Tính cách của Tưởng Khâm và Cận Viêm hoàn toàn trái ngược nhau, theo nghiên cứu mà nói, Tưởng Khâm rất quan tâm đến hai chữ “thận trọng”, dù là làm gì thì cũng phải có kế hoạch cụ thể rồi mới làm, nếu không nắm chắc 99% trong tay thì nhất quyết không làm. Một khi biết được những kế hoạch tâm huyết của mình bị lộ tẩy, có thể uy hiếp đến cơ hội của bản thân thì anh lập tức buông thả tất cả, không có nửa điểm do dự.
Thật ra đây không phải yếu đuối, mà là chín chắn, vô cùng nhẫn nại, đâu phải ai cũng là tráng sĩ mà có dũng khí chặt đứt tay mình. Về điểm này thì hoàn toàn trái ngược với Cận Viêm, hắn rất thích mạo hiểm, gan to mật lớn, có lòng hiếu kỳ mà người xưa thường gọi là “Thái Cực quý nhân”[1]. Dù tình huống đã nguy cấp thế nào, hắn cũng có thể cắn răng nhẫn nhịn, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà phát hiện ra con đường sống sót.
[1] Thái Cực quý nhân: chủ về thông minh hiếu học, tính cách chính trực, nếu được sinh vượng (Thân vượng) thì ý chí hiên ngang, phúc thọ song toàn, nếu không phải quan cao trong triều thì cũng là người giàu sang giữa muôn dân.)
Ví dụ như chuyện cho người đi theo dõi, nếu là Tưởng Khâm nói Cận Viêm bám đuôi Lê Tiểu Mông, thấy bé tan học nhưng không ngoan ngoãn về nhà mà ra quán net chơi game, không may bị Lê Tiểu Mông phát hiện làm ầm lên (“Ba mẹ không tôn trọng nhân cách của con! Xâm phạm quyền riêng tư của con! Con muốn viết đơn lên tòa tước bỏ quyền dám hộ của hai người oa oa oa oa oa!”), thì nhất định Tưởng Khâm sẽ gọi Cận Viêm quay trở về, sau này cũng không dùng chiêu theo đuôi theo dõi này nữa.
Nhưng nếu là Cận Viêm, hắn sẽ không dừng lại.
Hắn cảm thấy lý do bản thân mình bị phát hiện, là do tố chất hai tên côn đồ kia quá kém, Côn Dương làm việc không hiệu quả. Đương nhiên là bản lĩnh của Phương Nguyên nằm ngoài dự liệu, nhưng không phải là tất cả.
Vì vậy hắn đi tìm Côn Dương đánh cho một trận tơi bời, sau đó đi gặp bên trung gian, mời chuyên gia đứng đầu trong nghiệp vụ theo dõi, qua hôm sau tiếp tục bám theo Tưởng Khâm.
Hắn không cần biết Tưởng Khâm đã biết những gì, là ai nói cho anh. Cận Viêm có trực giác nhạy bén đáng sợ của loài dã thú, bí mật này chắc chắn là nguyên nhân chính mà Tưởng Khâm đòi ly hôn ——– thậm chí có lẽ Tưởng Khâm không chỉ biết mỗi chuyện của Tả Chí Kiệt, anh nhất định còn biết thêm vài chuyện chết người nữa, mà những chuyện này đã vượt qua luân lý làm anh không thể tiếp nhận được, nếu không anh sẽ không có thái độ kiên quyết ly hôn như vậy.
Chuyên gia vừa ra tay đã có kết quả, người lần này mời đến được hưởng lương cao đúng là có thể tìm ra chút manh mối.
——– Tả Chí Kiệt đã từ Mỹ trở về.
Cận Viêm nghe xong mà lạnh cả người, câu tiếp theo của chuyên gia theo dõi như vứt hắn vào ba mươi chín ngày đầu đông:
“Người này trở về từ hơn nửa năm trước, hơn nữa đã có tiếp xúc với Tưởng tiên sinh.”
Tưởng Khâm đẩy cửa phòng trà ra, đi đến chỗ ngồi quen thuộc, pha một ấm Thiết Quan Âm, làm hai món ăn nhẹ.
Vài giây sau đã thấy một người đàn ông đeo găng tay, mặc tây trang màu bạc đến trước mặt anh, kéo ghế ra ngồi xuống nói rằng: “Tưởng Khâm.”
