Mã QR Năng Lượng Cao

Quyển 1 - Chương 15: Hẹn hò ban đêm




“Lawrence, gần đây hình như cô hay đi ra ngoài nhỉ?”

Hình Diệp sắp bước ra khỏi cửa lớn bèn dừng bước quay đầu nhìn về phía công tước Garcia, vị quý tộc này vẫn nhìn anh chằm chằm không dời mắt.

Đương nhiên là muốn ra ngoài, nếu không thì sao nam sủng của nữ hoàng có thể liên lạc với anh được.

Quan sát mấy hôm nay, Hình Diệp xác định phòng vệ trong phủ công tước nghiêm ngặt như thùng sắt, chẳng giọt nước nào lọt qua được, chẳng có đến một mật thám của nữ hoàng. Cứ như vậy, dù người thao túng muốn liên lạc với anh cũng chẳng dễ dàng. Để cho kẻ địch cơ hội, Hình Diệp đành phải dùng dạo phố làm lý do để lắc lư trên đường mỗi ngày.

“Tôi chưa bao giờ thấy thành phố phồn hoa nhường này.” Hình Diệp đáp lời: “Mấy ngày nữa ngài sẽ về đất phong đúng không? Trước đó tôi hi vọng có thể ngắm hoàng thành thật kỹ, dù sao chẳng biết lần tiếp theo sẽ là khi nào.”

“Ta về đất phong là để xử lý chuyện cày bừa vụ xuân.” Công tước Garcia nói: “Ta có công việc trong hoàng thành, hàng năm chỉ khi cày bừa vụ xuân và lễ tạ ơn mùa thu hoạch mới có thể quay về đất phong. Cô không cần nóng vội, sẽ còn đến nữa.”

Là thế ư? Xem ra công tước Garcia không chỉ là một quý tộc lớn, còn đảm nhận cả việc nước. Hắn là một quý tộc có thực quyền, thực lực không thể khinh thường.

”Chỉ đi xem chút thôi mà.” Hình Diệp cố hết sức bắt chước vẻ mặt háo hức của người nhà quê khi thấy thành phố lớn.

Garcia hơi bất đắc dĩ lắc đầu: “Nửa tháng trước cô giết thị vệ trưởng của hoàng gia ngay trong sinh nhật của nữ hoàng, mà đây lại là lãnh địa của nữ vương. Nếu cô bị bắt trên đường, ngay cả ta cũng có hơi khó xử.”

“Tôi rất mạnh.” Hình Diệp cầm chuôi kiếm.

“Ý ta không phải vậy… Hầy…” Công tước Garcia lấy một chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong ngực ra cho Hình Diệp: “Đây là tín vật 480 trước nữ hoàng ban cho gia tộc Garcia, phía trên có con dấu của nữ hoàng. Ta tạm cho ngươi mượn, nếu gặp phải nguy hiểm thì cứ đưa chiếc đồng hồ này ra, người bình thường sẽ không dám làm ngươi bị thương.”

“Đa tạ công tước.” Hình Diệp không khách sáo nhận lấy đồng hồ. Năm nay nữ hoàng 500 tuồi, có lẽ 480 năm trước là lúc bà ta trở nên xấu xa, rõ ràng đồng hồ là đạo cụ nhiệm vụ, đương nhiên anh phải cầm.

“Thấy thứ muốn mua thì cứ dùng danh nghĩa gia tộc Garcia để ghi sổ, bảo chủ quán ngày mai đến phủ lấy tiền.” Công tước Garcia lại dặn dò một câu.

“Tôi chẳng có gì muốn mua.” Hình Diệp dứt khoát từ chối, đoạn cầm đồng hồ đi ra ngoài.

Cô gái bướng bỉnh này… Garcia lắc đầu, phái kỵ sĩ âm thầm đi theo Hình Diệp. Chỉ cần bảo vệ “cô” an toàn là được, không cần quấy rầy.

