Ma Đao Lệ Ảnh

Chương 32: Sấm quan




Tiếp theo tiếng mở cửa là giọng nói rất lớn: "Ta cũng đến rồi đây".

Cửa mở ra, Tần Viễn trông giống như một con khỉ đi vào. Sắc mặt hoàn toàn thay đổi, trong mắt tràn ngập địch ý lẫn hưng phấn. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, sao thế này, lấy việc công báo thù riêng sao, muốn báo thù hả? Ta quyết không để cho ngươi đắc ý. Ta, Tiểu Ngưu cũng không phải dễ chơi đâu.

Tần Viễn quay về hướng Sư nương thi lễ, sau đó quay về phía Tiểu Ngưu cười ngô nghê. Sư nương phân phó nói: "Tần Viễn, lần này là chúng ta kiểm tra không phải là cùng người khác liều mạng, ngươi chỉ cần điểm trúng rồi dừng là được."

Tần Viễn trả lời: "Sư nương, điều này thì người cứ yên tâm đi, đệ tử Tần Viễntuy nhiên không thích tên tiểu tử thối này, nhưng con cũng thể đánh chết hắn trước mặt Sư nương đâu."

Nguyệt Lâm từ bên cạnh đi tới, nhắc nhở: "Nhị sư huynh nha, Sư nương đã nói rõ ràng rồi, chỉ cần điểm trúng, không được đả thương người."

Thấy sư muội quan tâm tên tiểu tử thối như thế, Tần Viễn cảm thấy rất khó chịu trong lòng. Tần Viễn nói: "Đao thương không có mắt, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng không trách ta được."

Chu Khánh Hải nhìn cả hai người nói: "Nếu các ngươi đều chuẩn bị xong, thì hãy khai chiêu đi."

Tiểu Ngưu nhìn nhìn căn phòng khách vừa nhỏ vừa gọn gàng này, nói: "Đánh ở đây á? Nhỡ ra làm hỏng mất đồ đạc thì sao?"

Chu Khánh Hải trả lời nói: "Cứ đánh ở đây đi. Phía ngoài mặc dù rất rộng, nhưng có đông người qua lại, không cẩn thận la hét làm ảnh hưởng đến việc tu hành của sư phụ."

Tần Viễn tưởng Tiểu Ngưu sợ, nói: "Nếu ngươi nói ra là sợ chết, thì lập tức cút xuống núi cho ta, để ta khỏi phải ra tay động thủ."

Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Từ ngày ta lớn lên đến giờ, chưa từng nói ra từ sợ bao giờ cả."

Tần Viễn ồ lên một tiếng, nói: "Chúng ta không cần đánh võ mồm, chúng ta dùng võ công để nói là đủ rồi".

Tần Viễn quay ra phía ngoài rồi gọi to một tiếng: "Các vị huynh đệ, mang binh khí của ta ra đây."

Phía ngoài liền có người hưởng ứng, lúc sau không lâu thấy một đại hán vác theo một cây đại côn tiến vào.

Tần Viễn cầm đại côn trên tay, tùy ý múa hai đường, tiếng gió nổi lên vù vù. Tiểu Ngưu không chịu được đành lui về phía sau một bước. Sư nương nói: "Tần Viễn, Ngụy Tiểu Ngưu, các ngươi bắt đầu đi. Căn cứ qui củ của Lao Sơn phái chúng ta, chỉ cần Tiểu Ngưu qua được mười chiêu của Tần Viễn là có thể thông qua kiểm tra."

Tiểu Ngưu lên tiếng đồng ý, cũng từ dưới eo rút ra một thanh đơn đao. Nguyệt Lâm từ bên cạnh đi lên phía trước, nhỏ giọng hỏi: "Tiểu Ngưu, loại binh khí này có thuận tay không? Nếu không thuận, ta sẽ tìm cho huynh một món khác mà dùng."

Tiểu Ngưu cười với nàng một cái, nói: "Nguyệt Lâm, mặc dù bản lĩnh của ta có chút kém cỏi, nhưng chỉ cần qua mười chiêu của anh ta, chẳng lẽ ta không làm nổi sao, ta không đến nỗi vô dụng thế đâu?"

Nguyệt Lâm gật gật đầu, nhìn về phía Tần Viễn nói: "Nhị sư huynh, huynh không được phạm qui đâu đấy, môn phái chúng ta đã có qui định rồi, tỷ võ là tỷ võ, không cho phép dùng phép thuật."

Tần Viễn dựng thẳng cây đại côn xuống đất lớn tiếng nói: "Sư muội, muội cứ yên trí, su huynh của muội tuy có hơi ghét tên tiểu tử thối này nhưng nếu ta có muốn đập chết hắn thì cũng phải tìm một nơi khác, điều này muội hiểu chưa hả?"

Vẻ mặt của Nguyệt Lâm có vẻ yên tâm hơn một chút, nhẹ nhàng nói: "Nhị sư huynh, muội tin huynh. Muội cũng tin tưởng rằng, huynh sẽ không làm sai ý của Sư nương."

Chu Khánh Hải thấy cả hai bên đều không có ý kiến gì nữa liền bảo mọi người đứng lùi ra một chút. Sau đó Tiểu Ngưu cùng Tần Viễn di chuyển, đứng cách nhau khoảng hai trượng chờ nghe lệnh khai chiêu.

Tần Viễn hai tay nắm đại bổng, đầu bổng hướng về phía Tiểu Ngưu, đôi con mắt mở lớn, như muốn lòi ra ngoài vì quá kích động và chứa đầy nhiệt khí. Tiểu Ngưu một ta giữ đao, một tay thành chưởng, nhìn Tần Viễn không chớp mắt. Hắn không còn cười đùa như bình thường được nữa. Hắn biết đây là lần tỷ thí rất quan trọng, không thể làm Sư nương mất thể diện, cung không thể để người khác cười mình vô dụng.

Chu Khánh Hải liếc mắt nhìn Sư nương một cái, Sư nương gật gật đầu, Chu Khánh Hải nói lớn: "Bắt đầu đi." chỉ thấy Tần Viễn hét lớn một tiếng: "Tiểu tử, tiếp chiêu của ta." thân hình vừa động, hai chân di chuyển tiếp sát Tiểu Ngưu, đại côn nhằm về phía đỉnh đầu của Tiểu Ngưu mà đập.

Tiểu Ngưu nhích nhẹ người, tránh khỏi thế công đó, thừa lúc đối phương không kịp thu côn về, lựa thế mà chém ra một đao, bổ về phía cánh tay của Tần Viễn. Động tác vừa tránh vừa chém này khéo léo vô cùng mà tốc độ cũng nhanh đến cực điểm. Tiểu Ngưu biết hôm nay là một trận ác chiến, cho nên mới bắt đầu hắn đã xuất chiêu liều mạng, nhất định không chịu rơi vào thế kém.

Song phương vừa giao thủ đều cảm thấy bất ngờ. Tiểu Ngưu không ngờ rằng khí lực của Tần Viễn lại kinh người như thế. Đại côn vòng lên, tiếng gió rít chói tai, khí thế dời non lấp bể. Mặc dù nói là luận võ, nhưng theo khí thế này của Tần Viễn mà nói, rõ ràng là muốn một côn đập Tiểu Ngưuthách đống thịt nát bấy.

Ngược lại Tần Viễn cũng cảm thấy rất kinh ngạc. Hắn vốn nghĩ rằng Tiểu Ngưu chỉ có thể bó tay mà chạy chốn, chỉ cần dùng vai chiêu sẽ khiến cho Tiểu Ngưu phải quì gối xin tha mạng rồi, ai ngờ không phải như hắn nghĩ. Thân pháp của Tiểu Ngưu rất linh động, chiêu số lại nhanh, làm cho Tần Viễn không dám coi thường. Hơn nữa tên Tiểu Ngưu này lại rất giảo hoạt, cứ nhè hắn mà công từng chiêu làm Tần Viễn bắt đầu không yên tâm.

Chu Khánh Hải đứng bên cạnh quan sát, miệng đếm số chiêu: "Ba, bốn, năm, sáu, bảy..."

Nguyệt Lâm nắm chặt hai tay, đôi mắt đẹp nhìn chăm chú không hề nháy mi. Nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chỉ cần Tiểu Ngưu gặp nguy hiểm là nàng lập tức nhảy vào ứng cứu. Nàng cũng thấy rõ, vị nhị sư huynh này của nàng hôm nay không có chút nể tình nào hết. Nếu không phải dồn Tiểu Ngưu vào chỗ chết, thì cũng là muốn làm cho Tiểu Ngưu sống dở chết dở.

