Mẫn Mặc sau khi rời khỏi, Tô Tử Duyệt cân nhắc ý tứ tro lời nói của hắn, hắn rốt cuộc là kêu chính mình đi đâu chứ? Xuống biển? Nàng chỉ là nhân loại a, đi xuống ko phải thiếu dưỡng khí mà chết sao. Tro lúc tự hỏi, sắc trời đã dần đen xuống, chỉ có ở Ma đô mới có thể nhìn thấy 1 mặt trăng vừa tròn vừa sáng còn thật lớn hiện dần dần lên tro bóng đêm. Gió biển thổi ở Tô Tử Duyệt trần trụi thân thể thượng rất lạnh, nàng lui về sau 1 thân cây, đánh giá tình huống trên biển.
Chỉ thấy 1 người từ dưới biển di động bơi lên, hắn nhìn khắp nơi, rồi mới từ tro nước trồi lên, ngồi trên 1 tảng đá lớn. Bởi vì khoảng cách rất xa, hơn nữa trời lại tối, Tô Tử Duyệt im lặng ngắm diện mạo của hắn, nhưng là hắn vậy thon dài hữu lực vẩy cá nàng xem nhất thanh nhị sở. Hắn là 1 nhân ngư!
Tô Tử Duyệt giật mình che miệng lại, nhìn xa xa. Chỉ thấy nhân ngư mặt đối thật lớn trăng rằm, bắt đầu ca hát. Tô Tử Duyệt nghe ko hiểu nội dung ca từ, chỉ cảm thấy vậy ca từ tựa ngôn ngữ nhân loại nhưng lại ko phải. Vậy làn điệu tuyệt đẹp mà bi thương, nàng chưa bao giờ nghe qua, làn điệu nghe lên làm cho người ta cảm giác như đang nghe 1 câu chuyện thật lâu thật lâu trước kia.
Nhân ngư là đưa lưng về phía Tô Tử Duyệt, tro bóng đêm có thể nhìn đến hắn duyên dáng đường cong, thật lớn đuôi cá nhẹ nhàng đánh nhịp. Tô Tử Duyệt nghe ngây người, cũng xem ngây người. Đi theo thời gian chuyển dời, lại có thêm mấy nhân ngư nổi lên thủy diện, đối trăng sáng hát khởi vậy cổ lão mà quỷ bí ca khúc.
Tô Tử Duyệt bị tiếng ca hấp dẫn, bất tri bất giác liền nhẹ nhàng đi đến bờ cát. Cấp nàng phát hiện chính mình ở làm cái gì thời điểm, người đã đứng ở trên bờ biển, nước biển lạnh như băng phát ở trên mặt chân của nàng, nàng nháy mắt thanh tỉnh.
Tro biển nhân ngư cũng phát hiện tồn tại của nàng, bọn hắn đều nhảy xuống nước, hơn nữa nhanh chóng bơi đến phương hướng của nàng. Bọn hắn lúc bơi tư thế mạnh mẽ mà tao nhã, ở Nguyệt Hạ khắc ra duyên dáng bóng hình. Tô Tử Duyệt hoàn toàn xem ngây người.
Làm nàng lấy lại tinh thần thời điểm, vậy mấy nhân ngư đã muốn đến rất gần chính mình, nàng này mới thấy rõ dung mạo bọn hắn. Tô Tử Duyệt chỉ cảm thấy chính mình tim đập nháy mắt đạt tới tần suất cao nhất, nàng nhanh chóng che miệng mình, đem vậy 1 tiếng tiếng kêu sợ hãi nuốt trở về đi. Quả thực là ác mộng! Phía trước Tô Tử Duyệt vẫn chỉ là nhìn đến bóng dáng, nào biết bọn hắn diện mạo như thế hung tàn, làm cho nàng có loại xúc động đem mắt châu ngọc muốn móc ra.
Tất cả nhân ngư trên mặt che kín vảy xanh, 2 mắt trừng lớn, lộ hung quang. Cạnh 2 má có mang tai, lúc há miệng có thể thấy 1 ngụm răng nanh sắc nhọn. Bọn hắn bộ dáng phần trên là hình người, vạm vỡ, trên thân cũng che kín vảy xanh. Giữa các ngón tay có màng, móng tay lớn mà sắc nhọn. Hạ thân là đuôi cá, bao trùm vẩy cá trơn bóng.
