Ly Hôn - Thần Vụ Quang

Chương 5




Lâm An Nhàn đương nhiên cũng khiếp sợ Quý Văn Nghiêu giàu có đến mức nào, nhưng lại cảm thấy biểu hiện của người này có chút quá, không cần thiết ở trước mặt bọn họ đem tài sản của mình nóithẳng ra như vậy, tính cách của người này thật kì.

thật ra cô rất hâm mộ Dương Quân có thể tìm được đối tượng có điều kiện tốt như vậy, nhưng cô cảm giác Quý Văn Nghiêu tuổi trẻ lại có tiền thì

không phải người bình thường có thể mơ đến, hơn nữa Quý Văn Nghiêulại còn là người làm ăn, giao tiếp xã giao là chuyện bình thường, những người phụ nữ khác chắc chắn khi nhìn thấy anh ta sẽ giống như kiến tìm thấy mật!

Bây giờ cô càng quan tâm là mọi người tại sao vẫn chưa động đũa,mình từ sáng đến giờ đã rất đói bụng, lại khó được có dịp được ăn ngon như vậy, cô muốn nhân cơ hội này phải giải quyết cho thật no, cho nên nhất thời nhìn trên bàn bày toàn thức ăn ngon mà có chút lúng túng.

cô gái này trái lại thật trầm tĩnh, mình nói nhiều như vậy, cô ta lại chỉ nhìn chằm chằm đồ ăn trên bàn, trên mặt cũng không có cảm xúc dao động gì, Quý Văn Nghiêuanh làm việc kinh doanh nhiều năm như vậy, hạng người nào cũng đều thấy qua, nhưngtrấn định tự nhiêntrongtình huống này giống Lâm An Nhàn thật đúng là rất hiếm có người như vậy, cô gái này đúngthật là làm cho người ta vài phần kính trọng.

“Cái kia......, mọi người nhanh ăn đi, đồ ăn sắp lạnh hết rồi.”

Trong lòng của Phó Lệ Giai cũng không vui vẻ gì, nhưng cũng không thể để bầu không khí mất tự nhiên như vậy được.

Phó Minh Hạo thấy chị cả đã lên tiếng, cũng nói: “Đúng vậy, mau ăn đi, đồ ăn này là An Nhàn chuẩn bị từ sáng sớm đến bây giờ mới xong, mọi người ăn đi, đừng phụ tâm ý của cô ấy!”

Mọi người nghe xong liền bắt đầu ăn, không khí cũng dần dần trở nên tự nhiên hơn.

“Văn Nghiêu, chị dâu em làm đồ ăn ngon chứ?” Dương Quân gắp cho Quý Văn Nghiêu một miếng sườn ngọt ngào hỏi.

“Hương vị bình thường, nhưng quan trọng là tâm ý.” nói xong giống như cười chế nhạo nhìn về phía Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn có chút mất tự nhiên buông đũa nói: “Tay nghề của tôi quả thật bình thường, hôm nay cũng cố làm chút thức ăn, nếu không hợp với khẩu thì tôi sẽ làm lại món khác, không biết tiên sinh thích ăn gì.”

Vì anh ta là khách, tốt xấu cũng phải khách sáo một chút mới đúng, Lâm An Nhàn chỉ dám ở trong lòng oán thầm lời nói lẫn hành động của Quý Văn Nghiêu, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười.

“Tôi hôm nay cảm thấydì Hai và mọi người trong nhà đặc biệt hợp ý, cho nên nói chuyện có chút hơi tự nhiên, hơn nữa ý của tôi chính là thức ăn này đều chứa đựng tâm ý của chị dâu, chị dâu tuyệt đối đừng hiểu lầm. Còn nữa về sau gọi tôi Văn Nghiêu là được rồi, kêu tiên sinh khách sáo quá!” Muốn giả bộ thìmọi người liền cùng nhau giả bộ, xem cô gái này có thể giả bộ tới khi nào, Quý Văn Nghiêu thấy Lâm An Nhàn bộ dáng ủy khuất lại càng bực mình.

“Vẫn là Văn Nghiêu nói đúng! An Nhàn, tay nghề của cô chúng tôi cũng đã biết, đừng tỏ ra bực bội như vậy, Văn Nghiêu không xem chúng ta là người ngoài nên mới nói thế.” Vương Thu Dung thầm oán liếc mắt nhìn Lâm An Nhàn.