Sư nương vốn đang ngồi trên ghế uống chà, lúc này nghe thấy tiếng đinh đang và tiếng la hét không ngừng, cũng phải đứng lên. Nàng là cao thủ, cho nên nàng đương nhiên nhận ra, hai người này không phải là đang luận võ bình thường. Nàng cũng mơ hồ đoán ra nguyên nhân ẩn chứa bên trong. Song nàng cũng không lập tức ngăn cản. Nàng cũng muốn biết rốt cuộc Tiểu Ngưu có bao nhiêu bản lĩnh. Một người tuổi còn trẻ mà đã có sàng công "Công phu trên giường" lợi hại, chắc phải có điều gì đó hơn người. Một người có chân tài thật học.

Hai người một cao, một thấp, một tả, một hữu, hai bên như rồng bay phượng múa, thấy những người xem thỉnh thoảng kêu lên. Tiểu Ngưu nhờ có khinh công xuất sắc, né tránh có nghề. Tần Viễn chỉ dựa vào sức nặng của đại côn, kinh nghiệm phong phú thủy chung đã chiếm được thế chủ động. Tiểu Ngưu muốn qua được mười chiêu cũng không phải dễ.

Tần Viễn trong lòng phi thường khó chịu, nếu đây không phải là cuộc trắc nghiệm, mà là một trận quyết đấu, thì hắn sớm đã đập chết Tiểu Ngưu rồi. Chỉ cần dùng đến pháp thuật thôi, Tiểu Ngưu lập tức biến thành đống xương trắng ngay. Lần này không cho đả thương người, cũng không cho sử dụng pháp thuật, điều này bắt buộc Tần Viễn phải dựa vào võ công của bản thân, muốn đả thương được Tiểu Ngưu thì cũng phải quá mười chiêu thì may ra. Chỉ còn hai chiêu nữa thôi. Cơ hội chỉ còn nháy mắt nữa là qua thôi.

Tần Viễn cuống lên, xuất thêm một chiêu "Lung tráo (Bao phủ) bát phương", bao vậy kín Tiểu Ngưu như quây con cá nhỏ trong lưới, sau đó lại thêm một chiêu 'thiên Hôn Địa Ám'. Hai chiêu này liên hoàn với nhau. Chiêu trước là bao vây đối phương, chiêu thứ hai là đả thương đối phương, nhưng mà Sư nương đã nói không cho phép đả thương Tiểu Ngưu. Tần Viễn vì không muốn cho Tiểu Ngưu nhập phái, không cho hắn có cơ hội tiếp cận sư muội, cho nên hắn phải cố gắng đến mức này. Vừa nghĩ đến lời Sư nương thì đã không còn kịp nữa rồi. Mắt nhìn thấy Tiểu Ngưu sắp bị thương.

Tiểu Ngưu toàn thân toát mồ hôi lạnh. Trong lúc gấp gáp, hắn nhanh như thiểm điện tay liền vứt đao xuống đất, hai tay tạo thành một trảo, sức mạnh như thiên quân cùng phát, bắt lấy đại côn của Tần Viễn. Tần Viễn không nuốt nổi cục tức này, nói: Hảo tiểu tử, đã đến nước này rồi, ngươi còn không nhận thua à?

Tần Viễn quét đại côn song song mặt đất, định một chiêu đánh bật Tiểu Ngưu ra ngoài. Đúng lúc này Chu Khánh Hải hét lớn: "Chiêu thứ mười."

Tần Viễn thấy Tiểu Ngưu dừng lại, nhất thời tức giận cực điểm. Hai tay buông xuôi, ném côn tử và cả Tiểu Ngưu xuống mặt đất, miệng làu bàu câu gì không rõ. Sau đó, Tần Viễn bước ra khỏi đại sảnh, quên cả cáo từ Sư nương.

Nguyệt Lâm liền bước lên phía trước, đỡ Tiểu Ngưu đứng dậy, hỏi: "Tiểu Ngưu, huynh có sao không?"

Trên mặt Tiểu Ngưu ướt đẫm mồ hôi, may mà không bị thương, nói: "Còn chưa chết được, còn chưa chết được, cuối cùng cũng thoát chết."

Sư nương nhìn Tiểu Ngưu, lộ rõ nét cười vui mừng. Sư nương hỏi Chu Khánh Hải, nói: "Khánh Hải, ngươi thấy biểu hiện của Tiểu Ngưu thế nào?"

Chu Khánh Hải trả lời, nói: "Cũng không tệ lắm. Qua được mười chiêu là tốt rồi. Phản ứng của thằng bé này linh mẫn vô cùng, căn cơ võ công cũng rất tốt, sau này được học thêm phép thuật, đảm bảo sẽ nổi trội hơn các đệ tử bình thường."

Sư nương nói: "Vậy ta tính là đã thông qua mười chiêu đó được chứ?"

Chu Khánh Hải trả lời, nói: "Là thông qua một cách vinh quang ấy chứ, ta tin là, nếu sư phụ nhìn thấy biểu hiện của hắn như thế cũng sẽ rất hài lòng."

Sư nương lộ ra nụ cười đắc ý. Nàng hiển nhiên cho rằng chính mình cũng không nhìn lầm người. Nếu Tiểu Ngưu không qua nổi mười chiêu mà bị thua, nàng vẫn còn biện pháp khác, cho dù là điều gì xảy ra, nàng cũng phải cho Tiểu Ngưu vượt qua trắc nghiệm. Phàm những gì nàng muốn làm thì không ai có thể ngăn cản.

Sư nương sai nha hoàn đỡ Tiểu Ngưu ngồi xuống nghỉ nghơi. Nguyệt Lâm đứng cạnh chiếu cố Tiểu Ngưu, tận tâm, tận lực. Nàng bây giờ hoàn toàn không tránh né quan hệ thân mật với Tiểu Ngưu. Cũng may có không ít đệ tử trước đây đã từng biết về mối quan hệ này. Họ là một đôi tình nhân.

Sư nương ngồi ngay ngắn trên ghế, nói với Chu Khánh Hải: "Khánh Hải, chúng ta tổng cộng có năm cửa, hắn đã qua được hai cửa rồi. Cửa thứ ba này là cái gì đây?"

Chu Khánh Hải nói: "Lần này đương nhiên là thử khả năng phản ứng của hắn rồi."

Sư nương gật đầu nói: "Ta nhớ cửa này hình như là rất khó qua thì phải."

Chu Khánh Hải cười, nói: "Sư nương, điều này thì phải xem hắn có phải là nam tử hán chân chính hay không? Nếu hắn là một nam tử hán chân chính thì không khó vượt qua cửa này đâu."

Sư nương hỏi: "Ngươi thử nói xem, trong cửa đó bố trí những cơ quan gì đây?"

Chu Khánh Hải cười thâm trầm, nói: "Sư nương, ngày hôm qua đệ tử đã chuẩn bị xong rồi. Không có gì đáng lo nữa. Đệ tử đã an bài rất hợp lý. Những đệ tử khác khi vượt cửa gặp những khó khăn gì, thì hắn cũng sẽ gặp những khó khăn tương tự."

Sư nương ôh lên một tiếng, nói: "Ngươi làm việc, ta rất yên tấm. Cửa thứ năm sẽ do ta bố trí, còn cửa thứ tư theo ta thì nên bỏ qua, vì thông thường cửa này là do sư phụ ngươi đích thân chủ trì mà hiện giờ sư phụ ngươi không có mặt. Cửa này đợi sau khi sư phụ ngươi xuất quan sẽ nói tiếp."

Chu Khánh Hải trả lời, nói: "Vâng, Sư nương. Ngươi nói làm thế nào thì cứ làm như thế đi, con nghe lời Sư nương."

Sư nương mỉm cười, nói: "Khánh Hải, ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu."

Những lời này của hai người không hề dấu diếm người khác nghe. Tiểu Ngưu không biết bên trong cửa thứ ba sẽ có những loại động vật gì. Lần trước vượt cửa, hắn gặp phải một con rắn. Lần này không biết gặp con gì đây, đừng nói là có sói hoặc báo đấy. Vừa nghĩ đến mấy con vật này, tim Tiểu Ngưu đã muốn nhảy ra ngoài rồi.

Một lát sau, Chu Khánh Hải bắt đầu dựa theo sự an bài của mình mà làm. Tiểu Ngưu không nói lời nào, chỉ một mực đi theo, đi về phía cửa thứ ba.

Ra khỏi đại sảnh, từ cửa lách bên cạnh đi về phía sau. Trong lúc đó, Nguyệt Lâm rời khỏi Tiểu Ngưu một lúc, không biết là đi cùng đại sư huynh Chu Khánh Hải đi làm cái gì, lúc Tiểu Ngưu đi đến cửa thứ ba, Tiểu Ngưu phát hiện đó là một căn phòng làm bằng thép, nằm giữa một khoảng sân rộng, ngoài cửa có mấy đại hán đang canh gác.

