Ma Pháp Sư Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 27: Vòng tiền




Trong lòng Tông Chính Đường tính toán một chút, nếu đối phương là một thầy luyện đan, vì ba viên đan dược mà trở mặt thì không đáng. Nhưng nếu đối phương không phải là một thầy luyện đan, mà chỉ có được ba viên đan dược cao cấp này, vậy hắn mua với giá một vạn kim tệ thì lỗ quá rồi.

Trong đầu Tông Chính Đường suy nghĩ nhanh chóng, sau đó hắn nói với Lâm Huyền Băng: “Xin hỏi lão tiên sinh, ba viên đan dược này là do ngươi luyện?” Hắn trực tiếp hỏi.

“Đúng, đan dược này chính là do lão phu luyện.” Lâm Huyền Băng tiếp tục dùng ngôn ngữ bụng nói chuyện với Tông Chính Đường.

Nghe nàng nói như thế, hai mắt Tông Chính Đường sáng lên, nếu đan dược là do người trước mặt này luyện ra vậy thì quá tốt rồi.

“Được, vậy theo như lão tiên sinh ra giá, ta mua ba viên ngưng khí đan với giá một vạn kim tệ.” Tông Chính Đường sảng khoái đáp ứng.

Lâm Huyền Băng nghe xong lời của Tông Chính Đường thì không khỏi cảm thấy vui vẻ. Có một vạn kim tệ thì cuộc sống sau này của nàng và mẹ không cần phải lo lắng nữa. Bởi vì đối với cuộc sống của gia đình bình thường mà nói, một năm cũng chỉ cần đến trăm kim tệ mà thôi. Một vạn kim tệ đủ để nàng và mẹ xài trong vài năm rồi.

Nhưng theo kinh nghiệm ở kiếp trước, Tông Chính Đường sảng khoái đáp ứng giá cả như vậy cũng bởi vì nàng là người luyện ra ngưng khí đan.

“Ngươi có yêu cầu gì?” Lâm Huyền Băng là một người thực tế, nói một là một, hai là hai. Lúc nào cũng phải nói điều kiện trước để tránh sau này khỏi phiền toái.

“Ha ha, xem ra tâm tư của ta đây không qua khỏi con mắt của lão tiên sinh.” Thấy Lâm Huyền Băng dứt khoát nói ra như vậy, hắn cũng không bận tâm nữa, vì thế cười cười nói: “Ngưng khí đan tuy rằng khó luyện, nhưng giá trị nhiều nhất chỉ trên dưới sáu ngàn kim tệ, tiệm ta sở dĩ đáp ứng lão tiên sinh là vì muốn cùng ngài kết giao bạn bè.”

“À, trưởng quầy quá khen rồi.” Lâm Huyền Băng thấy Tông Chính Đường nói thế, nàng cũng tung hứng với hắn một phen. Nhưng trong lòng đương nhiên không cảm thấy vậy, kết giao bạn bè hả? Ngươi tốt như vậy sao? Còn không phải muốn sau này nếu nàng luyện ra đan dược thì lại đem bán cho hắn sao? Trưởng quầy nghĩ cái gì trong lòng nàng biết hết.

“Đâu có đâu có, là lão tiên sinh khiêm tốn thôi.” Tông Chính Đường nói xong thì thấy tiểu nhị chạy tới, liền giận giữ mắng một tiếng, “Làm việc kiểu gì vậy hả? Sao không pha trà cho lão tiên sinh đây dùng?”

“Vâng, vâng, ta đi pha trà ngay đây.” Tiểu nhị vội vàng lui ra.

“Để ngài chê cười rồi, tiểu nhị không hiểu chuyện, mời lão tiên sinh ngồi.” Tông Chính Đường cười bảo.

Lâm Huyền Băng nhìn thoáng qua Tông Chính Đường, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ, ngươi còn chưa đưa tiền cho ta, làm sao ta có thể đi được. Nàng liền ngồi xuống bên cạnh Tông Chính Đường.

“Lão tiên sinh, thực không dám giấu, Hiên Viên thành chúng ta tuy lớn nhưng thầy luyện đan lại cực ít. Trừ những thầy luyện đan bên ngoài, đan dược được luyện ra thường là cung không đủ cầu.” Tông Chính Đường chậm rãi bắt đầu đi vào vấn đề.

