Mã QR Năng Lượng Cao

Quyển 2 - Chương 45: Cuộc chiến dữ dội




Hình Diệp không ngăn cản Địch Huống, anh chỉ đứng ở một bên cùng Tào Thiến chuyên tâm quan sát năng lực của Địch Huống.

Kế hoạch hôm nay của họ là án binh bất động trước khi mâu thuẫn trở nên gay gắt, để đội Địch Huống nảy sinh xung đột với nhân vật trong trò chơi trước, đến thời điểm mấu chốt hai người mới ra tay.

Lúc này dùng mã QR là không sáng suốt. Trước đó kỹ năng ban đầu của Địch Huống đã bại lộ một lần, nên hắn không kiêng kỵ Hình Diệp, lần nữa sử dụng năng lực tay dài này.

Quả nhiên năng lực của người chơi nghịch mệnh thiên về kỹ năng thân thể hơn giống như Tào Thiến đã nói.

Một trong những kỹ năng ban đầu của Địch Huống là sẽ mọc nhiều cánh tay. Hình Diệp để ý lúc hai cánh tay mới mọc ra của hắn túm lấy Trương Phi Minh sẽ dài hơn một khúc. Hình như Địch Huống vẫn muốn giấu giếm năng lực này, nếu không cẩn thận quan sát sẽ không nhìn ra.

Mọc nhiều tay, và cánh tay mới mọc có thể dài ra, cụ thể dài bao nhiêu không rõ nhưng khẳng định không phải cự ly xa, hẳn là có thể tấn công ở khoảng cách gần. Vì thế phải đề phòng hắn đột nhiên tập kích, lúc cận chiến thường có thể bị cướp điện thoại.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi Địch Huống giao tranh với Trương Phi Minh, Hình Diệp đã tưởng tượng được mấy kiểu tình huống có thể xảy ra trong lúc đối chiến.

Cầm được đầu người, Địch Huống lại ra vẻ không biết gì, nói: “Đây chính là đầu người Liễu Mộ Thanh muốn tìm, có phải chúng ta nên đến ký túc xá nữ không? Thời hạn ba ngày của các cậu đã đến, có thể cầm đi giao cho cô ta.”

Kỳ thật tối qua hắn đã phát hiện đầu người trong phòng thể dục, nhưng có thể là lo lắng đêm trăng non có biến cố gì đó, còn cho rằng nhất định mình phải lấy được đầu người trong tay thiếu niên mới có tác dụng nên mới trả đầu người về. Chính vì nguyên nhân này mới để Hình Diệp phát hiện ra.

Hả? Hình Diệp bỗng nghĩ đến một chuyện. Nếu muốn xác nhận bên trong bóng rổ có đầu người hay không thì bắt buộc phải mở bóng ra. Khả năng thủ công của Trương Phi Minh không tệ, buổi tối lấy đầu người chạy một đêm, trước khi trời sáng lại bọc vào, một tháng một lần nhưng cũng không quá phiền phức. Vậy mấy người Địch Huống sau khi phát hiện được đầu người đã làm thế nào để nhét đầu vào trong bóng rổ?

Hẳn là trong đội của bọn họ có một người có thể sửa chữa đồ vật hoặc có năng lực quay ngược thời gian. Hi vọng là cái trước, nếu là cái sau sẽ có hơi đáng sợ.

Tào Thiến: “Tôi đã mở cửa sổ nhà vệ sinh trong ký túc xá rồi.”

Cô nói là nói vậy, nhưng thật ra cửa sổ là do dì Trương mở giúp. Có điều lúc này họ cần giấu chuyện mình quen dì Trương, Tào Thiến mới nói dối là mình làm.

Sáu người đi đến ký túc xá nữ, Tào Thiến xung phong nhảy lên tầng hai, lại quay người kéo Hình Diệp. Đầu người nằm trong tay Địch Huống, nhưng hắn có mấy cánh tay liền, không cần lo lắng về việc nhảy vọt lên tầng.

Hình Diệp không sợ bị tấn công khi lên tầng, hiện giờ tuyến nhiệm vụ vẫn chưa sáng tỏ. Địch Huống là người cẩn thận, chưa đến cuối cùng sẽ không trở mặt.