Đương nhiên Hình Diệp biết rõ có người theo dõi mình, nhưng anh không thèm để ý, mà nói một cách chính xác, điều này cũng đúng ý anh muốn. Anh quan sát đồng hồ bỏ túi, xác định nó không giống tấm gương, cũng không có linh hồn trong đó, chỉ là đạo cụ mà thôi.

Tuy nói là đồng hồ quả quýt, nhưng nó đã hư rồi. Kim giờ và kim phút dừng lại ở sáu gio sáu phút, dù làm thế nào cũng không điều chỉnh được, giống như ám chỉ dung nhan không đổi của nữ hoàng.

Sau khi đánh giá xong đạo cụ quan trọng, Hình Diệp đi đến chỗ hẹn đã định với nam sủng theo kế hoạch.

Mỗi lần đi ra ngoài, anh sẽ làm một số việc gây sự chú ý với đội hộ vệ hoàng gia, cố sức để nam sủng biết được tung tích của mình. Sau mấy ngày câu cá, Hình Diệp xác định hôm nay nam sủng sẽ nghĩ cách xuất cung gặp mình.

Kỵ sĩ Walker theo dõi là điều ngoài ý muốn, nhưng cũng không tệ, nói không chừng sẽ xuất hiện kết quả tốt hơn.

Đến hẻm nhỏ tối thui bốn bề vắng lặng, chú ý tới ngõ Walker đang ẩn nấp, Hình Diệp bèn cố ý đứng chờ ở vị trí mà Walker chỉ có thể nhìn thấy chút bóng lưng.

Một lát sau, nam sủng xuất hiện. Gã vô cùng anh tuấn, không phải kiểu anh tuấn của những kẻ ẻo lả ăn bám, mà nom như tướng sĩ, vừa nhìn đã biết năng lực ở phương diện nào đó cực kỳ tốt.

“Tôi không ngờ anh lại dám nghênh ngang trên đường, không sợ bị đội thị vệ bắt đi dùng cực hình sao?” Nam sủng đến gần Hình Diệp, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được thấp giọng hỏi.

“Cũng tàm tạm, tôi có lòng tin với năng lực của mình.” Hình Diệp cũng thấp giọng nói: “Người quang minh chính đại như chúng ta không nói chuyện mờ ám, cậu giúp tôi đến gần nữ hoàng à? Cậu là người bên gối bà ta, dẫn người vào cung cũng dễ.”

“Sao anh biết?” Nam sủng kinh ng ạc hỏi.

Hình Diệp cười cười: “Tôi còn biết cậu muốn nói cho tôi biết, cậu không có ác ý, chỉ là đã phải hầu hạ một bà lão 500 tuổi quá đủ rồi. Cậu không có cách nào phản kháng thân phận an bài của trò chơi, chỉ có thể nhất định phải thực hiện ng hĩa vụ của một nam sủng, lại không được phép tự sát. Hai đồng bạn đã chết rồi, mà tôi lại lợi hại đến vậy, bây giờ cậu chỉ một lòng muốn rời khỏi thế giới này, chí ít không muốn chịu đựng nữ hoàng bị ma quỷ nhập xác nữa, nên mới lựa chọn hợp tác với tôi, đúng không?”

“Anh, anh, anh… Sao lại…” Nam sủng lùi lại hai bước, phát hiện đằng sau là bức tường, gã không trốn thoát được.

“Đừng quá kinh ngạc, gậy ông đập lưng ông là biện pháp duy nhất mà bây giờ cậu có thể nghĩ ra, không khó đoán.” Hình Diệp đã tính trước mọi việc: “Mà chuyện cậu hiến thân cho nữ hoàng cũng hẳn là thật, nên lừa gạt sẽ càng thuyết phục hơn, nửa thật nửa giả mới là cảnh giới cao nhất của việc lừa người.”

Nam sủng cảm thấy mình như bị Hình Diệp lột sạch không còn chút bí mật nào nữa, cả kinh không nói thành lời.