Lúc Tiểu Ngưu chuẩn bị bước vào cửa, Nguyệt Lâm lôi hắn qua một bên, nói với hắn mấy câu: "Tiểu Ngưu, ngươi có biết tình huống bên trong không?"

Tiểu Ngưu lắc đầu, nói: "Ta cũng chưa từng đi qua nơi này, làm sao biết được chứ? Nói không chừng bên trong nhất định có loại đồng vật gì đó."

Nguyệt Lâm nói một cách quan tâm: "Nngay khi vừa vào cửa, ở ngay trên mặt đất, chỗ đó rất rộng, rất dài và rất sáng. Có mộtcon mãnh thú đang đợi huynh ở đó. Người vào cửa khác nhau, thì vật được bố trí trong cửa cũng khác nhau. Cửa này chủ yếu là kiểm tra khả năng phản ứng và lòng can đảm của huynh, huynh đừng làm cho chúng ta thất vọng đấy."

Tiểu Ngưu cười một cái, nói: "Điều đó còn phải hỏi nữa sao? Ta muốn làm anh hùng, không muốn làm cẩu hùng. À đúng rồi, muội biết bên trong là loại mãnh thú gì không?"

Nguyệt Lâm hì hì cười, nói: "Vừa rồi muội đi rò hỏi đại sư huynh mấy câu, huynh ấy cũng không tiện nói thẳng ra, chỉ nói với muội rằng, không khác chó là mấy. Các loại dã thú trên núi muội biết rất rõ. Theo lời đại sư huynh nói, khẳng định là một con sói. Huynh có sợ sói không?"

Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Nếu đúng là một con sói, thì ta không gì phải sợ nữa, võ công của ta có thể đánh chết hổ, chẳng lẽ lại không đối phó được với một con sói hay sao?"

Lúc này, Chu Khánh Hải cùng Sư nương đều đang đứng ở trước thiết phòng. Sư nương liếc mắt đánh giá qua thiết phòng, thấp giọng nói với Chu Khánh Hải: "Khánh Hải, cửa này sẽ không quá khó vượt qua đấy chứ?"

Chu Khánh Hải nói: "Không khó đâu, đệ tử luôn công bằng với tất cả mọi người, cũng không bố trí mãnh thú làm người khác phải sợ hãi đâu, xin Sư nương cứ yên tâm."

Nghe Chu Khánh Hải nói như vậy, Sư nương thở phào một hơi. Lúc này Chu Khánh Hải gọi Tiểu Ngưu vào đứng trước mặt mình, rồi nói.

Chu Khánh Hải nói: "Ngụy Tiểu Ngưu, bên trong có một con dã thú. Sau khi người đi vào, chỉ cần kiên trì một khoảng thời gian uống hết chén trà rồi đi ra mà không có thương tích gì thì coi như là đã thành công qua cửa."

Tiểu Ngưu trả lời một tiếng: "Được, ta vào đây."

Sư nương ngồi trên một chiếc ghế rất đẹp mà nha hoàn vừa mang tới, nói với Tiểu Ngưu: "Chỉ cần ngươi qua được cửa này, ngươi sẽ trở thành đệ tử của Lao Sơn phái. Ngươi không được bỏ cuộc giữa chừng đâu đấy."

Tiểu Ngưu ưỡn ngực ra vẻ, nói: "Tiểu Ngưu ta đây chỉ bó ngang những việc nhỏ bé thôi, còn đứng trước một đại sự khẳng định không bao giờ bỏ cuộc."

Sư nương gật đầu nói: "Vậy thì tốt. Chờ đến khi ngươi, ta nhất định có lễ vật quí thưởng cho ngươi."

Tiểu Ngưu đáp ứng một tiếng, nhìn Nguyệt Lâm và Chu Khánh Hải. Nguyệt Lâm nhìn hắn bằng ánh mặt cổ vũ. Chu Khánh Hải lệnh cho người gác cửa mở khoá. Mọi người chăm chú quan sát, khoá được mở ra và cánh cửa cũng từ từ hé mở.

Chu Khánh Hải đứng trước cửa nhìn vào trong một lúc rồi nói: "Ngươi có thể vào rồi."

Tiểu Ngưu gật đầu một cái, liền đi vào bên trong, Nguyệt Lâm đằng sau dặn dò với theo: "Nếu gặp phải tình huống không ổn, thì cứ lớn tiếng mà kêu nhé, không được liều mạng."

Không đợi Tiểu Ngưu lên tiếng, chỉ nghe một thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền đến: "Nếu muốn trở thành đệ tử của Lao Sơn phái thì phải dũng cảm một chút, liều lĩnh một chút, nếu có vỡ đầu chảy máu thì cùng lắm là để lại một vết sẹo to, nhất định không được cầu sống, loại nam tử như thế không thể trở thành đệ tử của Lao Sơn phái."

Tiểu Ngưu quay đầu lại nhìn, là Mạnh Tử Hùng cùng với Đàm Nguyệt Ảnh tới. Người vừa nói là Mạnh Tử Hùng, còn Đàm Nguyệt Ảnh chỉ dùng ánh mắt mê người nhìn hắn, dường như có điều gì muốn nói.

Tiểu Ngưu nhớ đến lúc mình lên núi đã cùng bọn họ diễn một màn thân mật, trong lòng bống thấy hơi xấu hổ, mất tự nhiên, chỉ muốn tìm chỗ mà khóc một hồi cho nguôi ngoai.

Nàng không có chút tình cảm nào đối với ta, ta không còn hy vọng với nàng nữa rồi. Nghĩ đến điều này, Tiểu Ngưu bỗng thấy trong lòng rất đau, giống như có con dao đang cứa vào tim mình vậy.

Lúc hắn chỉ còn cách cửa vào chỉ một bước chân, Nguyệt Ánh đột nhiên lên tiếng, nói: "Chờ một chút, Ngụy Tiểu Ngưu, ta có mấy lời muốn nói với ngươi."

Tiểu Ngưu sửng sốt, quay đầu lại, không dám tin vào tai mình, chỉ mở to mắt nhìn Nguyệt Ánh." Nàng thật sự có chuyện muốn nói với ta sao?"

Tiểu Ngưu mở to hai mắt nhìn Nguyệt Ánh hết sức chăm chú khuôn mặt của Nguyệt Ánh.

Nguyệt Ánh đi sang bên cạnh vài bước, vẫy tay về phía Tiểu Ngưu một cái. Tiểu Ngưu như bị trúng ma pháp, cứ thế xoay người mà đi theo Nguyệt Ánh.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Tiểu Ngưu đi tới trước mặt Nguyệt Ánh rồi dừng lại. Hắn không dám đến quá gần, không phải vì sợ Mạnh Tử Hùng tỏ thái độ, mà là sợ làm Nguyệt Ánh giận, hắn càng sợ làm ảnh hưởng đến danh tiết của nàng. Hắn rất yêu nàng nên hắn càng phải nghĩ cho nàng.

Nguyệt Ánh thấy Tiểu Ngưu đứng trước mặt mình như một tên ngốc, cung cung kính kính như một tên nô tài, nàng cảm thấy rất buồn cười. Nàng liếc mắt nhìn thoáng qua mọi người đứng cạnh một lần, rồi nói: "Ngươi đừng có nghe lời của Mạnh Tử Hùng. Nếu tình hình trong đó nguy hiểm, ngươi cứ la lên thật lớn, ngoài này chúng ta nghe được sẽ lập tức chạy vào cứu."

Tiểu Ngưu không đồng tình, vội nói: "Trong đó chẳng qua là một con chó sói, ta không hề sợ chó sói."

Nguyệt Ánh hừ một tiếng: "Chỉ mong trong đó đúng là chỉ có một con chó sói. Nếu ngươi không đối phó được thì ngàn vạn lần không được liều mạng."

Giọng nàng nói như là chiếu lệ, không có tý ôn nhu nào hết, nhưng Tiểu Ngưu lại cảm thấy sự quan tâm vô bờ trong đó. Hắn biết nàng đối với mình còn có một chút quan hoài.

Tiểu Ngưu tinh thần đại chấn, ngơ ngẩn nhìn Nguyệt Ánh, Giọng nói hơi nghẹn lại, nói: "Đàm tỷ tỷ, là tỷ quan tâm ta phải không?"

Nguyệt Ánh không để ý tới những lời đó, nói: "Ngươi cái tên gia hoả này, có nhiều lúc ta nghĩ, ngươi thật đáng chết. Nhưng cho dù nói muốn ngươi chết, nhưng bây giờ chưa đến lúc đó, nếu có chết thì cũng phải chết trong tay ta." Nói xong tỏ ra có chút thống hận.

