Lời Lạc Thịnh Vũ nói ra tuyệt đối giữ lời, cho dù Tiểu Trúc rối rắm trọn một ngày một đêm, sáng ngày hôm sau vẫn ngoan ngoãn chuẩn bị cùng xuất trang theo.
Lạc trang mặc dù cũng kinh doanh để kiếm sống, nhưng tên tuổi trên võ lâm mới là lớn nhất. Trong nhà Lạc Thịnh Vũ là thế gia võ lâm, rất nhỏ đã đứng hàng trên tại giang hồ, lúc hai mươi tuổi được người xưng là đại hiệp. Vài gia tướng người hầu dưới tay y cũng là kẻ lợi hại, khiến người ta không thể xem nhẹ.
Lần này ra ngoài Lạc Thịnh Vũ thật ra cũng không muốn đi. Lần trước Sở gia vì lập uy tụ họp người võ lâm liên quan, tuyên bố san bằng Vân Thiên cốc, tru sát ma đầu của Vân Thiên cốc. Cuối cùng bị làm cho thương vong nặng nề, ma đầu họ Mạnh không biết tung tích. Lạc Thịnh Vũ vốn tưởng rằng chuyện này đến đây là kết thúc. Ai ngờ trước mắt lại có trò hay sắp bắt đầu...
Lại nói tiếp lần đó lúc cốc chủ Vân Thiên cốc rơi khỏi vách núi chỉ có y ở đấy, khi ấy Lạc Thịnh Vũ mang theo vài người lục soát tại đỉnh núi, liền nhìn thấy bóng dáng lam nhạt chỗ vách núi. Người nọ thương thế rất nặng, quần áo loang loang lổ lổ vết máu, cầm trên tay Đoạn Thủy kiếm.
Sương mù ở đỉnh núi rất lớn, Lạc Thịnh Vũ mang người đến gần, tình cảnh ngay lúc đó y còn nhớ rõ ràng, trên vách núi sương mù khói mây, một mảnh trắng xóa, quần áo màu lam có vẻ càng mờ ảo, khiến người ta cảm thấy như là trích tiên hạ phàm. Chỉ tiếc kết quả là lại là trống rỗng không có cái gì.
Sau đó mọi người tìm tòi tại đáy cốc, Lạc Thịnh Vũ cũng chỉ nhặt được thanh Đoạn Thủy kiếm này, mà nam tử áo lam kia đến nay còn chưa tìm được.
Ma đầu họ Mạnh sinh tử không biết, nhưng lại để lại phiền toái lớn. Việc này cũng đã qua hơn một tháng, giang hồ truyền nhau, sau khi nguyên khí Vân Thiên cốc đại thương ngày ấy, sự tình trong cốc do tả sứ Mạnh Hiểu hữu sứ Mạnh Khanh phụ trách. Lại không biết tin tức là ai truyền ra, Vân Thiên cốc bị mất hai thứ đồ, một quyển bí tịch võ công và một tấm bản đồ kho báu, việc này đương nhiên làm cho võ lâm sóng to gió lớn.
Lạc Thịnh Vũ không khỏi cười lạnh, trên võ lâm này cũng không biết có bao nhiêu bí tịch và bản đồ kho báu, nếu đều là thật chẳng phải sẽ thiên hạ đại loạn.
Trước đây mọi người chưa từng nghe nói Vân Thiên cốc có những thứ hiếm lạ đó. Nhưng rất nhiều người bị danh lợi xông đầu, khăng khăng tin chắc không nghi ngờ. Đều nói ma đầu họ Mạnh kia võ công cao như thế nhất định là có bí tịch võ công gì, mà Vân Thiên cốc giàu có, không phải có kho báu còn có thể là gì?
