Ly Hôn

Chương 56




Diêu Thục Văn là vợ chính thức của Triệu Thừa Cường.

Bà đang kinh doanh công ty của chính mình ở Mỹ, tuy năm nay đã gần năm mươi tuổi, nhưng phong độ vẫn còn trẻ trung, bà mặc một bộ đồ màu vàng nhạt, cài áo bằng ngọc trai vừa quý giá lại vừa sang trọng.

Xưa kia còn trẻ bà từng là một mĩ nhân, đến nay vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng uyển chuyển năm nào. Triệu Thừa Cường suốt ngày ở bên mẹ Triệu Tuyết, đối xử vô cùng lạnh lùng với gia đình của mình, vậy nên bà một mình nuôi con, dằn vặt cho đến khi Triệu Thừa Cường bị giết, sau đó lập tức chuyển hết tài sản di dân sang Mỹ sinh sống.

Cận Viêm vốn không thể liên lạc được với bà, nhưng cấp dưới của Quan Phong vừa đi công tác nước ngoài về, đã cùng tiếp xúc với người trong công ty bà. Năm ấy gia đình Cận Viêm Tưởng Khâm cùng với Triệu Thừa Cường như nước với lửa, nhưng với người phụ nữ đáng thương này lại rất thông suốt và luyến tiếc, thậm chí đã từng dùng cơm chung mấy lần. Sau khi Diêu Thục Văn biết tin Tưởng Khâm bị bắt giữ, tuy trong lòng không muốn trở lại thành phố H đầy thương tâm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì vẫn phải quay về.

Đã nhiều năm không gặp, Cận Viêm vừa trông thấy bà đã cười tươi khen tặng: “Chị Diêu trông có tinh thần quá, đúng là càng sống càng trẻ mà.”

Diêu Thục Văn lắc đầu cười: “Làm sao có thể so được với thanh niên các cậu? Quan tổng thì không cần phải nói, đồng chí Tiểu Cận so với trước đây cũng đẹp trai phóng khoáng hơn nhiều, đàn ông các cậu đều không già đi sao?”

Trừ Quan Phong ra thì mọi người đều nở nụ cười cho có lệ.

“Có điều Cận Viêm, sắc mặt cậu thật sự khó coi, gần đây có chuyện gì à?”

Ánh mắt Cận Viêm trở nên ảm đạm, “Không biết khi nào Tưởng Khâm được thả…”

Diêu Thục Văn an ủi: “Sẽ có một ngày được thả thôi, đừng nôn nóng. Muốn tôi hỗ trợ gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ cố gắng.”

Bà chỉ thuận miệng nói câu khách sáo thôi. Dù sao đã nhiều năm không gặp, tình cảm cũng có giới hạn. Nhưng Cận Viêm mời bà về đâu không đơn giản chỉ là ôn chuyện cũ, nên Diêu Thục Văn đã nói theo ý nguyện của hắn vậy.

Sau đó họ lên xe về khách sạn. Vì Quan Phong không thân thiết với Diêu Thục Văn cho lắm nên cùng Hellen ngồi một xe, để Diêu Thục Văn ngồi trong xe Cận Viêm. Trên đường đi hắn kể lại sự tình gần đây một cách cẩn thận, rồi thở dài: “Thời gian mở phiên tòa đã định rồi, là thứ tư tuần sau. Triệu Tuyết nghe phong phanh ở đâu đó nên chuẩn bị chạy trốn đến huyện F, bị tôi bắt lại.”

Nhắc đến Triệu Tuyết, Diêu Thục Văn nghiến chặt răng lại.

Cận Viêm vờ như không thấy, cố nói tiếp: “Nếu có ai chịu cung cấp cho Tưởng Khâm bằng chứng có lợi thì tốt quá. Nhưng đã nhiều năm như vậy, biết tìm bằng chứng ở đâu bây giờ? ——- haiz!!!!”

Khách sạn bọn họ đến là khách sạn thuộc sở hữu của Cận Vệ Quốc, vừa bước vào cổng đã có nhân viên lễ phép đưa họ vào phòng tiếp đãi khách quý. Triệu Tuyết bị trói lại đưa vào bằng cửa sau, lúc này tóc tai đã bù xù, ngồi trên ghế sô pha, bên cạnh là hai vệ sĩ áo đeo mặt lạnh một trái một phải canh chừng cô ta.

