Ma Giáo Tiểu Tử Hí Đại Hiệp

Chương 19: Thanh Vân ngăn địch




Sa Vấn Thiên cho người công lên Thanh Vân giáo, điều này chứng tỏ y không hề có ý định thương lượng.

Hai cao thủ của giáo cũng bị y xử gọn, giờ vẫn còn đang vận khí trị thương.

Lẽ nào số kiếp của Thanh Vân giáo đến nay đã tận? Mạc Thiên Thu đã lường trước được ngày này, chiến thì chiến, cùng lắm thì chết thôi. Nghĩ đến đây, những lo lắng, bất an trong ngực Mạc Thiên Thu bỗng chốc tiêu tan. Ông ưỡn thẳng lưng, cao giọng: "Sa Vấn Thiên, ân oán của chúng ta thì cứ để ta với ngươi giải quyết, đừng lôi người khác vào."

"Nếu ngươi chịu nói sớm, hai hộ pháp kia đã không bị thương rồi."

"Sa giáo chủ, không phải chúng ta đã bàn rồi sao, giáo chủ đã cho lão lĩnh giáo bản lĩnh của Mạc Thiên Thu trước, nếu lão không địch lại thì mới tới phiên Sa giáo chủ ra tay." Lão già bên cạnh Sa Vấn Thiên xen vào. Lúc nãy hạ Đông hộ pháp quá dễ dàng khiến lão sinh ra ảo tưởng. Lão muốn ra tay trước, nếu hạ được Mạc Thiên Thu, danh tiếng của lão sẽ vang khắp giang hồ.

Thấy lão già đòi một đánh một, Mạc Thiên Thu thoáng thở phào. Chia ra thì ông còn xử lý được, chứ nếu hai kẻ này cùng liên thủ, e là ông cầm chắc cái chết.

Đương lúc Mạc Thiên Thu đang suy nghĩ, một giọng nam ôn hòa vang lên từ phía sau ông: "Hoàng Hà Quái Tẩu, lâu rồi không gặp, ông vẫn khỏe chứ?"

Mọi người dáo dát tìm kiếm người vừa nói, chợt đám đông tách ra, chừa đường cho một nam nhân tuấn mĩ.

Lão già tóc vàng, hay Hoàng Hà Quái Tẩu, thầm giật mình: Không ngờ trong Thanh Vân giáo lại có người biết danh hiệu của lão.

Hoàng Hà Quái Tẩu chính là đại ma đầu tiếng xấu vang xa, giết người không gớm tay, công lực cao thâm khó dò, sống bằng nghề sát thủ. Lão hành động rất cẩn thận, số người từng thấy qua mặt thật của lão mà vẫn còn sống có thể đếm trên đầu ngón tay. Nhưng mà, từ mấy năm trước, Hoàng Hà Quái Tẩu đã mai danh ẩn tích. Có người bảo, lão đã rửa tay gác kiếm, cũng có người nói, lão làm quá nhiều chuyện thương thiên hại lý, nên đã bị một thế lực nào đó thanh trừng rồi. Không ngờ hôm nay lão ma đầu này lại tái xuất giang hồ, hơn nữa còn leo lên cùng một thuyền với Sa Vấn Thiên.

Cái tên Hoàng Hà Quái Tẩu vừa xuất hiện, giáo chúng Thanh Vân giáo liền khiếp đảm: Bảo sao Sa Vấn Thiên lại dám ngông cuồng như thế, hóa ra là chiêu mộ được Hoàng Hà Quái Tẩu.

Nãy giờ Liễu Ngọc Phong vẫn lẫn trong đám đông xem từ đầu tới cuối. Đến lúc này, nếu hắn còn không ra tay, thì chỉ bằng sức một mình Mạc Thiên Thu thì không tài nào chống nổi Sa Vấn Thiên và Hoàng Hà Quái Tẩu.

Năm, sáu năm trước, Hoàng Hà Quái Tẩu liên tiếp giết người, tàn sát nhân sĩ võ lâm, đỉnh điểm là vụ án diệt môn ở Hồ Bắc. Minh Nguyệt sơn trang có một trăm lẻ tám người, sau một đêm, không một ai sống sót. Minh Nguyệt sơn trang được võ lâm kính ngưỡng, trang chủ của Minh Nguyệt sơn trang còn rất thân với Vương Chí Viễn. Thấy bạn tốt bị sát hại dã man, Vương Chí Viễn nổi trận lôi đình, liên thủ với nhị đệ Chu Tử Thất và tam đệ Liễu Ngọc Phong, quyết tâm vì võ lâm diệt trừ tên đại gian đại ác Hoàng Hà Quái Tẩu.

