Ma Đạo Tình Kiếp (P1)

Chương 21: Tương kiến (lục)




Ngụy Vô Tiện ra vẻ ngạc nhiên "Nàng là người của Ma tộc như ngươi sao Nguyên Khang thiếu quân?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Đúng vậy, nên lúc nãy ta mới nói với các ngươi đều là người quen cả. Mà đã là người quen thì chỉ cần gọi nàng ta là Lạc Vi thôi, không cần gọi phong hiệu làm gì cho rắc rối".

Hóa ra lại là một vị công chúa! Chẳng trách nàng ta mới có cung cách kiêu kỳ như thế, nhưng mà sự kiêu kỳ đi cùng cái xa hoa trên người nàng không khiến người ta thấy khó chịu, trái lại khiến nàng trở nên lung linh sang trọng vô cùng. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: cùng là đem phục sức mang hết lên người, thế nhưng Vương Linh Kiều* trước đây mà đem so với nàng ta, quả thật là đem bùn đất so với châu ngọc.

*xem qua Ma đạo tổ sư chắc ai cũng biết rồi, mạn phép không nhắc lại.

Bắc Đường Lạc Vi lườm Nam Cung Nguyên Khang một cái, cao giọng hỏi "Nguyên Khang, những người này là ai vậy?".


Nam Cung Nguyên Khang đem bọn họ giới thiệu qua một vòng, nhìn đến Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ, nàng vô cùng kinh ngạc hỏi "Các ngươi là sinh đôi?".

Lam Hi Thần nói "Không phải, đệ ấy nhỏ hơn ta bốn tuổi ".

Bắc Đường Lạc Vi ra vẻ không tin "Không đúng nha, chỉ có song sinh mới giống nhau đến thế!".

Lam Vong Cơ đã có chút khó chịu từ lúc Ngụy Vô Tiện bắt chuyện với nàng ta, lúc này chỉ lạnh nhạt nói "Luôn có ngoại lệ ".

Nàng ta tròn mắt "Cái này....vì sao hai ngươi cũng đeo nó? Là lúc nào cũng đeo ư?".

Lam Vong Cơ không do dự đem chuôi Tị Trần khẽ đẩy ngón tay của nàng ta đang muốn chạm vào mạt ngạch, khiến nàng ta bực bội nhướn mày "Làm cái gì vậy? Ta còn chưa chạm kia mà! Chỉ là một sợi dây, bộ quý lắm hay sao mà không cho người ta sờ?".

Ngụy Vô Tiện đứng chắn trước Lam Vong Cơ, cười giả lả "Công chúa ta nói cô nghe, sợi dây trắng này là nhà họ Lam của bọn họ ai cũng đeo, thế nhưng trừ cha mẹ huynh tỷ đệ và đạo lữ ra thì không ai được chạm vào đâu".


Bắc Đường Lạc Vi bỉu môi "Rắc rối!" rồi quay qua nhìn Giang Trừng nói "Ngươi làm gì mà từ nãy đến giờ nhăn mặt nhìn ta? Bộ ta ăn hết của nhà ngươi sao?".

Giang Trừng còn chưa kịp ngấm xong câu đó thì nàng ta tiếp tục chuyển mục tiêu, bắt lấy một lọn tóc bù xù của Ôn Ninh giơ lên, hỏi "Ngươi đi bắt hung thú mà cũng muốn chơi trò cải trang thành con rối dọa chúng nó? Nói ngươi nghe chiêu này với đám hung thú có mắt như mù thì không có tác dụng đâu! À! Lúc nãy ngươi giúp ta, còn chưa kịp đa tạ".

Ôn Ninh bối rối "Công chúa không cần đa tạ. Thật ra, bộ dạng ta lúc nào cũng thế này cả".

Hắn ngưng một chút rồi ấp úng "Kỳ thực....mọi người đều gọi ta là Quỷ Tướng Quân, ta chính là con rối cấp cao".

Bắc Đường Lạc Vi trợn mắt rồi lại cười khanh khách "Quỷ tướng quân? Con rối cấp cao? A ha ha....".


Ôn Ninh gật gật đầu, cúi mặt xuống, trong lòng thầm nghĩ nhất định nàng ta đang cười nhạo mình, phỉ báng mình.

Chẳng ngờ, nàng ta đột nhiên vươn tay véo má hắn một cái, đầy vẻ thú vị nói "Nè, nếu ngươi mà không có chướng khí trên người, ta còn không tin nổi ngươi là Quỷ tướng quân gì đó đâu. Nom ngươi nhút nhát giống y như đám mèo ta nuôi ở nhà vậy đó. Ta chưa từng thấy qua một tên hung thi nào thú vị như ngươi nha!".