Mười hai giờ, mấy người dẫm lên bậc thang thứ 13, tiến vào dị không gian.

Lần này máu trong tầng ba nhiều hơn trước, không còn ngập đến đầu gối mà đã giống như một dòng sông nhỏ. Đầu người trôi nổi qua lại trong sông máu càng thêm nhanh chóng.

“Chúng ta vẫn nên đứng cạnh cầu thang đi, chỗ này nhiều máu quá, lỡ may có chuyện gì vẫn còn chỗ để chạy trốn.” Hình Diệp đề nghị: “Để một người cầm đầu người vào hành lang tiếp xúc với Liễu Mộ Thanh là được rồi, nếu không đầu người nổi điên cũng rất nguy hiểm.”

Trong mắt Địch Huống, đầu người là đạo cụ quan trọng, tuyệt đối không thể giao cho Hình Diệp. Nhưng hắn cũng cảm thấy Hình Diệp nói có lý, bèn nói với Ngô Vũ: “Cậu trả đầu người đi.”

Dù sao trước đó người nhận nhiệm vụ cũng là Ngô Vũ, Tào Thiến và Hình Diệp, vì thế trả lại đầu người cũng nên là một trong ba người họ.

Ngô Vũ run chân: “Tôi chỉ có 200 điểm, một mã QR bảo vệ tính mạng, thế mà anh để tôi đi đối mặt với đầu người?”

Gã là người được chọn làm kẻ hi sinh nếu như nhiệm vụ thất bại, đương nhiên Địch Huống sẽ không để cho gã có quá nhiều tài nguyên, nếu không sẽ lãng phí hết.

“Tôi đi với cậu cũng được.” Địch Huống nói, hắn cần ổn định cảm xúc của đồng đội: “Cùng đi nào.”

Thế là Địch Huống và Ngô Vũ cầm đầu đi, Quan Lĩnh và thầy Đinh mỗi người đứng bên cạnh Tào Thiến và Hình Diệp.

Ngô Vũ đã sợ hãi rồi, mà thầy Đinh… Ha ha ha, bây giờ thấy Tào Thiến là anh ta đã phát run, sợ em gái này sẽ tháo lan can cầu thang ra đánh mình.

Sức chiến đấu của hai người này không đáng ngại, người Hình Diệp và Tào Thiến phải thật sự để ý là Quan Lĩnh và Địch Huống, mà giờ Quan Lĩnh đang căng thẳng nhìn đầu người.

Địch Huống đưa đầu người cho Ngô Vũ, lúc gã nhận đầu người, lực chú ý của Quan Lĩnh phân tán một chút, chuyển đến trên mình Ngô Vũ.

Hình Diệp liếc Tào Thiến ra hiệu một cái, cô nhanh chóng nhấn điện thoại sử dụng “Bóng bàn nhảy lung tung”. Lập tức toàn bộ tầng ba bị bóng bàn phủ kín, Tào Thiến nhanh tay lẹ mắt thừa dịp Quan Lĩnh hoảng hốt đá văng hắn xuống tầng.

Quan Lĩnh còn chưa kịp chạm đến điện thoại đã lăn thẳng xuống nửa tầng hai, một đám bóng bàn cũng lăn xuống theo.

Khoảng thời gian này Hình Diệp đã sử dụng Mắt ấn tượng + Bút vẽ lại để cấp tốc vẽ một cái piano trong vòng 15 giây, sau đó khống chế piano đập thẳng xuống người Quan Lĩnh.

Lúc này hắn đang nằm trên nửa cầu thang tầng hai. Thấy piano từ trên trời giáng xuống, hắn chỉ có thể dùng sức lăn một vòng. Dưới sức ảnh hưởng của những quả bóng bàn, hắn lại bị đưa thẳng xuống cầu thang, rồi đến tầng hai.

“Cậu làm gì thế?” Địch Huống gào lên với thầy Đinh: “Cản bọn họ lại!”

Kỹ năng ban đầu của thầy Đinh vốn không có năng lực công kích, mà sau khi đá Quan Lĩnh xuống tầng, Tào Thiến lại thuận chân đá một phát khiến thầy Đinh gãy tay, để anh ta không thể nào sử dụng điện thoại click mã QR.

