Ly Hôn

Chương 54




Tưởng Khâm vốn không quay về phòng giam mà ở ngoài phòng tiếp khách, bỗng gặp đội trưởng Vương.

Đáng lẽ điều này trái với quy định, nhưng Tưởng Khâm là trường hợp đặc biệt, trái với quy định cũng không truy cứu làm gì. Thậm chí đội trưởng Vương còn lấy bao thuốc Trung Hoa của Cận Viêm ra đưa cho anh: “—–một điếu không?”

Tưởng Khâm không nhận, nhìn anh ta hỏi: “Những gì cần nói tôi đã nói rõ rồi, anh còn muốn hỏi gì?”

“Ồ! Trong mắt anh cảnh sát là ai chứ, không có chuyện gì thì không được đến thăm anh à?” Đội trưởng Vương ngồi xuống ghế đối diện, châm điếu thuốc hỏi: “Dạo này thế nào, có quen với đồ ăn không?”

“……….Ừm.”

“Thời tiết càng ngày càng nóng, nếu ban đêm không chịu đựng được, thì xin người quản ngục một cái quạt mini đi. Ngày xưa lúc vị quan chức ở tỉnh bị giải tới đây…. Tsk tsk, anh thật sự không hút à?”

Tưởng Khâm lắc đầu không nói, tỏ vẻ lịch sự không thân.

“Anh phải kiên cường lên, những ngày này trôi qua rất khó khăn. Các vụ án liên quan đến tỉnh có thể thẩm vấn đến nửa năm, anh ở trại tạm giam nửa năm ổn không? Mùa hè còn được, nhưng mùa đông thì sao….”

Đội trưởng Vương công kích: “Anh mới ở vài ngày còn chưa thấy được, nếu ngồi đây nửa năm thì anh cũng không có gì khác biệt với những người chung tù đâu. Cứ nghĩ đến những con chó con mèo bị người ta nhốt trong ***g sắt ấy, bây giờ anh cũng như vậy, tinh thần sẽ nhanh chóng bị tàn phá thôi.”

Tưởng Khâm hờ hững nói: “Tôi đã quen rồi.”

“Đó là vì bây giờ anh đang ở phòng giam đơn —– có biết phòng giam kế bên là ai không? Có thể là một thằng nhóc bất lương, vì trộm cắp nhiều lần mà phải lãnh án bao năm cũng có thể là một tên vừa bị cướp bạn gái, trong lòng không phục nên xúi giục lưu manh ẩu đả tình địch, gây nên thương tật cấp độ 9, bị phạt từ mười đến mười lăm năm tù hoặc có thể là kẻ đã bỏ trốn nhiều năm, chỉ vì đi mua đồ ăn chẳng nói chẳng rằng mà kề dao chém người, vừa truy nã bắt được, chắc chắn sẽ bị phán hơn hai mươi năm tù….”

Đội trưởng Vương bỗng nhiên cúi đầu xuống, vì khoảng cách gần nhau quá mà Tưởng Khâm mất tự nhiên quay mặt đi.

“Nếu anh bị phán vào tù, sẽ phải ở chung với những người này. Trong nhà tù không có phòng đơn, anh phải ở chung với bọn họ sớm chiều.”

Đội trưởng Vương nhếch mép cười, hận không thể nói hết lời cay nghiệt.

Tưởng Khâm trầm mặc thật lâu, nhìn từ góc nghiêng lại thấy lông mi anh vừa dày vừa dài, lúc buông xuống khiến đôi mắt như khép lại.

Trong lòng đội trưởng Vương cảm thấy có hơi đáng tiếc, con mắt cảnh sát lão luyện nhiều năm bỗng phát hiện ra rằng, vẻ bên ngoài của Tưởng Khâm khiến anh ta rất khó nắm bắt.

“…. Phán quyết của tòa án thế nào tôi không thể can thiệp được,” Tưởng Khâm khẽ dựa lưng vào ghế, duy trì khoảng cách với đội trưởng Vương: “Muốn phán thế nào thì phán, tôi nhận tội.”

