Kỳ thật quy tắc rất đơn giản, ba người thao túng của phe phục mệnh sẽ nắm giữ trong tay mình hai kết cục, một cái là kết cục của Claire, hai là kết cục của chính nhân vật mình thủ vai. Bất cứ cái nào trong hai cái này được thực hiện thì Hình Diệp cũng sẽ thua. Thêm vào đó, số lượng người thao túng là ba người, tương đương với việc một mình Hình Diệp phải chiến đấu với sáu kết cục chưa biết, độ khó hoàn toàn có thể nghĩ tới.
Mà khó càng thêm khó là hệ thống che dấu quy tắc của đối thủ với phe nghịch mệnh, cũng thiết kế vô số cạm bẫy tư duy, dẫn dắt Hình Diệp suy nghĩ theo phương hướng sai lầm.
Ác ý, đây chính là cảm nhận sâu sắc nhất mà Hình Diệp có được sau khi tiến vào thế giới này. Cho dù là thân phận nữ hay là đồ con gái đều khiến anh rùng mình, không thể không dùng hết tinh thần để đối phó.
Sau khi sắp xếp mạch suy nghĩ ngay ngắn, Hình Diệp không khỏi cảm thán: “Mặc dù đang ở phe chỉ có 1% giá trị may mắn, nhưng vận may của tôi cũng chả tệ lắm.”
Người hầu gái đờ đẫn nhìn anh. Quy tắc đã ngặt nghèo đến mức độ này, thế mà tên này còn cảm thấy vận may của mình tốt?
“Đối thủ thứ nhất đần kiểu này, gần như đã tiết lộ toàn bộ quy tắc cho tôi, thật sự là quá may mắn.” Hình Diệp lắc lắc đầu: “Ác ý của trò chơi này rất sâu, không thể luôn luôn chờ mong đối thủ phạm sai lầm. Tôi phải cẩn thận với người thao túng kế tiếp mới được.”
Hầu gái lớn tuổi: “….”
Hắn đang nói mình đần hả? Mình đần hả? Người hầu gái nghi hoặc nghĩ.
Bà ta cảm thấy thua người chứ không thua trận, bèn thẳng lưng nói: “Dù cậu đoán được quy tắc thì sao? Không có tôi, cậu phải chạy khỏi trang viên thế nào? Cậu chỉ là một hầu gái mà dám đánh ngất bá tước Luka, nhất định sau khi tỉnh lại lão sẽ giết cậu.”
Hình Diệp không trả lời bà ta mà đứng dậy ra khỏi cửa. Chẳng bao lâu sau anh ôm một thi thể vào phòng, đây chính là cô hầu gái bị làm nhục đến chết mà anh đã thấy trước khi vào cửa.
“Trong tình huống bình thường, các người sẽ xử lý những thi thể này thế nào?” Hình Diệp hỏi.
“Ném vào trong sông,” Người hầu gái lớn tuổi nói: “Người ở đây rất không chú ý vệ sinh.”
Ừm, đúng là thời trung cổ như thế thật, cũng vì vậy mà dịch bệnh mới hoành hành.
“Nói cách khác, bà cũng đã xử lý cái xác này theo đúng dặn dò của bá tước Luka, nếu như trong phòng ngủ xuất hiện một thi thể mới thì đó hẳn là Claire.” Hình Diệp nói: “Vừa nãy bà có nói, tử vong trong trò chơi không phải tử vong thật?”
“Dĩ nhiên là không phải. Tử vong sẽ chỉ ngầm thừa nhận thua trận trừ 50% điểm tích lũy mà thôi. Mà quy tắc trừng phạt khi thất bại của trò chơi này vĩnh viễn chỉ là trừ 50% điểm, điểm càng nhiều thì trừ càng lắm. Nhưng điểm ít nó cũng không trừ sạch.” Dưới sự cưỡng ép của khí thế Hình Diệp, người hầu gái bất giác nói hết toàn bộ quy tắc mình biết.
Sẽ không tử vong…. Vậy thì tại sao Hình Thước lại chết? Hình Diệp nhớ đến người em trai nằm trong linh đường, giờ anh đã xác nhận trăm phần trăm rằng cái chết của Hình Thước có liên quan đến trò chơi này, nhưng bây giờ…
Tin tức không đủ, anh cần tiếp tục trò chơi mới có thể thu được càng nhiều thông tin hơn.
