Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 14: Nhất hải trở lại học




Nó được Ngọc Mai đưa về tới nhà. Nó vẫy tay chào tạm biệt cô, trước khi đi cô còn dặn nó bôi thuốc cẩn thận làm nó bật cười. Cứ giống như mẹ nó vậy. Nó bước vào. A... nó vén tay áo lên, một vết bầm. Nó lại nghĩ tới Dương Ngọc Mễ, nếu hôm nay cô ta chỉ có một mình, nhất định sẽ không bao giờ dám đánh nó vì nó biết chút võ. Nó khinh bỉ, một lũ chỉ biết ỷ đông hiếp yếu. Mở cửa bước vào nhà, đang bước đi thì chị Ly, bác Tú, anh Khoa và bác Long lại gần hỏi han nó:

- Ngày đầu tiên đi học thế nào rồi?- bác Tú mỉm cười hỏi nó.

- Dạ cũng tốt ạ!- nó dấu nhẹm mọi chuyện đi.

- Vậy thì tốt!- mọi người nói.

Trong góc bếp, Thu đang làm bánh, cô ta khó chịu nhìn nó. Cô ta băm hành khô mạnh làm ai quanh bếp cũng giật mình. Chợt Di, người đang đứng gần cô ta nhất lên tiếng:

- Tôi biết cô không thích con bé đó, tôi cũng vậy nhưng cô nên dừng lại đi, bà quản gia sẽ mắng cô đấy.

Thu hậm hực dừng tay, cô ta quay sang Di:

- Con nhỏ đó có rất nhiều quyền lợi, tại sao chứ?

- Cô không thấy con bé đó đã từng là tiểu thư sao? Tốt nhất tạm thời nên xuôi đi, đến lúc thích hợp thì muốn làm gì chẳng được!

- Cô có cách?

- Cách thì đầy rẫy nhưng tạm thời cần xem thế nào đã. Giờ tôi nghĩ cô nên tiếp tục làm đi, kẻo bị làm sao trước khi thực hiện.

- Biết rồi!

Cô ta nhìn nó tức giận, nó không chỉ có nhiều quyền lợi mà còn có được tiếp cận với cậu chủ nhiều hơn nữa, chắc chắn muốn tiếp cận cậu chủ (nghĩ lại đi bà chị, Mỹ Hà mà muốn tiếp cận với anh ta á?)

Nó lên phòng thay quần áo, bôi thuốc cẩn thận rồi xuống nhà chuẩn bị bữa trưa. Hắn cũng từ phòng đi ra.

- Có vẻ như có điều gì đó ở trường khiến cô hứng thú không thể về nổi, tôi đã về trước cô một tiếng!

- Có gì hứng thú ư? Chắc chỉ hứng thú với anh thôi nhỉ? Còn với tôi, nó chỉ càng làm tôi thêm ghét thôi!

Nó bước đi. Hắn nhìn cánh tay trái của nó: ''bị đánh'' có vẻ nhanh hơn mọi lần vì từ trước đến giờ học sinh học bổng vào trường cũng phải đến hai ba ngày sau mới có việc xảy ra. Vậy cũng được, càng nhanh để khiến nó từ bỏ. Hắn xuống nhà, dùng bữa trưa cùng ba mẹ hắn.

---------------------------------------------------------

Bữa trưa xong xuôi, ba hắn liếc mắt ý bảo hắn lên phòng ba hắn. Hắn theo lên. Ba hắn đóng chặt cửa.

- Sao rồi? Con nghĩ ở đó có áp lực khiến con bé bỏ cuộc không?

- Cô ta đã bị đánh.

- Vậy là sao?

- Hôm nay cô ta được chọn vào đội toán cùng con, có lẽ đó là lí do.

- Ừm, cũng chẳng cần đến gia đình ta làm khổ nó. Ba không thù hằn gì con bé nhưng nó đã phạm sai lầm khi dấn thân vào việc mà nó không bao giờ làm được. Rồi con bé sẽ tự hiểu việc minh oan cho ba nó là điều ngay từ đầu đã không nên làm.

Hắn nhìn ba hắn. Phải, hắn cũng chẳng ác ý gì với nó, mặc dù nó từng làm hắn tức giận nhưng hắn không hề ghét nó tới mức phải hại nó. Nhưng hắn nghĩ nó đã ngu ngốc khi chọn con đường như vậy.

Ba hắn nhìn xa xăm. ''Mỹ Hà, cô cũng không thể trách ta nếu ta đối xử tồi tệ với cô. Có trách thì trách ba cô và con đường ngu ngốc mà cô đã chọn!''

-----------------------------------------------------------

Nó đang rửa bát, chị Ly chợt thấy vết bầm trên tay nó, chị vội kéo nó lên phòng.

- Em bị đánh như vậy sao lại nói là không sao?

Nó nhìn xuống cánh tay, cười nhẹ:

- Không sao đâu mà chị, chỉ là nhẹ. Chị cũng biết trong trường hợp của em bị như vậy là nhẹ lắm rồi mà!

- Em thật là, nhẹ cái gì mà nhẹ!

