Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 30: Quan tâm




Ngọc Mai đang ngồi bên cạnh nó. Cô thở dài, đang yên ổn cũng được kha khá lâu rồi, tưởng có thể bình yên vô sự mà học tại đây thì nó lại vẫn bị đánh. Thật tình cô không thể hiểu nổi học sinh tại trường Nhất Lâm này nữa, tại sao lại không thể cùng nhau chung sống như một gia đình giống như khi cô và nó còn ở Sky, tại sao lại cứ phải phân biệt với nhau như vậy, đều là con người cả cơ mà? Chợt cửa phòng mở, Nhất Nam và Nhất Hải bước vào trong. Cậu vẫn còn chưa nguôi cơn thịnh nộ với hắn. Nhưng điều ấy không quan trọng, quan trọng là cậu đang rất lo cho nó. Nó từ từ mở mắt, điều đầu tiên nó cảm nhận được là mùi thuốc trong bệnh viện. Trần nhà trắng từ từ hiện ra, nó ôm đầu, đau quá. Nó ngồi dậy, Nhất Hải và cô nhìn thấy vội lấy tay đỡ nó. Cậu hỏi han:

- Tỉnh rồi, cậu thấy sao rồi?

- Hơi đau đầu một chút nhưng mà cũng không sao đâu!

- Mình ra ngoài mua chút đồ ăn về cho cậu! - cô nói.

Cô cùng Nhất Nam ra khỏi phòng. Nhất Hải ngồi cạnh nó.

- Giờ chưa được khỏe lắm, cậu cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.

- Quân đâu?

Cậu hơi ngạc nhiên khi nó hỏi cậu về hắn.

- Cậu ta là người lạnh lùng.- cậu nổi giận.

Nó nhìn xa xăm, trước lúc ngất nó có nhìn thấy hắn bỏ đi không giúp nó. Nó đã mong đó chỉ là mơ và cũng không biết tại sao nó lại hi vọng hắn cứu nó. Nhưng bây giờ thì những gì nó hi vọng đã tan biến, sự thật là hắn bỏ mặc nó khi nó cần hắn giúp đỡ.

- Nhất Hải, cậu thấy mình có đáng ghét không?

Nhất Hải nhìn nó. Tại sao hôm nay nó toàn hỏi những câu ngớ ngẩn thế nhỉ, hay là do vừa mới bị thương nên suy nghĩ bị ảnh hưởng?

- Cậu làm sao thế? Sao cậu lại đáng ghét được. Mọi người ai cũng rất quý cậu, mình cũng không ngoại lệ. (*t/g:định tỏ tình luôn à?*cậu: sao làm thế được, như thế thì nội dung truyện ngắn quá!*t/g: ừ, cho anh bạn một like)

- Vậy tại sao tên đó lại bỏ mặc mình?

Cậu im lặng, cậu hiểu cảm giác của nó lúc này. Mấy ngày trước cậu cứ nghĩ hắn đã không còn để lại giới hạn với nó mà sẽ giúp đỡ nó. Không ngờ tới hôm nay cậu mới hiểu, hắn vẫn chỉ là con người vô tình. Nhưng từ nay cậu sẽ bảo vệ nó, cậu sẽ không để nó phải chịu khổ, không cần phải nhân nhượng gì với hắn nữa.

Nó đang vô cùng đau đớn. Trong lòng bỗng dưng có cảm giác khó chịu. Nó cũng không hiểu vì sao lại cảm thấy khó chịu, thấy đau khi hắn vô tình quay đi như thế. Thật sự là rất khó diễn tả, rất khó nói.

Một lát sau Ngọc Mai quay trở lại cùng Nhất Nam. Hai người mua cháo cho nó. Cô kêu nó ăn, nó mỉm cười nhẹ, may là những người bạn này vẫn còn rất quan tâm nó, làm nó bớt đi hụt hẫng, bớt đi cái cảm giác giống như người khác rất ghét mình. Nó ăn cháo ngon miệng, tâm trạng tốt hơn một chút.

----------------------------------------------------------------------

Chiều hôm nay nó không đến trường vì Ngọc Mai, Nhất Nam và Nhất Hải vẫn chưa yên tâm về sức khỏe của nó. Nó vẫn ở trong bệnh viện. Quả thực là vô cùng buồn chán, ở trong bệnh viện một mình chẳng có ai cùng cả. Nó thấy cô đơn ghê gớm. Nó rảo bước xuống khuôn viên bệnh viện. Hít thở một chút không khí là tốt hơn hết. Hiện giờ nó cũng đã đỡ mệt, chỉ là vẫn còn hơi đau đầu và nhức mỏi chân tay một chút thôi. Nó ngồi xuống ghế đá ngắm nhìn hoa cỏ, ngồi đây cũng không phải ý tồi!

--------------------------------------------------------------------------

Tại trường Nhất Lâm, cậu vào phòng hội trưởng gặp anh. Mở cửa, cậu chạm mặt với hắn. Cậu quay đi như không nhìn thấy hắn, gọi Nhất Nam:

- Em có chút chuyện muốn hỏi anh.