Ngữ khí của anh lộ vẻ cự tuyệt rõ ràng, nhưng đội trưởng Vương không để tâm đến, vừa cười lớn vừa vỗ vỗ vào tay anh: “Ồ! Như vậy mới phải! Không phải chỉ có ba năm thôi sao, ra ngoài lại là hảo hán thôi!”

“…………”

“Trên đời này không phải ai cũng có cơ hội ngồi tù, coi như anh mở mang kiến thức mặt trái xã hội vậy! Có gì to tác đâu!”

Tưởng Khâm không nói lời nào, ngồi dịch ra xa hơn một chút.

“Với lại anh vì tội giết người mà vào, tôi thấy ở trong tù có thể trở thành đại ca đó, ai dám không nể nang anh? Thời Tinh Giải Trí nhiều của cải như vậy, hẳn là sẽ đưa tiền vào chuẩn bị cho anh, vậy còn có cai tù nào dám chọc anh nữa!” Đội trưởng Vương đứng dậy phóng khoáng, nắm lấy tay Tưởng Khâm: “Vốn dĩ tôi lo lắng với xuất thân của anh, vào tù sẽ bị người đời xem thường, tâm lý biến động quá lón sẽ không chịu đựng được. Nhưng thấy anh nhìn xa trông rộng như vậy tôi đã yên tâm haha!”

Cuối cùng Tưởng Khâm không thể chịu được nữa, gạt tay anh ta ra.

Đội trưởng Vương còn giả vờ ngớ ngẩn, mặt tỉnh như ruồi hỏi: “Sao vậy? Ơ vung tay mạnh quá, anh không đau à?”

Cánh tay trật khớp chưa khỏi hoàn toàn, vung một cái cũng đau thấu tim, nhưng gương mặt anh vẫn như bị đóng băng vậy, không buồn nhìn đội trưởng Vương mà bước thẳng ra ngoài.

“………” Đội trưởng Vương ngẩn người, bỗng bắt lấy tay anh lại: “Ây! Từ từ!”

Anh ta lục lọi trong túi, cuối cùng lấy ra hai miếng cao dán: “Về quê tiện thể mang lên, tự làm đấy. Dán vào các khớp xương, rất có công dụng, nè.”

Tưởng Khâm bình tĩnh lại nhìn anh ta một lúc, sự tức giận dưới đáy mắt đã nguội lại, sau đó nhẹ nhàng nói: “———-Cảm ơn anh.”

Anh cầm thấy cao dán, đi thẳng ra khỏi phòng tiếp khách.

Bên ngoài có cảnh sát lập tức chạy theo, nhưng anh không quan tâm, bóng lưng trải dài trên đường, sự chững chạc hình thành do được giáo dục tốt từ nhỏ.

Đội trưởng Vương nhìn theo anh đến khi biếm mất ở cuối hành lang, trong lòng khẽ thở dài.

Hôm đó đội trưởng Vương quay về cục công an, cậu cảnh sát bị chôn vùi giữ đống báo cáo uống cà phê, trong mắt đầy tơ máu, thấy anh ta đi vào lập tức than khổ: “Chuyện này là sao hả anh Vương! Nghi phạm có hung khí có, lời khai bằng chứng cũng đủ cả rồi, chúng ta phải mau mau khởi tố chứ! Nếu không vụ án này không khép lại được đâu!”

Đội trưởng Vương nổi giận: “Nói nữa xem! Tâm trạng ông đây không tốt! Ai dám oán hờn thì đến ngày mừng kết thúc vụ án chỉ được húp cháo chứ không được ăn thịt!”

Cậu cảnh sát: “…………”

Cậu cảnh sát như phát hiện ra lục địa mới, vòng đi vòng lại quanh đội trưởng Vương mà ríu rít hỏi: “Anh độc thương độc mã ra ngoài gặp họ Cận kia à? Có phát hiện thêm gì không?”

Đội trưởng Vương hừ lạnh.

“Người này thủ đoạn ngoan độc có tiếng, anh nên kiềm chế một chút. Sao rồi, có phát hiện gì không?”

“Không phát hiện gì, họ Cận là một tên giảo trá già đời. Nhưng mà hắn càng không để lộ sơ hở, tôi càng tin hắn mới là hung thủ, không biết vì sao lần này trực giác ông đây lại mãnh liệt như thế.”

