Ma Giáo Tiểu Tử Hí Đại Hiệp

Chương 28: Ôn Tuyền thủy hoạt




Càng chịu nhục nhã nơi đất khách quê người bao nhiêu, Liễu Ngọc Phong càng nhớ nhà bấy nhiêu.

Thầy trò hai người ăn gió nằm sương, ra roi thúc ngựa, quãng đường từ Giang Nam đến Thanh Vân giáo vốn phải đi tận nửa tháng, giờ chỉ cần mười ngày là về đến nơi. Hai thầy trò đã vào thành Tô Châu, ngày mai là có thể về Liễu gia trang được rồi.

Đường về nhà ngày càng ngắn, Liễu Ngọc Phong cũng ngày càng muộn phiền. Hắn không còn phi nước đại như những ngày trước nữa, mà chuyển sang ghìm cương ngựa, chậm rì rì đi trên quan đạo.

Liễu Hồi cho là sư phụ mình thấy mệt trong người nên mới đi chậm như thế, nên cậu nhóc vội thúc ngựa lại gần, hỏi dò: "Sư phụ, thương thế của người lại tái phát nữa hả?"

"Không phải, ta chỉ đang nghĩ, chuyến này về tay không, không biết phải ăn nói sao với mẹ ta đây." Câu nói kết thúc bằng một tiếng thở dài não nề.

Cha mẹ nào không trông mong con mình sớm dựng vợ gả chồng, sinh con đẻ cái nối dõi tông đường chứ? Ngày Liễu Ngọc Phong lên đường đến Thanh Vân giáo hỏi vợ, Liễu phu nhân đích thân đi tiễn con trai, còn cầm tay hắn dặn dò đủ chuyện. Dặn Liễu Ngọc Phong xong, bà lại quay sang dặn Liễu Hồi, dọc đường nhớ chăm sóc sư phụ cho tốt. Liễu phu nhân trông mong vào mối hôn sự này là thế, giờ Liễu Ngọc Phong lại không cưới được vợ về, phụ lòng mong mỏi của bà, quả là không còn mặt mũi nào để đối diện với mẹ mình.

Liễu Ngọc Phong buồn rầu, Liễu Hồi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam, trong lòng cậu đã sớm âm thầm lôi mười tám đời tổ tiên nhà Mạc Thiên Thu ra "thăm hỏi" một lượt, đang cân nhắn có nên "thăm hỏi" thêm lượt nữa không.

Liễu Hồi không đành lòng nhìn sư phụ lo lắng, bèn trấn an: "Sư phụ đừng lo mà, trong chuyện này, nhà bên kia mới là người sai, chúng ta đã làm hết sức mình rồi. Nhìn sư phụ ốm yếu thế này, lão phu nhân lo còn không kịp, hơi đâu mà trách mắng người chứ?"

Liễu Hồi cũng tự trách vô cùng, chuyến này về sư phụ sút mất mấy cân, ốm tong ốm teo, tất cả là do cậu không chăm sóc tốt, đã phụ lời phó thác của lão phu nhân rồi.

Mẹ của Liễu Ngọc Phong, Lâm Mặc Đình, năm đó cũng là mỹ nhân đệ nhất đệ nhị giang hồ, dung mạo khí chất của Liễu Ngọc Phong tám chín phần mười là được di truyền từ bà.

Trước khi về chung một nhà, Liễu Nham và Lâm Mặc Đình đều là những đại hiệp có tiếng trên giang hồ. Trong một lần hành hiệp trượng nghĩa, hai người tình cờ gặp nhau, một ánh mắt say cả đời, từ đó nên vợ nên chồng, cùng nhau chu du khắp trời Nam đất Bắc, làm việc nghĩa cứu đời.

Sau khi Lâm Mặc Đình hạ sinh Liễu Ngọc Phong, đôi vợ chồng mới tạm thoái ẩn, chuyên tâm nuôi dạy con cái. Liễu Ngọc Phong thiên phú hơn người, học một hiểu mười, đến năm mười tuổi, tiểu Liễu Ngọc Phong đã học gần như là tám, chín phần mười tinh hoa của cha mẹ. Hai vợ chồng cảm thấy mình không còn gì để dạy cho con nữa, bèn đem con cùng hành tẩu giang hồ, để cho cuộc đời trui rèn thằng bé.

Năm đó, Lâm Mặc Đình đã ngoài ba mươi, nhưng dung mạo xinh đẹp của bà dường như vĩnh viễn đóng băng ở tuổi mười sáu, cộng thêm loại mị lực chỉ có ở phụ nữ trưởng thành, lần tái xuất giang hồ này, danh tiếng của bà càng vang dội, hàng ngũ những gã hèn mọn luôn thèm muốn bà cũng tăng lên không ít.