Tấn công hoàn thành trong 30 giây, Địch Huống và Ngô Vũ vẫn đang bị sông máu vây quanh ở hành lang xa xa, trong tay còn cầm đầu người, căn bản không kịp cứu viện.

Lúc Hình Diệp vẽ mã QR piano, sự chú ý của mọi người đều đang dành cho Quan Lĩnh đang lăn xuống tầng. Anh trốn sau lưng thầy Đinh điên cuồng vung bút, lợi dụng cơ thể anh ta để che động tác của mình, khiến mọi người tưởng lầm thứ anh đang sử dụng là năng lực mã QR.

Thầy Đinh đã thấy năng lực của Hình Diệp, nhưng anh ta dám nói ư? Nếu nói Hình Diệp sẽ nói kỹ năng ban đầu Bán bạn cầu vinh cho Địch Huống, dù hắn ta không giết Hình Diệp cũng sẽ xử lý nhân tố bất ổn như thầy Đinh trước.

Đội hình nguyên bản vốn là 2 chọi 4, nhưng trong một giây lát, Quan Lĩnh đã rơi xuống tầng hai, thầy Đinh gãy xương mất sức chiến đấu, đội hình biến thành 2v2. Mà Ngô Vũ không có điểm và mã QR, nên Tào Thiến và Hình Diệp chỉ cần đối phó với mình Địch Huống là được, tình thế đã nghịch chuyển.

“Quan Lĩnh, nếu không có chuyện gì thì mau lên tầng ngay!” Địch Huống hét to.

Ai ngờ Quan Lĩnh ở tầng hai lại trả lời: “Anh nhanh xuống đây đi, chúng ta bị Bạch Nhứ lừa rồi! Giờ tôi không thể đi lên được!”

Tào Thiến đưa mắt nhìn cánh tay mình, chỗ đó đã bầm đen một mảng.

Lúc Quan Lĩnh lăn xuống tầng, hai cánh tay Địch Huống bỗng nhiên dài ra muốn nắm Quan Lĩnh quay về, nhưng lại bị Tào Thiến cản lại. Có điều tay của cô vẫn bị hắn làm bị thương, sức chiến đấu của cánh tay Địch Huống không tầm thường, vả lại hắn vẫn còn kỹ năng ban đầu thứ hai chưa sử dụng.

“Đầu đâu? Đầu của tôi đâu?” Liễu Mộ Thanh hung ác trừng mắt nhìn Ngô Vũ và Địch Huống: “Đưa đầu cho tôi!”

“Hai người nhất định muốn đưa cho cô ấy?” Hình Diệp đứng trên cầu thang bình tĩnh nói: “Nếu thật sự đưa cho Liễu Mộ Thanh, để cô ấy siêu độ trong tình trạng còn lơ mơ thì hôm nay chúng ta game over luôn. Có muốn xuống lầu xem bây giờ Bạch Nhứ mang dáng vẻ quỷ quái gì không?”

Liễu Mộ Thanh nhảy dựng lên cắn tóc của đầu người giả, Hình Diệp nắm điện thoại, do dự không biết có nên sử dụng “Khúc an hồn” không.

Không được, tạm thời chưa thể dùng, bản chính “Khúc an hồn” chỉ có thể dùng lúc cuối cùng đối phó với Bạch Nhứ, lỡ chẳng may bản “Khúc an hồn” lậu không đủ hiệu lực sẽ xong đời!

Địch Huống thật sự muốn dùng tay đánh chết Hình Diệp, nhưng sức của Tào Thiến quả thật kinh người. Hai cánh tay vừa nãy mới giao chiến với Tào Thiến bây giờ vẫn còn run rẩy, đã không thể dùng nổi.

Hắn rất kiêng dè Hình Diệp, muốn dùng mã QR. Nhưng ngay khi hắn muốn cầm lấy điện thoại, “Bóng bàn nhảy lung tung” đúng lúc đập trúng cổ tay hắn, cũng đúng lúc đánh rơi điện thoại vào trong sông máu.

“Bóng bàn nhảy lung tung” có khả năng khiến kẻ địch bị trượt chân, đồng thời còn một năng lực khác chính là có xác suất đánh rớt điện thoại của đối phương, để động tác sử dụng mã QR chậm lại. Xác suất này dùng trên người chơi phục mệnh sẽ bằng không, nhưng đối với người nghịch mệnh như Địch Huống nghĩa là hắn sẽ trăm phần trăm rơi điện thoại.