Nói rồi kéo tới kéo lui cái má đáng thương kia như đang trêu ghẹo hài tử, Ôn Ninh tuy không thấy đau nhưng lại vừa bối rối vừa ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên có người đối với hắn là loại thái độ vui vẻ như vậy. Hắn ở Loạn Táng Cương bao năm nay chính là muốn chăm sóc phần mộ Ôn thị và né tránh người đời. Bởi vì hắn rất sợ, rất buồn khi nhìn thấy người khác xa lánh, mắng chửi thậm chí đem hắn ra uy hiếp Ngụy công tử của hắn. Mấy năm qua, trừ Ngụy Vô Tiện cùng hai tiểu hậu bối là Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi ra, không một ai thân thiện với hắn. Nữ nhân này lại không như vậy, nàng thật khiến hắn có chút lúng túng không biết ứng xử sao cho phải.
Nam Cung Nguyên Khang ho khan một tiếng, nói "Được rồi đừng đùa nữa! Lạc Vi, ngươi tới Nhân giới làm gì? Không sợ cha mẹ ngươi nổi điên lên mà tìm ngươi sao?".

Bắc Đường Lạc Vi thu tay lại, ung dung nói "Không ai có thời gian để ý đến ta đâu".

Nam Cung Nguyên Khang hồ nghi "Ý ngươi là gì?".

Bắc Đường Lạc Vi xua tay nói "Ngươi định để ta đứng chỗ này nói chuyện? Tìm một chỗ nào nghỉ cái đã, ta sẽ nói cho các ngươi nghe. Dù gì chuyện này cũng có ảnh hưởng đến sinh tồn của Nhân giới, sẵn có một nhóm phàm nhân tu sĩ ở đây, nói luôn để đề phòng hậu hoạn".

Ngụy Vô Tiện chỉ vào Phục Ma điện, nói "Vậy chúng ta vào trong đó đi".

Bắc Đường Lạc Vi trợn mắt "Ngươi muốn bổn công chúa đi vô cái góc xó đó ngồi?".

Ngụy Vô Tiện đoán rằng nàng ta đã quen với kiểu ngồi ghế vàng đệm nhung, nhưng tình hình bây giờ không thể về Kim Lân Đài, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại ở quá xa, nàng ta nếu miễn cưỡng chịu thiệt một chút thì chỉ còn một chỗ duy nhất....
Giang Trừng lạnh lùng "Vậy thì đến Liên Hoa Ổ".

Nói rồi cũng không đợi ai lên tiếng, hắn xoay người rời đi. Mọi người nhìn nhau, cũng liền đi theo hắn. Ôn Ninh lại chỉ đứng im một chỗ. Hắn không biết có nên đi hay không thì Ngụy Vô Tiện gọi một tiếng"Ôn Ninh".

Ôn Ninh ấp úng "Công tử, đệ....đệ......".

Hắn còn chưa kịp nói xong đã bị Bắc Đường Lạc Vi nắm lấy cổ tay, vừa kéo đi vừa nói "Đệ đệ đệ cái gì? Rõ mất thời gian! Nhanh lên! Bổn công chúa mỏi chân lắm rồi".

Thế là hắn một đường bị lôi về Liên Hoa Ổ. Lúc đến cổng lớn, Giang Trừng đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào Ôn Ninh, bộ dáng cũng như năm đó từ Loạn Táng Cương trở về khiến Ôn Ninh vô cùng khó xử. Ngụy Vô Tiện cũng khó xử theo, nhìn hắn nói khẽ "Giang Trừng à, để hắn vào đi!".

Giang Trừng vẫn không nhúc nhích, cũng không rời tầm mắt. Ôn Ninh cũng biết bản thân mình đang làm lỡ nhiều việc nên cúi đầu, lủi thủi quay người đi thì lại bị Bắc Đường Lạc Vi kéo lại, nàng cao giọng nói "Vì cái gì không cho hắn vào? Phàm nhân các ngươi sao mà rắc rối! Đã đến thì đều phải nghe chuyện, ngươi không để hắn nghe, sau này một mình ngươi đỡ nổi mấy việc khác không?".
Cuối cùng Giang Trừng chỉ có thể khó chịu nói "Được rồi! Vào cả đi ".

Ngụy Vô Tiện nhìn Bắc Đường Lạc Vi với ánh mắt vô cùng biết ơn, Ôn Ninh cũng lúng túng nói "Công chúa, đa tạ ".