Nhưng không chỉ bản thân bà có bản lĩnh cao cường, mà ông chồng Liễu Nham luôn kè kè bên cạnh cũng không phải hạng dễ trêu vào, những gã hạ lưu chỉ có thể đứng xa xa rỏ nước dãi, chứ không dám chạm một ngón tay vào Lâm Mặc Đình.

Nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ. Trong đám hái hoa tặc có một gã có bản lĩnh cực cao, đã từng "hái" qua không biết bao nhiêu khuê nữ, danh môn thiếu phụ. Gã nghe bảo Lâm Mặc Đình đẹp như tiên giáng trần, liền mò đến xem mặt mũi người này này thế nào.

Khéo làm sao, hai vợ chồng Liễu Nham cũng đang tìm kiếm tung tích của gã bại hoại này để trừ hại cho giang hồ, đồng thời nhân cơ hội cho con trai nhỏ của họ tích cóp kinh nghiệm thực chiến luôn.

Hai bên gặp nhau, dung mạo như hoa như ngọc của Lâm Mặc Đình khiến gã hái hoa tặc chết sững tại chỗ, cứ ngỡ mỹ nhân đứng ở xa xa kia Hằng Nga giáng trần. Gã lập tức nổi lên tà tâm, nở nụ cười hết sức gợi đòn, miệng liên tiếp phun ra những lời lẽ bẩn thỉu.

Tuy là thứ bại hoại, nhưng tên này không phải dạng giá áo túi cơm, công phu của gã rất quỷ dị, lấy một chọi ba mà vẫn chiếm được thế thượng phong. Ba người nhà họ Liễu liên tục bại lui, Liễu Nham bị đánh gãy một chân, còn Lâm Mặc Đình thì sắp bị kẻ thù tóm gọn tới nơi rồi.

Mắt thấy cha bị thương, mẹ sắp bị người xấu bắt đi, tiểu Liễu Ngọc Phong sốt ruột muốn chết, liều mạng tấn công gã hái hoa tặc, khiến gã nhất thời không đắc thủ được.

May mà sau đó có một cao nhân đi ngang qua chỗ này, thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ, nhoáng cái đã đập trọng thương gã hái hoa tặc. Cao nhân không muốn giết người, gã đồi bại kia liền nhân cơ hội bỏ trốn, chẳng biết sống chết thế nào, nhưng từ ngày hôm đó, gã biệt tích giang hồ luôn.

Vị cao nhân kia vừa mắt thiên phú hơn người và sự thông minh gan dạ của tiểu Liễu Ngọc Phong, lập tức ngỏ ý thu cậu nhóc làm đệ tử chân truyền.

Vợ chồng Liễu Nham không nỡ xa con, nhưng hai người cũng biết kỳ ngộ khó cầu, thế là đành nén đau lòng, cho con trai đi theo cao nhân học nghệ.

Cao nhân dẫn theo đồ đệ cùng ẩn cư trong núi. Chớp mắt đã qua sáu năm, tiểu Liễu Ngọc Phong ngày nào nay đã trở thành một chàng thanh niên hết mực tuấn tú. Hắn từ biệt ân sư, trước khi xuống núi, hắn còn thề rằng sẽ không tiết lộ nơi ở cũng như họ tên của ông cho bất kì người nào.

Trong sáu năm này, Liễu Nham liên tục gặp những đợt tập kích từ kẻ thù, hơn nữa một chân ông đã không còn được như lúc đầu. Trong giang hồ một bước khó đi, ông đành quy ẩn giang hồ, đưa thê tử về cố hương, sống một cuộc sống yên ổn.

Sau khi xuống núi, Liễu Ngọc lập tức về nhà.

Cuối cùng gia đình cũng được đoàn tụ sau quãng thời gian dài đằng đẵng. Thấy con trai bé bỏng nay đã nên người, đôi vợ chồng Liễu Nham vui lắm, ôm lấy quý tử nhà mình vừa khóc long trời lở đất vừa sờ chỗ nọ bóp chỗ kia.

Gặp lại cha mẹ, Liễu Ngọc Phong cũng mừng mừng tủi tủi, có điều giờ hắn đã lớn rồi, không quen bị cha mẹ đối xử như con nít nữa, thành ra có hơi lúng túng trước sự nhiệt tình thái quá của hai vị.

Khó lắm mới được ở gần con trai, vợ chồng Liễu Nham thật sự không muốn để hắn đi nữa. Nhưng lúc đó Liễu Ngọc Phong mang một bầu nhiệt huyết hừng hực của tuổi trẻ, cộng thêm tài nghệ phi thường, sao có thể chịu nổi cảnh suốt ngày ru rú trong nhà chứ? Hắn cố được nửa năm, sau đó nói thẳng với cha mẹ, rằng mình muốn đi ngao du giang hồ.

