Ma Pháp Sư Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 8: Lão nhân thần bí




“Tiểu quỷ, ngươi không gặp quỷ đâu.” Đột nhiên một âm thanh truyền đến từ trong phòng.

“Ai?” Lâm Huyền Băng cấp tốc nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng trừ nàng ra thì không có người ngoài. Nhưng thanh âm rõ ràng truyền ra từ trong phòng, hơn nữa thật như nói chuyện, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ nàng thực gặp quỷ? “Này, ta nhìn thấy ông rồi, đừng có nấp nữa.”

“Xí, tiểu nha đầu ngươi nói chuyện không thành thật, ngươi thực nhìn thấy ta hả? Vậy ngươi nói ta ở đâu xem?” Âm thanh kia lại đột ngột truyền ra.

Lúc này Lâm Huyền Băng mở to hai mắt nhìn chằm chằm chiếc vòng cổ ma tinh trước mặt, giọng nói kia rõ ràng chính là truyền đến từ bên trong chiếc vòng.

“Này, tiểu nha đầu, tìm được ta chưa?” Giọng nói đó vẫn tiếp tục hỏi.

“Tìm được có thưởng không?” Biết giọng nói kia truyền ra từ nơi nào, Lâm Huyền Băng đã bình tĩnh lại, nàng không vội không chậm ngồi khoanh chân ở trên giường.

“Vậy ngươi nói xem ta ở đâu?” Chủ nhân giọng nói tuy rằng nghe giống người già nhưng lại giống như con nít lớn vậy.

“Trước tiên nói phần thưởng đã, bằng không ta đi ngủ, ông tự chơi một mình đi.” Lâm Huyền Băng không để ý đến ông ta, giả bộ nghiêng người đi ngủ.

“Aizz, đừng giận mà, được rồi, nếu ngươi tìm được ta, ta liền cho ngươi một viên đan dược lục phẩm, thế nào?” Giọng nói kia dường như đã hơi nóng vội lên.

Đan dược Lục phẩm? Ở đại lục này nghe nói nghề đan dược sư rất nổi tiếng, đan dược sư có thể luyện được ngũ phẩm đan dược đã có thể kiêu ngạo trên đại lục. Người luyện được đan dược lục phẩm dường như đều là nhân vật quốc bảo. cho nên đan dược lục phẩm có thể so sánh với thần đan.

“Ba viên.” Lâm Huyền Băng thể hiện công phu sư tử ngoạm.

“Cái gì?” Giọng nói kia dường như không kịp phản ứng trong khoảng thời gian ngắn.

“Ba viên đan dược lục phẩm, bằng không tự ông chơi một mình đi.” Lâm Huyền Băng xoay người, quay lưng lại với cái vòng cổ.

“Dựa vào cái gì chứ, ngươi đang cướp bóc mà?” Giọng nói của lão nhân gia dường như đã thêm phần căm giận.

“Ba viên.” Lâm Huyền Băng vươn tay khoa tay múa chân. Nàng cướp bóc thì sao nào?

“Tiểu nha đầu ngươi thật đúng là tham lam, ba viên đan dược lục phẩm đâu phải dễ dàng mà có được chứ?” Liếc thấy Lâm Huyền Băng một chút cũng không đổi ý. Chẳng lẽ nàng thực không để ý đến ông ta nữa sao? Chủ nhân của giọng nói suy nghĩ trong lòng một chút, sau đó mở miệng nói: “Được, ba viên thì ba viên.” Hừ, nếu không phải ngàn năm nay mới gặp được một tiểu gia hỏa có thuộc tính hỏa cường đại như vậy, lại đúng lúc trời sinh ra hiện tượng huyết nguyệt, ông ta thật không biết tới ngày tháng năm nào mới được người khác phát hiện ra.

Lâm Huyền Băng nghe được đối phương đồng ý, nàng lập tức xoay người ngồi dậy. Nàng nói với chiếc vòng cổ ma tinh trên không trung: “Ông không phải là ở trong cái vòng cổ này sao?”

“Ngươi đã biết trước sao?” Giọng nói của lão nhân có hơi kinh ngạc.

Lâm Huyền Băng âm thầm xem thường, thầm nghĩ lão gia hỏa này đần độn sao? Trong phòng này rõ ràng không có ai ngoài nàng, duy nhất chỉ có chiếc vòng cổ đang ở trên không trung kia. Ông không tránh ở trong vòng cổ thì còn có thể ở đâu? Nàng sao có thể đần độn giống ông ta chứ? Nhưng có như vậy thì nàng mới có thể thắng được tam viên đan dược lục phẩm chứ.

“Ừ, đan dược đâu, đưa ta.” Lâm Huyền Băng không khách vươn tay ra trước chiếc vòng cổ kia. Giọng nói thể hiện rõ là muốn nhận phần thưởng ngay.

“Bây giờ không có.” Chủ nhân giọng nói lên tiếng.

“Không có? Khốn kiếp.” Lâm Huyền Băng tức giận trừng mắt nhìn chiếc vòng cổ ma tinh, cảm tình của nàng đã bị lão gia hỏa này làm mất hết.

“Tiểu nha đầu, đừng tức giận lớn như vậy, tuy rằng ta bây giờ không thể cho ngươi nhưng là chỉ cần ngươi có thể khiến cho ta ra ngoài, ta đây có thể luyện chế cho ngươi đấy nhé.” Chủ nhân giọng nói gắng hết sức dụ khuyên bảo Lâm Huyền Băng.