Bắc Đường Lạc Vi tặc lưỡi, thoăn thoắt đi vào.

Liên Hoa Ổ vốn có tới hàng trăm đầm sen bao quanh nên lúc nào cũng có hương sen thoang thoảng không dứt. Bắc Đường Lạc Vi có lẽ rất thích mùi hương này nên nàng ta cứ luôn miệng hỏi chỗ nãy rốt cuộc trồng bao nhiêu sen, sen có nở quanh năm không, có thể đem chế tạo dầu thơm không và ti tỉ thứ xung quanh mấy đài sen vô vị kia mà vẫn không nói vào chuyện chính khiến Giang Trừng ngày càng thiếu kiên nhẫn. Gia nhân đem trà lên, trông thấy Ôn Ninh ngồi đó, có hơi kinh sợ một chút nhưng nhớ tới Giang tông chủ của mình vẫn đang ở đó nên chỉ đành mau chóng dâng trà xong liền lui ra ngay, cũng không dám xì xào bàn tán.
Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng uống trà mà hai mày càng nhíu càng chặt, biết rõ hắn đang mất kiên nhẫn, sợ hắn lát nữa sẽ nổi điên lên mà làm hỏng chuyện, liền hướng Bắc Đường Lạc Vi nói "Phách Xương công chúa, chuyện lúc nãy cô nói về sinh tồn của Nhân giới gì đó là thế nào vậy?".

Mặc dù Nam Cung Nguyên Khang nói bọn họ không cần kêu nàng bằng phong hiệu, nhưng mà tiếp xúc một lúc lâu, mọi người đều phát hiện nàng không thích có người gọi thẳng tên của mình, thế nên trừ Nam Cung Nguyên Khang ra, mọi người đều ngầm tự hiểu nên gọi nàng bằng phong hiệu thì hay hơn.

Bắc Đường Lạc Vi đặt tách trà xuống bàn, chậm rãi nói "Rất đáng quan tâm!".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Như thế nào?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Mấy ngày trước ta nghe tin: Hũ Cửu Lê* mất rồi!".

*Còn có tên khác là Hũ Luyện Yêu, một trong thập đại thần khí Thượng cổ.
Nam Cung Nguyên Khang hoảng đến nỗi suýt đánh rơi cả ly trà trên tay, run rẩy nói "Cái gì? Hũ Cửu Lê mất rồi? Tại sao lại mất? Mất từ khi nào?".

Bắc Đường Lạc Vi cười khinh một cái, nói "Đấy! Ta nói đâu có sai! Đợi ngươi biết chuyện thì đã muốn gạo nhừ thành cháo luôn rồi!".

Nam Cung Nguyên Khang thở hắt, Lam Hi Thần hỏi "Nguyên Khang huynh, Hũ Cửu Lê đó quan trọng lắm sao?".

Hắn nhấn mạnh "Không phải quan trọng, mà là CỰC KỲ QUAN TRỌNG!".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Ngươi không biết Hũ Cửu Lê sao?".

Lam Hi Thần nói "Đã từng đọc qua trong sách cổ, sách nói nó là một thượng cổ dị bảo luyện hóa và thu nạp vạn vật vào trong".

Theo truyền thuyết, thứ dị bảo này do Vu tộc luyện ra nhằm khắc chế Yêu tộc, có thể nuốt trọn từng mảnh thiên địa, bồi dưỡng và chuyển hóa thành một dạng thể mới. Trước nay ai cũng cho rằng nó chỉ là một truyền thuyết, tám chín phần đều không tin nó có thật.
Bắc Đường Lạc Vi phất nhẹ chiếc quạt, nói "Đúng. Chính vì nó có sức mạnh khủng khiếp đến mức chứa được cả thiên địa, cho nên trong trận chiến Vu - Yêu hai tộc năm xưa, nó được dùng để thu một đại nhân vật vào bên trong, Chiến thần Hình Thiên".

Bốn chữ cuối cùng nàng ta đặc biệt nhấn mạnh, như thể tôn xưng, như thể tiếc nuối.

Ngụy Vô Tiện nói "Hình Thiên? Là tướng dưới trướng của Xi Vưu trong truyền thuyết?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Đúng, nhưng ta dám chắc Hình Thiên mà bọn ta biết không như trong truyền thuyết các ngươi đọc qua".

