Ma Vương Độc Phi

Quyển 1 - Chương 1: Phản bội




Quyển 1: Ngã Vi Khinh Cuồng.

Editor: Tịnh Vũ

Tập đoàn sát thủ tại nước Z, hầu như không ai không biết “X“. Cái này đơn giản là tiếng Anh ngữ đại biểu cho tập đoàn sát thủ đứng đầu trong giới tổ chức sát thủ. Tổ chức này tổng cộng gồm có ba thành viên, phân biệt theo danh hiệu là Linh (Zero), Cửu (Nine), Hoa Hồng (Rose). Mà Linh, là sát thủ hạng nhất. Đối với cái danh tiếng được gọi là tử thần của tổ chức, nhưng lại không có bất kỳ người nào thấy qua bọn họ, không biết diện mạo thật sự của họ, cũng không biết bọn họ cuối cùng là nam hay là nữ, già hay trẻ. Duy nhất biết rõ chính là, hễ là “X” một khi tiếp nhận nhiệm vụ, chưa từng có thất bại.

Mùa đông, trong núi sâu tại ngoại ô thành phố.

 Bầu trời tối tăm ảm đạm, gió điên cuồng gào thét, thổi bay cây cổ thụ cao lớn bị mưa trút xuống, hiện ra lá cờ bay phất phới, trong không khí tràn ngập hơi thở lạnh lẽo của tử vong.

 Vài đôi giày màu đen sậm làm từ da trâu giẫm lên cành lá khô rụng phủ kín mặt đất, phát ra âm thanh “ sột soạt” “sột soạt”, ở trong rừng yên tĩnh càng nổi bật, rồi lại trong nháy mắt mọi thứ như chìm vào trong tiếng gió điên cuồng.

“Linh, nơi này có vết máu.”

 Giọng nói trầm thấp của nam tử vang lên, trong nháy mắt hơi thở có hơi phập phồng, dưới chân tốc độ vẫn bình thản như cũ. Nam tử áo đen cúi người xuống, nhìn vào chiếc lá khô ở dưới có một vết máu, đeo cái găng tay màu trắng nhẹ nhàng xóa sạch qua vết máu đang dần dần khô cạn, để sát vào nhìn một chút, lông mày tuấn tú không mấy khi liền nhăn lại:

“ Là máu người, bọn hắn có lẽ vừa từ nơi này đi qua.”

Hít sâu một hơi, cảm nhận được trong không khí mùi hôi thối của xác động vật bị thối rữa cùng nhàn nhạt mùi máu tươi, Linh liền trong tay thả ra một vật tựa như viên đạn, từ phía sau hông rút ra khẩu súng ngắn “ Răng rắc” một tiếng lên chốt.

“ Con chuột đã hoảng hốt chạy bừa rồi, tranh thủ cân nhắc làm trước khi trời tối, làm xong vụ này, cần phải đi sòng bạc Macao hảo hảo thảnh thơi mấy ngày!“.

Nam tử áo đen thân thể đứng thẳng, ánh mắt chăm chú nhìn Linh hoàn mỹ đứng bên cạnh.

“ Linh, nhiệm vụ này sau khi hoàn thành, ngươi liền theo ta quay về Châu Úc đi!” Trong giọng nói không kiềm chế được tăng thêm vài phần chờ đợi, che giấu đi đáy mắt nóng rực.

“Linh thế nhưng trời sinh là một sát thủ đấy!” Sau lưng Linh là giọng nói của một hồng y nữ tử đang chậm rãi mở miệng, một bộ váy xẻ tà dài đến bắp đùi, bao vây lấy dáng người bốc lửa hấp dẫn, trên gương mặt tinh xảo có phần trang điểm càng thêm quyến rũ, một tay cầm lấy súng tự động đặt ở đầu vai, tay kia cầm lấy một phần đầu thuốc, khói lửa hư vô đang cháy, ánh lửa màu đỏ tươi nửa sáng nửa tối trong gió, bên tai tóc dài rũ xuống che lại một nửa khuôn mặt, nhìn không rõ thần sắc trên mặt.” Chẳng qua, nữ nhân mà, tóm lại cần ổn định đã.”Linh híp mắt, ngón tay chuyển động linh hoạt, “Sa Mạc Chi Ưng” trong tay lật lại một cái,“ Nói sau đi!” Theo tiếng nói hạ xuống, toàn bộ năng lực phát ra, thân thể giống như một con báo trưởng thành chuẩn bị đi săn mồi, bày ra tư thế ưu nhã cùng cuồng ngạo, sải bước đi nhanh về phía trước.