Hình Diệp kéo các xác cô hầu gái và lão bá tước đang hôn mê đặt chung một chỗ, lại lôi bà hầu gái lớn tuổi đến trước cửa. Sau khi sắp xếp tất cả mọi thứ, anh chọn một bộ đồ cưỡi ngựa cỡ lớn nhất trong phòng bá tước, đoạn cởi trang phục hầu gái thay bằng đồ nam.
Trước ngực chật căng, vải ép tới ngực vô cùng đau đớn. Hình Diệp nhíu mày, không thoải mái lắm.
Anh bắt chước kiểu tóc của bá tước, dùng dao trong phòng cắt phăng mái tóc dài của mình thành kiểu tóc đàn ông thường gặp trong thế giới này. Sau một lúc làm đi làm lại, anh giơ tấm gương định xem tóc có ổn không. Lần này trong gương lại phản chiếu gương mặt của anh.
“Cắt ngắn phía bên trái thêm một chút.” Nó còn cho cả đánh giá nữa!
Hình Diệp nghe lời nó cắt ngắn tóc, hình như đẹp hơn lúc nãy một chút. Thẩm mỹ của tấm gương cũng không tệ.
“Cậu, cậu muốn làm gì?” Người hầu gái lớn tuổi hoảng sợ nói, bà ta thật sự không đoán được Hình Diệp muốn làm gì.
“Một vấn đề cuối cùng, bà có thể tự chịu thua không?” Hình Diệp hỏi.
“Có, có thể.” Bà ta lắp bắp trả lời: “Sau khi nhận thua sẽ rời khỏi thế giới trò chơi, còn cơ thể này ngầm thừa nhận tiến vào trạng thái tử vong.”
“Rất tốt.” Hình Diệp kề dao lên cổ bà ta: “Tự mình nhận thua rời khỏi đây hoặc bị tôi giết, chọn một đi.”
“Cái này có gì khác nhau?”
“Bà đã nói cảm giác đau khi tử vong trong trò chơi giống với hiện thực, mà tôi cũng chẳng muốn tự tay giết người. Mặc dù tôi biết đây không phải thật sự giết người, có điều cũng chẳng thích trải nghiệm này. Dù sao cuối cùng bà cũng chết, đau và không đau, dễ chọn đúng không?” Hình Diệp cọ con dao vào cổ người hầu gái với khuôn mặt không đổi sắc: “Nói thật, tôi là một người yêu hòa bình, ngay đến gà còn chưa giết, nên thật sự không dám đảm bảo mình có thể dùng một nhát dao để giết chết bà được không. Lỡ may không chết thì trước đó bà phải chịu không ít đau khổ rồi.”
Cậu thật sự yêu hòa bình ư? Vẻ mặt này của cậu rất thành thạo đấy! Người hầu gái run lẩy bẩy, bà ta chẳng qua cũng chỉ mới vừa tham dự trò chơi mà thôi, không ngờ mới thế giới thứ nhất đã gặp được một người đáng sợ như vậy!
Đúng như Hình Diệp nói, chuyện này rất dễ chọn, trước sau gì cũng thua, tại sao lại không còn con đường nhẹ nhàng chứ.
Thấy Hình Diệp không có ý muốn giải thích, người hầu gái cũng không muốn tiếp tục ở chung với anh nữa. Bà ta ấm mở vòng tay gửi một tin “Cẩn thận” cho hai người đồng đội khác, sau đó nhấn vào phím nhận thua.
Hình Diệp chỉ có thể nhìn thấy bà ta tùy ý thao tác trên không chứ không nhìn thấy bảng hệ thống. Xem ra bảng này ẩn giấu với đối thủ của phe đối thủ.
Sau khi nhận thua, cơ thể người hầu gái mềm nhũn.
Hình Diệp đặt bà ta cạnh cửa, bày ra dáng vẻ giãy giụa chạy trốn.
“Anh muốn làm gì?” Tấm gương sáng mấy lần, nhắc nhở Hình Diệp chú ý tới chữ trên mặt.
“Để thân phận Claire này biến mất.” Hiếm lắm Hình Diệp mới kiên nhẫn giải thích với gương: “Nhất định thế giới này không có kỹ thuật giám định DNA, tôi chỉ cần ngụy tạo cảnh lúc đang chơi đùa tình thú, bá tước Luka không để ý đến màn cửa bị nến bắt lửa. Thêm vào đó, các xác của cô hầu gái và lão bá tước đều bị thiêu hủy, sẽ không ai có thể xác nhận rốt cuộc cô ta có phải là Claire hay không.”