Nàng ta khẽ thở dài, tiếc nuối kể tường tận một câu chuyện vào thời đại xa xưa cách đây đã hơn bốn ngàn năm. Khi Vu Tộc và Yêu Tộc còn chưa đại chiến, có một đứa bé là kết quả của một cuộc tình vụиɠ ŧяộʍ nên bị người mẹ vứt bỏ trong núi rừng, thần kỳ là đứa bé đó không chết mà còn được một con hổ cái tha về chăm nuôi và lớn lên nhờ chính những giọt sữa của các loài muôn thú, số phận khiến xui Đông Hoàng Thái Nhất* nhìn thấy, liền mang về nuôi dưỡng nhận làm nghĩa tử. Thời gian như bánh xe chuyển động không ngừng, đứa bé bị vứt bỏ ngày nào lại là một tuyệt thế thiên tài võ học và chỉ sau hai trăm năm đã tu đến cảnh giới cực cao. Cho đến một ngày, lúc hắn lại làm ra một lựa chọn chấn động nhân loại chính là trùng tu thành yêu nhân cường giả.
*Đông Hoàng Thái Nhất: chân thân là tam túc kim ô (quạ vàng 3 chân), đế chủ thứ hai của Yêu tộc, em trai của Yêu hoàng Đế Tuấn cũng là tam túc kim ô và là người đầu tiên cai quản Thiên giới, lập ra Yêu tộc trên Thiên đình.

Nhân loại chân khí cùng thú vật yêu khí là hoàn toàn khác biệt và chuyện nhân loại muốn tu lấy yêu khí là không thể nào vì trái ngược hoàn toàn quy luật của đại tự nhiên, vị thiên tài kia tốn ba trăm năm tham ngộ bản chất của chân khí cùng yêu khí mới dùng vô thượng tu vi tạo ra một kiện dị bảo được gọi là Hũ Cửu Lê. Người đó chính là Hình Thiên.

Cũng như Thần Nông Đỉnh, Hũ Cửu Lê có thể để võ giả tu thành yêu khí từ bên trong nó để qua đó sáng tạo ra một vị đại cường giả cùng Yêu tộc danh chấn cổ kim. Có được dị bảo trong tay, lại còn trở thành cường giả đại thánh, Hình Thiên có thể nói là một trong những người đắc đạo sớm nhất thời kỳ Hồng Hoang. Sau đó hắn gặp rồi kết thân với Xi Vưu - chủ nhân của hai tiểu tộc Ngưu Đồ Đằng và Điểu Đồ Đằng. Về sau hai tộc này sát nhập làm một gọi là Cửu Lê, về sau cùng với Yêu tộc đã bị đẩy xuống Nhân giới hợp nhất lại thành một. Lúc này triều đại của Đế Du* suy yếu, Xi Vưu liền trỗi dậy muốn lật đổ Thần Nông thị, thống nhất xưng chủ toàn Nhân giới. Đế Du tuy mang danh thiên tử nhưng lại quá bạc nhược yếu kém mà Xi Vưu lại cực kỳ tàn bạo kiêu dũng thiện chiến, ngoài có các tướng giỏi dưới trướng thì bên cạnh còn có Hình Thiên. Bởi vì mang ơn của Đông Hoàng Thái Nhất, Hình Thiên nguyện ra sức giúp đỡ Xi Vưu chấn hưng Yêu tộc. Trong tay Hình Thiên lại có dị bảo Hũ Cửu Lê giúp sức, gần như chín phần Xi Vưu sẽ đại thắng nắm trọn Nhân giới trong tay.
*Đế Du hay còn gọi là Du Võng, hoàng đế cuối cùng của dòng họ Thần Nông cai trị Nhân giới thời Hồng Hoang, cháu bảy đời của Đế Viêm tức Thần Nông đại đế.

Đây coi như là một kiếp nạn tìm ra tân đế cai quản Nhân giới, Thần tộc tuy không được phép nhúng tay ngăn chặn cuộc chiến làm xáo động thiên mệnh nhưng có thể đứng đằng sau trợ lực. Hơn nữa từ sau khi Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất lần lượt ngã xuống, Thần tộc đã rất chướng mắt Yêu tộc, Đế Du còn được xem là huyết mạch của Thần Nông Đại đế trực thuộc Thần tộc, làm sao có thể để thua Yêu tộc? Ngọc Đế và chư thần sau khi hội ý đã ra chỉ dụ, kêu Đế Du hiệu triệu toàn cõi chư hầu Nhân giới nếu ai giúp hắn diệt được Vu tộc. Lúc bấy giờ có một người tự xưng là Công Tôn Hiên Viên*, thủ lĩnh tiểu tộc Hữu Hùng đứng ra nguyện giúp Đế Du diệt nạn Xi Vưu, lại sát nhập Hữu Hùng và Hoa Hạ làm một với Vu tộc cùng đối đầu với Yêu tộc của Xi Vưu. Thần tộc lúc đó biết chuyện liền ban một thanh kiếm cho Hiên Viên làm vũ khí, hy vọng hắn có thể thay Thần tộc dẹp sạch Yêu tộc, bình định Nhân giới.
*Công Tôn Hiên Viên: sau này xưng Hiên Viên hoàng đế, chủ nhân đầu tiên của Nhân giới, mở đầu thời kỳ Ngũ đế thuận thiên.