Cận Viêm vừa kéo ghế ra vừa cười: “Dù gì tôi cũng không thấy cô ta lớn lên giống Triệu Thừa Cường, chị Diêu chị xem xem cô ta có giống mẹ không?”

Triệu Tuyết bị bịt miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm, nhìn Cận Viêm bằng đôi mắt thống hận. Diêu Thục Văn nhìn gương mặt trẻ măng của cô ta, thở một hơi dài.

Cận Viêm như thấy rất thú vị, hỏi Quan Phong: “Quan tổng, nếu có người dám cùng người ngoài cấu kết phản bội anh, anh sẽ xử lý thế nào?”

Quan Phong cúi đầu lật menu rượu, một lúc sau mới ra lệnh cho Hellen: “Cho người mang đến chai rượu sâm banh lần trước.” Nói xong đưa menu cho cô, quay đầu lại trả lời tỉnh rụi: “——nhét vào bao tải ném xuống sông.”

“Anh không cải tiến chút nào à?”

“Băm nhỏ rồi nhét vào bao tải ném xuống sông.”

Cận Viêm bực tức: “Không biết bảo vệ môi trường gì cả! Con sông đó là thùng rác nhà anh chắc?”

Quan Phong nghiêng đầu ra vẻ vô tội.

Hellen căn dặn nhân viên xong, quay lại cười: “Nếu có người dám nói chuyện nội bộ ra bên ngoài, không cần Quan tổng ra lệnh, chúng tôi lập tức đặt vé máy bay cho người đó sang Pháp công tác, ở bên đó sẽ có người xử lý sạch sẽ. Như cô Triệu đây buôn ma túy ở trong công ty lại càng không được, cấp dưới chúng tôi tuyệt nhiên không dám nói Quan tổng biết, trước tiên cứ khiến người đó xương cốt cũng không còn đi đã….”

Mặt Triệu Tuyết tái mét lại, đột nhiên bắt đầu giãy dụa kịch liệt, không ngừng phát ra âm thanh phẫn nộ.

Cận Viêm trầm ngâm một lúc, rồi lắc đầu nói: “Tưởng Khâm ghét nhất tôi nhúng tay vào chuyện bạo lực đẫm máu, lần này sẽ không phải thấy máu chứ.”

Triệu Tuyết lại càng giãy dụa hơn, nhưng cô ta bị trói quá chặt, không có cách nào ra khỏi sô pha được.

“Có điều tôi đường đường là một vị đại ca, bị bán đứng mà không dám làm gì, truyền ra ngoài không hay lắm —– người biết chuyện bảo tôi nghe lời vợ, người không biết chuyện bảo tôi nhát gan sợ phiền, thanh danh không được tốt lắm.”

Cận Viêm nghĩ ngợi, vỗ tay một phát, lại nói: “Có rồi! Đúng lúc chị Diêu ở đây, nếu ở thời cổ đại Triệu Tuyết còn phải gọi chị một tiếng đại nương, vậy giao cô ta cho chị, được không?”

Mọi người trong phòng chỉ cần tinh mắt là có thể hiểu được, Cận Viêm vốn dĩ muốn nhắm vào mục đích này. Hắn đưa Diêu Thục Văn từ nước Mỹ xa xôi về đây, chẳng lẽ chỉ để ăn tí cơm?

Triệu Tuyết ở trong công ty buôn ma túy trộm lấy tiền, dù rơi vào tay vị lão đại nào, cũng không tránh được tội chết. Chuyện này cô ta không thể không biết được, chỉ sợ đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị giết, sau đó nếu cô ta bị giết thật thì cô ta sẽ nghĩ mình đã hy sinh anh dung, vì đại nghĩa diệt thân.

Vậy nên Cận Viêm không để cô ta chết, giao cô ta cho vợ của Triệu Thừa Cường, tự nhiên về sau cô ta có sống cũng không bằng chết.

Diêu Thục Văn dường như hơi lưỡng lự, không tiếp lời mà ngừng lại cười, rồi mới nói: “Cận Viêm…. Cậu gọi tôi từ phương xa trở về là để giao cho tôi đứa con gái này dễ dàng thế sao? Vậy bản lĩnh phụ nữ của tôi là thừa rồi, có gì muốn nói, thì nói hết trước đí.”