Cho đến nay, những người thao túng đều trốn phía sau, chưa bao giờ thấy đối thủ của mình là dạng gì. Theo họ nghĩ, phe mình đã chiếm hết ưu thế thì không thể nào thua.

Mãi đến khi thật sự nhìn thấy Hình Diệp, nam sủng mới thật sự hiểu được ý nghĩa của hai chữ mạnh mẽ.

Mạnh mẽ là dù đối phương ở thế yếu tay không tấc sắt, vẫn có thể dùng một ánh mắt, một nụ cười để khiến người khác run sợ trong lòng.

“Vậy thì, tại sao một người biết hết thảy mọi chuyện như tôi lại phải gặp mặt cậu trong đêm khuya nhỉ?” Hình Diệp cười hỏi.

“Không, không biết.”

Nam sủng muốn chạy nhưng lại bị Hình Diệp níu cổ áo lại đổi tư thế, từ nam sủng bị đè lên tường biến thành Hình Diệp bị người ép lên vách tường không thể động đậy. Mà cú xoay người này của Hình Diệp cũng vừa vặn đổi từ vị trí Walker không nhìn thấy sang vị trí hắn có thể nhìn thấy được.

Sau khi xoay người, Hình Diệp cởi nút thắt áo choàng để nó trượt xuống, lộ ra bộ đồ nữ bên trong.

“Anh muốn làm gì?” Nam sủng kinh hãi hỏi.

Lộ đồ nữ trước mặt mọi người, người chấp hành này điên rồi sao?

Hình Diệp nắm lấy cổ áo nam sủng đè đầu gã xuống, đứng từ góc độ Walker thoạt nhìn giống như muốn hôn.

Lúc này Walker không nhịn được nữa, bèn nhảy từ trong xó ra túm chặt lấy nam sủng đấm đá liên tục. Hình Diệp không hề hoàng mang, anh bình tĩnh mặc áo choàng vào, vỗ vỗ bả vai Walker: “Đừng đánh nữa.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” Walker tóm lấy gã nam sủng mặt mũi bầm dập: “Không phải kẻ này là quan hầu cận của nữ hoàng sao? Sao gã lại ở đây? Còn quần áo của cậu nữa, ngực của cậu…”

“Bị anh phát hiện rồi.” Hình Diệp thản nhiên nói: “Là lỗi của tôi, anh hãy áp giải chúng tôi đến chỗ ngài công tước xin trị tội đi.”

“Không phải, tôi không làm thế, tôi sẽ bảo vệ bí mật thay cậu, tôi…” Kỵ sĩ Walker nói năng lộn xộn.

“Không, tôi đã làm sai, phải bị phạt.” Hình Diệp vừa nói vừa nhanh nhẹn trói và bịt miệng gã nam sủng, cũng giao người vào tay Walker. Chờ đến khi Walker tỉnh lại sau nỗi khiếp sợ, nam sủng đã bị trói gô lại rồi.

Hình Diệp vẫn duy trì dáng vẻ làm sai bị bắt được, hoàn toàn không nghe Walker giải thích. Anh dẫn hai người họ quay về phủ công tước, sau đó đánh thức tất cả mọi người trong tình huống Walker khó giãi bày.

Công tước Garcia dù bị đánh thức lúc đang ngủ ngon cũng phải ăn mặc thật thanh lịch tao nhã. Hắn giận dữ nhìn ba người quỳ trên mặt đất: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”

“Tôi…” Walker mặt đầy vô tội, sao chuyện lại biến thành thế này chứ? Hắn chỉ muốn ngăn cản quan hầu cận của nữ hoàng ức hiếp Lawrence thôi mà, hoàn toàn không nghĩ đến việc vạch trần thân phận của Lawrence đâu!