Tiểu Ngưu biết Nguyệt Ánh đang nghĩ tới điều bí mật giữa hai người. Trong lòng hắn nghĩ, ai đã từng có những giây phút đáng nhớ với một người con gái đẹp thế này, đều sẽ cảm thấy rất tự hào. Nghĩ đến đây Tiểu Ngưu cười một cái, nói: "Đàm tỷ tỷ nếu tỷ muốn sống lâu, ta nhất định sẽ sống lâu, quyết không làm tỷ tiếc nuối đâu."

Nguyệt Ánh quay đầu nhìn lại, nói: "Những điều cần nói ta đã nói hết, bây giờ ngươi vào đi, nếu ngươi thoát chết mà đi ra, ta sẽ gọi ngươi một tiếng là Ngụy sư đệ."

Tiểu Ngưu nhếch mép cười, nói: "Tốt nhất là kêu một tiếng Lư sư đệ, xưng hô như vậy thuận tai hơn."

Nguyệt Ánh nghe xong hờ hững nói: "Sau này còn nói kiểu đó với ta, coi chừng Mạnh sư huynh lấy đi cái mạng nhỏ của ngươi đó."

Tiểu Ngưu hừ nhẹ một tiếng, nói: "Thật không biết tỷ đang nghĩ gì nữa. Một người thông minh như vậy, làm việc cũng nên cẩn thận. Trên đời này có biết bao nhiêu đàn ông, tỷ lại cứ khăng khăng gả cho y. Nếu ta là đàn bà, dù có lấy chó lấy lợn chứ quyết không gả cho y."

Nghe thấy những lời này Nguyệt Ánh ngẩn ngơ. Tiểu Ngưu không đợi nàng nói thêm lời nào, liền xoay người đi về phía thiết môn. Lúc này hắn không còn lời nào để nói nữa, hắn chỉ vung tay về phía mọi người, liền dứt khoát đi vào phía trong cánh cửa. Khí phách hiên ngang, tràn đầy tự tin, làm hắn trở thành một nam tử hán hơn bao giờ hết.

Hắn đi vào bên trong, đầu tiên là căn phòng nhỏ, ánh sáng chói mắt. Dọc theo hành lang, cẩn thận đi xuống, phía dưới đứng như lời Nguyệt Lâm đã nói, vừa dài, vừa rộng, vừa sáng, trên tường có rất nhiều đốm sáng, không gian bên dưới, khác xa với các căn phòng ở bên ngoài.

Ánh mắt của Tiểu Ngưu không ngừng quan sát, tìm kiếm chỗ ẩn thân của con dã thú. Cửa này là kiểm tra lòng can đảm, nhất định người ta sẽ không để cho mình qua một cách dễ dàng được. Hắn chậm rãi hít thở, rồi chú tâm lắng nghe để phát hiện hơi thở của sự sống hiện hữu.

Tiểu Ngưu nhích từng bước một, phát hiện phía trong hoàn toàn trống trải, hai bên còn có rất nhiều ngục thất, cửa của tất cả các gian ngục thất này đều mở rộng. Chứng tỏ nơi này trước kia từng là phòng giam. Vậy mãnh thú ở đâu được nhỉ?

Nơi này vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Tiểu Ngưu. Lúc Tiểu Ngưu dừng lại nghe ngóng chung quanh, thì cũng chỉ có tiếng hít thở đều đều của Tiểu Ngưu mà thôi. Đằng sau sự yên tĩnh, khẳng định ẩn chứa mối nguy hiểm chết người. Chẳng lẻ mọi người vượt cửa đều giống mình thế này sao? Làm được điều này quả là quá kinh khủng đi?

Hắn tiếp tục đi về phía trước, trong lòng trống rỗng. Hắn chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đối phó. Cho dù mãnh thú xuất hiện từ phía trước hay phía sau, hắn cũng sẽ ra một đòn trí mạng. Nghĩ như vậy, hắn liền rút yêu đao ra.

Đi được một lúc, qua nhiều khúc cua, cũng không biết đi được bao xa, Tiểu Ngưu bắt đầu thấy buồn bực, sao không thấy mãnh thú xuất hiện nhỉ? Đang không biết nên làm gì tiếp theo, chợt nghe trên đầu thổi tới một cỗ kình phong. Tiểu Ngưu không kịp nghĩ nhiều, liền né sang bên cạnh một bước. Sau đó nhìn lại xem là vật gì vừa mới rơi xuống.

Không kịp nhìn rõ là vật gì, vật đó liền rống lên một tiếng khủng khiếp, thoát địa đánh tới, mang theo một cổ tinh phong. Tiểu Ngưu a lên một tiếng, liên tục né tránh, trong lúc né tránh, hắn theo ánh sáng trên tường mới nhìn rõ là vật gì. Thì ra là một con hổ xám rất lớn, lớn dị thường. Tiểu Ngưu đã từng gặp qua không ít dã thú, nhưng chưa từng thấy con hổ nào to lớn đến thế này.

Con hổ vồ liên tục mấy lần, đều khiến Tiểu Ngưu phải né tránh, khó chịu cực độ. Con hổ tả xung hữu đột cứ nhằm Tiểu Ngưu mà táp. Tiểu Ngưu thấy mắt nó toé hung quang, đuôi như chiếc roi, quất loạn trên mặt đất, làm cho bụi bay mù mịt. Tiểu Ngưu cứ bước lui về phía sau, trong lòng lo lắng, không phải là nói không khác chó là mấy sao? Còn cái con này khác chó quá nhiều đi. Chó mà đứng trước mặt ta còn không xứng làm nô tài đâu. Tiểu Ngưu ta đây từ trước tới giờ chưa từng đánh nhau với hổ bao giờ, ngày trước lúc đọc sách cẩn thận một chút có phải là biết Võ Tòng dùng cách gì đánh hổ rồi không.

Đến lúc Tiểu Ngưu lùi đến sát tường mới biết là mình không còn đường lùi nữa. Đến lúc này đầu óc hắn mới tỉnh táo lại một chút, chợt nhớ ra trong tay còn có một tanh đao.

Tiểu Ngưu tự cổ vũ chính mình, Là con hổ thôi mà, có gì đáng sợ đâu? Trong tay ta có đao, có phải là tay không đâu. Tình hình của ta bây giờ so với Võ Tòng ngày xưa tốt hơn nhiều lắm.

Hiển nhiên là con hổ này đã trải qua huấn luyện, đến lúc này nó không vội vàng tấn công nữa, chỉ duy trì một cự ly nhất định với Tiểu Ngưu, chú ý quan sát động tĩnh. Tiểu Ngưu mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ướt đẫm cả y phục.

Tiểu Ngưu quay lại đối diện với con hổ, huơ đao vào khoảng không hét lớn: "Súc sinh, cút đi cho ta." Nói xong, lấy hết cản đảm tiến lên một bước.

Con hổ cứ như không trông thấy gì, rống lên vài tiếng, đột nhiên nhảy chồm lên. Tiểu Ngưu liền cúi người xuống, nâng thanh đao lên cao, muốn cắt con hổ ra làm hai khúc. Nhưng con hổ này căn bản là không muốn va chạm. Sau khi chồm lên cao, hai chân trước bắt trúng vào lan can sắt, liền thu người nhảy lên.

Tiểu Ngưu nói thầm trong lòng, đúng là một cơ hội tốt. Thân hình hắn lượn vòng trên không, may mà ta linh hoạt, ta phải chém nó làm mấy đoạn mới được. Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu phi thân lên cao, rồi chém mạnh ra một đao.

Không ngờ, Con hổ này động tác cực nhanh, lượn một vòng bay như có cánh, chỉ nghe siu một tiếng đã thấy thoát ra ngoài, đứng vững trái trên lan can. Lúc Tiểu Ngưu còn đang há mồm kinh ngạc thì nó đã đứng vững trên mặt đất, rồi tiếp tục nhe nanh, múa vuốt như muốn tiếp tục tấn công.

Tiểu Ngưu không thể không há mồm kinh ngạc? Đây đúng là một con hổ nhưng độ linh hoạt lại giống như một con khỉ. Tiểu Ngưu chưa từng gặp hổ bao giờ, lại càng không tưởng có loại hổ nào lại linh hoạt như khỉ. Hắn nghĩ rằng, nếu Võ Tòng mà gặp phải con hổ này, cũng không dễ mà đánh chết được nó.

Con hổ mở tròn con mắt, thân người cúi thấp, đây là dấu hiệu chuẩn bị tấn công. Tiểu Ngưu tim đập tình thịch, thầm nghĩ, liệu có nên kêu người đến cứu không. Mình nhất định là không thể đối phó nổi con đại trùng này.