Cho nên trong kế hoạch của Hình Diệp, Tào Thiến sẽ chia bóng bàn thành hai loại hiệu quả thiết kế trên hai kiểu người. Ép người chơi phục mệnh xuống tầng, ở đó sẽ có Bạch Nhứ trừng trị hắn. Nghịch mệnh sẽ rơi điện thoại, khiến mọi người cùng sử dụng kỹ năng ban đầu. Kỹ năng của Địch Huống chủ yếu là sức mạnh cơ thể, chưa hẳn đánh thắng được Tào Thiến.

Sau khi điện thoại rơi xuống, Địch Huống tạm thời không thể nào dùng mã QR. Ánh mắt của hắn trở nên độc ác, hắn thề phải giết chết Hình Diệp và Tào Thiến.

“Lên tầng!”

Hình Diệp giẫm một chân lên cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn tránh dòng sông máu, đồng thời rút côn điện mở dòng điện đến tối đa, sau đó cắm nó vào trong dòng sông!

Mọi người đều biết nước có thể dẫn điện, cơ thể con người cũng là chất dẫn. Nếu như các quy tắc vật lý có thể thực hiện được trong thế giới này, vậy côn điện kia có thể truyền điện thông qua sông máu!

Tối hôm qua khi tiến vào tầng ba và nhìn thấy máu càng lúc càng nhiều, Hình Diệp đã có suy nghĩ này, nên ngày hôm nay anh còn sạc đầy pin cho côn điện. Đương nhiên dù có dẫn điện thì cũng sẽ tổn thất không ít lượng điện, không đủ để làm choáng đối phương. Nhưng làm vậy có thể khiến kẻ địch tê liệt trong chốc lát, đại não thoáng ngừng tạm thời không thể sử dụng kỹ năng và mã QR, dù chỉ nửa giây cũng đủ rồi.

Bởi vì trong nửa giây ngắn ngủi này, Tào Thiến dùng kỹ năng Thân thủ nhanh nhẹn phối hợp ăn ý với Hình Diệp. Trong nháy mắt nhảy lên tầng tránh sông máu, thừa dịp Địch Huống đang bị tê liệt vì điện giật, cô rút súng bách phát bách trúng ra bắn liên tiếp hai phát đạn, một viên trúng tim Địch Huống, một viên trúng Ngô Vũ.

Điện thoại Ngô Vũ vẫn còn trên tay không bị bóng bàn ảnh hưởng, nhưng là một kẻ bỏ đi, ý thức chiến đấu của gã quá kém. Địch Huống vốn không cho gã cơ hội trưởng thành, nên không phản ứng kịp. Gã vừa định click vào mã QR bảo vệ tính mạng thì cũng bị điện giật như Địch Huống, cơ thể trở nên tê liệt.

Đạn bắn trúng giữa trán Ngô Vũ, gã giơ điện thoại, tay kia ôm đầu người, cổ còn bị Liễu Mộ Thanh cắn, sau đó ngã đánh rầm vào trong dòng sông máu.

Ngay lúc đó, Tào Thiến nhận được thông báo thu hoạch 100 điểm.

Thấy Ngô Vũ chết như vậy, thầy Đinh vẫn đứng trên cầu thang xem xét sợ đến mức ôm cánh tay bị gãy gào rú chạy lên tầng, trên tầng ba chỉ còn Địch Huống, Hình Diệp và Tào Thiến.

Rõ ràng Tào Thiến đã bắn trúng trái tim Địch Huống, nhưng đạn không vào trong cơ thể hắn. Ở nháy mắt đó cơ thể Địch Huống biến thành màu đồng, khá giống mười tám la hán mình đồng trong Thiếu Lâm tự.

Hẳn đấy là năng lực phòng ngự mình đồng da sắt, có thể ngăn chặn tổn thương vật lý. Kỹ năng ban đầu của Địch Huống không tệ, cánh tay mọc thêm có thể duỗi dài tấn công, năng lực không hề kém so với Sức vô cùng mạnh của Tào Thiến, còn có kỹ năng đủ phòng ngự đạn bắn, trong người có cả tấn công và phòng thủ.

