có hành động gì, nhất định phải có một chút sơ hở.
Y lẳng lặng đứng tại đó, gần như cùng rừng cây trong cấm địa hòa làm một, ngay cả hô hấp cũng chậm dần lại cho đến khi không còn phát ra. Không biết qua một hay hai canh giờ, y cuối cùng cũng nghe được chút động tĩnh, tuy rằng rất nhẹ rất nhẹ, chỉ như làn gió phất qua. Trong nháy mắt nhiệt huyết của y dâng trào, cả đêm chờ đợi thật không uổng công. Y lập tức nín thở, theo dõi cái người sắp xuất hiện ở cửa.
Ti bào hắc sắc, viền áo dùng chỉ vàng thêu một ít hoa văn phức tạp, cao nhã mà đẹp đẽ quý giá. Mặc Viêm có chút sửng sốt, sao lại có người y phục như vậy, trong đêm tối che giấu cả thân hình, giống như y, hiện tại một thân hắc y vây kín, ngoại trừ song nhãn.
Rốt cuộc, người kia cũng từ từ xuất hiện trong tầm mắt của y, tóc dài đen bóng tùy ý xõa tung, hắc bào mở rộng chỉ tùy tiện dùng dây lưng buộc lại, nới lỏng tới mức chỉ như khoác hờ trên vai, thậm chí lộ ra nửa vai, áo choàng đơn giản căn bản không che dấu được thân hình tráng kiện hoàn mỹ của nam nhân.
Hắn tiện tay bẻ một nhánh cây, tùy ý khua hai cái, ở nơi tối đen như mực đến năm ngón tay cũng không nhìn thấy này mà huy vũ, Mặc Viêm ngây người, y hoàn toàn không biết hình dung những gì nhìn thấy như thế nào, người kia thân hình biến hóa quỷ dị, ra chiêu tốc độ cực nhanh, từng chiêu ngoan lệ, Giờ khắc này, y phảng phất như nhìn thấy vũ điệu của ám dạ ma vương (vương của bóng đêm).
Rất nhanh một bộ kiếm pháp đã chơi xong, liền tiện tay ném đi nhánh cây, lá cây xung quanh hắn ngay lập tức đồng loạt rơi xuống. Người kia an tĩnh đứng giữa bầu trời lá rụng. Mặc Viêm chú ý thấy, không có một mảnh lá nào rơi xuống bên cạnh hắn trong vòng ba trượng, không ngờ nội lực của người này lại cường đại như vậy.
Người kia đột nhiên xoay người lại, hơi ngẩng đầu. Mặc Viêm cảm giác mình thực sự bị thiên lôi bổ tới, trước mắt là gương mặt đó, ngay cả nằm mơ y cũng không thể quên được, dung nhan khuynh thế, song nhãn ám kim (kim sắc hắc ám), nụ cười ma mị. Thế nào lại là hắn?!
“Nhớ kỹ?” Người kia híp đôi mắt ám kim, lười biếng nhìn y. Mặc Viêm mới từ cứng ngắc lấy lại tinh thần, lại một lần nữa hóa đá, nguyên lai hắn đã sớm phát hiện ra mình, hắn vừa nãy múa kiếm là để cho mình nhìn a.
“Nhớ kỹ”. Tuy rằng thân thể hóa đá, nhưng Mặc Viêm cũng không quên đáp lời hắn. Mặc Thanh khẽ gật đầu, coi như hài lòng. Lúc Mặc Thanh chuẩn bị xoay người ly khai, y đột nhiên nhịn không được hỏi: “Phụ thân trở về từ khi nào?”
Mặc Thanh tà tà liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi cứ nói đi?” Bộ dáng kia ở trong mắt Mặc Viêm không phải nói có bao nhiêu mị hoặc a, y cố nén xúc động, trấn an mình, dùng một tia thanh minh cuối cùng tinh tế nghiền ngẫm ý tứ của hắn “Trừ ta ra, không ai dám bước vào đây”. Mặc Thanh nhìn y vắt óc suy nghĩ tựa hồ rất khổ cực, rốt cuộc hảo tâm giúp y giải đáp nghi hoặc.
Mặc Viêm mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm tròng mắt kim sắc mang tà khí bức người của hắn, như muốn từ bên trong nhìn ra được chút gì đó. Mặc Thanh tối nay tựa như có chuyện cao hứng, vậy mà có thể đứng yên tại chỗ cho y quan sát.
“Nhìn ra cái gì?” Thanh âm thanh lãnh như hàn nguyệt, ở nơi này ban đêm, đặc biệt êm tai động lòng người. Mặc Viêm nói nghiêm túc: “Phụ thân không có nhược điểm”.
Mặc Thanh nghe xong thoáng nhướng mày, khí tức tà mị lại mang theo anh tuấn bức người. Hắn đột nhiên đối với hài tử núp sau cây to có điểm hứng thú: “Vậy còn ngươi?”
Mặc Viêm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười kia mang theo mùi vị bất cần đời, ngay cả chính y cũng không biết. “Nhược điểm của ta chính là phụ thân đại nhân”.
Mặc Thanh nghe xong, liền bật cười. Mặc Viêm lần đầu tiên thấy trong mắt hắn lóe lên một chút tiếu ý. Trong ngực thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên y thấy phụ thân chân chính cười. Dĩ vãng phụ thân cũng luôn cười, nhưng nụ cười của hắn chưa bao giờ đạt tới đáy mắt.