Hồng y nữ tử cười nhẹ một tiếng, ngón tay khẽ gảy tàn thuốc lá, khiêng súng tự động đi theo sau lưng, lúc đi ngang qua bên cạnh nam tử áo đen, thân thể khẽ nghiêng, thấp giọng mở miệng, trong mắt hiện lên một tia không rõ ý vị.

Xuyên qua những nhánh cây um tùm hầu như tìm không ra diện mạo ban đầu của con đường nhỏ, ba người editor tịnh vũ đang đi nhanh bước chân rất nhanh ngừng lại, trận tấn công đầu tiên vừa rồi rõ ràng là súng tự động. Tiếng súng dữ dội vang vọng trong rừng, rất nhanh, cách đó không xa có mấy người đang hoảng loạn chạy trốn đều ngã xuống đất, chỉ còn lại một người đàn ông trung niên thân hình có chút béo mập cùng tên vệ sĩ cạnh hắn đang run lẩy bẩy trong gió rét.

Linh nhíu nhíu mày:“ Rose, chúng ta chỉ có một mục tiêu, ngươi không nên đem những người khác giết chết.”

Hồng y nữ tử nở nụ cười, thổi thổi họng súng còn đang tỏa nhiệt, trong tầm mắt có chút khinh thường:“ Bọn chúng vốn là một đám đỡ đạn, lưu lại làm gì!” Dứt lời, ngón tay chuyển động vào cò súng, như lại muốn nổ súng.

Linh đưa tay ngăn ở họng súng, Rose bị lực đạo này đụng đến lui về phía sau, giương mắt, trên mặt thần sắc có chút phức tạp.

“ Đây là nguyên tắc, ngươi không thể phá vỡ!” Giọng nói không giống như ngày thường tùy ý, mang theo dày đặc lãnh ý cùng cảm giác áp bức.

Thân hình Rose khẽ chấn động, mi mắt rũ xuống, sau đó mím môi nở nụ cười:“ Được, vậy không giết, dù sao cũng chỉ còn lại một tấm bia đỡ đạn, chủ nhân chân chính đều chết rồi, hắn cũng không là gì, dù sao cũng chỉ còn đường chết.”

Linh híp mắt, buông tay đi về phía trước một bước.

Lúc đầu nam nhân trung niên còn bối rối sợ hãi lại đột nhiên lớn tiếng mở miệng, run run rẩy rẩy chỉ vào ba người mắng:“ Các ngươi... Các ngươi những lũ chó săn này, bị những thế lực đen tối dơ bẩn kia lợi dụng, hôm nay coi như là giết được chủ nhân chúng ta đi, các ngươi cũng đừng nghĩ lấy được phần danh sách kia! Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, dù sao các ngươi cũng vẫn bị đưa lên tòa án chịu hình phạt đấy!”

Linh nhíu mày, đây, chuyện gì đang xảy ra. Nhiệm vụ này là Cửu tiếp nhận, bản thân tới đây bất quá cũng chỉ là trợ giúp hắn một tay.

“Cửu, nguyên tắc của 'X' ngươi cũng rõ ràng, tuyệt không tiếp nhận bất luận nhiệm vụ gì có liên quan đến nhân viên chính phủ cao cấp, ngươi đã quên rồi sao?” Trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, xem ra hôm nay tiếp nhận nhiệm vụ này đã lần lượt vi phạm đến điểm mấu chốt rồi.

Trên mặt Cửu trong nháy mắt xuất hiện bối rối, nhưng rất nhanh khôi phục trấn định.

“Cấp trên nói nhiệm vụ lần này chúng ta không tiếp nhận không được, huống chi lần này lợi nhuận cấp được đủ cho chúng ta nghỉ tay một năm rồi.”Linh lông mày liền nhíu lại, trầm giọng nói:“ Nhiệm vụ lần này chúng ta không thể nhận!“.

Rose giễu cợt cười một tiếng “Quá muộn.” Giọng nói hạ xuống đồng thời hướng về phía nam tử trung niên kia bắn một phát, Linh phi thân nhảy lên, một tay lướt qua thân súng, Rose bị lực đạo này đụng phải lảo đảo một cái, viên đạn vừa rồi đánh trúng hắc y vệ sĩ kia.