Nói xong chị định bôi thuốc cho nó nhưng nó đã bôi rồi. Chị cốc nhẹ vào đầu nó và bảo nó có chuyện gì phải nói với chị. Chị cũng hiểu tại sao nó không nói bởi vì chị biết, mục đích của ông chủ khi cho nó đi học cũng là như vậy. Chị rất muốn giúp nó sớm hoàn thành xong việc nhưng biết gì mà giúp chứ!

Nó và chị lại quay lại rửa bát, xong xuôi nó đi nghỉ ngơi chuẩn bị đi học.

-----------------------------------------------------------

Đã tới giờ phải tới trường, nó bước ra cổng chờ Ngọc Mai. Hắn ra lấy xe đi, nhìn nó lạnh lùng vô cảm. Hắn mặc kệ nó, nếu đã cứ muốn ngu ngốc, hắn cũng chả tội gì phải thương cảm. Ngọc Mai tới nơi, nó chào mọi người rồi đến trường. Trên đường đi nó thấy một chiếc xe rất quen lướt qua nhưng không tài nào nhớ nổi. Cô cũng như nó, thấy rất quen. Nhưng chắc là do nhiều xe giống nhau thôi!

Nó và cô xách cặp bước vào lớp. Nó vừa vào, lũ người lúc sáng lại xì xào. Dương Ngọc Mễ đi qua nó ghé vào tai:

- Có vẻ mày rất cứng cỏi nhưng chỉ là may mắn khi có cậu ta thôi! Lần sau sẽ không bao giờ như vậy nữa đâu, cứ liệu hồn!

Nói rồi nhỏ bỏ đi luôn. Nó cười khinh, liệu hồn ư? Tưởng tôi sợ lũ ỷ đông hiếp yếu các người sao! Nó lại chợt nhớ tới Nhất Hải, vừa rồi nhỏ có nhắc đến cậu. Cậu là ai mà đám người sáng nay lại sợ sệt như vậy. Cậu chắc chắn không đơn thuần chỉ là một tay bóng rổ nổi tiếng.

''reng reng'', tiếng chuông vào lớp vang lên. Nó và cô về lại chỗ ngồi. Cô giáo bước vào, nụ cười rất tươi, hình như có điều gì đó làm cô rất vui. Cô nói:

- Lớp ta hôm nay sẽ chào đón học sinh ''cũ'' vốn dĩ nổi tiếng của trường. Cô tin chắc là các em sẽ rất vui! Vào đi em!

Nhất Hải bước vào trong, mấy cô nữ sinh trong lớp thích cậu và mấy cậu học sinh chơi thân hò hét um sùm. Nó và cô ngạc nhiên, là Nhất Hải. Dương Ngọc Mễ mặt sầm sì, hôm qua cậu giúp đỡ nó vậy thì từ nay sẽ rất khó để làm hại nó. Nhất Nam và hắn cũng ngạc nhiên. Gì vậy, cậu nhóc này trở về rồi sao?

Nhất Hải lên tiếng:

- Mình đã hoàn thành xong cuộc thi đấu bóng rổ, từ giờ sẽ lại về đây học!

Cậu tự mình xuống bàn trống ngay cạnh chỗ nó, cô và hắn, cậu. Cô giáo cũng chả mắng mỏ gì vì quen với việc này rồi (bật mí nha anh này giỏi môn Anh). Nó cười với cậu:

- Thì ra là cậu, vậy là học cùng lớp với mình rồi!

- Ừ!

Nhất Nam hỏi cậu:

- Nhà ngươi về bao giờ?

- He he, lát nói, giờ học thôi, môn em thích! (cô chủ nhiệm dạy anh)

Nó ngạc nhiên, ''anh''- xưng hô kì vậy? Chẳng lẽ cậu là ''đàn em'' của Nhất Nam à? Nhưng rồi nó cũng chú tâm ngay vào bài học.

------------------------------------------------------------------------

Giờ ra chơi tới, nó, hắn, anh, cô và cậu ngồi trong lớp. Anh tra khảo cậu:

- Về bao giờ vậy, nói với ba mẹ chưa, giờ nhà ngươi ở đâu? Ba mẹ ở bên Mỹ rồi còn gì!

- Em về mấy hôm trước, tối nay em sẽ dọn qua nhà anh đấy!

- Cái gì hả, mi thật muốn chết mà, sao không báo với ta?

- He he, tính cho ông anh bất ngờ chơi.

Hắn nhìn hai người bật cười rồi cũng chen mồm vào:

- Có ngày ngạc nhiên quá vỡ tim đấy!

Nó hỏi Nhất Hải:

- Sao lại xưng hô kì vậy?

- Tớ là em họ Nhất Nam!

- Ồ thì ra là thế- cô nói.

- Từ nay chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi!

- Mọi người quen nhau à?

- Ừ!

Cậu kể lại lần ghé Sky như thế nào và quen nhau ra sao. Nhưng cậu giấu chuyện mình hôm qua đã giúp nó vì cậu đã được Ngọc Mai kể chuyện về nó. Năm cười nói chuyện rôm rả hết giờ ra chơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.