Hoàng Hà Quái Tẩu mạnh thì mạnh thật đấy, nhưng cũng không thể nào đánh lại bộ ba Liễu Ngọc Phong, cuối cùng thua trận bỏ chạy. Ba huynh đệ nào chịu bỏ qua, lần theo dấu vết của lão, suốt ba tháng ròng, đi qua mười ba tỉnh của Trung Nguyên, rốt cuộc họ cũng tìm được lão ở Sơn Tây. Một trận ác chiến nữa lại diễn ra, xém nữa ba người đã giết được lão ma đầu này rồi, nhưng hận một nỗi lão quá giảo hoạt, ba người lại bất cẩn để lão thoát lần nữa. Từ đó, cái tên Hoàng Hà Quái Tẩu cũng biến mất trên giang hồ luôn.

"Liễu Ngọc Phong! Sao ngươi lại ở đây?" Dù chuyện xảy ra đã lâu, nhưng Hoàng Hà Quái Tẩu vẫn chưa quên được nỗi khiếp sợ khi bị dồn vào chỗ chết tận hai lần.

"Ta ở đâu không liên quan đến ông. Sáu năm trước đã để ông chạy thoát, hôm nay ta nhất định sẽ vì võ lâm trừ gian diệt bạo!" Liễu Ngọc Phong hận nhất là loại ác đồ như Hoàng Hà Quái Tẩu.

Mặt Hoàng Hà Quái Tẩu trắng bệch, sau trận ác chiến năm đó, lão không thể không mai danh ẩn tích. Lần này, Sa Vấn Thiên dùng một số tiền lớn để thuê lão, lão cứ tưởng vụ này dễ ăn, Thanh Vân giáo ở tuốt nơi biên thùy, hẳn là ba kẻ kia không phát hiện ra lão đâu. Không ngờ lại gặp phải Liễu Ngọc Phong ở đây, nhưng hình như chỉ có một mình hắn thôi, đúng là trong cái rủi có cái may.

Nhưng nói gì thì nói, lão cũng nên xác định lại cho chắc. Nghĩ đến đây, Hoàng Hà Quái Tẩu hừ lạnh: "Liễu Ngọc Phong, lão nói cho ngươi biết, nếu không phải năm đó các ngươi ỷ đông đánh ít, lão sẽ không thảm vậy đâu! Thế nào, hôm nay chỉ có mình ngươi thôi à, hai kẻ kia đâu, mau xuất hiện đi!"

"Bớt càn rỡ đi, chỉ một mình ta cũng đủ tiễn ông xuống Hoàng Tuyền."

Hoàng Hà Quái Tẩu nghe vậy thì an tâm lắm. Ba người thì lão chịu, nhưng xử từng tên một thì lão dư sức qua cầu. Nếu hôm nay giết được Liễu Ngọc Phong, sau này lại tìm cơ hội lần lượt hạ thủ hai tên còn lại, lão sẽ không phải tiếp tục cuộc sống trốn chui trống nhủi như một con chó ghẻ nữa. Nghĩ đến tương lai huy hoàng, Hoàng Hà Quái Tẩu bắt đầu nổi lên sát tâm.

"Nói khoác không biết ngượng, nộp mạng đi!"

Lời còn chưa dứt, Liễu Ngọc Phong và Hoàng Hà Quái Tẩu đã lăn xả vào nhau. Gậy bát quái của Hoàng Hà Quái Tẩu uy lực mười phần bổ xuống đầu Liễu Ngọc Phong, Thiền Dực Phiến dẻo dai linh hoạt lập tức chặn lại.

Ấn tượng về Liễu Ngọc Phong của Hoàng Hà Quái Tẩu chỉ dừng lại ở năm, sáu năm trước, nên lão cứ đinh ninh rằng trận này lão thắng chắc. Nhưng khoảnh khắc vũ khí hai người va vào nhau, lão không còn tự tin như trước nữa: Công phu của tiểu tử này đã vượt xa quá khứ rồi!

Chỉ trong mười chiêu, mọi người đã nhìn ra được chênh lệch thực lực giữa hai người: Rõ ràng là Liễu Ngọc Phong trên cơ Hoàng Hà Quái Tẩu.