Mặc dù Hiên Viên có thần kiếm trong tay và mưu lược tới đâu, bên phía Xi Vưu vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong. Thần tộc đành triệu Cửu Thiên Huyền Nữ xuống trợ giúp Hoàng Đế, gϊếŧ chết Xi Vưu. Hình Thiên là chiến thần thượng cổ có tiếng nghĩa khí, thế là hắn tức giận xông lên đại náo Thiên Cung, mặc dù không đem Hũ Cửu Lê theo nhưng một lực đạo của hắn cũng đủ đập nát Nam Thiên Môn, suýt nữa đã đem cõi đông phương thiên* lật ngược sang tây phương thiên*. Ngọc Đế bấy giờ mới phát hiện Hình Thiên mạnh đến mức nào, một lần nữa phái Cửu Thiên Huyền Nữ lãnh đạo chúng thần vây công Hình Thiên. Hắn một đấu hơn hai ngàn thiên tướng và nữ chiến thần tối cao, nhất thời bị trọng thương phải trở về Nhân giới, sau cùng bị Hiên Viên dùng kiếm chặt đầu, nhưng hắn không nhận thua, hoá rốn làm miệng, hai vú làm mắt, tiếp tục chiến đấu. Cửu Thiên Huyền Nữ sau lấy được Hũ Cửu Lê rồi thu hắn vào trong, phong ấn dưới núi Thường Dương*, Thần tộc và Ma tộc lại cùng nhau canh giữ.
*Đông phương thiên: tầng trời nằm ở hướng đông.

*Tây phương thiên: tầng trời nằm ở hướng tây, về sau là cõi Phạm thiên của Phật môn.

*Thường Dương: Ban đầu chỉ là một địa danh ở Nhân giới, về sau phân hóa Tứ đại bộ châu, núi này nằm ở Bắc Câu Lưu châu.

Lại nói sau khi Hiên Viên đại thắng, Thần tộc bắt đầu trấn áp Yêu tộc và bóp méo lịch sử, xóa đi giai thoại hùng hồn về Hình Thiên. Bút tích lưu truyền trong Nhân giới đều do Thiên đình chưởng quản, một chiến thần vĩ đại như thế mà chỉ còn hơn hai dòng ghi chép về việc hắn là tay trái đắc lực của Xi Vưu và việc thất bại trước Hiên Viên Hoàng đế, hoàn toàn không nhắc đến Hình Thiên lai lịch ra sao cũng như hắn là chủ nhân của Hũ Cửu Lê, lại ghi rằng Hũ Cửu Lê là do Vu tộc luyện ra chứ không phải Yêu tộc.
Ma tộc tuy năm đó chỉ như người ngoài đứng xem kịch nhưng vì một trong tứ quân của Ma tộc lúc đó là Đông Phương Duyệt nể trọng Hình Thiên là người có tài năng, toàn bộ thân thế của Hình Thiên đều được lưu lại không sai một chữ. Yêu tộc từ đó như một triều đại lụi tàn, Thần tộc đã có lúc muốn sát nhập Yêu tộc với Quỷ tộc làm một. May mắn Yêu tộc nắm trong tay Chuông Đông Hoàng là pháp bảo mạnh nhất hồng hoang do Đông Hoàng Thái Nhất tạo ra, khiến Yêu tộc tuy đã yếu kém nhưng không dễ động đến. Ý định của Thần tộc vì thế mà phải từ bỏ.

Hiên Viên lên ngôi Hoàng Đế, thiên địa chính thức phân chia một lần nữa. Bởi vì Yêu tộc có thủy tổ là Đế Tuấn và Đông Hoàng Thái Nhất, một nhánh nhỏ trong Yêu tộc còn là họ hàng với cả Phục Hy và Nữ Oa, lại nắm giữ pháp khí tối thượng của hồng hoang viễn cổ, Yêu tộc vì thế được xếp trên cả Minh giới. Ma - Thần hai tộc tuy ngồi ngang hàng nhưng không coi là một, Yêu tộc nghiễm nhiên trở thành tầng giới thứ ba trong bảng phân tầng thiên huyền địa hoàng.
Ngụy Vô Tiện lắc đầu "Kể ra Hình Thiên cũng có điểm tội. Bị chính pháp khí mình luyện ra nhốt lại. Hầy! Xem như là hắn chết trong uất ức đi!".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Cũng chính vì chết trong uất ức, mà hắn lại là thượng cổ chiến thần, Hũ Cửu Lê có thể nhốt lâu dài chứ không thể nhốt mãi mãi. Nếu có kẻ tác động, chỉ sợ hắn có thể phục hồi nguyên bản, quay trở lại náo loạn một lần nữa".

