Ma Pháp Sư Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 6: Đấu khí cấp 1




Lâm tộc trưởng chuyển ánh mắt từ trên cháu gái mình qua trên mặt Mộ Dung tộc trưởng ngồi bên cạnh ông.

“Mộ Dung huynh, huynh đã trở thành thân thích của hoàng gia, Lâm gia chúng ta đây tự nhiên không dám trèo cao, phong hưu thư này hay là huynh cứ để tôn tử giữ lấy, bọn họ nay không ai liên quan đến nhau.” Lâm tộc trưởng đem hưu thư đến trước mặt Mộ Dung tộc trưởng. Xem phong hưu thư kia, hắn tâm tình thật thích.

Mộ Dung Diệp ở phía sau Mộ Dung tộc trưởng không chịu nổi, hắn đi đến trước mặt gia gia hắn, cầm lấy hưu thư trên bàn rồi trực tiếp đi đến trước mặt Lâm Huyền Băng trả lại cho nàng.

“Có ý gì?” Lâm Huyền Băng đứng trước mặt Mộ Dung Diệp, nhìn phong hưu thư kia trừng mắt với hắn.

“Ta không lấy.” Mộ Dung Diệp hai mắt bốc hỏa nhìn Lâm Huyền Băng, bị một nữ nhân lui hôn, hắn làm sao mà nhận nổi? Nếu Lâm Huyền Băng không lấy lại phong hưu thư kia, hắn nhất định sẽ vận dụng ma pháp hệ hỏa hóa nó thành tro tàn.

“Hớ, ngươi không lấy đâu có liên quan gì tới ta đâu? Nói cho ngươi, hưu thư ta đã viết cho ngươi, hơn nữa là đưa trước mặt tộc trưởng của ta và tộc trưởng ngươi, về phần ngươi hủy bỏ nó là chuyện của ngươi, ta và ngươi từ hôm nay trở đi không còn có gì liên quan.” Lâm Huyền Băng kiêu căng ngẩng đầu lên, tuy rằng tình cảnh của nàng bây giờ không tốt, nhưng là chỉ cần nàng nỗ lực, chỉ bằng thiên phú biến thái mà tu luyện, sau này muốn cái gì chẳng phải đều dễ như trở bàn tay sao?

“Ngươi…” Mộ Dung Diệp cuối cùng đã lĩnh giáo sự cố chấp của Lâm Huyền Băng. Phượng mâu xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Huyền Băng, hắn gằn từng tiếng nói với Lâm Huyền Băng: “Được, tốt lắm, ngươi có gan.” Dám trực tiếp cự tuyệt hắn như vậy, Lâm Huyền Băng này hắn xem như nhớ kỹ.

“Ha ha, ngại quá ta, có chăng cũng chỉ là ngươi, không phải là ta.” Lâm Huyền Băng đảo ánh mắt qua chỗ nào đó trên người Mộ Dung Diệp

Mộ Dung Diệp bị ánh mắt lỗ mãng chăm chú của Lâm Huyền Băng nhìn chòng chọc, thân là đệ tử thế gia được giáo dục tốt như hắn không khỏi đỏ mặt. Hắn “Hừ” một tiếng, che giấu quẫn bách, trở về phía sau gia gia hắn.

“Mộ Dung huynh, hôm nay là ngày đệ tử Lâm thị ta kiểm tra tu luyện, nếu không có chuyện gì, xin thứ cho ta không thể bồi tiếp.” Lâm tộc trưởng đứng lên, khẩu khí kia rõ ràng là hạ lệnh đuổi khách .

Mộ Dung tộc trưởng nghe thế cũng vội vàng đứng lên. Bây giờ trong lòng lão ta ảo não muốn chết, vốn lão đến Lâm gia từ hôn, sớm đoán được sẽ khiến cho Lâm gia bất mãn, chỉ là lão không ngờ được rằng phế tài Lâm gia kia lại viết hưu thư, đúng thật làm cho lão mất mặt mà.