Lâm An Nhàn thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn mình không nói gì nữa,tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Phó Minh Hạo thấy thế gắp cho Lâm An Nhàn không ít đồ ăn vào trong bát, thấp giọng nói: “Sao lại không ăn đồ ăn, chỉ ăn cơmtrắng thế? Em đừng để ý mẹ anh nói, tính mẹ thế nào em còn chưa biết sao? một chút nữa anh nhận tội với em!”

Lâm An Nhàn có chút uất ức ngẩng đầu nhìn Phó Minh Hạo nở nụ cười, vẫn là chồng mình thương mình, chỉ cần hai vợ chồng bọn họ hiểu nhau, thì dù mình chịu chút ủy khuất cũng sao.

Gì đây! Ở trước mặt mình ân ái ngọt ngào thị uy sao? Quý Văn Nghiêuđưa mắt lạnh lùng nhìn hai người đang cười, tâm tình lại càng không tốt, vì thế khẽ cười một tiếng nói: “Hôm nay dì Hai chiêu đãi cháu nhiệt tình như vậy, cháu thực lòng cảm kích, hôm nào mời mọi người dùng cơm, đến lúc đó mới thêm hai anh vợ đến, xem như biểu đạt sự biết ơn của cháu.”

“Dĩ nhiên là được, chúng ta cũng có thể gặp mặt lại.” Phó Nham uống vài chén rượu nói chuyện sau đó hơi ngà ngà say đứng lên.

Mọi người nghe xong cũng đều nở nụ cười, Vương Thu Dung lại cao hứng: “không nghĩ tới Văn Nghiêu cùng nhà chúng ta lại là người thân thiện như vậy, sao lại nói cảm ơn làm gì, cứ coi như thân thích giống nhau thường xuyên qua lại mới tốt.”

“Đây là đương nhiên, cháu thấy dì Hai liền cảm thấy đặc biệt thân thiết, như là thấy trưởng bối của mình, về sau nhất định sẽ thường xuyên lại thăm dì, lần tới cháu sẽ mang quà đến cho dì, cũng mang cho chị cả, chị hai chút thuốc bổ giúp bảo dưỡng nhan sắc.”

“Ôi, sao có thể làm cho cháu tốn nhiều tiền như vậy, tiền của cháu cũng không phải tự nhiên mà có, không phải kiếm rất vất vả hay sao?” Vương Thu Dung nghe Quý Văn Nghiêu nói thế thì tâm tình cực kỳ tốt.

Đồng thời cũng nghĩ, cho dù là cậu là con rể Vương Thu Tĩnh thì thế nào, nếu Quý Văn Nghiêu có thể xem mình giống mẹ ruột, vậy thì về sau mình cũng được cậu ta hiếu kính tặng quà rồi!

Trong đầu có ý nghĩ này vì vậy Vương Thu Dung đối với Quý Văn Nghiêu càng nhiệt tình.

“Nào có tốn kém, đều là người khác cho, nhưng đồ rất tốt, cháu chỉ bớt đi chút thời gian của mình mang quà đến cho bác mà thôi.” Quý Văn Nghiêu tạo cho mình nhiều cơ hội đến Nhà họ Phó hơn.

Vương Thu Tĩnh liếc mắt nhìn con gái của mình, tại sao lại như vậy? Con rể đối với mình còn chưa thân thiết như thế, bà mới là mẹ vợ thật sự của Quý Văn Nghiêu đó!

Dương Quân cũng không hiểu chuyện gì, quen nhau ba tháng nay, cô tự thấy Quý Văn Nghiêu khôngphải là người nhiệt tình, nhưng tại sao vừa đến nhà dì Hai lại thay đổi hoàn toàn như vậy, chẳng lẽ thậtsự hợp ý với dì Hai?

Ăn cơm xong, Quý Văn Nghiêu cùng Vương Thu Dung mẹ con ba người nói chuyện vô cùng náo nhiệt, bất quá vừa ăn cơm xong Vương Thu Tĩnh không ở lại ngồi một chút, nói thẳng trong nhà còn có việc phải đi về, Quý Văn Nghiêu cũng không nói gì, đứng lên đưa bọn họ trở về.

Mọi người trong Nhà họ Phó chậm rãi đưa họ xuống lầu, ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn người nhà họ Dương ngồi trên xe từ từ rời đi, Vương Thu Dung thở dài: “Số mệnh con người thật đúng là khó đoán mà, bình thường thấy con nhóc Dương Quân kia tâm cao khí ngạo, không nghĩ tới lại có mệnh bà chủ giàu có.”