Hellen dùng ánh mắt ra lệnh cho một vài thủ hạ lặng lẽ lui xuống.

Cửa phòng một lần nữa đóng lại, Cận Viêm ngồi xuống bàn ăn, uể oải nói: “Chị Diêu, giao tình chúng ta đã nhiều năm, tôi cũng không gạt chị. Tưởng Khâm bị bắt rất nhiều tội, tôi muốn nhanh chóng đưa cậu ấy ra.”

Diêu Thục Văn trầm mặc thận trọng.

“Điểm chính trong vụ án này là cố ý giết người hay là lỡ tay giết người, còn them tội danh ném xác xuống sông, tóm lại là tội rất nặng. Vì muốn làm rõ chuyện này chúng tôi đã mời rất nhiều luật sư, nếu bình thường thì đã được thả từ lâu. Nhưng tình hình chính trị ở thành phố H bây giờ chị cũng biết, Tưởng Khâm bị bọn người bên trên gây khó dễ, nếu muốn bảo vệ cậu ấy, phải có được bằng chứng có lợi chắc chắn không bị bác bỏ.”

Cận Viêm châm điếu thuốc, nói: “Bằng chứng thực sự tạm thời không nói đến, quan trọng là nhân chứng, phải có sức thuyết phục vô cùng, khiến cho tòa án không thể không chấp nhận.”

Diêu Thục Văn bật cười: “Nhưng tôi đã rời khỏi thành phố H lâu rồi, tôi không muốn lại…..”

“Chị Diêu,” Cận Viêm nói, “Tôi biết chị không thiếu tiền, nhưng trong lòng vẫn có một mức giá. Chỉ cần tôi có, tôi có thể cho chị tất.”

Ban đầu Diêu Thục Văn còn nghĩ là hắn đùa, “Cận Viêm cậu đừng đùa tôi, chuyện này sao có thể nói lung tung? Tôi muốn tất cả tài sản của cậu cũng được?”

“Được,” Cận Viêm thản nhiên nói, “Cả Thời Tinh Giải Trí đều cho chị, bất động sản và cổ phiếu cũng cho chị. Tài khoản gửi ngân hàng sửa lại tên chị, ngày mai ngân hàng mở cửa tôi đi làm ngay.”

Diêu Thục Văn hơi sờ sợ.

“Những gì tôi muốn cũng không nhiều, một là ra tòa, hai là lời khai. Triệu Thừa Cường chết không hết tội, chị không phải làm trái lương tâm mình.”

Quan Phong cầm ly rượu sâm banh, ngồi tại chỗ chầm chậm giở tạp chí, mọi chuyện đang xảy ra trong phòng dường như không hay biết.

Triệu Tuyết lại ư ử giãy dụa, phát ra những âm thanhh không rõ nghĩa, có điều bây giờ chẳng ai để ý đến cô ta.

“…….Tôi không thiếu gì cả, chỉ muốn rời xa quê hương mà sống qua ngày,” Diêu Thục Văn nhẹ nhàng nói, “Cận Viêm, cậu cũng biết Triệu Thừa Cường bị ném xuống sông rất sâu, hồi đó tôi phải mất rất nhiều công sức mới vớt được cái xác trong đống bùn lầy….”

Cận Viêm lặng lẽ nghe, một lúc sau đó bắt đầu cười.

Nụ cười kia trông có vẻ kì lạ, Diêu Thục Văn bỗng im lặng.

“Có lẽ chị chưa từng gặp con của tôi và Tưởng Khâm, chính là nhóc con suýt nữa bị Triệu Thừa Cường giết, bây giờ đã lớn rồi, chỉ số thông minh rất cao, lại còn thích chơi cờ. Hôm qua vừa kết thúc trận đấu cờ vây Trung – Hàn, nó đứng hạng nhì, sang nay ra ngoài tôi còn thấy nó được đăng lên báo nữa.” Cận Viêm chợt nhớ ra điều gì, cất giọng hướng về phía cửa đối diện: “Này! Lê Mông tới chưa?”

Sau cửa là một thủ hạ vội vàng đáp: “Tới rồi tới rồi! Tiểu thiếu gia vừa xuống dưới ăn bánh ngọt! Bây giờ gọi về ngay ạ?”