“……Tả tiên sinh.”
Tả chí Kiệt cười, nâng chén trà lên ngửi hương thơm: “Đã lâu không liên lạc, dạo này thế nào? Cận Viêm làm ăn có được không?”
“Nhờ phúc.”
“Hắn là như vậy, đã muốn làm gì thì sẽ không từ nan. Thế nào, lần trước tôi nói ngày xưa Cận Viêm có nhúng tay vào nhà họ Tưởng mà cậu không tin, bây giờ đã hỏi được gì chưa?”
Tưởng Khâm hổ thẹn, một lúc sau nói: “Vẫn chưa hỏi.”
“Là không có cơ hội hỏi hay là căn bản không muốn hỏi?” Tả Chí Kiệt vừa cười vừa nói: “Tôi hiểu, có một số chuyện đã qua, hỏi lại cũng không để làm gì. Hơn nữa có hỏi cũng không hỏi được gì, cùng một sự kiện nhưng trăm miệng nói khác nhau thì cũng trở nên bất đồng, vậy xem cậu giải quyết thế nào.”
Y nhấp ngụm trà, nhìn Tưởng Khâm thích thú.
Hai tay Tưởng Khâm đặt trên mép bàn, móng tay được chăm sóc cẩn thận như phát ra ánh sáng, ngón tay chơi đàn từ nhỏ đặc biệt thon dài, chỉ là lạnh lẽo không chút hơi ấm.
Anh ngây người nhìn ngón tay mình thật lâu, không biết là suy nghĩ chuyện gì, một lúc sau mới nói: “Tôi không cần phải hỏi, chuyện này, nghĩ thông rồi cũng gần như biết rõ nguyên nhân… Nhưng mà Tả tiên sinh vất vả từ xa đến đây, không phải chỉ nói mấy câu đó chứ.”
Tả Chí Kiệt không phủ nhận, nhún nhín vai nói: “Tôi đến nói lời từ biệt với cậu.”
“Anh phải về Mỹ à?”
“Phải, Tả gia đã không còn gì. Nhờ hồng phúc của anh chị em Cận gia, bây giờ họ đã là độc nhất vô nhị. Chắc chắn cậu không thể tưởng tượng được dưới tay Cận Viêm hiện tại có bao nhiêu người, sau khi Tả gia thua cuộc, thế lực của hắn mạnh lên đến nỗi không ai ngờ, giống như công ty giải trí Thời Tinh vậy, mười mấy năm trước cậu hao tâm tổn sức giúp hắn đánh cả thiên hạ, không chừng bây giờ trong mắt hắn đã chẳng là gì.”
Tả Chí Kiệt ngừng một lúc lại nói: “Cậu đừng nghĩ tôi nói như vậy là chia rẽ tình cảm, trong khoảng thời gian này Cận Viêm gần như không đến công ty, nếu Thời Tinh giải trí có vấn đề gì thì sẽ giao cho thuộc hạ giải quyết, chuyện này chắc cậu cũng thấy rõ. Nếu là mấy năm trước hắn có dám làm như vậy không? Lúc đó công ty này chính là vốn sinh tồn của hắn, hà, còn giờ hắn đã có nhiều tiền rồi, chuyện làm ăn ở Cận gia đều là do hắn sai khiến thuộc hạ.”
Tưởng Khâm hơi nhíu mắt lại, im lặng không nói gì.
“Tôi phải đi rồi, gia đình tôi cũng không còn là đối thủ của Cận Viêm. Cậu có tin là với thủ đoạn của Cận Viêm, một ngày nào sẽ nhìn thấy xác tôi ở trên đường cao tốc, ngay cả nguyên nhân cái chết cũng không điều tra được hay không?” Tả Chí Kiệt tự giễu, nói: “Tôi thực sự không phải chia rẽ tình cảm hai người, Tưởng Khâm, tôi thành tâm thành ý nói ra, tất cả đều từ đáy lòng.”
Một hơi cạn sạch cốc trà, đang định đứng lên rời đi thì Tưởng Khâm rút ra một tờ chi phiếu trong túi quần ra, đặt nhẹ lên mặt bàn cho y.
Tả Chí Kiệt mặt nhẹ biến sắc: “Đây là…”
“Tôi chỉ có chút ít,” Tưởng Khâm nói, “Không giúp được anh nhiều.”