Giang Trừng nói "Vậy tại sao các ngươi không trông chừng cái hũ đó cho kỹ? Bây giờ để mất, lại bắt cả Nhân giới chúng ta cùng gánh nạn?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Ngươi lấy tư cách gì mà ngồi đó đổ thừa? Chuyện đột nhiên xảy ra thì ngươi có phân thân ra thành một vạn hình thể cũng không ngăn được. Mà, cũng không phải do bọn ta sơ xuất. Có trách thì trách đám người Thần tộc kia lơ là trách nhiệm".
Giang Trừng mím môi, hậm hực không nói tiếp.

Nam Cung Nguyên Khang nói "Lạc Vi, chuyện xảy ra lâu chưa?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Tính theo thời điểm này thì gần hai tháng".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Hai tháng? Chẳng lẽ.....".

Lam Hi Thần thấy hắn có vẻ hoang mang, liền lo lắng hỏi "Nguyên Khang huynh, có chuyện gì sao?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Hi Thần ngươi nhớ lại xem, lần đầu ta gặp ngươi là đi bắt Đào Ngột, lúc đó ngươi có biết nó ở xuất hiện bao lâu rồi không?".

Lam Hi Thần nói "Ta nghe người ở gần đó nói.....hình như là một tháng. Sao vậy?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ta đang cảm thấy, chuyện Hũ Cửu Lê bị mất và Tứ hung thú thoát khỏi Trấn Yêu tháp xảy ra cùng một thời điểm thực là quá trùng hợp".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Ngươi đang cảm thấy có kẻ nhúng tay?".

Nam Cung Nguyên Khang nói "Ngoài bọn Quỷ tộc ra thì có ai muốn làm chuyện này? Hãn Thanh Thương kia xem chừng đang âm thầm có mưu đồ".
Bắc Đường Lạc Vi nói "Không có mưu đồ sao được? Bọn chúng bị bị trấn áp hơn một vạn năm nay, có thể nào lại không muốn chống đối?".

Lam Hi Thần nói "Nhưng ta thắc mắc, Hãn Thanh Thương nếu bắt tứ hung thú đã đủ mạnh rồi, hắn còn lấy cắp Hũ Cửu Lê để làm gì?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Sao ngươi suy nghĩ đơn giản vậy? Có trong tay một món bảo bối thượng cổ như vậy, há có thể ngồi im mà ngắm? Huống hồ, nếu Hãn Thanh Thương thật sự đã có dã tâm làm việc lớn, hắn cần có một món pháp bảo lợi hại để giúp ích chứ? Nhưng ta đang lo, lỡ hắn mà đem Hình Thiên âm thầm hồi sinh thì thật là nguy lắm!".

Ngụy Vô Tiện nói "Cho ta hỏi một câu, Hình Thiên với tứ hung thú có liên quan gì không?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Đương nhiên là có rồi! Bốn con dị hợm kia là tinh chủng hồng hoang do Hình Thiên dùng Cửu Lê Hũ tạo ra để trợ lực Xi Vưu. Hắn cũng coi như "mẹ" của bọn chúng vậy. Mà quái thật! Cái hũ gì mà luyện ra toàn là quái thú xấu xí nhìn mà muốn buồn nôn. Nếu bọn chúng mạnh mà có ngoại hình đẹp một xíu ta còn chấp nhận. Đằng này con nào con nấy nhìn là muốn quạt nó bay thật xa. Gớm chết đi được!".
Nàng ta vừa nói vừa phẩy phẩy cái quạt trên tay. Ban nãy trời tối, mọi người thế nhưng không ai chú ý đến nó. Hiện tại ngồi gần lại có ánh sáng rõ rệt, lại thêm Bắc Đường Lạc Vi cầm quạt giơ cao, mọi người mới chân thực nhìn rõ món pháp khí lợi hại lần đầu thấy qua.