“Là lỗi của tôi.” Hình Diệp nhận sai không chút hoang mang, cũng rút một tờ giấy trong túi ra: “Hôm sinh nhật nữ vương, khi vừa nhìn thấy quan hầu cận trong cung tôi đã yêu mất rồi, mà anh ấy cũng chẳng ghét tôi, bèn sai người đưa cho tôi một tờ giấy, hẹn tôi gặp mặt vào ban đêm.”

Những kỵ sĩ còn lại không hiểu: “Tại sao Lawrence lại thích quan hầu cận? Không phải kẻ đó là nam à?”

Garcia vội vàng cho người khác lui ra, chỉ để lại Walker, Hình Diệp và quan hầu cận. Hắn tức đến nổ phổi, hỏi: “Sao cô lại coi trọng gã nam sủng thấp kém này của nữ hoàng? Không đúng, sao cô lại để người khác biết thân phận của mình?”

“Xin công tước hãy xử tử tôi và người kia.” Hình Diệp cúi đầu nói.

Quan hầu cận nghe Hình Diệp nói bèn sốt ruột đến nỗi vùng vẫy điên cuồng. Gã không thể để Hình Diệp chủ đạo lập kết cục “Quan hầu cận của nữ hoàng tư thông với kỵ sĩ nữ của phủ công tước Garcia, bị ngài công tước âm thầm xử tử” được, bởi như vậy Hình Diệp sẽ hoàn toàn chiến thắng!

“Đừng giãy dụa, chúng ta đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm.” Hình Diệp vừa nói vừa tới gần đánh ngất quan hầu cận một cách chẳng hề hoang mang, sau đó dùng vẻ mặt hy sinh anh dũng nhìn về phía công tước Garcia.

Garcia tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh, hắn hoàn toàn không rõ tình hình sau khi Walker rời phủ, bèn nói với Hình Diệp: “Lawrence, cô cảm thấy ta sẽ tin tưởng vào lời nói dối sứt sẹo này của cô ư? Mau nói thật cho ta!”

Hình Diệp cười, đoạn quỳ một chân xuống đất, tay phải đặt lên ngực, dùng giọng điệu kính phục nói: “Không hổ là ngài công tước. Tôi vốn định nếu như ngài tin lời của tôi, vậy cứ chết thế cũng chẳng sao.”

“Sao ta có thể bị lừa được, cô không phải loại phụ nữ nông cạn.” Công tước Garcia nhìn Hình Diệp: “Cô có thể dùng một chiêu giết thị vệ trưởng hoàng gia trong sân quyết đấu, sao có thể coi trọng loại đàn không không có tiền đồ này chứ.” Vừa nói hắn vừa đá quan hầu cận một cú.

“Thưa ngài công tước, tôi có thể tin tưởng ngài chứ?” Hình Diệp ngửa đầu nói.

“Đương nhiên.” Garcia chăm chú nhìn Hình Diệp.

“Cũng đúng, trừ người vĩ đại như ngài thì tôi còn có thể tin được ai khác ư?” Hình Diệp trịnh trọng bịa chuyện: “Thưa công tước, mẹ tôi nuôi tôi như một đứa con trai ngoại trừ vì không muốn bị người khác ức hiếp, thì còn một nguyên nhân quan trọng nữa. Năm tôi sinh ra, dòng sông ngoài cửa nổi sóng tạo thành một hàng chữ “Cô gái này có thể giết nữ hoàng”.”

Garcia giật mình.

“Tôi vốn nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa, mãi đến hôm ấy khi nhìn thấy nữ hoàng trong cung, máu tôi sôi trào lên. Sứ mệnh giấu trong huyết mạch nói cho tôi biết, mình sinh ra để diệt trừ nữ hoàng.” Hình Diệp nghĩ lại kịch bản mình đã bịa xong xuôi trước đó, đoạn đọc lời kịch một cách thuần thục: “Sở dĩ tôi dùng cách mình vốn khinh bỉ để quyến rũ quan hầu cận, là để gã mang tôi vào cung ám sát nữ hoàng, để ma quỷ không còn làm hại thế giới này nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.