Anh đứng dậy bước đi, Tả Chí Kiệt nhìn bóng anh hét lớn: “Cậu làm gì vậy, muốn bù đắp cho tôi sao? Tưởng Khâm——-“
“Không biết”, Tưởng Khâm nói, “Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Anh ra khỏi quán trà, cho đến khi biến mất ở ngoài cửa kính cũng không quay đầu lại nhìn.
Tả Chí Kiệt ngồi sụp xuống ghế.
Vào lúc này tiết trời vô cùng ấm áp, trong không khí mang theo hơi thở ẩm ướt đầu hạ, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ rọi lên sàn gỗ của quán trà, phảng phấp những hạt bụi lơ lửng trong không khí.
Cứ như vậy vài giây y dường như chẳng biết đây là nơi nào, quên mất bản thân mình còn tồn tại, tất cả hận thù và ám ảnh đều tan biến như chưa từng tồn tại kể từ khi ai đó quay lưng đi.
Y gắng sức che mặt lại, dường như không hề nghe thấy tiếng thở dài của bản thân mình.
Tả Chí Kiệt vẫn ngồi bất động tại chỗ một hồi lâu, mãi đến khi cốc trà đã nguội hẳn mới đứng dậy đi vệ sinh, chuẩn bị ra khỏi quán trà.
Quán trà lúc này cũng không đông lắm, trong nhà vệ sinh trống không, y cúi đầu rửa tay mà lòng đầy tâm sự, sau đó nghe tiếng cửa bị mở ra, có người đi vào.
Y không để tâm lắm, vừa mới chuyển người bả vai đã bị ai đó vỗ: “Tả tiên sinh?”
Tả Chí Kiệt theo bản năng “ừ” một tiếng, chưa kịp quay đầu lại đã bị người đó đẩy ngã vào bồn nước, dùng bàn tay cứng như sắt bịt miệng y lại, cả người bị khống chế. Những hành động này diễn ra chưa đến nửa giây, vừa nhanh vừa mạnh căn bản không thể phản kháng được!
“AAA…” Tả Chí Kiệt không giãy dụa được, chỉ biết nghe người đó quát thầm: “Không muốn chết thì đừng lên tiếng! Bên ngoài quán trà toàn là người của Cận Viêm, anh muốn bọn họ nhảy vào ngay bây giờ à?”
Tả Chí Kiệt ngẩn người.
“Nhìn anh như vậy, khó trách Tả gia lụm bại.” Người đó buông tay, lãnh đạm ra lệnh: “Nếu biết thức thời thì thành khuẩn hợp tác, bằng không chỉ trong ba ngày, Cận Viêm sẽ biến anh trở thành cái xác vô danh trên đường cao tốc. Bây giờ thì ngậm miệng lại, thay rồi áo rồi đi theo tôi.”
Tả Chí Kiệt run rẩy hỏi: “Anh… Anh muốn đưa tôi đi đau? Tôi cảnh cáo…”
Tuy mặc quần áo bình thường thế nhưng từ trên xuống dưới người đàn ông này đều có một khí thế mà không ai có thể kháng cự được, nghe y nói như vậy chỉ cười lạnh: “Tỉnh mộng đi. Thủ đoạn đó của anh chỉ có thể đối phó với được với cậu em họ xinh đẹp của tôi thôi.”
Tả Chí Kiệt còn muốn nói gì đó, nhưng người đàn ông đó đã ném cho y một cái túi đựng trang phục nhân viên quán trà, sau đó nhảy lên cửa sổ phía trước quạt thông gió, ra hiệu cho Tả Kiết Kiệt cũng mau nhảy lên.
Cận Viêm đeo headphone, cầm súng trong phòng cách âm đầy lỗ, điều chỉnh cò súng, nhắm vào bia bắn ra một viên đạn.
Một tên thuộc hạ mang máy tính bảng vào cho hắn xem các thông số, nhìn hắn gật đầu, sau đó đưa cho chuyên gia súng ống.
Cận Viêm điều chỉnh cò súng sang bắn liên thanh, lần này một phát được chín phẩy năm điểm, một phát được chín điểm tròn.
Thuộc hạ vừa mang máy tính bảng ra thì có người vội vã đẩy cửa phòng bắn ra, chạy đến cạnh Cận Viêm mở laptop, trên màn hình là dòng chữ: “Chuyển lời cho Cận tiên sinh, Tả Chí Kiệt chạy rồi.”
