Mặc Ái

Chương 10: Tòng vị giao tâm*




* Chưa bao giờ thổ lộ tình cảm.

Mặc Viêm một đường chạy đi hơn mười dặm, hơi thở bất ổn dừng lại bên cạnh một thân cây to. Thở gấp gáp vài cái rồi dựa vào thân cây ngồi xuống, nghe tiếng côn trùng kêu bên tai, trong lòng bỗng thấy tịch mịch. Từ giây phút bước ra khỏi Thiên Tuyệt cung, y đã bắt đầu hối hận, nhưng nếu ở lại, y không biết làm cách nào để kìm nén chính mình nữa.

Y không phải là kiểu người nhát gan, cũng đã từng nghĩ tới, nếu có cơ hội, y nhất định sẽ toàn lực tranh thủ. Nhưng mà, đừng nói là cơ hội, ngay cả một chút hi vọng cũng không có a. Toàn bộ Thiên Tuyệt cung, thị thiếp không dưới trăm người, còn có rất nhiều người chưa được sủng hạnh. Nhưng y chưa từng nhìn thấy một nam sủng nào hay có bất kỳ một nam tử nào được sủng hạnh qua, điều này nói lên hết thảy, Mặc Thanh là một người nam nhân hết sức bình thường.

Chính mình tự tiện đối với hắn sinh ra ái mộ, sẽ dẫn tới bao nhiêu rắc rối a. Bọn họ đều là nam tử, Mặc Thanh chắc chắn không thể tiếp nhận rồi, huống chi bọn họ còn là phụ tử ruột thịt, Mặc Viêm thậm chí đoán được, chỉ cần y hướng Mặc Thanh bày tỏ tình cảm, người kia tuyệt đối làm cho y đổ máu ngay tại chỗ.

Mặc Thanh đối với y, cho tới bây giờ đều chỉ là tình phụ tử. Mỗi lần y làm tốt, cặp mắt ám kim kia thủy chung chỉ mang theo thần sắc tự hào của người làm phụ thân, không có bất kỳ điều gì khác. Nếu y có thể chịu đựng được, cứ như vậy làm phụ từ tử hiếu cả đời, cũng có thể xem là kết quả tốt nhất rồi.

Thế nhưng, ngày đêm cận kề tiếp xúc, lại đem y hãm sâu vào cái tình cảm mà y đã cố chôn giấu, nếu vẫn có thể đè nén được thì không nói làm gì, đằng này, cái loại tình cảm nghịch luân kia cứ như cơn đại hồng thủy được phóng thích, chỉ cần có một vết nứt, liền không thể chống đỡ, cứ ào ào dâng lên, muốn áp chế cũng không thể áp chế được.

Đến một ngày nào đó ở chung, mình làm ra chuyện vô pháp vãn hồi, sẽ bị người kia ghét bỏ. Chỉ vừa mới nghĩ tới bị người kia chán ghét, y đã cảm thấy hít thở không thông, nếu tương lai đi tới con đường kia, không bằng mang theo bí mật này tiêu sái rời đi. Như vậy, người kia thỉnh thoảng nhớ tới hắn, cũng sẽ không cảm thấy chán ghét, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Y muốn cũng chỉ có thế mà thôi.

Trên môi vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại, tê tê dại dại. Không phải không muốn nhiều hơn nữa, chỉ là thói quen đã đem hắn trở thành tín ngưỡng duy nhất trong lòng, vị thần duy nhất. Vì vậy không có cách nào làm ra chuyện không hợp ý hắn, nụ hôn kia, đã là cưỡng ép cực hạn đối với hắn.

______

Thiên Tuyệt cung xảy ra sự việc trọng đại, người được xưng là kỳ tài ngút trời – thiếu cung chủ, đã một mình bỏ đi. Không để lại bất kỳ tin tức gì, không mang theo một món đồ nào, phảng phất cứ như vậy theo gió mà đi.

Trong Triêu Hoa điện bầu không khí phi thường áp lực, cung chủ lẳng lặng ngồi ở thượng vị, băng hàn trong mắt tựa hồ đóng băng tám vị đường chủ. Từ sau khi thiếu cung chủ rời khỏi, tính tình cung chủ không được tốt cho lắm, thậm chí ngày càng…ác liệt hơn.

Mặc Thanh híp con ngươi ám kim, khẩu khí mang theo trào phúng nặng nề: “Dựa vài sức mạnh của Thiên Tuyệt cung, vậy mà ngay cả một người cũng tìm không được?” Sắc mặt tám vị đường chủ trong nháy mắt trở nên xám trắng, đều không dám mở miệng. Cuối cùng vẫn là Thần Mộc đối với cung chủ có quan hệ tương đối thân cận đứng lên đánh vỡ cục diện bế tắc: “Thiếu cung chủ cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, bất luận võ công hay mưu kế, trong thiên hạ cũng sợ rằng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu y không muốn để người khác phát hiện tung tích của mình, bọn thuộc hạ cũng đành bất lực”.

Thần Mộc một phen nói ra lý do không chỉ để thoái thác, mà cũng có chỗ có lý. Mặc Thanh sắc mặt hơi bình thường trở lại, hắn khẽ vuốt cằm: “Tiếp tục tìm”.

Thiên Sát đường chủ do dự một chút, rồi tiến lên trước chắp tay, có chút không chắc chắn: “Gần đây trên giang hồ xuất hiện một vị thiếu niên hào hiệp, lai lịch không rõ ràng, vậy mà một mình xông vào năm trại thổ phỉ ven bờ Vụ Giang. Thuộc hạ suy đoán, thiếu niên trong thiên hạ có thực lực như vậy, sợ rằng không có ai khác”.