Nhưng chuyện này càng truyền lại càng mơ hồ, hai thứ kia tìm không thấy, lại đột nhiên có người đứng ra nói Đoạn Thủy kiếm của ma đầu kia bị Lạc trang chủ cầm đi, hơn nữa Lạc trang chủ là người cuối cùng nhìn thấy ma đầu, chắc chắn đương nhiên rõ ràng tung tích của hai món đồ này. Khi Lạc Thịnh Vũ nghe được tin tức này cũng không tức giận nổi nóng, chuyện tự dưng vu hãm này y gặp phải nhiều rồi.
Cha Sở Diệu Y, minh chủ võ lâm Sở Trung Kiệt cũng đưa thư cho y, nói là hai tháng sau, mời y mang theo Sở Diệu Y về Sở trang ở mấy ngày, đồng thời tới tham gia đại hội võ lâm, vừa lúc nói với mọi người rõ ràng chuyện lần này, để tránh hiểu lầm. Sở Trung Kiệt nói thật dễ nghe, Lạc Thịnh Vũ có chút khinh thường, lão hồ ly kia tám phần cũng để ý đến vật có một không hai này.
Lần này đi ra ngoài, Lạc Thịnh Vũ cũng là muốn đi tra xét một phen, Sở gia không yên tâm với y, y cũng không yên tâm với Sở gia. Hơn nữa đại hội võ lâm, đây là nhất định phải đi xem.
Sáng sớm người Lạc trang cơ hồ đều bận rộn lu bù, trang chủ sắp xuất hành, mọi người đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt. Lão phu nhân có phần không đồng ý Lạc Thịnh Vũ mang theo Sở Diệu Y cùng đi ra ngoài. Nói là có nhiều bất tiện, nếu như Sở minh chủ thực sự tưởng niệm nữ nhi, có thể cho vài tên hầu hai tháng sau hẵng đưa nàng qua Sở trang cũng vậy thôi.
Lạc Thịnh Vũ lắc lắc đầu, y đương nhiên có tính toán khác, mang theo Tiểu Trúc mặc dù bất tiện, nhưng dọc theo đường đi cũng có thể thăm dò.
Tiểu Trúc và Lục Hoàn cùng đi ra cửa lớn, bên ngoài dừng cỗ xe ngựa, mấy người Lạc Thịnh Vũ đã sớm đợi. Lần này đi ra ngoài rất ít người, Lạc Thịnh Vũ chỉ dẫn theo hai người Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc, cộng thêm hắn và Lục Hoàn cũng mới có năm. Lạc Thịnh Nghĩa vốn muốn cùng đi, chuyện náo nhiệt như vậy sao có thể thiếu hắn? Lại bị đại ca một mực cự tuyệt.
Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy hắn đi ra, xoay người xuống ngựa, tự mình qua đỡ hắn lên xe ngựa. Tiểu Trúc chỉ cảm thấy huyệt thái dương đập "thình thịch", thái độ của Lạc trang chủ đối với hắn thay đổi thật sự là quá nhanh, khiến hắn có chút không tiêu hóa được. Rõ ràng một lúc trước còn âm u, đối xử với hắn lạnh như băng không muốn gặp, lúc này lại dịu dàng săn sóc che chở vô cùng. Tiểu Trúc đặc biệt muốn hỏi y một câu, có phải bị quỷ nhập vào người hay không... Nhưng chỉ có thể nghĩ trong lòng mà thôi, không có lá gan nói ra miệng.
"Ngồi vững, dọc đường nếu mệt thì kêu dừng lại nghỉ ngơi." Lạc Thịnh Vũ nói với hắn xong, sau đó buông rèm lên ngựa.
Lục Hoàn là nha hoàn bên người Tiểu Trúc mang đến, đương nhiên là phải ngồi cùng xe ngựa với hắn. Mà cỗ xe ngựa này thì cực kỳ xa hoa, bên trong đệm mềm cái bàn không ít, hai người ngồi cũng không khó chịu chút nào.