Nói vậy ngày mai cả nước Đại Yên sẽ biết, tôn tử Mộ Dung Diệp của lão bị một phế vật viết hưu thư. Lão quay đầu liếc mắt nhìn Mộ Dung Diệp một cái, chỉ thấy sắc mặt Mộ Dung Diệp âm trầm, không còn hăng hái giống lúc mới tới nữa.

“Đi.” Mộ Dung tộc trưởng nói một tiếng với Mộ Dung Diệp, sau đó cất bước bỏ đi khỏi Lâm gia.

Lâm tộc trưởng nhìn Mộ Dung tộc trưởng rời đi rồi mới đi xuống trước mặt Lâm Huyền Băng, tuy rằng ông ta tỏ vẻ vừa lòng với biểu hiện hôm nay của Lâm Huyền Băng nhưng cũng không thể nói rằng ông ta đã tiếp nhận nàng rồi. Cháu gái của ông ta không có một chút thiên phú tu luyện này luôn là tâm bệnh trong lòng ông ta. Nếu không phải trong cơ thể nàng không có lấy chút đấu khí và ma pháp nào, Mộ Dung gia kia sao có thể đến cửa từ hôn?

“Hôm nay là ngày Lâm gia kiểm tra mỗi năm một lần, cháu chuẩn bị tốt chưa?” Lâm tộc trưởng ý vị thâm trường nhìn Lâm Huyền Băng.

“Rồi.” Lâm Huyền Băng khẽ lên tiếng, không nói gì dư thừa.

“Vậy đi đi.” Lâm tộc trưởng đi trước ra đại sảnh tiền viện.

Tiếp đó đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão cũng lục tục đi ra ngoài.

Hách Ngưng Chi lúc này đi tới bên người Lâm Huyền Băng, tay gắt gao nắm tay nhỏ bé của Lâm Huyền Băng, trên mặt dịu dàng mang theo nước mắt mơ hồ. “Băng nhi, tủi thân cho con.”

“Mẫu thân nói gì vậy? Gì mà tủi thân với không tủi thân chứ?” Lâm Huyền Băng cười hì hì với Hách Ngưng Chi, “Gả cho loại nam nhân như thế này mới thực là tủi thân con.”

“Con ấy à.” Hách Ngưng Chi lấy tay khẽ vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt sắc của Lâm Huyền Băng. Mộ Dung thế gia kia ở Đại Yên được coi là dòng họ cường đại số một số hai. Mộ Dung Diệp thiên phú lại mạnh, vốn danh xưng là đệ nhất ma pháp sư thiên tài Đại Yên, hôn sự của hắn và Băng nhi là do phụ thân của hắn hẹn ước với phu quân bà. Vốn tưởng rằng tương lai sẽ là đoạn nhân duyên mỹ mãn, bây giờ xem ra cũng không biết sao. Ai, thiên phú của Băng Nhi kém như vậy, nếu cứ cứng rắn gả vào Mộ Dung gia rồi thế nào cũng bị bài xích. Hách Ngưng Chi nghĩ đến như vậy, trong lòng cũng bình phục rất nhiều.

“Mẫu thân, đi thôi.” Lâm Huyền Băng kéo Hách Ngưng Chi một đường đi tới trước tấm bia đá kiểm tra.

“Lập tức xếp thành một hàng.” Đại trưởng lão phụ trách kiểm tra hô lên với những người trẻ của Lâm gia .

Lâm Huyền Băng tới trễ, nàng xếp ở cuối đội.

“A, tiểu phế vật, còn có mặt mũi tới kiểm tra hả? ” Lâm Mộng Tuyết dương cao mí mắt nhìn Lâm Huyền Băng, ả xếp phía trước Lâm Huyền Băng.

“Ha ha, chỉ là kiểm tra mà thôi, tấm bia đá lại không cắn người, sợ cái gì?” Lâm Huyền Băng lưu manh cười nói.