Tuy vợ chồng Liễu Nham không nỡ, nhưng cũng hiểu đạo lý nam nhi lòng mang chí lớn. Thế là họ chỉ dặn dò vài câu, sau đó thả Liễu Ngọc Phong đi.

Liễu Ngọc Phong dựa vào bản lĩnh cao cường, vào giang hồ chưa bao lâu mà danh tiếng đã vang xa khắp chốn. Sau đó hắn kết nghĩa huynh đệ với Vương Chí Viễn và Chu Tử Thất, cùng nhau hành hiệp trượng nghĩa, tế thế cứu đời. Bởi vì ba người hành tung bất định, không thích tham dự vào cuộc tranh đấu của những môn phái, bởi vậy, người giang hồ đã đặt cho họ một biệt danh, ấy là "Tiêu dao tam hiệp".

Ba năm trước, Liễu Nham tạ thế vì bạo bệnh, lúc ấy Liễu Ngọc Phong vẫn còn lang bạt bên ngoài, khi nhận được tin dữ, tức tốc quay về thì hai cha con đã lỡ mất lần gặp mặt cuối cùng rồi. Quỳ trước linh đường của cha, ngẫm lại, Liễu Ngọc Phong thấy cuộc đời của mình, cùng cha mẹ gặp mặt thì ít, chia ly thì nhiều. Cái chết của cha đã đánh thức Liễu Ngọc Phong, khiến hắn quyết bỏ chuyện giang hồ, ở nhà giữ trọn đạo hiếu ba năm liền.

Sau đó, hắn chiếu theo di nguyện của cha, tạm biệt mẹ, khăn gói lên đường đến Thanh Vân giáo cầu thân.

Không ngờ tạo hóa trêu ngươi, hôn sự không thành, còn bị người ta đem ra làm trò đùa.

Liễu Ngọc Phong vừa miên man nghĩ về những chuyện xưa cũ, vừa chậm rãi thúc ngựa đi về phía Liễu gia trang. Liễu Hồi cưỡi ngựa đi bên cạnh, thỉnh thoảng lại lo lắng liếc sang sư phụ mình.

Chào đón hai thầy trò là hai cánh cửa cổng đóng chặt.

Liễu Hồi tụt xuống ngựa, quát lớn: "Thiếu gia đã về! Mau mở cửa!"

Gọi ba, bốn lần mà vẫn chẳng có ai nghe, Liễu Hồi bực bội nghĩ, đến gã gác cổng mà cũng dám lười biếng, hừ!

Liễu Ngọc Phong thấy vậy, đành xuống ngựa, định dùng vũ lực phá cửa mà vào. Ai ngờ, vừa đẩy nhẹ một cái, cánh cửa đã tự mở ra, hóa ra cửa chỉ khép lại thôi, chứ bên trong không có cài then.

Hai thầy trò bước vào, tự hỏi rằng, quái, sao hôm nay lại im lặng thế nhỉ?

Liễu Ngọc Phong có linh cảm chẳng lành, lúc cửa vừa mở ra, hắn đã loáng thoáng ngửi thấy một mùi tanh nồng. Liễu Hồi cũng nhận ra sự bất thường. Cậu nhóc tức tốc chạy vào trong, hấp tấp thế nào mà suýt nữa đã giẫm phải một người.

"Nhị Hổ!"

Kẻ nằm sấp dưới đất kia đúng là Nhị Hổ, gã sai vặt phụ trách việc gác cửa kiêm tiếp khách. Liễu Hồi vội lật gã dậy, phát hiện cả người gã nhuốm đầy máu, trước ngực bị chém một đường sâu tận xương, thân thể lạnh ngắt, hiển nhiên đã tắt thở từ lâu.

Hai người tái mặt, sốt sắng chạy vào nội viện.

"Châu nhi... Anh nhi..."

Trước cửa nội viện, hai thị nữ thiếp thân của Liễu phu nhân cũng đã bị biến thành hai cái xác không hồn.

Có kẻ đã nhân lúc Liễu Ngọc Phong đi vắng, mò đến trả thù!

Liễu Ngọc Phong vẫn bấu víu một tia hi vọng nhỏ nhoi. Hắn thi triển khinh công, lướt vào nội đường.

"Mẹ! Mẹ ơi!" Liễu Ngọc Phong ôm lấy thân thể của mẹ mình, thê thiết gọi. Dù máu bên khóe miệng bà đã khô cứng từ lúc nào, nhưng Liễu Ngọc Phong không cam lòng. Hắn dựng mẹ ngồi dậy, quay lưng về phía mình, đặt hai tay lên lưng bà, chậm rãi truyền chân khí vào cơ thể bà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.