“Vậy vậy cái người đang bị giam thì sao?”

Đội trưởng Vương do dự một lúc, lại nói: “Người đó vậy mà diễn giỏi, có điều…. muốn làm kẻ giết người cũng phải có tố chất, mà hắn lại không giống người có tố chất này lắm.”

“Không lẽ hắn cố tình chịu tội thay? Đm vậy mà tuyệt vời quá đi! Giết người ngụy tạo bằng chứng, chắc chắn hắn rất yêu tên họ Cận kia!” Cậu cảnh sát chống cằm thút thít không ngừng, nghĩ nghĩ rồi nói: “Ngộ nhỡ hắn bị phạt ba năm tù, anh nói xem họ Cận kia ở bên ngoài có tìm người khác không?”

“Khó nói lắm.”

“Tôi nghĩ là có thể! Nhà tù là nơi nào chứ, đã ra rồi thì người không ra người quỷ không ra quỷ. Với lại Cận Viêm có tiền có thế, quanh năm được các ngôi sao nữ vây quanh….. tsk tsk, ra tù rồi cả người lẫn tiền đều rỗng, có khi sức khỏe cũng không còn, anh nói xem hắn đang toan tính gì đây…….”

Đội trưởng Vương nghe vậy dở khóc dở cười, đập bàn quở trách: “Quay lại viết báo cáo của cậu đi! Hai ngày rồi mà giờ còn chưa viết xong!”

Cậu cảnh sát lập tức cúi gằm mặt xuống, hậm hực ngồi vào bàn cắn cắn đầu bút.

Trong lúc phát sinh cuộc đối thoại này ở cục cảnh sát, thì ở thành phố bên kia đang có rất nhiều người xếp hàng dài ở bến xe, tiếng hét tiếng hò cùng mùi mồ hôi trộn lẫn vào nhau, trong thời tiết nóng bức này khiến người ta thở cũng không thở được.

Một cô gái khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, ăn mặc thời thượng, cẩn thận che chắn cái túi nhỏ trước ngực mình, theo dòng người cố gắng chen chúc qua cửa xe. Khuôn mặt bị cặp kính râm che khuất hơn phân nửa, chỉ lộ mỗi cái cằm, và cái miệng bị cắn đến trắng bệch, lúc nhanh chóng chen chân qua cửa xe gân xanh trên cổ cô ta nổi lên, khiến ai trông thấy cũng khiếp sợ.

“Hết chỗ rồi hết chỗ rồi! Trời ơi nói cô đó! Xuống đi xuống đi!”

Cô ta ỷ mình có cơ thể nhanh nhẹn nên đã chen qua cửa xe, nhưng người bán vé hô to bảo tài xế đóng cửa lại. Giây phút đó cô ta như muốn hộc ra máu, đôi giày cao gót giậm mạnh nhảy qua.

Đang lúc định chen vào, bỗng một bàn tay vỗ lấy vai cô ta, sau đó tóm lấy.

“Này………”

Cô ta quay lại, giọng nói sắc bén ban nãy đành nuốt vào.

Hai người đàn ông mặc áo thun lạnh lùng nhìn cô ta: “Triệu tiểu thư, mời theo chúng tôi một chuyến, Cận tổng đang ở công ty chờ cô.”

Bỗng chốc sắc mặt Triệu Tuyết trắng bệch.

Cô ta biết mình tiêu đời rồi.

Cô ta muốn chạy đi, muốn hô toáng lên, muốn kêu cứu người xung quanh, nhưng những hành động đó chỉ vì một câu nói của người đàn ông áo đen mà đông cứng lại: “——–Cô có thể đi, nhưng ở huyện F cũng có người chờ sẵn rồi.”

Triệu Tuyết run môi lên: “Này, sao các người biết…..”

“Những gì Cận tổng biết còn nhiều hơn cô tưởng tượng.” Người đàn ông áo đen ra hiệu, bên kia đường là chiếc Toyota màu đen đang đóng kín cửa.

“——-Nhưng tốt nhất là cô nên tự mình hỏi Cận tổng.”