Nhân ngư, là nửa người nửa cá. Trên thân là người, hạ thân là cá. Bọn hắn tướng mạo xấu xí, hung tàn, bản tính khát máu. Nhân ngư rất thích chiếm đoạt, hung tàn hiếu chiến. Bọn hắn ở ban đêm thường trồi lên thủy diện, đối trăng sáng hát ra tuyệt đẹp êm tai làn điệu hấp dẫn con cái…
Toàn bộ nhân ngư ở cạnh gần chỗ biển nông Tô Tử Duyệt đứng đột nhiên đình chỉ bơi tới, mấy nhân ngư cơ hồ là ko hẹn mà bắt đầu cùng công kích đối phương. Vậy sắc nhọn móng vuốt ko lưu tình chút nào đánh tới đối phương, các chiêu đều muốn lấy mạng. Hương vị máu tươi rất nhanh tỏ ra khắp nơi, ngạt thở Tô Tử Duyệt cơ hồ muốn phun đi ra. Nàng ngẩng đầu nhìn vậy 1 vòng thật lớn trăng rằm, tro khoảng thời gian ngắn mê mang ko biết thân ở phương nào.
Chiến đấu vẫn liên tục, thẳng đến có mấy con thương thế quá nặng, dần dần thể lực chống đỡ hết nổi, bọn hắn mới lục tục bơi đi. Cuối cùng chỉ còn 1 con nhất cường cuồng, hắn giờ phút này trên thân đã có rất nhiều miệng vết thương, có 1 chỗ rất nghiêm trọng, máu đỏ tươi chính ào ạt chảy ra. Hắn đến gần Tô Tử Duyệt vươn ra tay phải, đầu ngón tay đong đưa, ý bảo nàng lại đây.
Tô Tử Duyệt thấy thế liền lui 3 bước, cách biệt nhân ngư như dạ xoa này.
Tro nước nhân ngư nôn nóng hướng Tô Tử Duyệt há to miệng, lộ ra miệng đầy răng nanh, nhìn qua rất đáng sợ.
Tô Tử Duyệt lui thêm vài bước nữa, tâm nghĩ cái đuôi kia của hắn tổng ko có khả năng ở trên mặt đất cùng chính mình thi chạy, thật sự đi xuống mới là con đường chết.
Tro nước vậy nhân ngư kia khó thở, ngực kịch liệt phập phồng, trừng Tô Tử Duyệt ánh mắt giống như là phải xé nàng thành mảnh nhỏ. Ngay tại song phương giằng co thời điểm, vậy nhân ngư đột nhiên lại mở miệng hát khởi vậy tuyệt đẹp êm tai ca khúc.
Tô Tử Duyệt lại bị vậy cổ lão làn điệu hấp dẫn, thân mình ko chịu khống chế 1 bước lại 1 bước đi tới hướng nhân ngư tro nước. Vậy nhân ngư thấy nàng đi tới gần, 1 tay lôi nàng lao tiến tro lòng, mang nàng liền bơi nhanh xuống dưới biển.
Tô Tử Duyệt vừa vào nước liền nắm cái mũi nghẹn 1 hơi, nhưng là nàng rất nhanh liền kiên trì ko nổi, giãy dụa suy nghĩ muốn trồi lên thủy diện. Nhưng là nàng làm sao tránh thoát nhân ngư khống chế, cuối cùng tro miệng còn sót lại 1 điểm ko khí cũng bị nàng thở đi ra. Ngay tại nàng chuẩn bị muốn thiếu khí mất mệnh thời điểm, nàng bỗng nhiên phát hiện chính mình có thể ở tro nước tự do hô hấp, cùng lục địa ko hề khác biệt.
Vậy nhân ngư ôm Tô Tử Duyệt bơi càng sâu xuống dưới đáy đại dương, nhưng là huyết tinh hương vị ở tro biển lại hấp dẫn đến 1 ít nhân người khác. Hắn đem Tô Tử Duyệt đặt ở 1 bên, xoay người đầu nhập chiến đấu. Nhân ngư này cực kỳ uy mãnh, liền đánh bại liên tiếp mấy người. Đem mấy nhân ngư khác đuổi đi xong, hắn lại bế lên Tô Tử Duyệt tiếp tục lặn xuống.
Tô Tử Duyệt lo lắng của hắn huyết lại rước lấy phiền toái, thế là dùng đôi tay gắt gao ngăn chận miệng vết thương nghiêm trọng nhất trên thân hắn.
Vậy nhân ngư úy lam sắc con ngươi nhìn chăm chú Tô Tử Duyệt 1 hồi, dùng thật lớn đuôi cá cọ cọ nàng trơn bóng 2 chân, rồi mới kẹp khởi nàng, nhanh chóng lặn xuống.