Con hổ chậm rãi tiến đến, táp bên phải một cái, táp bên trái một cái, phi thường cẩn thận và cũng phi thường hung mãnh, làm cho Tiểu Ngưu cuống quít lùi về phía sau. Hắn không để ý đến thanh đao trong tay nữa, hắn không dám cầm đao tiến lên như lần trước. Chỉ sợ chưa chém trúng hổ đã trở thành một bữa ngon cho con hổ này rồi.

Cứ như vậy, Tiểu Ngưu liền thấy không ổn. Con hổ thì chiếm được thế chủ động, còn hắn thì bị động. Mắt thấy Tiểu Ngưu bị dồn đến một góc tường khác, nguy cơ càng ngày càng lớn. Tiểu Ngưu như ngửi thấy mùi tử vong.

Hắn thầm rủa trong lòng, không phải nói là một con sói sao? Sao bây giờ lại thanh một con hổ lớn thế này? Chẳng lẽ Nguyệt Lâm lại gạt ta, hay là nàng cũng bị người khác gạt, hay là bên trong còn có nội tình khác? Rốt cuộc là ai muốn lấy cái mạng nhỏ của ta đây. Xem ra Sư nương không hề biết tình hình này. Hắn biết người đàn bà này chỉ muốn mình sống tốt, nhất định không muốn mình chết. Khẳng định nàng không quên được mình.

Trong lòng hắn nghĩ loạn, đồng thời phải ứng phó với các đợt tấn công của con hổ. Con hổ thấy hắn liên tục lùi lại, không dám dùng đao tấn công lại nó, nó cũng lấy lại được tinh thần. Nó cứ thế tấn công không còn uý kỵ gì nữa. Nếu Tiểu Ngưu không có khinh công xuất sắc, né tránh hiệu quả, thì sớm dã trở thành thức ăn trong miệng hổ rồi. Trong lòng hắn càng ngày càng sợ, muốn há mồm ra kêu to, mới phát hiện không còn đủ khí lực để kêu nữa. Hắn giường như sợ quá mà mất hết cả khí lực.

Con hổ thấy tấn công không kết quả, cũng nhất thời giận dữ. Nó rống lên mấy tiếng rất lớn, cả người chồm lên cao, miệng đột nhiên há lớn, bắn về phía Tiểu Ngưu một vòi nước lớn. Vòi nước trông giống như một mũi tên, khí thế hung mãnh vô cùng.

Tiểu Ngưu kêu lên một tiếng sợ hãi, không thể tưởng được. Con hổ này còn biết nhổ bọt (Bắn nước). Trong tình thế nguy cấp, Tiểu Ngưu lấy đà nhảy lên cao, tránh khỏi mũi tên nước, thanh đao rời tay rơi xuống đất. Con hổ không đợi Tiểu Ngưu kịp rơi xuống đất, lại bắn thêm một mũi tên nước rất lớn nữa về phía hắn. Lần này Tiểu Ngưu không né nổi nữa, liền bị mũi tên đánh trúng ngực, cỗ lực lượng đó đánh văng hắn bắn vào bức tường sau lưng, làm hắn gần như rơi vào trạng thái hôn mê.

Con hổ thấy chiêu trúng đích, kêu một tiếng vui mừng, lại đánh tới như luồng gió. Hai chân trước đặt trên vai Tiểu Ngưu, miệng há rộng hướng tới mặt Tiểu Ngưu mà đớp. Tiểu Ngưu rốt cuộc cũng không phải là một đứa trẻ bình thường, trong lúc nguy cấp, hắn nắm chặt lấy cổ con hổ, Con hổ muốn cúi xuống cắn cũng không được. Con hổ mạnh mẽ vô cùng, khí lực của Tiểu Ngưu cũn không vừa, trong tình huống đấu lực như thế, Tiểu Ngưu rất nhanh rơi xuống thế hạ phong. Thấy cái miệng hổ há hoác ngày càng gần mặt mình, Tiểu Ngưu cơ hồ cảm thấy tuyệt vọng. Mắt hắn chợt tối sầm lại, rồi ngất đi.

Đúng lúc lúc này, phía trên truyền đến một tiếng kêu to: "Ngụy Tiểu Ngưu, đến lúc rồi, ngươi ra đi."

Theo giọng nói, Chu Khánh Hải từ phía trên nhảy xuống. Hắn thấy con hổ hổ đang muốn nhai sống Tiểu Ngưu, ngây người phát ngốc, lập tức lao tới, nắm đuôi hổ mà kéo. Con hổ thấy thế liền tránh sang một bên, con mắt trừng trừng nhìn Chu Khánh Hải, làm như là không cam lòng khi chưa được nhai nát đầu của Tiểu Ngưu vậy.

Chu Khánh Hải nghi hoặc nhìn con hổ một lần, sau đó ôm Tiểu Ngưu phi thân lên phía trên đi mất. Vừa ra khỏi thiết phòng. Vừa thấy sắc mặt Tiểu Ngưu trắng bệch, tóc tai rối bù, Nguyệt Lâm kinh hãi kêu lên một tiếng, cả Nguyệt Ánh cũng không nhịn được, tiến lên một bước nhìn. Sư nương không nói lời nào, đứng lên khỏi ghế, thấy thảm cảnh của Tiểu Ngưu như thế, ánh mắt trở nên sắc lạnh, ngó Chu Khánh Hải hỏi: "Sao hắn lại thảm hại thế này chứ, ngay cả một con sói hắn cũng không đối phó được hay sao?"

Chu Khánh Hải đem Tiểu Ngưu đặt xuống mặt đất ngay cạnh hắn, thấy Tiểu Ngưu không việc gì, mới đứng lên trả lời: "Dạ bẩm Sư nương, bên dưới đó không phải là một con chó sói đâu, mà là một con hổ rất lớn."

Sư nương y lên một tiếng, càng thêm tức giận, quát: "Không phải là ngươi nói chỉ thả một con sói ra sao? Sao lại biến thành một con hổ vậy?"

Chu Khánh Hải vẻ mặt rất hoảng sợ, nói: "Sư nương, chuyện này đệ tử cũng không rõ ràng lắm. Tối hôm qua rõ ràng đệ tử thả vào đó một con sói, chỉ là một con sói rất bình thường. Ai ngờ, vừa rồi đệ tử đi xuống, mới nhìn ra là "Quá Giang Hổ" của sư phụ."

Sư nương càng cảm thấy kinh tâm động phách, hai môi giật giật, nói: "Con hổ của sư phụ ngươi không phải là được nhốt ở hậu viện sao? Sao lại lạc đến tận đây được? Đó không phải là muốn lấy mạng của Ngụy Tiểu Ngưu hay sao? Ngươi mau nói cho ta biết, việc này có phải là trò quỉ của ngươi không?"

Chu Khánh Hải toàn thân run rẩy. Bởi vì từ ngày hắn nhập phái tới nay, chưa bao giờ hắn thấy Sư nương nổi giận như thế. Mặc dù hắn không biết Sư nương với tên tiểu tử này có quan hệ gì, nhưng bằng cảm giác của mình, hắn chỉ biết rằng Sư nương đối với tên tiểu tử này rất là quan tâm. Nếu không phải Sư nương rất là hân thưởng tiểu tử này, thì đã sớm nhận hắn làm nhi tử rồi.

Chu Khánh Hải kiên quyết trả lời, nói: "Sư nương minh giám, đệ tử đối với việc này không hề hay biết. Nếu là đệ tử thì trời tru đất diệt."

Sư nương cắn cắn môi, thở ra mấy hơi, ra lệnh, nói: "Khánh Hải, đối với việc này, ta tin không liên quan gì đến ngươi. Nhưng là ngươi chịu trách nhiệm công tác quản lý nơi này, cho nên ngươi phải chịu trách nhiệm đến cùng. Ta lệnh cho ngươi trong vòng ba ngày phải điều tra rõ ràng chuyện này cho ta, xem ai là người đổi sói thành hổ."

Chu Khánh Hải cung kính, nói: "Cảm tạ Sư nương tín nhiệm, đệ tử nhất định trong ba ngày điều tra rõ ràng."

Sư nương lạnh lùng nói: "Không cần biết là ai, chỉ cần để ta tìm ra ai làm việc này sau lưng ta, làm tổn thương danh tiếng của Lao Sơn phái, ta sẽ không bỏ qua cho hắn. Hắn đã muốn Ngụy Tiểu Ngưu thành mồi cho hổ, thì ta sẽ cho hắn thử cảm giác bị hổ cắn nó như thế nào."

Chu Khánh Hải mồ hôi lạnh toát ra đầy mình, nói: "Sư nương, đệ tử đi điều tra liền đây."

Sư nương ân lên một tiếng, nói: "Ngươi đi đi, nhất định phải cẩn thận một chút. Điều tra việc này tuy không khó khắn lắm, nhưng người làm được sợ rằng không có nhiều người."