Sa Vấn Thiên thấy Hoàng Hà Quái Tẩu rơi xuống thế hạ phong thì ngạc nhiên lắm. Nếu lão già này toi thật, thì một mình y không tài nào địch lại Mạc Thiên Thu và Liễu Ngọc Phong đâu.

Y chờ ngày thu Thanh Vân giáo vào tay đã ngót ngét mười năm rồi, cứ tưởng hôm nay sẽ khổ tận cam lai, ai ngờ giữa đường lại mọc ra một tên Liễu Ngọc Phong! Không phải Liễu Ngọc Phong bên phe bạch đạo sao, thế quái nào hắn lại đi giúp Mạc Thiên Thu, vốn là giáo chủ của "Võ lâm đệ nhất ma giáo" chứ? Sa Vấn Thiên nghĩ hoài vẫn không hiểu, nhưng nếu giờ mà cứ đứng suy nghĩ chuyện này riết, thì ngày này năm sau chắc chắn sẽ là ngày giỗ của y.

Để bảo vệ cái mạng nhỏ, Sa Vấn Thiên rút kiếm, nhảy vào cùng Hoàng Hà Quái Tẩu giáp công Liễu Ngọc Phong.

Mạc Thiên Thu không phải bù nhìn, thấy Sa Vấn Thiên ra tay, ông lập tức cầm vũ khí, hét lớn: "Sa Vấn Thiên, tiếp chiêu!"

Lời vừa dứt, kiếm của Mạc Thiên Thu cũng chém tới. Sa Vấn Thiên dứt khoát giương kiếm đỡ, hai bảo kiếm va mạnh vào nhau, tóe tia lửa, luồng kình phong sinh ra hất tung vạt áo hai người.

Trận quyết đấu của các cao thủ không cho phép người ngoài tham dự. Để tránh cảnh trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết, giáo chúng Thanh Vân giáo chỉ có thể đứng ở xa xa, vừa xem vừa hò hét cổ vũ.

Trận bên này, Liễu Ngọc Phong nhàn nhã ra chiêu, Hoàng Hà Quái Tẩu đỡ trái hở phải, hết sức chật vật.

Trận bên kia thì ngược lại, Sa Vấn Thiên dần chiếm thượng phong, giáo chúng Thanh Vân giáo có lòng nhưng không đủ sức, đành âm thầm lau mồ hôi lạnh giùm giáo chủ nhà mình.

Lúc này, dưới chân núi loáng thoáng vọng lên tiếng hô chém giết, xem ra quân của Sa Vấn Thiên sắp đánh tới Thanh Vân cung rồi.

Các nữ đệ tử ở sau núi, dưới sự bảo vệ của Quân Thanh Cửu, hết sức lo lắng cho tình hình chiến trận. Mạc Vô Vi cũng ở đây, mặc dù trên danh nghĩa là bảo vệ phái nữ của giáo, nhưng thực tế, cậu mới là người được bảo vệ. Vì bận tâm đến mặt mũi của con trai, Mạc Thiên Thu không nói chuyện này cho cậu biết, chỉ âm thầm dặn dò Quân Thanh Cửu phải để mắt đến cậu.

Mạc Vô Vi càng đợi càng nóng lòng: "Đại sư huynh à, sau núi an toàn lắm, chắc kẻ địch không phát hiện ra đâu. Chúng ta mau ra phía trước giúp cha đi!"

"Vô Vi, giáo chủ đã tin tưởng giao nhiệm vụ cho ta và đệ, giờ hai ta tự ý rời khỏi vị trí công tác, lỡ xảy ra chuyện, sau này chúng ta còn mặt mũi để nhìn giáo chủ sao?" Quân Thanh Cửu nghiêm nghị đáp.

"Thì huynh cứ ở lại, đệ tự đi là cũng được mà. Vậy nhá, đệ đi rồi về ngay." Nói xong, Mạc Vô Vi co cẳng bỏ chạy.

"Vô Vi, Vô Vi, đệ đứng lại cho ta!" Quân Thanh Cửu vội gọi lớn, tiếc là Mạc Vô Vi giở chiêu mắt điếc tai ngơ, cứ phăm phăm chạy thẳng, chẳng mấy chốc đã mất hút.

Quân Thanh Cửu hết cách với tên nhóc này, đành phải gọi hai thủ hạ đắc lực đến: "Mau theo sát thiếu chủ, đừng để đệ ấy gặp nguy hiểm!"

"Vâng!" Hai thủ vệ nhanh chóng đuổi theo Mạc Vô Vi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.