Trời tối, không biết còn tưởng rằng thế giới không có ánh sáng. Trăng treo trên cao, bị mây đen che khuất, tựa như vô hình. Gió rét từ chung quanh xà tới, quét vào thôn, tiếng gió như quỷ khiếu, cửa gỗ lộc cộc, lạnh tanh.
Men theo đèn đuốc, mấy chục thôn dân chạy về cuối thôn.
Trong thôn có tế thần điện, năm ấy người trong thôn chạy trốn địch nhân truy sát, ẩn vào đại hoang rồi vô tình chạy vào nơi này, sau đó phát hiện một tòa tượng đá thần bí. Bởi vì không biết nó là gì, lại có địch nhân theo sát, bọn họ quỳ bái tượng đá, cầu sinh tượng đá cứu giúp bọn họ.
Ai biết được tượng đá vậy mà thật sự động đậy.
Chân tượng kêu răng rắc, phân liệt, bụi mịt mờ, ngã cắm đầu, tượng đá không là tượng đá, trở thành tượng vỡ.
Chúng thôn dân sững sờ, chưa kịp hoàn hồn, đã thấy địch nhân bật ngửa, phún máu, mắt trợn ngược, chết.
Kể từ đó thôn dân liền chọn nơi này để lập thôn, mà nơi tượng đá sụp đổ thì trở thành tế thần điện, bốn bề đền miếu, bên trong vẫn là cảnh tượng năm xưa. Tượng đá không rõ có lai lịch gì, chỉ biết rằng nó thủ hộ thôn nhỏ an toàn tồn tại trong đại hoang bao la này.
Nó chính là thần của thôn nhỏ.
Về phần trưởng thôn, chính là một đứa nhỏ còn sống năm đó, nó tận mắt nhìn thấy tất cả, bao quát chuyện tượng đá cắm đầu, địch nhân bật ngửa, rồi thôn làng mọc lên như nấm. Mấy chục năm qua đi, thôn nhỏ dần thịnh vượng, đêm đại hoang dù hung hiểm, nhưng ban ngày sinh cơ bừng bừng, trong thôn cũng không thiếu thợ săn giỏi, cuộc sống trôi qua an nhàn.
“Trưởng thôn, hắn sẽ xông vào đây chứ?”
Mấy chục thôn dân tụ lại một chỗ, tế thần điện rất rộng, đủ để bọn họ dung thân.
Trưởng thôn lắc đầu tỏ vẻ không biết, ngồi xổm xuống, nhòm ra ngoài qua khe nhỏ.
Bên ngoài đèn đuốc thiêu đốt, hoàn toàn không có gì lạ. Chỉ là đèn đuốc như đuôi rắn cụp lại, từ đầu thôn, kéo tới cuối thôn, đang dần dần biến mất, sau cùng, chỉ còn lại mười bó đuốc trước tế thần điện là còn sáng.
Đêm, lạnh vô cùng, có thể làm lòng người rét giá.
Trong tế thần điện, mấy chục thân thể co rút thành một đoàn, trưởng thôn ngồi xổm đối diện, hai mắt mở trừng trừng nhòm ra bên ngoài.
Đột nhiên két một tiếng, từ trên đỉnh điện, một bóng đen rớt xuống.
“Là chuột nhỏ.”
Có người kêu.
Hóa ra đúng là chuột nhỏ. Lúc này sau khi vừa rớt xuống, nó đảo mắt nhìn quanh một vòng, khi nhìn thấy trưởng thôn, đạp chân sau, chạy tới như bay. Trưởng thôn thở phào, vươn tay muốn kéo nó. Bất quá chuột nhỏ lại lần nữa tránh né, nó phóng lên bả vai trưởng thôn, học theo điệu bộ của trưởng thôn, híp một con mắt, ngó ra bên ngoài.
Một già một chuột cùng ngó.
Cứ vậy, một hồi, chợt nó chậm rãi nhảy xuống, quan sát lỗ nhỏ trước mặt một chốc, kêu khẽ, phóng tới như điên.
Ục.
Tường là gỗ, chuột là điên. Phóng vào, lập tức lỗ nhỏ vỡ thành lớn, vừa vặn một con chuột có thể chui.
Chuột nhỏ chui ra ngoài.
Mọi người: “...”
Một bóng người đen xì từ trên cao rớt xuống.
Tóc tai bù xù, híp mắt, cười...