Lúc này tiểu nhị đem trà đến cho Tông Chính Đường và Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng không nhanh không chậm cầm lấy chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó uống một ngụm trà rồi nói với Tông Chính Đường: “Vậy ý ngươi là muốn sau này đan dược ta luyện ra đều bán cho cửa tiệm các ngươi phải không?”

“Ha ha, lão tiên sinh, chúng ta khẳng định sẽ thu mua đan dược ngài luyện với giá tốt nhất.” Ý tứ của Tông Chính Đường đã quá rõ ràng.

“Vậy sao.” Lâm Huyền Băng kéo dài thanh âm, nàng nhìn vẻ mặt khẩn trương của Tông Chính Đường thì không khỏi cảm thấy buồn cười, nàng tiếp tục nói: “Cũng không phải là không thể, nhưng các ngươi phải cung cấp thảo dược cho ta.”

“Hả? Lão tiên sinh, ý của ngài là như vậy?” Tông Chính Đường nhìn Lâm Huyền Băng, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn làm một thầy luyện đan cho riêng tiệm mình ? Vậy thì không còn gì tốt hơn.

“Ta có thể góp sức, các ngươi góp thảo dược, sau đó chúng ta chia nhau năm năm.” Lâm Huyền Băng gõ nhẹ tay lên bàn nói.

“Lão tiên sinh, cái này hình như không thích hợp lắm?” Tông Chính Đường từ trên ghế đứng lên. Tuy rằng thầy luyện đan khó kiếm, nhưng bản thân cũng là một thầy luyện đan cấp 2, điều kiện của người này hơi quá rồi. Bọn họ đã góp thảo dược, người này chỉ phụ trách luyện đan mà muốn đòi một nửa lợi nhuận, vụ làm ăn này bọn họ có phần thua lỗ.

“Ta muốn luyện nguyên khí đan cấp 2, vụ làm ăn này ngươi tự suy nghĩ cho kĩ, dù sao chỉ cần ta muốn bán đan dược thì có khối người muốn mua.” Lời nói Lâm Huyền Băng không mấy để ý.

Tông Chính Đường nghe Lâm Huyền Băng nói có thể luyện ra nguyên khí đan, trong lòng không khỏi sửng sốt. Nguyên khí đan là một thứ tốt, nó có thể giúp khôi phục lại đấu khí của bản thân trong chiến đấu.

Lúc thuê các chiến sĩ vào núi săn bắt ma thú, đây là đan dược thiết yếu cần phải mang theo. Nhưng bởi vì cách điều chế đan dược này độc nhất vô nhị đang nằm trong tay Thiên Cơ Đường, nên giá cả đều do Thiên Cơ Đường nghiêm cẩn khống chế. Một viên nguyên khí đan bán trên thị trường có giá năm ngàn kim tệ. Mặc dù giá tiền cao, nhưng nếu thuê các chiến sĩ đi ra ngoài săn bắt sẽ phải mua để phòng thân.

Thầy luyện đan trước mắt này có thể luyện ra nguyên khí đan, chẳng lẽ người này xuất thân từ Thiên Cơ Đường? Tông Chính Đường không khỏi bắt đầu suy đoán. Nhưng hắn lại không muốn để nguyên khí đan là giới hạn của cuộc mua bán. Cuối cùng vì lợi ích hắn cắn răng nói: “Được, nếu lão tiên sinh thật sự có thể luyện ra nguyên khí đan, chúng ta liền chia năm năm.”

“Ha ha, trưởng quầy thật là một người sảng khoái, chúng ta đây cứ quyết định như vậy.” Lâm Huyền Băng nhìn Tông Chính Cường, lúc này nàng có chút bội phục vị trưởng quầy trước mặt. Nàng hoàn toàn có phải tay không bắt sói? Vốn cho rằng đối phương có lẽ sẽ không mắc câu, nhưng trên thực tế hoàn toàn như nàng dự kiến, hắn lại dám đồng ý yêu cầu của nàng.

Ngưng khí đan cấp 1 nàng luyện ra cũng là nhờ địa ngục ma hoa nhắc nhở. Mà nguyên khí đan là do nàng đọc được từ bản thảo của Lão già tóc đỏ, nàng cũng không biết có thể luyện ra hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.