Chu Khánh Hải sảng khoái đáp ứng một tiếng, xoay người chạy đi. Sư nương nhìn theo bóng hắn, nói: "Khánh Hải làm việc trước nay rất cẩn thận, lần này sao lại thành ra kết quả như vậy chứ."

Lúc này, Nguyệt Lâm đang đứng bên cạnh Tiểu Ngưu, gọi tên Tiểu Ngưu. Nguyệt Ánh đứng cách đó một khoảng, mắt đăm đắm nhìn Tiểu Ngưu không rời, ngoài mặt thì tỏ ra vẻ lãnh đạm, nhưng không biết trong lòng đang nghĩ đến điều gì.

Sư nương cũng đi tới, xem xét trên mặt Tiểu Ngưu, nói một cách cảm khái: "Nếu không phải Khánh Hải tính chuẩn thời gian, kịp thời tiến vào trong phòng, thì cái tên Ngụy Tiểu Ngưu này bây giờ đang uống rượu cùng Diêm Vương rồi."

Nguyệt Lâm nói: "Đại sư huynh quyết không hại Tiểu Ngưu đâu."

Đúng lúc này, Tiểu Ngưu bỗng mở to mắt ra, câu nói đầu tiên là: "Nguyệt Lâm, ta vẫn còn còn sống à?"

Không đợi Nguyệt Lâm trả lời, Sư nương vội nói: "Con hổ đó vẫn còn đứng sau lưng kia kìa."

Tiểu Ngưu vừa nghe thấy thế, giống như bị rắn cắn trúng, lập tức nhảy dựng lên, chạy đi một đoạn rất xa mới dám quay người lại. Mọi người chứng kiến đều không nhịn được cười, cười đến mức Tiểu Ngưu cảm thấy thấy muốn độn thổ mất.

Sư nương phân phó: "Đỡ Ngụy Tiểu Ngưu quay về đại sảnh. Cửa này đã thông qua, chỉ còn hai cửa nữa thôi. Hai cửa này do ta chủ trì là được rồi."

Mọi người cùng lên tiếng đáp ứng. Tiểu Ngưu nhìn Nguyệt Lâm, rồi lại nhìn Nguyệt Ánh. Hắn phát hiện không thấy tên Mạnh Tử Hùng đáng ghét đâu cả. Không biết hắn biến đâu mất rồi? Liệu con hồ vừa nãy có phải do hắn thả ra không. Điều này cũng có khả năng lắm, người mình ghét nhất là hắn, mà người hắn ghét nhất chính là ta.

Trở lại tới đại sảnh, Sư nương ngồi xuống, Tiểu Ngưu với mọi người cũng ngồi xuống. Trong phòng lúc này chỉ có Sư nương, Nguyệt Ánh, Nguyệt Lâm, còn có Tiểu Ngưu nữa. Những người khác không đi vào trong đại sảnh.

Sư nương thân thiết nhìn Tiểu Ngưu, hỏi: "Vừa rồi làm ngươi sợ chết khiếp rồi phải không? Ta vừa nghe nó dưới đó có con hổ, ta cũng suýt nữa thì bị doạ chết rồi."

Tiểu Ngưu nghe xong cảm thấy ấm áp vô cùng. Chuyện hắn vừa gặp phải, giờ nghĩ lại vẫn còn rùng mình. Lúc đó đúng là thiếu chút nữa là xong đời rồi. Nếu không phải mình liều mạng chống cự, nếu không có Chu Khánh Hải chạy vào đúng lúc.

Nguyệt Lâm hỏi: "Tiểu Ngưu, sao ngươi không hét lớn lên? Để chúng ta biết mà đi xuống cứu."

Tiểu Ngưu xấu hổ nói: "Ta lúc đó rất sợ hãi, muốn kêu mà không thành tiếng."

Nói xong liếc trộm Nguyệt Ánh một cái. Chỉ thấy Nguyệt Ánh ngồi cạnh Nguyệt Lâm, trong lòng tâm sự trùng trùng. Đôi lông mày tuyệt đẹp của nàng nhíu lại, đôi mắt đẹp thâm trâm như dòng sông, đôi môi hồng mọng gợi cảm, toàn thân toả ánh sáng cuốn hút lòng người, làm người khác nhìn thấy phải dán mắt mà nhìn không thể cưỡng lại đợc sức hút kỳ diệu đó.

Sư nương nhẹ nhàng nở một nụ cười dịu dàng, nói: "Tiểu Ngưu, ngươi gặp dữ hoá lành là tốt rồi. Nếu không cả đời Sư nương sẽ phải tự trách mình, mà ngay cả Danh tiếng của Lao Sơn phái chúng ta cũng mất luôn."

Tiếp đó Sư nương hướng ánh mắt nhìn về phía Nguyệt Ánh, hỏi: "Nguyệt Ánh, ngươi luôn luôn là một người thông minh. Ngươi đối với việc vừa xảy ra có cách nhìn thế nào?"

Nguyệt Ánh ngồi im, áo trắng như tuyết, mái tóc đen phát ra ánh sáng lấp lánh. Đôi mắt tuyệt đẹp của Nguyệt Ánh nhìn quanh một vòng, nhẹ giọng nói: "Sư nương, đệ tử cho là, có người muốn nhân dịp này diệt trừ Ngụy Tiểu Ngưu. Mượn miệng con hổ này giết chết hắn."

Sư nương gật đầu nói: "Ta cũng nghĩ như vậy. Ngươi nói xem là ai có khả năng là người muốn giết chết Ngụy Tiểu Ngưu nhất?"

Nguyệt Ánh lắc đầu nói: "Đệ tử không có bằng chứng cụ thể, đệ tử không dám đoán bừa, để tránh nói oan cho người tốt."

Sư nương ân lên một tiếng, nói: "Ngươi không nói, thì trong lòng ta cũng hiểu ngươi đang nghĩ gì. Chuyện này không thể nóng vội được, cũng may có Khánh Hải đi điều tra. Sẽ rất nhanh tra ra kết quả thôi. Nếu để ta tìm ra kẻ nào làm, ta sẽ dựa theo qui định của bổn môn mà xét xử."

Nói xong, mắt Sư nương lộ rõ một tia sát khí rợn người. Loại ánh mắt đầy sát khí này Tiểu Ngưu đã từng nhìn thấy trong mắt Nguyệt Ánh. Lần này lại thấy xuất hiện trong mắt Sư nương, hắn không cảm thấy sợ nữa mà ngược lại hắn cảm thấy có phần thân thiết.

Sư nương chuyển ánh mắt qua Tiểu Ngưu, nói: "Tiểu Ngưu, ba cửa trước ngươi biểu hiện rất xuất sắc, ta rất hài lòng. Vẫn còn hai cửa nữa đang chờ ngươi vượt qua. Cửa tiếp theo tạm thời đình chỉ, vì trưởng môn hiện tại chưa xuất quan. Bây giờ chúng ta đi xem qua cửa thứ năm đã."

Tiểu Ngưu hỏi: "Đệ tử phải làm gì?"

Sư nương mỉm cười nói: "Ngươi không cần phải làm gì cả, chỉ cần nghe theo lời ta phân phó là được."

Tiểu Ngưu đứng lên, đối mặt với Sư nương. Sư nương phân phó một tiếng: "Nguyệt Lâm, Nguyệt Ánh cùng ta ngồi thành một hàng, Tiểu Ngưu ngươi ngồi đối diện với chúng ta."

Tiểu Ngưu cảm thấy rất khó hiểu, cứ theo lời mà làm. Hắn biết Sư nương sẽ vì hắn mà làm chủ mọi việc, không cần hắn quan tâm điều gì cả.

Ba vị mỹ nữ ngồi thành một hàng, Tiểu Ngưu ngồi đối diện với các nàng. Một tên thiếu niên bị sáu con mắt tuyệt đẹp của ba vị Đại mỹ nhân nhìn chăm chú, làm hắn có cảm giác vô cùng khó tả. Cho dù Tiểu Ngưu sở hữu một loại da mặt dày phi thường, dày hết phần người khác, cũng cảm giác đợc mặt đang đỏ lên, tim trong lồng ngực đập như trống ngày hội. Cả ba vị đại mĩ nữ đều đẹp như hoa xuân, từ thân mình toả ra mùi hương nồng nàn, làm Tiểu Ngưu mê mẩn cả tâm hồn.

Sư nương chỉ huy hai cô gái, rồi phân phó nói: "Hai người các ngươi giúp ta nhìn xem tên tiểu tử này có tư cách làm đệ tử của Lao Sơn phái chúng ta không."