Cận Viêm mặt không biến sắc, ngón tay bấm cò liên tục, tất cả đạn trong băng đều bay ra ngoài, không nhìn bia đạn mà tháo luôn headphone xuống, hắn bước ra ngoài.
Tất cả mọi người cúi đầu không dám nói một câu, cho đến khi hắn ra khỏi cửa rồi tất cả mới thở phào nhẹ nhõm.
“Làm sao Tả Chí Kiệt trốn được?”
Cận Viêm dùng bông gòn lau các ngón tay, trông vô cùng chăm chú, khi hỏi câu này hắn thậm chí còn không ngẩng đầu.
Nhưng giọng hắn rất trầm, khiến cho những thân tín theo hắn nhiều năm không khỏi run lên một trận.
“Bọn em đứng trước quán trà chờ, một lúc sau Tưởng tiên sinh đã ra nhưng Tả Chí Kiệt không có đuổi theo. Tưởng tiên sinh mở cửa xe ra, bọn em không dám ngăn anh ấy lại, cũng không dám xuất hiện, nên trốn ở phía bên đường. Chờ anh ấy đi rồi, bọn em lại ra bao vây quán, thế nhưng chỗ ngồi đã trống không…”
“Có lục soát chỗ đó chưa?”
“Rồi ạ, không ai thấy y đi ra cả, tiền là Tưởng tiên sinh trả.”
Cận Viêm lấy một cái tăm bông ngâm vào dung dịch axit nitric, đưa cho nhân viên xét nghiệm xem còn dính thuốc nổ hay không. Sau vài phút không nói gì, hắn mới gật đầu tỏ ý không sao, sau đó đứng dậy duỗi tay ra.
“Anh Tưởng của các cậu,” Cận Viêm nói, “Mấy năm nay rất hay mềm lòng, lại dễ tin người, vậy mà phòng anh như phòng trộm, làm như anh giống loại người độc ác thủ đoạn lắm không bằng.”
Thân tín biết hắn nói như vậy là nghi ngờ Tưởng Khâm chạy trốn cùng Tả Chí Kiệt, nhưng khẩu khí không giống như đang bất mãn.
Vì thế cậu ta động não, tự động xem thường hai chữ “dễ tin”, nói: “Tưởng tiên sinh thật sự dễ mềm lòng, tết năm ngoái các anh em cùng ra ngoài ăn cơm, vào bàn gọi món não khỉ và cá sống sốt, anh ấy nghe thấy rõ ràng không đành lòng, còn bỏ tiền ra mua khỉ và cá về thả hết.”
Cận Viêm cười rộ lên, nói: “Ừ, thật ra anh cũng được nghe kể.”
Nụ cười này của hắn tuy rằng ngắn ngủi, nhưng là thật tâm. Thân tín đã theo hắn bao năm, biết Tưởng Khâm ngay cả con kiến cũng không nỡ giết, cũng nở nụ cười theo sau.
“Tiếp tục đi tìm Tả Chí Kiệt, nhưng đừng để Tưởng Khâm bắt gặp. Không phải y về Mỹ sao, còn nói lung tung nữa tiễn hắn lên đường ngay lập tức.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Dạo này Tưởng Khâm hay đi đâu?”
“Vâng, Tưởng Khâm tiên sinh sống rất có quy tắc, đi làm xong tan sở thì chạy bộ, đến cuối tuần đi đánh tennis. Chỉ duy nhất một chuyện, hôm đó rời khỏi quán trà xong thì gửi một kiện hàng đến thành phố S.”
“Kiện hàng?”
“Vâng, tất cả đều là thuốc bổ nhân sâm các loại, người nhận là…”
“Người nhận là cha mẹ.” Cận Viêm cười lạnh: “Đã bao năm rồi vậy mà còn không quên đi ông bố bà mẹ xem thể diện còn quan trọng hơn con trai mình, biết làm vậy chỉ tốn công, vậy mà năm nào cũng gửi. Cứ chờ xem, xem cuối cùng ai mới thật sự tốt với em.”
Thân tín biết người đó chính là Cận Viêm, không thể là ai khác được nên chỉ cười mà không đáp lại.