“Ha, thật ngu ngốc, nghe nói vị hôn phu của ngươi tới cửa từ hôn?” Hai tay Lâm Mộng Tuyết để sau lưng nhìn Lâm Huyền Băng, trên mặt cảm tràn đầy biểu vui sướng khi người gặp họa, ả vừa đảo tròng mắt vừa nói: “Cũng phải, ngươi là một phế vật, hôn phu ngươi lại là đệ nhất thiên tài ma pháp của Đại Yên, làm sao có thể để ý ngươi? Nếu là ta, ta còn lập tức viết hưu thư luôn ấy chứ.”

“Ngại quá, vừa rồi ta cũng viết hưu thư cho hắn.” Lâm Huyền Băng nhẹ nhàng nói.

“Cái gì? Ngươi bỏ hắn?” Lâm Mộng Tuyết kinh ngạc nhìn Lâm Huyền Băng.

“Có gì lạ hả? Loại này nam nhân này bổn tiểu thư còn không thèm để vào mắt.” Lâm Huyền Băng khinh miệt liếc Lâm Mộng Tuyết một cái. Loại nam nhân này ai muốn ai cần, dù sao bổn tiểu thư không muốn.

“Không để vào mắt?” Lâm Mộng Tuyết giật mình lặp lại một lần. Tiểu phế vật chẳng lẽ bị đần độn? Mộ Dung Diệp là thần tượng của tất cả thiếu nữ ở Đại Yên mà nàng ta lại không thèm để vào mắt hả.

“Lâm Mộng Tuyết, đến cháu rồi.” Trên đài, đại trưởng lão đang chau mày, lão nhìn thấy Lâm Mộng Tuyết nói chuyện với Lâm Huyền Băng, cũng không hi vọng Lâm Mộng Tuyết học phế vật Lâm Huyền Băng này.

Lâm Mộng Tuyết thanh tỉnh từ trong khiếp sợ, ả vội vàng đi lên kiểm tra đài.

Tay đặt phía trên tấm bia đá kiểm tra, mặt trên tấm bia đá biểu hiện ra một hàng ký tự, đấu khí cấp 8.

“Ừ, không tồi, tiếp tục nỗ lực.” Đại trưởng lão vừa lòng gật đầu một cái với Lâm Mộng Tuyết.

Dưới đài nhìn thấy kết quả kiểm tra của Lâm Mộng Tuyết, những người đồng tuổi không khỏi nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ. Mà Lâm Mộng Tuyết đón nhận ánh mắt của mọi người từ trên đài cao đi xuống.

“Kế tiếp là Lâm Huyền Băng.” Đại trưởng lão gọi tên Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng sửa sang lại quần áo đi lên đài.

Nàng hít một hơi, phóng bàn tay của nàng tới phía trên tấm bia đá.

Đại trưởng lão như thường lệ đảo mắt qua tấm bia đá, trước kia lúc Lâm Huyền Băng kiểm tra, phía trên tấm bia đá kia luôn luôn rỗng tuếch, hôm nay lão cũng không chú ý tới. Chỉ có điều lúc lão nhìn thấy phía trên tấm bia đá kia hiện ra kiểm tra thiên phú đấu khí nhất cấp, lão còn cho rằng mình bị hoa mắt.

“Đại trưởng lão?” Lâm Huyền Băng ở một bên kêu đại trưởng lão.

Đại trưởng lão lấy lại tinh thần. Lão giả ho khan một tiếng, tuyên bố với phía dưới, “Lâm Huyền Băng kiểm tra kết quả là đấu khí nhất cấp.”

Kết quả này làm mọi người dưới đài ồ lên một trận.

Điều này cũng khó trách bọn họ, bởi vì Lâm Huyền Băng này kết quả kiểm tra mười ba năm qua đều là số không. Tấm bia đá không biểu hiện gì chính không có cấp gì. Bây giờ kết quả làm cho bọn họ có chút chấn kinh.

“Lạ lắm hả? Không phải chỉ là cấp 1 thôi sao? Mười bốn tuổi mới là đấu khí cấp 1, không phải cũng là phế vật thôi sao?” Lâm Mộng Tuyết thì lại khác, ả ta cất tiếng cười nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.