Đó là một chiếc quạt tròn có dát hai chiếc lông như đuôi phượng bên viền mép quạt, mặt quạt là một lớp vải mỏng như sa*, trên có thêu hình một con chim uốn mình bay lượn bên một cành hoa ngô đồng. Thoạt nhìn qua con chim đó rất giống Phượng Hoàng, nhưng cũng chỉ là giống mà thôi. Phượng hoàng có đầu gà, hàm én, cổ rắn, lưng rùa, đuôi cá, trên mình mang đủ năm màu, đuôi có chín dải màu khác nhau. Nhưng hình thêu kia riêng cái đuôi đã chẳng đủ chín cái, ước chừng chỉ có bốn, năm cái mà thôi. Bên trên màu sắc tuy có rất nhiều nhưng đều không phải là màu chính tông, lông vũ cũng chủ yếu có màu thiên thanh chứ chẳng phải màu đỏ ánh vàng.
*Vải sa: loại vải mỏng, có độ phi bóng dùng để che mặt thời xưa.

Trong cổ tịch có năm loại thần điểu trong đó có tứ phương hộ vệ: phương đông là Phát Minh, phương tây là Túc Sương, phương nam là Tiêu Minh, phương bắc là U Xương, và nhất điểu chi quân ở trung tâm là Phượng Hoàng. U Xương thoạt nhìn thì giống phượng, có mỏ

dài, cánh rộng, đuôi tròn, mình là thải sắc*, không phải ngô đồng thì không đậu, không phải đồ quý báu thì không ăn, nhưng đặc biệt nhất là tính tình U Xương rất cổ quái. Lúc vui thì dù gặp phải loài đối địch với nó là phúc xà**, nó cũng làm như không thấy. Ngược lại lúc nó không vui, cho dù một con kiến vô tình bò ngang qua cũng bị nó phóng lông vũ trên người ghim chết. Trong số năm loại thần điểu chỉ có hình của Phượng Hoàng là lưu truyền rộng rãi, còn đa phần đều gần như đã thất truyền hoặc là rất ít xuất hiện. Có thể cái hình trên quạt của Bắc Đường Lạc Vi chính là thần điểu U Xương.
*Thải sắc: hai hay nhiều màu.

**Phúc xà: rắn hổ mang.

U Xương trụ phương bắc, mà họ của Bắc Đường Lạc Vi cũng bắt đầu bằng chữ "Bắc", có thể thấy vị công chúa của Ma tộc này thật sự có duyên hoặc là bản thân tương ứng với thần điểu U Xương.

Ôn Ninh lại nén không được tò mò, rụt rè nói "Phách Xương công chúa, có thể cho ta hỏi một câu không?".

Có lẽ nhìn thấy Ôn Ninh nhút nhát đến tội nghiệp, Bắc Đường Lạc Vi cũng không nỡ bắt nạt, nhướn mày nói "Hỏi chuyện gì?".

Ôn Ninh không thấy nàng ta lớn tiếng, liền mạnh dạn nói "Cây quạt này của ngươi lợi hại như vậy, là từ đâu mà có thế?".

Bắc Đường Lạc Vi nói "Đây là do Khổng Tước Đại Minh Vương đại diện chư Phật tặng cho ta lúc sinh thần ba trăm tuổi. Đó là con trưởng của Phượng Hoàng*, mượn thần lực của thần điểu U Xương luyện ra cây quạt này chẳng có gì khó. Ngươi biết không, phụ quân ta khi xưa đặt phong hiệu cho ta theo tên của U Xương, mong muốn ta sẽ có khí chất mạnh mẽ như nó. Công hiệu của quạt này năm phần giống quạt ba tiêu Âm và ba phần giống quạt ba tiêu Dương của Thái Thượng Lão Quân**, ngoài ra còn một công hiệu có thể thay thế một bộ cung tiễn đấy nhé!".
*Tây Du Ký diễn tả lúc Tôn Ngộ Không nhờ Như Lai thu phục đại bàng có nói qua đại bàng và khổng tước cùng là con của Phượng Hoàng và khổng tước cũng được xem là "mẹ" của Như Lai, nhưng kỳ thực Phượng Hoàng có tới chín đứa con, vì thế mới có câu "Phượng dục cửu sồ"(ai muốn rõ bảy con kia thì google tài trợ). Vì Phượng Hoàng là chúa, năm thần điểu là hộ vệ nên con của Phượng Hoàng cũng được xem là chúa của bọn chúng.