“Mẹ, bây giờ mọi chuyện còn quá sớm để nói trước, ai biết được sau này sẽ ra sao, con thấy Văn Nghiêuthân thiết với mẹ hơn cả dì con nữa, gặp lúc có chuyện cũng không cần nhờ nhà họ Dương làm gì, cứ tìm thẳng Văn Nghiêu nhờ là được.”Phó Lệ Giai nhìn ra cửa nói.

Vương Thu Dung nghe thế liền vui vẻ: “Đúng vậy, Văn Nghiêu rất hợp ý với mẹ, các con không thấy sắc mặt vừa rồi của dì, vốn hôm nay là tới khoe khoang, không nghĩ tới lại không có được chút lợi ích gì!”

Mọi người nói cười một hồi, còn LâmAn Nhàn ở trong phòng, nhìn một đỗng chén dĩa trên bàn ăn màphát sầu, nhưng cũng chỉ biết thở dài sắn tay áo thu dọn.

một chốc sau Phó Minh Hạo đến giúp.

“Em nghỉ một lát đi, để anh thu dọn là được rồi.”

Lâm An Nhàn cười lắc lắc đầu: “Mẹ anh không thích anh vào phòng bếp đâu, anh cứ giúp em đem đồ đạc cất vào tủ là được rồi.”

Phó Minh Hạo nhỏ giọng nói: “Vậy chút nữa để anh massage cho em.”

“anh hôm nay không đi làm cũng không có việc gì cần giải quyết sao?”

“không có việc gì, ngày mai đi công tác, quản lí bình thường không thể nào quản hết được công viêc bên này của bọn anh, miễn không làm gì quá đáng là được, công việc là quan trọng nhất.”

“Ngày mai anh lại đi, vậy đi lâu không?” Phó Minh Hạo chỉ mới vừa trở về một ngày.

“Bên kia có một siêu thị quy mô không nhỏ đồng ý làm thu vào một lượng lớn hàng hóa, anh phải đicủng cố thêm, không thể làm cho chuyến công tác này gặp trục trặc. Nếu thành công, trích phần trăm cũng không ít, chỉ khoảng hai ba ngày anh mới trở về, em chờ tin tức tốt từ anh đi!”

Phó Minh Hạo vừa nói vừa giúp Lâm An Nhàn cầm chén đũa đưa vào phòng bếp, quả nhiên vừa mới vào liền nghe Vương Thu Dung gọi: “Minh Hạo, con là đàn ông xuống phòng bếp làm gì, đàn ông phải lo làm việc,tương lai sau này mới thành công chứ!”

Lâm An Nhàn trao cho Minh Hạo một ánh nhìn, ý là”Em nói đúng chứ?”.

Phó Minh Hạo nhanh chóng hôn Lâm An Nhàn rồi trở về phòng khách cùng cha mẹ và hai chị tán gẫu.

Ngày hôm sau Phó Minh Hạo rời nhà thật sớm, anh ta vừa đi Lâm An Nhàn tuy rằng cảm thấy ở nhà thiếu người để nói chuyện, nhưng ít nhất hai ngày này có thể thanh tĩnh một chút, không cần thực hiệnnghĩa vụ vợ chồng!

Lâm An Nhàn cảm thấy tình hình của mình bây giờ cũng tạm ổn mặc dù có chút mệt, nhưng cũng may vợ chồng một lòng, cuộc sống cũng còn hi vọng.

Nhưng không biết tại sao đối với việc vợ chồng vẫn còn sợ hãi, cũng không có hứng thú, trên sách viết việc này không phải nói yêu nhau sẽ có hứng thú chăn gối sao,có khi cô cũng hoài nghi mình có bị lãnh cảm hay không. cô thật sự muốn giải quyết vấn đề này, nhưng lại cảm thấy không thể nào làm được, nghĩ thầm nếu bây giờ cô có con thì tốt biết mấy ít nhất cũng có thể thoải mái được một thời gian dài.

Đến đơn vị, Lâm An Nhàn chợt nghe Lý Linh nói buổi làm hôm nay sẽ có một đồng nghiệp mới vào, chuyện ra sao thì cô cũng không quan tâm, điều này cũng thực bình thường, nhưng vẫn là tò mò người đồng nghiệp mới này tính cách sẽ như thế nào đây.