“ Ta tuyệt sẽ không bỏ dở nửa chừng! Cũng sẽ không để cho những hành động lúc trước đều biến thành trò đùa!” Rose hừ lạnh một tiếng, đem họng súng chống đỡ trên mặt đất.

Linh mấy khi không nghe thấy thở dài một tiếng:“ Sát thủ vốn là một nghề nguy hiểm, nếu như hôm nay phá vỡ điểm mấu chốt, như vậy bản thân cách thời khắc tử vong cũng không xa.”

“ Hừ, ta ngược lại hôm nay mới biết được Linh,sát thủ hạng nhất là loại người ham sống sợ chết! Ngươi đã sợ chết, liền từ nơi này hoàn hảo trở về, nhưng đừng nghĩ muốn ngăn cản ta!”Rose giễu cợt nói.

“ Rose!” Cửu thấy tình hình tựa có chút biến hóa, thấp giọng lên tiếng.

Linh đột nhiên nở nụ cười, khóe môi khẽ nhếch tựa như một đóa Mạn Đà La khát máu xinh đẹp nở rộ.

“Ngươi thật sự nói đúng, ta chính là sợ chết.” Ngừng một chút. “ Chỉ cần hôm nay ta còn là Linh của 'X', ngươi nhất định phải nghe theo chỉ thị của ta.” Giọng nói không cao, nhưng lại có một sức mạnh khiếp người đè ép.

Rose chấn động, đè xuống cảm giác khuất phục tại đáy lòng, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn sắc bén:“Đúng không?” Tay phải chống trên báng súng, thân hình nhanh nhẹn nhẹ nhàng nhảy lên, chân sau đá ra, mang theo tiếng gió ngoan lệ đánh úp về phía trước mặt Linh.

Linh không giận, ngược lại nở nụ cười:“Xem ra hôm nay là muốn hảo hảo đánh một trận rồi!”

Một tay lật lại, Sa Mạc Chi Ưng trong tay ngược lại cài bên hông, thân ảnh nháy mắt trở nên quỷ mỵ, chẳng qua là trong chớp mắt, thắng bại rốt cuộc đã rõ.

Rose phun ra một ngụm máu tươi, đáy mắt cũng không có áp chế suy nghĩ, thần sắc dần trở nên càng thêm ác liệt bén nhọn. Một tay đem súng tự động tại mặt đất giơ lên.

“Cửu!”

Nhưng lại hướng về phía sau lưng Linh gào thét lên tiếng.

Linh đối với tiếng kêu cứu của nàng không mấy để ý, nàng ngược lại không tin giờ phút này Cửu sẽ nhúng tay. Một tay giữ chặt cây súng:“ Rose, ngươi nhất định phải cầm súng chỉa vào người ta sao?” Đáy mắt rét lạnh như băng.

Rose khẽ cười một tiếng, cũng không lên tiếng đáp lại.

Linh cảm giác sau lưng có một tiếng xé gió rất nhỏ, đáy lòng khẽ động, kinh nghiệm sát thủ nhiều năm nhắc nhở bản thân, đây là tốc độ mà viên đạn xuất ra gió. Thân hình nhanh chóng né tránh, thấy một viên đạn đầu hồng lướt qua mặt cắm vào mặt đất. Đáy lòng có chút không thể tin, quay đầu, đã thấy viên đạn thứ hai bay đến gần trước mắt, cảm giác được sau lưng có người đẩy, trong nháy mắt viên đạn kia xuyên qua quần áo mỏng manh chui vào thân thể, một cỗ cảm giác mát lạnh xâm nhập trong máu.

Rose một cước muốn đá bụng của nàng, lại bị Cửu đưa tay ngăn lại.

“Rose, không nên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Trong mắt có một tia không vui, Cửu đem Linh ôm vào lòng, nhưng chạm vào bàn tay cảm giác đều là lạnh buốt, nhìn thấy từ khóe môi nàng liên tục chảy máu, không khỏi cảm thấy cả kinh:“ Linh đây là có chuyện gì? Ngươi đã nói thuốc này chỉ có thể khiến nàng lâm vào trạng thái hôn mê.”