**Cũng trong Tây Du Ký, có hai tình tiết về quạt ba tiêu. Một cây của Thái thượng lão quân dùng để giúp Tôn Ngộ Không thu phục Thanh Ngưu, một cây trong tay Thiết Phiến công chúa ở Hỏa Diệm Sơn. Kỳ thực cả hai cây quạt đều là của Thái Thượng Lão Quân. Một cây là Âm tính dùng để tạo mưa, sau được truyền cho Bà La Sát vốn là thư đồng của Thái Thượng Lão quân xuống trần trông coi Hỏa Diệm Sơn. Bà La Sát quạt lần đầu xong thì thấy dân chúng tung hô bái tế mình liền không quạt tắt luôn lửa mà nhân đó ở lại thế gian lấy hiệu là Thiết Phiến công chúa, từ đó ở trong Bích Ba động nhận tế phẩm của dân chúng. Một cây kia là Dương tính dùng để tạo ra Tam muội chân hỏa, đốt lò luyện đan, quạt mất khí lực (cụ thể là quạt mất lực đạo của Thanh Ngưu biến nó trở lại nguyên hình, không có tác dụng với bậc từ Đại La Kim tiên trở lên).
Giang Trừng nói "Giống là giống, không giống là không giống. Cái gì mà năm phần ba phần Âm Dương lẫn lộn? Theo ta thấy chẳng khác gì một cái quạt bếp".

Bắc Đường Lạc Vi hai mày muốn dựng đứng, nàng ta nén giận, cong môi cười "Phải rồi, quạt của ta là một cái quạt bếp, thế nhưng cái quạt bếp này có thể khiến ngươi trong chốc lát bay tới chỗ cách đây bốn mươi bốn dặm hoặc là để lông U Xương châm cứu kinh mạch cho ngươi. Thế nào, có muốn thử không? À, mà thôi, tốn hơi nói với ngươi làm gì, với lại giờ quạt ngươi thì ta sẽ bị nói là lấy thế bắt nạt người phàm. Hầy! Thôi bỏ đi! Trang Tử* nói quả không sai: "Không thể nói chuyện biển cả với ếch ngồi đáy giếng, không thể bàn chuyện mùa đông với côn trùng mùa hè", các ngươi có cảm thấy đúng không?".

*Trang Tử: nhà hiền triết nổi tiếng của Phương Đông.
Đại để ý của nàng ta đang ngấm ngầm nói Giang Trừng kiến thức hạn hẹp mà cứ thích ra vẻ chê bai, ví hắn như "ếch" và "côn trùng". Giang Trừng không ngốc, bị nàng ta nói một hơi, mặt từ xanh chuyển thành đỏ vì tức giận, siết chặt hai tay, trừng mắt thở phì phò nhìn nàng ta. Vậy mà vẫn không phản bác được, bởi nàng ta đâu có chỉ đích danh là hắn?

Ngụy Vô Tiện ngồi một bên nhìn thấy, tượng tượng bộ dạng hắn sắp bốc khói đầy đầu mà nhịn cười đến hai vai cũng run. Giang Trừng như có sở giác, hướng hắn gắt lên "Cười cái gì? Thú vị lắm sao?".

Ngụy Vô Tiện nghe hắn gắt, hình ảnh Giang Trừng bốc khói càng lộ rõ hơn khiến hắn suýt chút nữa cười thành tiếng. Hóa ra Giang tông chủ trong mắt người đời miệng mồm đáng sợ là thế, vậy mà hiện tại bị một công chúa đến từ Ma tộc nói đến mức phải nuốt ngược cục tức vào trong. Chuyện này để người ngoài biết, thanh danh của Tam Độc thánh thủ còn đâu?
Lam Vong Cơ im lặng từ nãy đến giờ, vỗ nhẹ lưng Ngụy Vô Tiện, nói "Ngụy Anh, yên nào".

Chủ ý chính là muốn nhắc Ngụy Vô Tiện nên kiềm chế lại, hơn nữa trước mắt có nhiều chuyện để nói, không phải lúc để đùa giỡn.

Ngụy Vô Tiện gật đầu "Được được, ta nín, ta nín".

Thế nhưng ánh mắt lại nhìn qua Giang Trừng đầy trêu chọc, báo hại Giang Trừng một phen nghiến răng nghiến lợi.

Lam Hi Thần thấy vậy, một phần cảm thấy vị công chúa này quả thật chỉ nói thôi cũng làm người ta phát sợ, một phần thì lo lát nữa Giang tông chủ tính tình bộc phát mà đem Tử Điện ra để phát hỏa lại không hay, liền vội hòa giải "Giang tông chủ đừng buồn bực nữa, chẳng phải chúng ta đang nói tới chuyện Hãn Thanh Thương sao? Đừng nói chuyện ngoài lề nữa, liền tiếp tục vấn đề đi thôi!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.