Mà lúc bị điện giật còn có thể sử dụng kỹ năng ban đầu ngay lập tức, ý thức chiến đấu không tệ.

Tiếc là…

Hình Diệp không nhàn rỗi, anh một tay giật điện một tay vẽ, lại dùng Mắt ấn tượng + Bút vẽ lại. Mười lăm giây sau, một chiếc piano xuất hiện trên đỉnh đầu Địch Huống, ầm ầm giáng xuống.

Đương nhiên kỹ năng Mình đồng da sắt sẽ không để Địch Huống chết, có điều hắn không phải là Lực vô cùng mạnh.

Hình Diệp hoàn toàn không dừng lại, cũng không tiếc điểm để sử dụng kỹ năng. Trong hai phút rưỡi anh vẽ trọn vẹn 10 cái piano, dù mỗi cái đều nhỏ hơn một nửa so với piano bình thường thì con người cũng không chịu nổi sức ép như vậy.

Đối tượng bị tấn công chủ yếu vẫn là cánh tay. Tính cả cánh tay của mình thì Địch Huống có tổng cộng 8 cái, 2 cánh tay đã bị Tào Thiến đánh bị thương, còn 6 cánh tay, không biết 10 chiếc piano có đủ không. Hình Diệp cắn răng một cái, lại vẽ thêm 10 chiếc nữa, cả tầng ba đều bị piano chắn kín. Đầu người Liễu Mộ Thanh kinh sợ nhảy ra khỏi phạm vi của đống piano, ngay cả cô cũng bị dọa.

Trông thấy Hình Diệp và Tào Thiến, cô nhớ lại hình như hai người này cũng đã hứa sẽ tìm đầu cho mình, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn. Có điều lúc này Hình Diệp lại nói: “Lâm Tĩnh Tuyết!”

Liễu Mộ Thanh lập tức yên tĩnh.

Chỉ trong chớp mắt đó, hai người Hình Diệp và Tào Thiến chạy đến nửa tầng hai, Hình Diệp vừa chạy vừa hô to: “Nếu Địch Huống leo ra khỏi piano, phiền cô tạm thời giúp tôi chặn hắn lại một chút. Tôi phải đi đối phó với Bạch Nhứ, báo thù thay cô và Lâm Tĩnh Tuyết!”

Không biết Liễu Mộ Thanh có nghe hiểu không.

Nhất định Địch Huống không chết, Hình Diệp không nghe thấy nhắc nhở nhận được điểm của hệ thống. Hẳn hắn vẫn bị piano đè lên, hy vọng đống piano kia có thể chống lại được.

Chiến đấu trên tầng ba không ảnh hưởng chút nào đến tầng hai, ngay cả máu cũng bị thứ gì đó ngăn trước cầu thang không chảy xuống bên dưới được.

Lúc Hình Diệp và Tào Thiến xuống lầu bèn nhìn thấy Quan Lĩnh kêu thảm thiết bị Bạch Nhứ tấn công. Bạch Nhứ bây giờ đâu còn hình người nữa, da mặt nát bấy, miệng ngoác ra thật to, răng lại nhọn hoắt như cá mập, lưỡi dài chừng nửa mét, khá giống khẩu liệt nữ* trong truyền thuyết.

*Khẩu liệt nữ hay còn gọi là Kuchisake onna, tiếng Nhật nghĩa là “Người phụ nữ bị rạch miệng”, một oán linh trong truyền thuyết Nhật Bản. Đọc thêm ở đây: <https://kilala.vn/van-hoa-nhat/kuchisake-onna-nguoi-phu-nu-dang-so-nhat-truyen-thuyet-nhat.html>;

Quan Lĩnh không ngừng dùng mã QR bảo vệ mình, vết thương trên người hắn cũng nhanh chóng hồi phục, xem ra người chữa trị bóng rổ là hắn.

Hình Diệp phát hiện hai kỹ năng ban đầu sẽ phối hợp với nhau, giống như Lực vô cùng mạnh và Thân thủ nhanh nhẹn của Tào Thiến đều thuộc loại tấn công, Mắt ấn tượng và Bút vẽ lại của anh hỗ trợ lẫn nhau, Thỏ khôn có ba hang và Bán bạn cầu vinh của thầy Đinh dùng để chạy trốn, của Quan Lĩnh hẳn cũng là như thế.