Ô tô đi khắp thành phố H hơn hai tiếng mà không ngừng.

Khi Triệu Tuyết bị giải xuống xe, trước mắt cô ta không phải là cổng lớn của Thời Tinh Giải Trí. Trên đường vắng vẻ có mấy cửa tiệm cũ kĩ, lúc này đã sắp dọn hàng, họ đều là những nhà từng lưu trữ ngọc thạch của nhà họ Cận.

Nếu một người đã chấp nhận số phận, sự sợ hãi sẽ chuyển thành câm lặng, nhưng mà sự giận dữ và thống hận khắc cốt ghi tâm vẫn còn tồn tại. Lúc Triệu Tuyết bị giải đi đúng là có cảm giác này, cô ta hoàn toàn không sợ hãi, thậm chí còn muốn xem xem Cận Viêm nhìn thấy mình thì sẽ thế nào.

——-Kẻ giết người trông như thế nào?

Xấu xa độc ác, hung dữ tàn bạo, xem mạng người như kiến, không chần chừ gì mà ném cô ta vào chỗ chết….

Nhưng cô ta không hề sợ hãi, trong lòng chỉ có niềm vui đã trả được thù.

Tưởng Khâm đã vào tù, tuy là Cận Viêm may mắn thoát được, nhưng chính tay hắn đã cắt đứt con đường buôn bán ngọc thạch của mình. Chờ sau khi quan chức ở tỉnh phái người xuống, không đến màu thu này, cả nhà họ Cận sẽ bị đuổi cùng giết tận.

Triệu Tuyết càng nghĩ càng kích động. Thậm chí cô ta còn phấn khích quá độ, vừa thấy Cận Viêm đã không nhịn được cười:

“Tôi tới rồi, anh muốn thế nào?”

Cận Viêm ngồi trên một cái ghế được làm bằng gỗ lê, không nói lời nào.

“Là Từ Hiểu Tuyền nói à?” Triệu Tuyết ngừng một lúc, lại trào phúng: “Hay là tên Phương Nguyên nhát gan kia bán đứng tôi?”

“………” Cuối cùng Cận Viêm thở dài, nói: “Phương Nguyên chỉ thay mặt cho cấp trên, còn cô là quân cờ của hắn. Hắn không cần bán đứng cô, mà chỉ buông tha cô mà thôi.”

Trong chốc lát Triệu Tuyết như bị sốc mạnh, miệng há ra còn chưa nói câu nào, Cận Viêm đã ngắt lời: “Cô cho là mình quan trọng với Phương Nguyên lắm sao? Triệu Tuyết, cô căn bản không có gì cả. Triệu Thừa Cường cùng vợ cả và con gái đang sống tốt ở Mỹ, còn mẹ cô cùng lắm chỉ là vợ thứ ba mà thôi. Cô nói mình trả thù, thật ra ngay cả lập trường cũng không có.”

Bỗng mắt Triệu Tuyết đỏ lên, giận dữ nói: “Nói bậy! Cha mẹ tôi đã chứng thực rồi, tôi mới là con hợp pháp…..”

“Cô bị lừa rồi,” Cận Viêm thản nhiên nói, “Nếu như cô là con hợp pháp của Triệu Thừa Cường, thì lúc điều tra gia cảnh trước khi vào Thời Tinh chắc chắn sẽ bị loại bỏ. Cô nghĩ tôi ngu lắm sao, để một thư ký ở bên cạnh mà không buồn điều tra tí gì à?”

Tai Triệu Tuyết ong ong lên, tay cầm túi nhỏ bất giác buông xuống.

“Hồ sơ thực sự của cô là sinh ra ở huyện F, chín tuổi lên thành phố đi học, không rõ thân phận cha đẻ, hoàn toàn không liên quan gì đến Triệu Thừa Cường.” Cận Viêm hơi cười, lắc đầu nói: “Mẹ của cô đúng là có kết hôn với Triệu Thừa cường, nhưng thật đáng tiếc, cuối cùng bà vẫn không được chính thức, vậy nên cô mới làm việc ở Thời Tinh Giải Trí lâu đến vậy mà không bị phát hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.