Còn chưa dứt lời, trên hành lang đã truyền đến tiếng bước chân bộp bộp bộp, sau một hồi ồn ào, thì có người chào: “Ôi, tiểu thái tử đã về rồi?”

Diêu Thục Văn không biết Cận Viêm đang toan tính gì, nheo mắt lại ngờ vực.

Lúc này cửa vừa mở ra, Lê Mông ôm Tiểu Mị toàn thân trắng như tuyết, lắc đầu vẫy đuôi chạy vọt vào. Quan đại công tử và Diêu Thục Văn bị nhóc làm lơ, vừa vào trong đã bổ nhào hỏi: “Ba! Sáng nay ba có thấy Tưởng Khâm không? Mẹ thế nào rồi ạ?”

Cận Viêm nắm lấy Tiểu Mị ngu ngơ trong lòng nhóc ra, đưa thủ hạ mang ra ngoài cho ăn cỏ, sốt ruột nói: “Tưởng Khâm khỏe lắm, hỏi con chơi cờ thế nào rồi. Không phải ngày mai có trận đấu nữa à, ngoan ngoãn biết phải làm gì thì làm cái đó, đừng để Tưởng Khâm lo lắng, biết chưa?”

Lê Mông cãi lại: “Nhưng ba nói trận này có ảnh hưởng đến chính trị, nếu chơi thắng có thể ảnh hưởng đến đãi ngộ của Tưởng Khâm trong trại giam, nếu không sang nay con đã cùng ba đến thăm Tưởng Khâm rồi……”

“Ừ, đãi ngộ tốt lắm, tốt lắm.” Cận Viêm trả lời con mình cho có lệ, hỏi tiếp: “Vào rồi mà sao không chào hỏi ai?”

Quan Phong phong độ chỉ hơi ngẩng đầu lên.

Lê Mông mặt không biến sắc: “——Chào chú, người thua con đến ba mươi quân.”

Quan Phong: “……………”

Nếu không phải không đúng dịp, Cận Viêm gần như đã chạy đến ôm lấy Lê Mông nói ‘Con trai à! Con thật sự đã thay ba con bao thù rồi!’

Lúc này Diêu Thục Văn đã cảm thấy có gì không đúng, nhưng bà chưa kịp đứng dậy tránh đi, Lê Mông đã quay đầu lại, nhìn bà lấy làm lạ.

Vỏn vẹn chỉ một cái nhìn mà thôi.

“Chào dì!” Lê Mông lễ phép lúc lắc cái đuôi.

Diêu Thục Văm mấp máy môi, nhưng không phát ra âm thanh nào.

Cận Viêm nhìn mặt bà, nở một nụ cười mơ hồ, ngoắc tay gọi nhân viên: “Con tôi thích ăn đồ ngọt, đưa những món ăn ngọt ngon nhất ở đây ra mỗi món một phần. Sữa dê có không? Mang một ly ra đây cho nó uống.”

Nhân viên phục vụ nhanh chóng bay đi, vài phút sau đã mang lên một mâm đầy những món ăn ngọt. Lê Mông chơi cờ đói bụng cả ngày, ngửi thấy hương thơm của đồ ăn liền mất hồn, nước miếng chảy thành hàng.

“Lê Tiểu Mông năm nay vừa tròn mười sáu tuổi,” Cận Viêm nhìn nhóc chôn mặt hì hục trong đống chén đĩa, cười nói: “Trông nó rất giống Tưởng Khâm.”

“Chỉ số thông minh rất cao, chỉ cần nhìn qua thứ gì một lần là nhớ, từ nhỏ đã thích chơi cờ. Trước đây là sợ nó chểnh mảng học hành nên không để cho nó chơi, trước khi tôi bị bắt, Tưởng Khâm không có thời gian chăm lo cho nó, nó liền tự mình đi đăng kí cuộc thi Tam Quốc Kì Thủ, hạ gục cả bốn kì thủ lục đẳng của Hàn Quốc, đài truyền hình nào cũng đến phỏng vấn.”

Cận Viêm đã cố gắng áp chế giọng mình lại, nhưng vẫn mang theo sự tự hào của bậc làm cha mẹ.

Hơi thở Diêu Thục Văn dồn dập, theo quán tính nói: “Vậy à….”