“Đùa giỡn ta? Ông tự chơi mình đi, ta đi ngủ.” Lâm Huyền Băng lạnh lùng, làm bộ không để ý, ngả đầu tiếp tục ngủ.

“Ôi, tính nhẫn nại của tiểu nha đầu sao lại kém như vậy chứ? Đừng ngủ, đừng ngủ, nếu như ngươi thả ta ra ta cho ngươi thêm ba viên đan dược?” Xem ra thời gian ông ta ở trong vòng cổ này đã quá lâu, cho nên tiểu nha đầu này mới dám dùng sắc mặt như vậy mà nhìn ông ta. Nhớ năm đó, ông ta đến chỗ nào cũng phải tránh đi vì sợ mọi người nịnh nọt.

Lâm Huyền Băng vừa nghe lão gia hỏa kia bỏ thêm ba viên đan dược lục phẩm, liền nghĩ ông ta bị ngốc sao? Lúc trước ông ta nói cho nàng ba viên đan dược còn chưa có, giờ lại cho tiếp ba viên, vậy lấy ở đâu ra đây? Những người nói chuyện kiểu này nàng đã gặp qua không ít, lão gia hỏa này lại dám múa rìu qua mắt thợ ở trước mặt nàng? Nhưng lão gia hỏa này tùy tùy tiện tiện mà lấy được sáu viên đan dược lục phẩm làm thù lao, nói vậy ông ta hẳn là một luyện đan sư. Tâm tư của nàng nhất thời lung lay, nảy ra ý hay. Đồng thời giả bộ buồn ngủ không để ý đến ông ta.

“Này, tiểu nha đầu, đừng ngủ nữa.” Giọng nói của lão lại thêm nóng lòng.

Lâm Huyền Băng quay người lại đối diện với chiếc vòng trên không trung.

“Ây, may quá, ngươi còn chưa ngủ.” Giọng nói thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lâm Huyền Băng giảo hoạt mở to đôi mắt lại bất đắc dĩ nói: “Ngươi muốn điều kiện gì thì mới có thể thả ta ra ngoài?”

Lâm Huyền Băng quệt miệng nói: “Dạy ta luyện đan, ta thả ông ra.”

“A, khẩu khí không nhỏ đấy.” Lão nhân nghe xong, giọng nói không khỏi cảm khái, “Ngươi cho là luyện đan sư dễ như vậy sao? Muốn trở thành một người đủ tư cách luyện đan, đầu tiên, ngươi phải là một ma pháp sư hệ hỏa, bởi vì chỉ có ma pháp sư hệ hỏa mới có thể khống chế hỏa nguyên tố, nắm giữ độ ấm hỏa nguyên tố tốt để luyện đan dược.”

“Không đồng ý? Vậy ông cứ ngây người trong đó đi.” Lâm Huyền Băng nghe khẩu khí lão gia hỏa kia dường như không muốn, ánh mắt nàng nhất thời híp lại, không để ý đối phương, xem ông ta làm thế nào?

“Ôi, sao bọn trẻ bây giờ chẳng nhẫn nại chút nào vậy? Ta chỉ nói muốn trở thành một luyện đan sư, điều kiện tiên quyết là phải kiên nhẫn, lại chưa nói không dạy ngươi luyện đan.” Chủ nhân giọng nói bất đắc dĩ thở nhẹ một hơi, xem ra ông ta gặp phải một tên oắt ngang bướng rồi, dụ dỗ thế nào cũng không dao động.

“Ngươi cũng đừng giả bộ ngủ, ta dạy cho ngươi được chưa?” Nhớ năm đó có bao nhiêu người muốn bái lão nhân gia ông ta làm vi sư, ông ta cũng không dao động, bây giờ lưu lạc tới nơi này lại bị tiểu nhân nhi lừa đảo dạy nàng luyện đan. Thế giới này thật điên đảo?

“Được, ông nói ta phải làm sao để thả ông ra?” Lâm Huyền Băng nghe được mục đích chính mình đã đạt thành, lại ngồi dậy từ trên giường.

“Này, ngươi không sợ ta ra ngoài rồi sẽ đổi ý sao?” Giọng nói nhất thời không phản ứng kịp việc Lâm Huyền Băng đáp ứng thả ông ta ra.

“Ông dám sao?” Lâm Huyền Băng hỏi ngược lại.

“Ấy, không không.” Lão nhân lập tức trả lời, ông ta là một luyện đan sư được mọi người tôn kính, sao có thể lầm việc tiểu nhân như vậy?

“Vậy được rồi.” Lâm Huyền Băng nhún vai, làm bộ chẳng có việc gì.

“Ha ha, nha đầu, tính khí này của ngươi, ta thích, một là một, hai là hai, sảng khoái thật.” Lão nhân cười ha ha một tiếng, sau đó tiếp tục nói: “Ngươi chỉ cần nhỏ một giọt máu trên chiếc vòng cổ này là được.”

“Đơn giản như vậy sao?” Lâm Huyền Băng không nói hai lời, cắn nát ngón tay mình, sau đó nhỏ một giọt máu lên phía trên chiếc vòng cổ. Nhất thời, một ánh lửa phát ra từ bên trong vòng cổ, ngay sau đó, một hư ảnh lóe ra ngoài. Đó là một lão nhân có đầu tóc và râu màu lửa đỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.