Sau khi nhìn thấy người mới đến, Lâm An Nhàn có chút giật mình, sao lại là người đàn ông lớn tuổi này! Bọn họ tuy rằng cũng có nam, nhưng đều là người trẻ tuổi, ở chỗ này tạm làm trước, chờ tìm được công việc mới sẽ không làm ở đây nữa, nào có ai lại giống như người đàn ông thoạt nhìn đã hơn 30 tuổi này! Nếu nói người này đã lập gia đình, chỉ bằng chútthu nhập này làm sao có thể nuôi sống cả nhà chứ!

Tuy nghĩ như vậy, cũng không biểu lộ ra giật mình, chỉ cười đáp xã giao mà thôi.

không đợi đến tan tầm, Lý Linh đã bắt đầu cùng Lâm An Nhàn tám chuyện: “Chị Tiểu Lâm, người mới tới là Tôn Bằng cháu của quản lý bộ phận tiêu thụ.”

“Cháu ngoại của quản lý Trâu tại sao lại đến đây làm, quản lý Trâu tốt xấu gì cũng là cậu của cậu ta sao lại không nói cho cậu ta biết tính chất của công việc này, Tôn Bằng kết hôn chưa?” Lâm An Nhàn có chút tò mò.

Lý Linh cười thần bí: “Em vừa rồi nghe người trong bộ phận quản lý tiêu thụ nói. Con củaTôn Bằng đãgần đến 4 tuổi, mà mình thì vẫn không có năng lực gì, suốt ngày chỉ ở nhà không nghề ngỗng gì cả, nưn nghe nói vợ anh ta rất giàu, hiện tại có thể là có chút mâu thuẫn, cho nên đem anh ta sắp đặt đến nơi này.”

thì ra chuyện là như vậy, việc này mình cũng đã hiểu rồi.

Đến khi tan tầm Lâm An Nhàn ở nhà ga chờ xe, đột nhiên phát hiện đứng trong trạm chờ là Tôn Bằng, nghĩ lại vẫn nên đi qua chào hỏi, nếu không về sau mỗi ngày đều ở chỗ này chờ xe mà không nói lời nào thì cũng không tốt.

“Tôn Bằng, anh chờ xe ở đây ư?”

Tôn Bằng đeo mắt kính, cử chỉ nhã nhặn, nghe thấy có ngườichào hỏi đầu tiên sửng sốt, nhìn kỹ thấy Lâm An Nhàn mới có chút ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, hôm nay tôi vừa tới, nên chưa quen hết mọi người, cô là......”

“Tôi họ Lâm, tên Lâm An Nhàn.”

“À, xin chào cô.”

“không cần khách sáo như vậy, nhà anh ở đâu thế, chờ tuyến xesố mấy?”

Chờ Tôn Bằng nói địa chỉ, Lâm An Nhàn nở nụ cười: “ Hai chúng ta xuống cùng trạm rồi, nhưng nhà anhxa hơn nhà tôi, vậy là từ nay về sau tan tầm tôi có bạn nói chuyện rồi!”

Lâm An Nhàn thật cao hứng, như vậy mỗi khi có ca trực đêm cũng không cần sợ nữa.

Tôn Bằng cũng cười: “Cũng được, về sau cùng nhau đi, nếu không ca đêm một mình cô đi về rất nguy hiểm.”

Xe đến trạm, hai người cùng bước lên xe, bởi vì mới quen nên Lâm An Nhàn cũng chỉ giới thiệu cho Tôn Bằng một chút về chuyện công việc.

Xuống xe, Tôn Bằng và Lâm An Nhàn cùng nhau đi về khu chung cư nhà cô, chào tạm biệt rồi đi về nhà.

Lâm An Nhàn vui tươi hớn hở lên nhà, chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng cười nói từ trong nhà vọng ra, nhưng đây không phải là âm thanh lúc chơi mạt chược.

Lấy chìa khóa mở cửa vào chỉ thấy trên bàn chất đầy đồ, Vương Thu Dung cùng hai con gái trên mặt đỏ bừng, vừa thấy đã biết là cười nói rất vui vẻ.

Đóng cửa lại, Lâm An Nhàn vừa pha trà vừa hỏi: “Mẹ, chuyện gì vậy, sao lại vui như vậy?”

“Chị dâu đã trở về rồi à?”

Lâm An Nhàn nghe tiếng ngẩng đầu lên, chỉ thấy Quý Văn Nghiêu đang đứng ở lối đi nhỏ nhìn mình cười nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.