“Ha Ha!” Rose ngửa mặt lên trời cười to:“ A Cửu à, khó trách Linh lại chướng mắt ngươi, ngươi giống như một đại nam nhân không có đầu óc, muốn thích ngươi thật là vô cùng khó đó.” Thu lại nụ cười, trên khuôn mặt tinh xảo kia nhìn lại có phần vặn vẹo thích ý, ngón tay đặt trên cổ trơn mịn, cơ hồ là mặt kề sát mặt:“ Linh, có phải cảm giác được khí lực trong thân thể của bản thân đang dần dần mất đi hay không? Cái này cũng không nên trách ta à! Là cái người nam nhân luôn miệng nói yêu ngươi kia  đã bắn viên đạn này vào thân thể của ngươi. Hắn là muốn đem ngươi mang về Châu Úc. Chỉ có điều, ta đã đem thuốc mê đổi thành độc dược cho ngươi nên tất nhiên phải chết cũng không có gì nghi ngờ.”

Cửu nhìn lên nữ nhân đang điên cuồng trước mắt, trong nội tâm hối hận như thủy triều dâng lên, thân hình hơi hơi run rẩy, đưa tay lau đi vết máu bên môi Linh, nhưng như thế nào cũng lau không sạch được. Giơ tay lên, một mực nắm trong tay súng lục nhắm ngay thân ảnh màu đỏ ngoan độc kia.

“Ngươi cho rằng ngươi có thể giết được ta sao?” Rose cười lạnh một tiếng, tốc độ trong tay nhanh hơn, chẳng biết lúc nào từ phía sau rút ra một khẩu súng ngắn, nhắm ngay mi tâm của hắn, nhẹ nhàng bóp còi.

Nhìn thấy hai người ngã trên mặt đất, Rose cười đầy sung sướng, phất phần tóc xoắn màu rám nắng ra phía sau eo, đáy mắt tràn đầy thần thái cuồng vọng.

“Cửu, ngươi chắc chắn không ngờ rằng ta ngoài chuyên dùng súng tự động cũng quen thuộc súng ngắn dùng đến thuận tay đi? Hừ, vì có thể trở thành Linh của “X”, ta đây chính là che giấu kỹ.”

Dứt lời, lại một lần nữa khói bốc lên từ họng súng chỉ hướng kia, thừa dịp lộn xộn mà chạy trốn chỉ còn lại bóng lưng lớn cỡ lòng bàn tay của nam tử trung niên.

“Có hai đại sát thủ trong 'X' vì ngươi mà chôn cùng, cái mệnh này của ngươi, coi như là đáng giá.”

Một trận gió mạnh mẽ bén nhọn, tiếng nói bỗng dưng im bặt, nguyên bản súng giữ trong tay bỗng nhiên run rẩy, năm ngón tay dần dần buông lỏng, cây súng ngắn màu đen từ ngón tay rơi xuống mặt đất, Rose có chút không tin được đem ánh mắt nhìn xuống mặt đất, rồi lại ngoài ý muốn thấy được khuôn mặt xưa nay vốn lạnh lùng giờ phút này lại bày ra ngàn vạn tao nhã, vết máu bên môi giống như là nở ra đóa hoa của tử vong tại Hoàng Tuyền, như vậy xinh đẹp, nhưng lại mất mạng. Tay phải gắng sức đưa về phía ngực, muốn rút chủy thủ ra, rồi nửa đường lại chậm rãi buông xuống “ Thì ra, ta vốn không sánh bằng ngươi.” Giọng nói trầm thấp tiêu tan trong gió, tiếng cuối cùng gần như không nghe thấy được.

Linh ho ra một ngụm máu tươi, lần ra tay cuối cùng này cũng đã hao hết khí lực toàn thân.

Nhìn xem sắc trời càng ngày càng lờ mờ trên đầu, môi khẽ mở, nở ra một nụ cười.

Chẳng qua là đáng tiếc cái thanh chủy thủ được chế tạo từ tên thợ “Kim Lạp”, phía trên thế nhưng khảm một viên kim cương ba gram đó.

--Lời của editor -------------

Bởi vì vấn đề sức khỏe nên mình sẽ ra vào ngày thứ 2-5 và chủ nhật, thời gian cụ thể thì mình không chắc.

Về vấn đề truyện có gì ý kiến xin hãy cmt để mình cố gắng rút kinh nghiệm và xin hãy cmt lịch sự, tránh văng tục.

Đây là bản truyện mình khổ công edit nên xin đừng lấy đi cho các web khác và sửa tên người edit, làm vậy rất khó chịu đấy.

~Thân~.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.