Hai người từ phòng thí nghiệm ra xe ngồi, mấy tên thuộc hạ theo sau thì lên hết trên chiếc SUV ở phía trước, lúc không còn ai ở xung quanh Cận Viêm đột nhiên hỏi: “Dạo này Tưởng Khâm ăn uống thế nào?”
Câu hỏi này làm thân tín hoang mang: “Vâng…. Trong khách sạn có sẵn bữa sáng, đến trưa thì thường đi ăn với đồng nghiệp.”
“Còn buổi tối?”
“Xin lỗi đại ca, bọn em không để ý lắm, Tưởng tiên sinh hay gọi thức ăn ở ngoài…”
Cận Viêm có chút bất mãn, hỏi: “Vậy tinh thần cậu ấy thế nào? Dạo này trời nhiều gió, có hay bị ho không?”
Những điểm này nào ai đi theo dõi mà để tâm tới, thân tín không dám nói không biết, chỉ trả lời mơ hồ: “Không ạ, tinh thần của Tưởng tiên sinh rất tốt.”
“Cậu ấy có ra ngoài uống rượu với Phương Nguyên không?”
“Không thấy Tưởng tiên sinh uống rượu, có điều hôm qua thấy Tưởng tiên sinh ra ngoài mua mấy thứ với tên cảnh sát Phương Nguyên. Cũng không có gì nhiều, vài cái đệm với một cái tủ, còn lái xe mang về tận nhà hắn.”
Cận Viêm suy nghĩ chốc lát, nhíu mày hỏi: “Vậy Phương Nguyên có thật sự chỉ là cảnh sát nhân dân?”
Thân tín khẳng định: “Bọn em đã nhờ quan hệ điều tra rồi, quả thật hắn ta là cảnh sát nhân dân từ thành phố S điều đến, hơn nữa đúng là dì của Tưởng tiên sinh có một đứa con trai, chắc chắn không sai ạ.”
Cận Viêm cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng không phát giác ra được, chỉ biết gật gật đầu.
Bỗng nhiên lại nghĩ ra chuyện gì, hắn căn dặn: “Hôm nào mang vài bức ảnh của Tưởng Khâm về cho anh, mới hai tuần không gặp mà ông đây cứ nghĩ lung tung.”
Thân tín ha ha cười, nghĩ rằng chuyện này có gì khó, vì thế lập tức nói vâng.
Phương Nguyên quả thật đang chuyển nhà.
Lúc vừa đến đây hắn ta ở một mình trong ký túc xá của sở cảnh sát, nhưng Phương gia và Tưởng gia có giao tình không ít, nhanh chóng mượn được tiền thuê một căn hộ có ba phòng ngủ một phòng khách, Tưởng Khâm còn giúp chuyển đồ.
Vì muốn cảm ơn anh, Phương Nguyên có mời ra ngoài uống rượu, thế nhưng Tưởng Khâm bị rắn cắn một lần rồi, nói gì cũng kiên quyết không đi.
Tưởng Khâm ở nhà sắp xếp rất khéo tay —— còn Cận Viêm chỉ biết phá hoại, Lê Mông thì là heo con, một đôi công thụ cùng đứa con đang trong tuổi dậy thì, nếu trong nhà không ai biết dọn dẹp, chắc chắn cả ba sẽ phải ở trong chuồng heo!”
Anh giúp Phương Nguyên mua giấy dán tường và tranh vẽ tường, giúp hắn ta bố trí sô pha và bàn trà, lại giúp hắn ta mua đèn xông hương để trong nhà, ngay cả vật dụng trên giường cũng giúp nốt.
Chưa đến một tuần sau ngôi nhà đã có hình có dạng, Phương Nguyên mời vài người đồng nghiệp về ăn mừng tân gia, nướng hai vỉ thịt dê thơm ngon ở trong bếp, khắp phòng chật đầy vỏ bia rỗng.
Tưởng Khâm đã gặp đồng nghiệp của Phương Nguyên vài lần, vậy nên rất quen thuộc, nói chuyện cũng không khách sáo. Anh xắn tay áo lên ngang khuỷu, cầm lon bia dựa vào quầy bar phía sau phòng khách, vừa để ý đến lò nướng vừa nhìn mọi người đi xem phòng, không để bụng những lời bình phẩm tùy tiện.
Phương Nguyên không khách khí đuổi họ ra khỏi phòng ngủ, tập trung lại ở phòng khách chơi bài hát karaoke, sau đó chạy vào bếp lấy sâm banh ra uống.