Nguyệt Lâm vẻ mặt vô cùng vui mừng nhìn Tiểu Ngưu. Mặc dù bình thường ngày nào cũng được nhìn thấy hắn, nhưng hôm nay cùng với mấy người cùng giới cùng đồng thời nhìn hắn thì chưa từng có. Nguyệt Ánh vẻ mặt thâm trầm nhìn, ánh mắt lạnh băng, mỗi lần lướt qua mặt Tiểu Ngưu, đều làm hắn rợn người.

Chăm chú nhìn một lúc lâu, Sư nương mới hỏi tiếp: "Các ngươi đều nhìn kỹ rồi, bây giờ hãy nói ý kiến riêng của từng người cho ta xem."

Nguyệt Lâm vẻ mặt rất thẹn thùng, ôn nhu nói: "Sư nương, ta thấy Ngụy Tiểu Ngưu hoàn toàn có đủ tư cách để trở thành đệ tử của Lao Sơn phái chúng ta."

Sư nương liếc mắt về phía Tiểu Ngưu, rồi lại nhìn sang Nguyệt Lâm, hỏi: "Nguyệt Lâm, nói cho ta nghe lý do của ngươi, để xem có thuyết phục được ta không."

Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu, rồi kể lại, nói: "Sư nương, người nhìn xem, ngũ quan của Tiểu Ngưu, mặc dù không được tuấn tú lắm, nhưng lại rất đàng hoàng. Còn về tướng mạo thì đường đường là một chính nhân quân tử, tuyệt đối không phải là một tên tiểu nhân."

Nguyệt Ánh chỉ hừ nhẹ một tiếng, nói: "Điều đó cũng chưa chắc đâu. Có rất nhiều người mặt sáng ngời ngời, nhưng lại làm chuyện xấu sau lưng người khác, tiền hậu bất nhất, có thể nói là loại mặt người dạ thú." nói xong mấy câu đó, cắn chặt hai hàm răng trắng như ngà rồi trừng mắt mà nhìn Tiểu Ngưu.

Tiểu Ngưu thấy đau như bị dao cắt vào thịt, lập tức đứng lên, nói: "Đàm tỷ tỷ, ta biết ta đã gây ấn tượng không tốt cho tỷ. Nếu tỷ cho rằng ta là một tên bại hoại, thì xin tỷ cứ nói thẳng ra, ta nghĩ ta có đủ bản lĩnh để tiếp nhận nó."

Sư nương mỉm cười, nói: "Nguyệt Ánh, để lát nữa đến lượt ngươi hãy nói nhé, bây giờ để Nguyệt Lâm nói hết đã."

Nguyệt Ánh lại hừ nhẹ một tiếng, xem như là đã đồng ý. Thấy thế Nguyệt Lâm nói tiếp: "Cứ nhìn chiều cao, hình thể của Tiểu Ngưu mà xem, chỗ nào cũng rất hợp lý, còn cử chỉ, động tác lại rất đường hoàng, qui củ. Đến khi hắn trở thành đệ tử của Lao Sơn phái chúng ta rồi, được Sư nương và sư phụ dạy dỗ, chỉ cần hắn chú tâm học tập, nhất định sẽ trở thành một nhân tài hiếm có trên đời, hắn sẽ làm vẻ vang cho Lao Sơn phái chúng ta."

Sư nương nở nụ cười rất tươi, nói: "Nguyệt Lâm, ngươi nói hay lắm. Tiểu Ngưu nghe được những lời này của ngươi, hắn cũng nên cố gắng nhiều hơn để không cô phụ kỳ vọng của ngươi dành cho hắn."

Tiểu Ngưu nghe được những lời đó nhiệt huyết sôi trào, lập tức ra vẻ, nói: "Giang tỷ tỷ quá khen. Sau khi Tiểu Ngưu ta nhập phái, nhất định sẽ tích cực tiến bộ, làm một đệ tử xuất sắc. "'

Sư nương gật đầu nói: "Ngươi đã có ý nghĩ như vậy, ta thấy rất vui mừng. Bây giờ chúng ta nghe ý kiến của Nguyệt Ánh."

Mọi người đều chuyển ánh mắt sang phía Nguyệt Ánh. Tiểu Ngưu thì cứ đứng như vậy, chờ Nguyệt Ánh lên tiếng, xem nàng còn có thể nói ra ý kiến bất đồng gì với mọi người.

Nguyệt Ánh dùng ánh mắt lạnh băng mà nhìn khắp người Tiểu Ngưu một lượt, rồi sau đó nói với Sư nương: "Sư nương, về mặt tướng mạo mà nói, thì Nguyệt Lâm sư muội đã nói hết ra được các ưu điểm của Ngụy Tiểu Ngưu rồi, đệ tử cũng không cần thiết phải nói lại nữa. Bây giờ đệ tử chỉ nói về khuyết điểm và mặt xấu của hắn mà thôi."

Nghe đến đó, Tiểu Ngưu cùng hai mĩ nữ đều chằm chằm nhìn về phía Nguyệt Ánh. Đến lúc này Tiểu Ngưu thật sự rất muốn biết ấn tượng của Nguyệt Ánh đối với bản thân mình như thế nào.

Nguyệt Ánh nói với Sư nương: "Về tướng mạo thì Ngụy Tiểu Ngưu có thể xếp vào mức trên trung bình, hoàn toàn xứng đáng là một đáng nam nhi đường đường chính chính. Đầu óc hắn lại thông minh nhanh nhẹn, phản ứng cũng không hề tồi. Tất cả những điều này, chúng ta cũng đều đã được chứng kiến qua rồi, nên không còn gì để nói thêm nữa. Những điều này, là những điều kiện tự nhiên khi con người được sinh ra trên đời. Nhưng hắn lại có những khuyết điểm vô cùng nghiêm trọng, ví dụ như cử chỉ thì sàm sỡ, nhìn thấy mỹ nữ thì mặt mày hớn hở, liền muốn động chân động chân. Ngữ ngôn lại càng tục tĩu, không phải là nói một cách thiếu tế nhị mà là ác ngôn ác ngữ, tất cả những điểm này đều là điểm đáng ghét nhất trên người hắn, còn nữa, trong lòng hắn lúc nào cũng có tâm địa xấu xa đối với các cô gái đẹp. Điều này không thể tha thứ được."

Nghe được những lời này, mọi người không thể không nhíu mày trầm tư. Tiểu Ngưu bị nàng nói ra những lời đó, quả thực là không biết chốn vào đâu, cũng không biết giải thích thế nào mới ổn.

Nguyệt Ánh vẫn chưa nói hết. Nàng nói tiếp: "Nếu hắn không thay đổi những khuyết điểm này, chẳng những không thể phát dương quang đại Lao Sơn phái chúng ta, mà còn có thể bôi tro trát trấu vào phái chúng ta nữa cũng không biết trừng. Hy vọng Sư nương suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định cho hắn nhập phái hay không, không thể vì tình cảm nhất thời mà để lại hậu quả không thể gánh nổi về sau."

Nghe thấy những lời này Tiểu Ngưu vừa tức vừa giận. Hắn tự nhủ, Tiểu Ngưu không phải là vật vô tri, mà là một người tốt. Sao cô ta lại có thể nói xấu ta đến mức đó chứ? Nếu ta thật sự là một tên bại hoại, làm gì có chuyện ta tha cho ngươi lần đó chứ? Tấm thân trinh nữ dụ người của ngươi chẳng lẽ ta không muốn sao? Mẹ nó chứ, mỹ nữ này đúng là đồ vong ân phụ nghĩa mà.

Sư nương nghe xong, rất lâu không nói một lời, sắc mặt cũng trầm xuống một chút. Cho phép Tiểu Ngưu nhập phái, Sư nương đã sớm quyết định rồi, không ngờ rằng bây giờ lại gặp kỳ đà cản mũi, Nguyệt Ánh dội cho nàng một chậu nước lạnh. Điều này làm Sư nương khó mà nhịn được.

Sư nương nở nụ cười, nói: "Nguyệt Ánh, kim vô túc xích (Không có vàng nào mà không có tạp chất), nhân vô thập toàn (Con người không ai hoàn hảo cả). Tên Ngụy Tiểu Ngưu cho dù chưa tốt, nhưng hắn cũng đã từng cứy mạng ngươi, cứu mạng Nguyệt Lâm. Chúng ta làm người không thể lấy ơn trả oán."

Nguyệt Ánh đong đưa đôi mắt đẹp nói: "Sư nương, đệ không hề quên những việc tốt mà hắn đã làm, đệ tử chỉ là nói về vấn đề nhập phái của hắn mà nói lên chủ kiến của mình vậy thôi. Quyền quyết định cho hắn gia nhập hay không đều là do Sư nương định đoạt hết."