“Lúc nó vừa mới sinh ra, mặt mũi rất giống Tưởng Khâm, khác với những em bé khác vừa sinh ra là da dẻ nhăn nheo như con khỉ, da nó thì lại trắng như ngọc. Khi đó có công ty chụp hình quảng cáo tã giấy, muốn mời nó làm người mẫu, nhưng Tưởng Khâm sợ phiền phước mới từ chối.”

“Khi nó lên bảy tuổi thì mặt mũi dần thay đổi, không giống Tưởng Khâm nhiều nữa. Nhưng mà như vậy cũng tốt, mặt mũi Tưởng Khâm sắc xảo quá, nếu lớn lên mà như thế thì không đáng yêu tí nào. Chị xem bây giờ đường nét khuôn mặt nó rất mềm mại, giống như con gái vậy, không biết mấy năm nữa có thay đổi hay không.”

Cận Viêm nâng chén trà lên nhấp một ngụm, mắt khẽ liếc về phía Diêu Thục Văn đang nhẹ run lên.

“…..Cận Viêm, cậu vừa nói….. Đứa bé này tên là gì?”

“Lê Mông, nghĩa là quả chanh đấy. Lúc đó tình trạng của người mang thai hộ đang gặp nguy hiểm, tôi mới vào miếu xin quẻ, được trụ trì ban cho cái họ. Sau đó trong hàng trăm cái tên mà vẫn không quyết định được cái nào, tôi lại vào miếu xin quẻ lần nữa, trụ trì thấy ở trong sân có trồng một cây chanh, nên bảo vậy lấy tên Lê Mông đi.”

Diêu Thục Văn ngẩn ngơ một lúc, mới thì thào: “Hai người nuôi dưỡng nó tốt quá.”

“Lê Tiểu Mông chính là sinh mệnh của Tưởng Khâm. Vì nó mà trước đây Tưởng Khâm phải từ chức ở nhà dạy dỗ nó.” Cận Viêm ngừng một lúc, lại nói: “Cả đời này tôi chỉ có một đứa con là Lê Mông, nó là tất cả đối với tôi và Tưởng Khâm. Chị Diêu, không nể mặt tăng cũng nên nể mặt phật, xem như chị giúp chúng tôi một lần đi.”

Lúc này Lê Mông đang uống sữa dê ừng ực, như nghe được điều gì, cái miệng còn dính đầy bọt sữa hỏi: “Hai người đang nói gì thế?”

Cận Viêm mỉm cười, đảo mắt về phía Diêu Thục Văn.

Lê Mông cũng nhìn theo hỏi: “Dì ơi, hai người đang nói gì thế?”

“……..” Diêu Thục Văn nhìn nhóc, không thể kìm được cánh tay đang vươn ra, nhẹ nhàng gọi: “Lê Mông, con lại đây một chút được không?”

Lê Mông bỏ đồ ăn xuống, bước đi lễ phép.

Ban đầu Diêu Thục Văn không dám ôm nhóc, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve tóc. Lê Tiểu Mông đứng bất động mơ màng, một lúc sau, Diêu Thục Văn mới thử ôm nhóc vào lòng mình, nháy mắt sống mũi cay cay.

“……” Lê Mông cảm thấy hơi xấu hổ, lúng ta lúng túng hỏi: “Dạ…. Dì ơi, hai người đang nói gì vậy ạ?”

“Không có gì hết,” Diêu Thục Văn đổi giọng, vội vàng che giấu cảm xúc hỗn loạn, “Ba con muốn dì giúp một chuyện ——- chuyện nhỏ thôi, thật ra cũng không có gì………”

“À,” Lê Mông ngơ ngác nói. “Vậy dì có giúp không dì?”

Cận Viêm vẫn đang bình tĩnh, trong tay cầm điếu thuốc, nhưng không có ý định gạt tàn.

Diêu Thục Văn chôn sâu mặt vào hõm vai Lê Mông, cắn răng không nói tiếng nào. Bà duy trì động tác này khá lâu, nên khiến Lê Mông bất giác cựa quậy, đang rầu rĩ muốn thoát khỏi cảnh tượng này để về bên bàn ăn, thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng ồm ồm: “——Ừ, dì giúp.”

Cận Viêm thả điếu thuốc lên bàn, thở phào nhẹ nhõm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.