Tưởng Khâm đưa một xâu thịt bò đã nướng thơm: “Thử xem thế nào.”
“A, không tồi nha! Phía trên này thêm vào gì thế?”
“Ít mật ong.”
Tưởng Khâm nhấm nháp bia, dùng kìm sắt lấy vỉ nướng ra thành thạo, để toàn bộ thịt lên bàn ăn hình chữ nhật, sau đó thêm vài vài cọng rau thơm. Phương Nguyên thấy anh vô cùng chăm chú, không khỏi ngỡ ngàng.
“Được rồi, mang ra cho mọi người ăn đi.” Tưởng Khâm ngẩng đầu, ngạc nhiên nói: “Mặt em dính gì à?”
Phương Nguyên giật mình: “Không có. Anh đang nghĩ… Mùi vị này thật thơm, chắc em vẫn hay làm.”
Tưởng Khâm bật cười: “Em có một đứa con bụng không có đáy đang dậy thì, anh hiểu mà phải không?”
Phương Nguyên cười theo, mang thức ăn lên cho đồng nghiệp, lại nhớ đến nhà bếp, cầm bia tựa người vào cửa nhìn Tưởng Khâm cắt trái cây.
“Anh không đánh bài à?” Tưởng Khâm không ngẩng đầu lên hỏi.
“Chơi nhiều rồi cũng chán. Anh nghĩ hay là em cũng đưa Lê Mông đến đây ăn cơm đi? Cũng lâu rồi em chưa gặp nó.”
“……..Nó có Cận Viêm chăm rồi.”
“Nhưng nó là con ruột em mà.”
Tưởng Khâm nhẹ bóc vỏ cam, một lúc sau nhỏ giọng nói: “Không phải.”
Phương Nguyên sửng sốt: “Không phải?”
“Cận Viêm mới là cha ruột của nó.”
Tức khắc Phương Nguyên nhớ đến Lê Mông, bé có đôi mắt giống Tưởng Khâm như đúc, không thể tin được: “Sao có thể, nhìn nó với em rất là… Cận Viêm sao có thể là cha nó được? Cận Viêm sao có thể sinh ra đứa con như vậy?”
“Bọn em đã làm xét nghiệm rồi.” Tưởng Khâm thản nhiên nói, “Mặt mũi có thể là sau này bị ảnh hưởng, thật ra ở phương diện tính cách, Lê Mông như một bản sao của Cận Viêm vậy.”
Anh quay người rửa dao gọt hoa quả, Phương Nguyên nhìn theo bóng anh tha thiết, đột nhiên cảm thấy vô lý cực kỳ: “Em với Cận Viêm ở bên nhau mười mấy năm, gia đình và tương lai thì mặc kệ, ngay cả con mình cũng không có, em bị làm sao vậy? Hắn lại đối xử với em không tốt, cả ngày ở trong công ty giải trí đàn đúm…”
“Đừng nói nữa,” Tưởng Khâm đột nhiên ngắt lời hắn ta: “Đầu óc em bây giờ hỗn loạn lắm… chính mình cũng không hiểu rõ.”
Phương Nguyên nhìn vào mắt anh, quả thật không thể nói nên lời, sau đó cười miễn cưỡng nói: “Trách sao dì dượng nói em chỉ có thể đi theo học thuật, với tính cách này mà làm công việc khác… thật sự có thể bị người ta nuốt chửng! Bảo sao sống chung với Cận Viêm lâu như vậy mà vẫn bị hắn nắm gọn trong lòng bàn tay!”
Tưởng Khâm thả dao vào bồn rửa chén, lên tiếng: “Đã bảo đừng nói nữa!”
Lúc anh quay lại Phương Nguyên mới nhận ra nhìn anh rất khó coi, khuôn mặt tái nhợt dường như trong suốt, đôi môi mím lại cứng ngắc, không có một giọt máu nào.
Trong phòng bếp im lặng đáng sợ, tiếng huyên náo từ bên ngoài truyền vào làm phông nền cho tình huống khó xử này.
“…….Em cần chút yên tĩnh.” Tưởng Khâm vội vàng lau tay, bước qua Phương Nguyên ra ngoài.
Giây phút giao nhau, Phương Nguyên kích động gật đầu, như muốn giữ tay anh lại, nhưng không nhúc nhích được.