Sư nương tựa lưng vào ghế, trầm ngâm nói: "Ai cũng không tránh được khuyết điểm. Ngươi nói Tiểu Ngưu nên sửa chữa khuyết điểm, điều này ta hoàn toàn đồng ý, còn chuyện có tâm địa xấu xa đối với mĩ nữ, ta chỉ sợ đó là cách nghĩ của ngươi đó thôi, ngươi chứng cớ gì có thể chứng minh hắn đối với các mĩ nữ đều có ý nghĩ bẩn thỉu hay không?"

Nguyệt Ánh trả lời nói: "Sư nương, việc này không giống việc điều tra vụ án, đó là suy nghĩ trong đầu, làm gì có dấu vết biểu hiện ra ngoài, cũng không thể có chứng cớ để mà tìm."

Sư nương cười cười, nói: "Nguyệt Ánh, ngươi cũng không phải là trẻ con nữa. Sau này, nhưững chuyện thế này không nên nói lung tung, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiểu Ngưu. Nếu chúng ta làm mất hình tượng của hắn, hỏi liệu hắn còn chỗ đứng trong Lao Sơn phái chúng ta không?"

Nguyệt Ánh hỏi: "Sư nương, chẳng lẻ người đã đồng ý để hắn nhập phái rồi sao?" nói xong Nguyệt Ánh liền đứng lên.

Sư nương mặt không đổi sắc, hỏi: "Làm sao vậy, Nguyệt Ánh, chẳng lẽ ngươi không đồng ý?" Sư nương cũng có chút không dám tin tưởng vào cảm giác của chính mình.

Nguyệt Ánh giật giật giọng nói: "Nếu Sư nương đã quyết định rồi, thì mọi điều đệ tử nói đều đã muộn."

Sư nương bất đắc dĩ nói: "Bây giờ còn chưa muộn, còn có điều gì ngươi cứ việc nói hết ra đi."

Nguyệt Ánh suy nghĩ một lúc, rồi lại nhìn sang phia Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu vẻ mặt vừa thất vọng vừa bất mãn. Nguyệt Ánh không phải là một cô gái không hiểu chuyện, nàng biết rằng, phàm những chuyện gì Sư nương đã quyết định, thì không ai có thể thay đổi. Vì vậy nàng bất đắc dĩ nói: "Đệ tử không còn gì để nói nữa, mọi sự mời Sư nương làm chủ là được rồi."

Điều Sư nương muốn nghe nhất chính là những lời này. Sư nương vô cùng cao hứng, nói với Tiểu Ngưu: "Cho đến đó bây giờ ngươi coi như ngươi đã thuận lợi vượt qua cửa. Từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử của Lao Sơn phái chúng ta rồi. Sau này ngươi theo ta học nghệ. Khi ta bận việc thì ngươi sẽ theo Đại sư huynh của ngươi Chu Khánh Hải. Hắn cũng là một đệ tử rất ưu tú."

Tiểu Ngưu hoan hỉ đáp ứng một tiếng: "Vâng." đang muốn xưng hô mấy tiếng đồng môn, thì cánh cửa đột nhiên kêu lên chi nha một tiếng rồi bị người sô mạnh, mở toang ra. Trước cửa xuất hiện một người, mặt khá dài, cũng không được anh tuấn lắm. Đó chính là vị hôn phu của Nguyệt Ánh Mạnh Tử Hùng.

Sư nương nhìn hắn cười cười rồi nói: "Tử Hùng, ngươi tới rất đúng lúc, ta đang muốn chính thức tuyên bố việc Ngụy Tiểu Ngưu nhập phái."

Mạnh Tử Hùng bước mấy bước đi vào trong nhà, đầu tiên là trừng ta mắt hằm hằm nhìn Tiểu Ngưu, tiếp theo nói với Sư nương: "Sư nương, đệ tử không đồng ý để hắn nhập phái. Hắn không phải người tốt. Nếu người cho hắn nhập phái là làm hại Lao Sơn phái chùng ta đó. Lao Sơn phái chúng ta sẽ vì hắn mà đánh mất thanh danh, các đệ tử khác cũng không còn dám ngẩng đầu qua lại trong chốn võ lâm nữa."

Sư nương nghe xong, đợi một lúc rồi mới đứng lên quát: "Mạnh Tử Hùng, ngươi câm miệng lại cho ta. Ta còn sống, cha ngươi cũng còn sống, việc này chưa đến lượt ngươi làm chủ đâu. Bây giờ ngươi đi ra rồi đó, nên làm cái gì thì làm cái đó đi." nói xong dùng ngón tay đóng cửa phòng lại.

Mạnh Tử Hùng cũng lớn giọng nói lại: "Sư nương, lời nói thẳng luôn khó nghe, thuốc đắng thì giã tật. Mọi việc đệ tử lo lắng cũng chỉ vì tốt cho Lao Sơn phái mà thôi."

Sư nương nhướng đôi mắt đẹp lên, lớn tiếng quát: "Mạnh Tử Hùng, ngươi cút ra ngoài cho ta. Nếu ngươi có ý kiến gì, chờ sau khi cha ngươi xuất quan rồi ngươi đi mà nói với hắn. Ngươi nên biết, khi cha ngươi nhập quan mọi việc đều do ta làm chủ."

Mạnh Tử Hùng phản bác nói: "Ta tốt xấu gì thì cũng là người kế thừa chức chưởng môn?" nói đến đây giọng nói đột nhiên trùng xuống.

Sư nương lạnh lùng cười, nói: "Chỉ cần ta nói một câu, ngươi cũng có thể không phải làm người kế thừa chức chưởng môn nữa đâu. Cha ngươi đã từng nói, vị trí chưởng môn này ai cũng có thể kế thừa. Nếu ngươi còn muốn tiếp tục làm người kế thừa chức chưởng môn thì ngươi liệu mà làm người tốt, đừng để ta phải chán ghét ngươi."

Những lời này quả là có sức mạnh và sức ảnh hưởng rất lớn. Mạnh Tử Hùng nghe xong cảm thấy phía sau lưng toát đẫm mồ hôi lạnh. Hắn biết rất rõ tính tình và quyền lực của Sư nương. Chỉ cần nàng muốn làm việc gì, thì trong Lao Sơn phái không ai có thể ngăn cản nổi. Ngay cả cha hắn, mặc dù là đương nhiệm chưởng môn, ai ai cũng đều biết, mọi chuyện cha hắn đều nghe theo ý kiến của Sư nương hết. Nếu như nói cha hắn là Đường Cao Tông trong Lao Sơn phái thì Sư nương chính là Võ Tắc Thiên. Bản thân hắn đúng là đáng chết, chỉ vì muốn ngăn cản tên tiểu tử này nhập phái, không ngờ lại choc giận Sư nương đến mức này. Đây rõ ràng không phải là việc nên làm. Nếu mình không còn là người kế thừa chức chưởng môn nữa, thì sau này làm sao ra oai được với các đồng môn khác đây?

Mạnh Tử Hùng không phải là một tên ngốc, hắn lập tức thay đổi thái độ. Mạnh Tử Hùng hướng đên Sư nương thi lễ, tỏ vẻ biết lỗi nói: "Đệ tử sai rồi, Sư nương, đệ tử nhất thời kích động mà nói lời saii, kính mong Sư nương tha thứ cho lần này."

Sư nương thấy hắn xuống nước, thì cũng không muốn làm hắn khó xử, Vì vậy nàng nói tiếp: "Tử hùng à, bỏ đi, bỏ đi, ngươi vẫn còn trẻ, nên ta cũng không trách những sai lầm nhỏ nhặt đó. Chỉ có điều, sau này ngươt trở thành chưởng môn của Lao Sơn phái, thì trách nhiệm rất lớn, ngươi còn phải học tập cha ngươi nhiều lắm. Nếu không, khó mà thu phục được lòng người."

Mạnh Tử Hùng cúi thấp người xuống rồi nói: "Cảm ơn Sư nương đã dạy bảo, đệ tử nhất định ghi nhớ."

Tất cả mọi việc xảy ra Tiểu Ngưu đều đã chứng kiến, trong lòng hắn cũng cảm thấy sảng khoái vô cùng. Hắn thầm nhủ, nhìn ngươi kìa Mạnh Tử Hùng bình thường ngươi đắc trí lắm mà, ta còn tưởng rằng ngươi không sợ trời, không sợ đất, ngổ ngáo ở đâu không biết, vừa nhìn thấy Sư nương thì sợ sun cả vòi vào. Thì ra cũng có lúc ngươi phải sợ vãi cả ra quần.

Nghĩ xong hắn quay sang nhìn Nguyệt Ánh, thấy sắc mặt nàng vô cùng khó coi. Tiểu Ngưu trong lòng chợt nghĩ, nàng làm sao vậy ta? Chẳng lẻ việc ta nhập phái lại làm tổn thương nàng sao? Tiểu Ngưu không thể nào hiểu được thế giới nội tâm của Nguyệt Ánh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.