Quan trọng nhất không phải là người khác có tin Claire đã chết không, mà là anh có thể mượn cơ hội này thay hình đổi dạng.
“Nhiệm vụ hệ thống giao cho là, không thể để những người khác phát hiện tôi không phải là Claire chứ không giới hạn tôi nằm trong thân phận Claire này. Nếu Claire chết rồi, nhiệm vụ một sẽ biến mất triệt để. Bởi vì tiếp đó nếu muốn xác nhận tôi không phải là Claire thì phải chứng minh tôi là Claire trước, nhưng lại chứng minh tôi không phải. Đây là một nghịch lý, căn bản không thể thực hiện.”
Tấm gương lóe lên, hình như đã từ bỏ việc tìm hiểu.
Lúc một người bình thường chơi một trò chơi lạ, trước hết hẳn phải nghĩ việc hiểu rõ quy tắc trò chơi chứ nhỉ? Nhưng trong đầu người chơi này chỉ toàn nghĩ làm thế nào để chui qua lổ hổng của quy tắc, làm thế nào để lật đố quy tắc vốn có, để lần nữa lập ra quy định của mình.
Hình Diệp không thích phục tùng vận mệnh, anh bẩm sinh đã là kẻ muốn giẫm vận mệnh dưới chân mình,
Sau khi đốt rèm cửa và ga giường, Hình Diệp lẳng lặng nhìn ngọn lửa không ngừng lan ra, cuối cùng nuốt sạch thi thể của cô hầu gái, bá tước Luka và bà hầu gái lớn tuổi.
Lúc này đa phần người trong trang viên đang ngủ, chẳng ai chú ý tới một người leo xuống tử cửa sổ phòng bá tước trên lầu hai.
Một tiếng “Cháy rồi” vang lên. Chẳng biết là ai kêu, tất cả mọi người đều nghe được tiếng kêu này, bèn chạy ra khỏi phòng mình.
Lão quản gia tập hợp người hầu đi vào phòng cứu người, nhưng thế lửa quá lớn, bọn họ chẳng thể nào tới gần.
Lửa lớn cháy cả đêm, mãi đến hôm sau mới dần dần dập tắt. Mọi người chỉ có thể tìm được ba xác chết trong tro tàn, và bộ đồ hầu gái bị bá tước Luka nhét vào gầm giường may mắn không bị thiêu hủy hoàn toàn.
Lão quản gia nhận ra đây chính là quần áo mình chuẩn bị cho cô hầu gái Claire mới tới.
Mọi người đều biết đến sự tàn bạo và phóng đãng của bá tước Luka, lão chơi đùa khiến xảy ra sự cố không phải lần một lần hai. Cho dù đây có phải ngoài ý muốn không thì những kẻ muốn thừa kết tài sản và tước vị của bá tước Luka cũng sẽ xác định chuyện này là ngoài ý muốn. Bởi vì một khi để quốc vương và giáo hội nhúng tay vào chuyện này, tước vị và lãnh thổ của lão ta có lẽ sẽ bị chia một chút.
Vào cái đêm lửa cháy đó, chuồng ngựa bị mất không ít con. Có điều tổn thất này so với tài sản của bá tước Luka quả thật không đáng nhắc tới. Thừa dịp mọi người bận rộn cứu hỏa không để ý tới, Hình Diệp cưỡi một con ngựa trong số đó, thuận lợi trốn khỏi trang viên. Anh không có bản đồ, cũng không biết đường, chỉ có thể giục ngựa chạy ngược lại hướng thôn của Claire.
Có điều Hình Diệp cũng không sốt ruột, anh cũng chẳng cần hoàn thành kết cục, người đang lo lắng hẳn là hai người thao túng khác.
Chừng qua nửa ngày, lời thuyết minh vang lên như Hình Diệp đã đoán trước: “Claire thừa dịp lửa cháy trốn khỏi trang viên, đồng thời ngụy trang thành dáng vẻ đàn ông. Nhưng nàng chỉ là một cô gái nhà nông bình thường, không biết nên đi con đường nào. Đúng lúc này, nàng cảm thấy tấm gương nóng lên bèn lấy ra xem xét. Trên mặt gương bỗng xuất hiện bản đồ đi về phía hoàng cung.”
Hình Diệp nói với gương: “Này, bản đồ.”
Gương: “…”