Một kỹ năng của hắn là trị liệu hoặc chữa trị, như vậy một kỹ năng khác cũng không thể nào là tấn công được, người có cả công lẫn thủ giống Địch Huống khá ít. Điều này có thể lý giải, vì người có ham muốn khống chế mạnh như Địch Huống sẽ không thể nào để cho một người khác có năng lực tấn công mạnh vào đội ngũ của mình. Hắn muốn chiếm cứ địa vị lãnh đạo tuyệt đối, nên những người còn lại đều có kỹ năng phụ trợ.

Kỹ năng của Quan Lĩnh phần lớn là bảo vệ tính mạng, đủ để kiềm chế Bạch Nhứ.

Lúc xuống tầng Hình Diệp liếc hắn một cái, thầm động viên hắn cố lên, sau đó đi xuống tiến vào phòng trực ở tầng một.

Đêm nay dì Trương nghe thấy tiếng trên tầng hai tầng ba nên cứ thấp thỏm mãi, thấy Hình Diệp và Tào Thiến đến mới thoáng thả lỏng.

“Thế nào rồi?” Dì Trương hỏi.

“Dì Trương,” Hình Diệp nói: “Lá gan của dì có đủ lớn không? Dì có muốn đánh cược một lần không ạ?”

“Cháu muốn làm gì?”

“Bạch Nhứ đã phát cuồng, chúng ta cần giao bức tranh này cho Liễu Mộ Thanh để cô ấy giúp chúng ta đối phó với Bạch Nhứ. Nhưng cháu lo chỉ có mình bọn cháu thì không đủ thức tỉnh ý thức của Liễu Mộ Thanh, vẫn phải cần dì.”

Hình Diệp cảm thấy sự tồn tại của một thứ gì đó không phải là ngẫu nhiên. Nếu như không cần dì Trương, vậy chỉ cần để họ tìm được bức tranh này đủ rồi, không cần để dì trở thành nhân viên quản lý ký túc xá.

Nhất định lúc quyết chiến cuối cùng phải cần đến sức mạnh của dì Trương, nên dì mới kiên trì ở lại đây hai năm.

Vì con gái, người mẹ sẽ luôn đủ sức. Dì Trương run rẩy, nhưng vẫn kiên định ôm lấy bức tranh sơn thủy gật đầu thật mạnh: “Được, dì sẽ lên tầng với các cháu.”

Hình Diệp hít một hơi thật sâu: “Một khi bức tranh sơn thủy được đưa ra khỏi phòng trực này, nhất định Bạch Nhứ sẽ điên cuồng. Chúng ta phải cản ả lại, để dì Trương lên tầng giao tranh cho Liễu Mộ Thanh!”

Chân Tào Thiến đã bị thương, cánh tay bị gãy, thật ra cũng hao tốn khá nhiều sức rồi. Nhưng cô rất cứng cỏi, bị thương nặng vậy cũng không kêu đau lấy một câu, chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng.

Ba người ra khỏi phòng trực, đột nhiên một tiếng thét ghê rợn truyền đến từ tầng hai. Là Bạch Nhứ, ả đã cảm nhận được tồn tại của tranh sơn thủy!

Chỉ thấy một bóng dáng màu đỏ phóng từ tầng hai xuống như gió lốc, lao thẳng đến dì Trương!

Mà trong tích tắc này, Hình Diệp không chút do dự nhấn điện thoại, lần đầu tiên sử dụng “Khúc an hồn” bản gốc!

Tào Thiến che trước người dì Trương, sau đó dùng hai tay túm lấy đầu Bạch Nhứ, Hình Diệp phối hợp quơ lấy côn điện đánh thật mạnh vào đầu Bạch Nhứ.

Dưới sự ảnh hưởng của “Khúc an hồn”, trạng thái điên cuồng của Bạch Nhứ giảm bớt, nhưng vẫn rất mạnh, hai người phải đối phó với ả rất khó khăn.

Tào Thiến và Hình Diệp cùng hô lên với dì Trương: “Chạy mau!”

Dì Trương ôm tranh sơn thủy xông lên cầu thang!

_______________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.