Cuối cùng bọn hắn đi vào chỗ biển sâu nhất, 4 phía che kín san hô cùng bèo, nếu ko biết đường, nhất định hội lạc đường tại tro mảnh san hô này. Vậy nhân ngư ngựa quen đường cũ ở san hô cùng bèo tro bơi qua, cuối cùng đi vào chỗ nguyên vẹn thật lớn đá ngầm. Hắn đẩy ra lớp bèo che ở miệng đá ngầm, lộ ra 1 cửa động. Hắn trước đem Tô Tử Duyệt nhét vào tro động, chính mình mới theo sau theo tiến vào, nữa đem đống bèo 1 lần nữa dấu hảo.
Tro động có 1 động thiên khác, có bàn ghế đá giường đá, trên vách động trang trí cực đại dạ minh châu cùng rất nhiều lóe sáng tro suốt tinh thể, khiến thạch động đẹp như tiên cảnh tro mộng.
Nhân ngư đem Tô Tử Duyệt đặt ở trên giường thạch, chính hắn tìm đến 1 ít bèo ko biết tên để vào tro miệng cắn, rồi mới bôi ở miệng vết thương trên thân. Rất nhanh, của hắn miệng vết thương ko đổ máu nữa. Hắn lại ko biết từ đâu lôi ra nguyên 1 con cá sống thật lớn, đưa tới bên miệng Tô Tử Duyệt.
Tô Tử Duyệt vội vàng đem mặt quay sang 1 bên, đồng thời lắc đầu liên tiếp, chỉ mong hắn đem con cá tro tay ra xa chút.
Nhân ngư cứ tiếp tục đưa con cá lại miệng nàng, đồng thời nói 1 chuỗi ngôn ngữ Tô Tử Duyệt nghe ko hiểu. Những lời này phát âm rất giống ngôn ngữ nhân loại, nhưng lại ko phải ngôn ngữ nhân loại.
Tô Tử Duyệt khoát tay chặn lại, nói- Ta nói chuyện ngươi nghe hiểu ko?
Vậy mà nhân ngư gật đầu nói- %^$#&^.
Tô Tử Duyệt thấy thế, vừa lòng gật gật đầu nói- Tốt lắm, nói chuyện với ngươi ta 1 chữ đều nghe ko hiểu.
Nhân ngư ko nói lời nào nhìn nàng.
Tô Tử Duyệt còn nói- Đem con cá kia ném đi, ta ko ăn sống.
Nhân ngư nheo lại đôi mắt, ko rõ ràng cái gì gọi ko ăn sống, hắn đành đem con cá để bên miệng chính mình, 1 ngụm cắn rơi đầu. Tô Tử Duyệt nhìn xem vị toan tràn ngập miệng hắn, nhỏ giọng nói- Dã man.
Nhân ngư thính lực thật tốt, Tô Tử Duyệt lời còn chưa dứt, hắn liền gầm rú hướng Tô Tử Duyệt lộ ra sắc nhọn răng nanh, đồng thời đem vậy còn thừa 1 nửa cá đưa tới bên miệng nàng.
Tô Tử Duyệt lập tức đừng quay đầu, 1 bộ thà chết chứ ko chịu khuất phục.
*** Ta tặng các nàng bài hát của tiểu nhân ngư nhà ta***
MỸ NHÂN NGƯ (Các sis có thể bấm vào dòng tro ngoặc này)
Dấu chân tôi in vòng quanh bờ biển
Thế giới bí mật của chúng ta ko ai khác có thể vào được
Tôi ko quan tâm em từ đâu đến
Càng ko lưu ý đến vẻ ngoài của em
Tình yêu có vượt qua mọi thứ
Thật đó!
Chỉ cần em vẫn ở bên tôi. Những lời thị phi đó tôi tuyệt đối ko quan tâm
Xin đừng quá vội vàng lặn xuống đáy địa dương nhanh như vậy
Truyền thuyết nói em sẵn sàng vì người mình yêu hóa thân thành bọt biển
Tôi cũng có thể dấn thân xuống đại dương vì em mà
Sao em nỡ ân đoạn nghĩa tuyệt lãng quên lời hẹn thề ko thay đổi của tôi
Tuyến lệ của tôi như đã vỡ rồi
Thật đó!
Tôi cảm thấy mình đã thật sự gắn kết với em
Tôi tình nguyện hóa thành tượng đá để đợi em xuất hiện
Tạm biệt, ko bao giờ gặp lại
Đau, từng mảnh vỡ của trái tim tôi nổi trên mặt biển
Nếu em nhìn lên sẽ có thể thấy