Hắn vừa dứt lời, mấy vị đường chủ còn lại đều âm thầm gật đầu, ngay cả Mặc Thanh thần sắc cũng biến đổi: “Nói rõ ràng”. Thiên Sát đường chủ ngưng thần suy nghĩ một hồi, cẩn thận nói: “Thuộc hạ cũng từng điều tra việc này một chút, cư dân địa phương ở đó thuật lại, có một vị thiếu niên tuấn tú đã từng đi thuyền trên con sông đó, thấy nhiều trại thổ phỉ ven sông, chuyên cướp đoạt thương thuyền (thuyền buôn) đi qua, thương thuyền mà thiếu niên kia đi cùng cũng không tránh khỏi”.

Nghe vậy, ánh mắt Mặc Thanh lóe lên vài cái, tựa hồ hiện lên chút gì. “Thiếu niên kia dưới cơn nóng giận, trong vòng một ngày tiêu diệt toàn bộ năm trại thổ phỉ danh xưng “Vụ Giang ngũ lang”. Hiện tại những thương thuyền vùng Vụ Giang đều ca tụng hành động nghĩa hiệp của y, tất cả mọi người đều gọi y là Tiếu Ngạo công tử”.

Thần Mộc cũng tán thành, y cùng Tư Đồ Bạch Phong từng dạy dỗ thiếu cung chủ. Thực lực của thiếu niên kia, hai người bọn họ trong lòng đều hiểu rõ: “Cung chủ, ta cùng với Tư Đồ đường chủ cũng đồng ý kiến”.

Thiên Sát đường chủ lại chắp tay hỏi: “Cung chủ, có cần điều tra lai lịch người này hay không?”

Mặc Thanh chỉ hơi trầm ngâm, rốt cuộc gật đầu đồng ý. Sau đó phất tay cho mấy vị đường chủ lui ra, mình thì nghiêng người dựa vào ghế ngọc, nhắm mắt lại không biết suy nghĩ cái gì.

Thế nhưng sau đó, Tiếu Ngạo công tử lại như bốc hơi khỏi thế gian. Không có bất luận đầu mối nào, điều này làm cho mấy vị đường chủ không khỏi có chút nóng nảy, sợ cung chủ tức giận, chưa từng kết thúc việc tìm kiếm.

Thần Mộc bồi Mặc Thanh ngồi ở tiểu đình giữa hồ, hai người tọa hai bên, mỗi người một chén nước trà xanh, hương trà thơm dịu, cảnh trí xung quanh như tiên cảnh. Thế nhưng, mỹ cảnh như vậy, hai người lại không hề có tâm tình thưởng thức. Thần Mộc có chút chần chờ nhìn Mặc Thanh hơi nhíu chân mày, lại không biết nên nói gì.

Mặc Thanh nhìn lá trà sóng sánh trong chén, chìm nổi bất định, tựa như tâm tư hắn lúc này: “Thần Mộc, ta đối với y còn chưa đủ tốt sao? Y sao phải bỏ đi chứ?” Lúc này Mặc Thanh hoàn toàn không phải là cung chủ Thiên Tuyệt cung bễ nghễ thiên hạ, mà chỉ là một nam nhân bình thường, một người phụ thân vì nhi tử mà phiền não.

Thần Mộc ngồi bên cạnh không khỏi cười khổ, nhưng vẫn mở miệng: “Thỉnh cung chủ thứ tội, thuộc hạ thấy phương thức hai người ở chung, quả thực không giống phụ tử”. Mặc Thanh nghe vậy, ngược lại cũng không tức giận, mà là có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn Thần Mộc.

“Cung chủ cùng thiếu cung chủ, tựa hồ chẳng bao giờ thổ lộ tình cảm. Thuộc hạ mạo muội hỏi một câu, cung chủ có từng hiểu được trong lòng thiếu cung chủ nghĩ gì?” Thần Mộc vừa nói ra lời này, con ngươi Mặc Thanh đột nhiên cứng lại.

Một lúc sau, Mặc Thanh mới thở dài nói: “Ngươi nói đúng, ta chưa bao giờ minh bạch được tâm tư của y”.

Tục ngữ nói, quân tử chi giao nhạt như nước, giữa bọn họ sợ rằng so với nước còn nhạt hơn. Hắn chỉ biết hài tử kia một lòng muốn trở nên mạnh mẽ, vì vậy hắn dạy cho y cách trở nên mạnh mẽ, trừ lần đó ra, hắn chưa bao giờ biết y muốn gì. Nói như vậy, hắn quả nhiên không xứng chức phụ thân.

“Ngươi cùng Thần Nhiễm chung sống như thế nào?” Mặc Thanh đột nhiên hiếu kỳ hình thức ở chung của những người phụ tử khác. Thần Mộc có nhi tử, mặc dù chỉ mới sáu tuổi, nhưng rất quấn quít Thần Mộc. Thần Mộc đi đâu, tiểu tử kia sẽ theo đến đó. Mặc Thanh đột nhiên nghĩ đến Mặc Viêm, y tựa hồ chưa bao giờ dính lấy hắn.

Nghe cung chủ nhắc tới con trai mình, bên môi Thần Mộc nhếch lên nụ cười tự giễu: “Ta cũng là sau khi làm cha mới hiểu được, trên đời này làm gì có người phụ thân nào không đau con mình, thầm nghĩ đem toàn bộ những gì tốt nhất trên thế gian đưa tới trước mặt nó, sợ nó lạnh, sợ nó mệt mỏi, hận không thể phủng nó trong lòng bàn tay vậy”.

Thần Mộc lúc nói chuyện, trong mắt rõ ràng vui sướng, bên mép cười ôn nhu, Mặc Thanh cứ như vậy nhìn, đột nhiên có chút ước ao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.