Thực ra Tiểu Trúc muốn cưỡi ngựa, ngồi trong xe, mặc dù rất đẹp, nhưng cũng cảm thấy có chút buồn. Có điều Lạc Thịnh Vũ kia thái độ lại vừa ân cần vừa lạnh nhạt, khiến hắn cũng không dám nói thêm câu nào, đành phải ngoan ngoãn ở trong xe.
Lục Hoàn có chút lo lắng, chỉ cảm thấy Lạc Thịnh Vũ rất kỳ quái, ngồi trong xe chau mày. Tiểu Trúc thuộc loại người vô tâm, xe lắc lắc lư lư, rất nhanh đã lắc hắn, xiêu vẹo tựa vào tay vịn ghế tựa sa tanh mềm mại ngủ thiếp đi, chỉ thiếu không ngáy khò khò.
Lục Hoàn giận đến mắt trợn trắng, nhưng cũng không thể kêu to ra tiếng. Tiểu Trúc thật ra cũng rất lo lắng, hắn sợ bị người phát hiện, nhưng ngẫm lại, thật ra đến Sở gia còn hai tháng nữa, mặc dù bây giờ không nghĩ ra biện pháp, song thời gian nhiều như vậy chung quy có cách.
Lúc Tiểu Trúc tỉnh ngủ còn chưa đến trưa, nước dãi chảy cả tay áo, bị Lục Hoàn xem thường.
"Mau mau lau mặt, bộ dạng thế này, vạn nhất Lạc trang chủ đột nhiên lại đây thì biết làm sao." Lục Hoàn ném cho hắn một chiếc khăn tay.
Tiểu Trúc mơ hồ cầm lau qua quýt, chưa đợi hắn lau xong, đã cảm giác xe ngựa ngừng lại. Bên ngoài Lạc Kiến Đông nói: "Phu nhân, phía trước có một quán rượu, chủ tử phân phó vào nghỉ ngơi một chút."
"À ừ, được." Tiểu Trúc vén rèm lên nhìn ra bên ngoài, là một trấn nhỏ, phía trước có tiểu lâu hai tầng, xem ra không lớn lắm.
"Xuống đi lại một lúc."
"Được." Tiểu Trúc nằm sấp ngủ nửa người cũng đã tê rần, cảm giác cứng ngắc, đang nghĩ ngồi sắp điên rồi. Mắt sáng rực lên, vội vàng đứng lên chui ra ngoài.
Lạc Thịnh Vũ ở một bên, thấy hắn ra cũng xuống ngựa. Nhưng không ngờ người nọ vội vội vàng vàng, cất bước xuống xe, cơ thể nghiêng một cái sắp té.
Lạc Kiến Bắc hoảng sợ, nếu phu nhân ngã thì tiêu, còn định đỡ, đã bị Lạc Kiến Đông kéo lại. Chỉ thấy trước mắt nhoáng một cái, chủ tử nhà mình thân thủ cực nhanh xoay người xuống ngựa, giơ tay lên đã ôm phu nhân vào lòng.
Động tác của Lạc Thịnh Vũ rất tự nhiên, giống như nước chảy mây trôi. Nếu như cô nương nào thấy cũng phải động lòng, lập tức quý mến. Nhưng Tiểu Trúc bị y ôm lại là một phen cảm xúc khác.
Thật ra không ngã vào đâu, nhưng đầu đụng vào trong lòng người nọ cũng không phải chuyện gì dễ chịu, mũi đau xót, thiếu chút nữa liền rơi nước mắt nước mũi, nhịn hồi lâu vành mắt vẫn còn đỏ au.
Lục Hoàn chỉ thiếu nước bóp trán, vừa rồi nhìn hắn mơ mơ màng màng giống như chân đạp bông ra ngoài, vừa muốn nhắc nhở đi chậm một chút, mới tỉnh ngủ đi đứng không yên, lời còn chưa phun ra, người đã nằm trong lòng người khác mất rồi.