...Bỉ ổi.
“Hắc...”
...
Trần Phi tỉnh lại, cảm giác thân thể đau buốt.
Nhìn chung quanh, chỉ thấy mình đang nằm trong một căn phòng nhỏ có tường làm bằng đá. Đỡ đầu đau nhức, Trần Phi nhìn lại người mình, chỉ thấy khắp nơi vết thương chồng chất, bả vai vẫn còn cắm một mũi tên cổ lão, ngón tay bị vải trắng bao bọc, máu tươi thấm đẫm ra bên ngoài.
“Ta... thật sự thoát ra ngoài rồi sao?”
Trần Phi thờ dài một tiếng, đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.
“Mát... thật...”
Cảm giác này... thiên chân vạn xác, không thể nào lầm lẫn.
“Thật... muốn tắm quá.”
Trần Phi vui vẻ, thiếu nữa cười rộ lên.
Trần Phi không phải người của thế giới này, hoàn toàn không phải. Thời gian kia, rất lâu rồi, bởi vì chán nản việc bạn gái mất, Trần Phi nghỉ việc, lên đường đi du lịch. Mền trời chiếu đất, xuyên qua mấy chục địa danh, đến một ngày, hắn đi tới một ngọn núi cổ xưa, không có tên tuổi, trèo núi 10 ngày, rốt cuộc đến đỉnh, nhưng đúng lúc đó dị biến lại xảy ra.
Bầu trời co rút, ánh sáng tiêu thất, thái dương vẫn lạc, thiên thạch hàng lâm.
Cho đến khi mở mắt ra, hắn đã thấy mình xuất hiện ở một thế giới xa lạ.
Nơi đó chỉ có hắc ám mãnh liệt, hoàn toàn không tồn tại bất kỳ thứ gì khác.
Trong hắc ám, núi cao tiếp trời, hắc hà cuồn cuộn, vực sâu không đáy.
Trong núi hiện lên thân ảnh cao kều, vươn tay bắt lấy bầu trời, gào rống đầy phẫn nộ. Rồng đen bay trong mây, ma hạc khiếu thiên, đại thủ che trời... Giống như tất cả những tồn tại khủng bố nhất trên thiên địa này, đều ở trong thế giới này.
Một ngày, mây đen mở ra một khe nhỏ, bên trong kim quang hừng hực, mười mấy bóng người như thần linh lao ra ngoài.
Không nói một lời, chiến hỏa nổi lên.
Ma khí liễm thiên cùng kim quang thần thánh va chạm.
Một mũi tên cổ lão xuyên thấu hư không đâm vào vai Trần Phi, ba mươi đạo kiếm ý chém tới, chém hắn chút nữa đứt làm mấy đoạn.
Thần linh và những tồn tại khủng bố kia chém giết nhau bao lâu, Trần Phi không biết, chỉ biết rằng năm đó, trời già đi, thiên địa hoang tàn, ma khí và kim quang xen lẫn nhau, thế giới hừng hực hỏa diễm.
Thần linh và yêu ma đại chiến kết thúc, trên thế giới bao la kia, chỉ còn một mình Trần Phi là sống. Hắn tựa như bá chủ của thế giới đó.
Kỳ thật, thế giới này có một tòa vương toạ, chất đầy thi xác thần linh. Trần Phi cô độc, không biết làm gì, chạy đến.
Hắn ngồi xuống.
Ngó nhìn trời cao.
Chớp mắt, vung vẩy tay chân.
Cười...
...Bỉ ổi.
“Ta muốn đạp hủy cửu tiêu...
Ta muốn giẫm nát tiên giới...”
“Hắc...!”
Tựa như biến thành người khác.
Không biết bao năm trôi qua, Trần Phi vẫn cô độc trong thế giới hắc ám. Tựa như hòa làm một.
...
Trần Phi thậm chí còn không biết mình ra khỏi thế giới hắc ám bằng cách nào, chỉ biết rằng ngày đó kim quang tiêu tán sạch sẽ, hắc ám lần nữa bao phủ thế giới. Hắc long xuất hiện, lượn sau mây đen, ma hạc khiếu thiên, tiếng kêu lanh lảnh đầy cô độc, một bàn tay từ trong vực sâu thò ra bên ngoài an tường đặt trên đại địa.
Thế giới hắc ám sống lại.
Trần Phi ngủ thiếp đi.
...