Nhất Nam cùng cậu ra ngoài, hắn ngồi trong phòng, hai tay bóp thái dương, cậu định coi hắn như người dưng?

Nhất Hải trầm giọng hỏi:

- Vụ việc sáng nay sao rồi?

- Đã đuổi học một tuần nhưng bọn chúng vẫn nhất định nhận là mình làm chứ không có ai đứng sau.

- Haiz... rắc rối thật đấy!

Cậu trở về lớp, sau một thời gian dài đi đấu bóng rổ trở lại, ngôi trường này vẫn chẳng thay đổi gì cả, vẫn là ngôi trường với những học sinh bất cần.

--------------------------------------------------------------------------------

Buổi chiều cậu, cô và anh chở nó về nhà họ Trương. Chị Ly, bác Tú, bác Long, anh Khoa nghe kể nó bị thương đã lo sốt vó, hỏi han nó không thôi. Họ vẫn quan tâm nó như vậy, cứ như là một gia đình vậy! Ba hắn cũng đã biết chuyện gì đã xảy ra, ông cũng không quan tâm về vấn đề của nó mà đi làm công việc của mình. Nó lên phòng thay quần áo rồi xuống nhà dọn dẹp nhưng chị Ly chỉ cho nó làm mấy công việc nhẹ.

Buổi tối, nó học bài, ngồi nghĩ một bài toán khó. Nó lại chợt nghĩ tới hắn rồi nhớ ra là phải đi pha cà phê. Hiện giờ nó đang rất rất không muốn chạm mặt hắn. Nhưng rồi nó vẫn phải đi.

Nó mở cửa vào phòng hắn, hắn cũng đang ngồi nghĩ bài toán mà nó cũng đang làm. Nó mang cốc cà phê đặt xuống chỗ hắn rồi quay lại đi ra ngoài. Hắn thấy vậy chợt gọi nó:

- Này...

Nó giật nảy mình, tự dưng hôm nay hắn gọi nó lại biểu hiện kì quặc như thế. Nó quay lại:

- Sao?

Tự dưng hắn bí không biết nói gì với nó nữa. Hắn thấy mình thật giở hơi, khi không gọi nó lại rồi lại không biết nên nói gì. Hắn gãi tai rồi chợt viện ra một lý do để nói:

- Cô làm xong bài 5 chưa?

- À, tưởng gì, tôi đang nghĩ nhưng mà chưa ra đáp án. Công nhận là rất khó!

- Ừ.

Nó về phòng, một mình hắn ngồi như tự kỉ. Thật sự hắn chẳng hiểu nổi bản thân mình. Hắn mặc kệ nó nhưng lại muốn hỏi chuyện nó. Hắn vò đầu, phải làm gì để hắn bớt giở hơi đây? Nhưng hắn cũng phải nhanh chóng quay trở lại với bài toán siêu khó trong tập đề mà thầy dạy toán giao đã. Phải mau nghĩ ra cách làm chứ cứ ngồi tự kỉ thì rõ là chẳng ra làm sao!

-------------------------------------------------------------------

Nó ngồi vào bàn học, bây giờ phải quay lại nhiệm vụ chính. Bài toán này đúng là thật khó nhằn, nghĩ mãi không ra. Có lẽ kiến thức ngày một nâng cao nên mới vậy. Nó nhanh chóng quay lại bài làm.

----------------------------------------------------------------

Tại nhà Nhất Hải, cậu đang ngồi ở phòng khách. Cậu vẫn còn thắc mắc, nghi ngờ về vụ lùm xùm sáng nay. Cậu không tin đám người đánh nó lại không có người đứng sau chỉ đạo. Nhưng mà rốt cuộc thì là ai? Cái này cậu vẫn còn vô cùng thắc mắc. Cậu thở dài, không biết sau này nó có được yên ổn không? Cậu rất muốn nó được sống yên ổn để nó có thể chuyên tâm lo việc của ba nó. Cậu ngả người ra ghế nhắm mắt lại. Chợt đôi mắt cậu mở ra: ''Dương Ngọc Mễ... không lẽ là cô ta?'' Chỉ có nhỏ là người thường xuyên đố kị, ghen ghét với nó. Nhất định cậu sẽ điều tra chuyện này và cậu nhất định sẽ bảo vệ nó, mãi mãi là như vậy!

Chap này mình thấy nó không ra sao cả, mong độc giả thông cảm cho mình. Tại ngôn ngữ của mình vẫn chưa được tốt do chưa có nhiều kinh nghiệm, mong các bạn đọc và nhận xét. Mình xin hứa sẽ tham khảo thêm để lời văn thêm hay hơn giúp các bạn hài lòng. Mình mong các bạn sẽ ủng hộ và theo mình tới chương cuối cùng của truyện bởi vì mình vẫn còn cảm thấy rất tự ti với ngôn ngữ văn kém cỏi của bản thân. Xin chân thành cảm ơn các bạn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.