Ly Hôn Có Sao? Bà Xã Đợi Anh

Chương 3




Rất nhanh sau Chu Tuyết Lam đã đến phía sau bọn họ. Bầu không khí lúc này thật chẳng ra làm sao, Hạ Tịch đã từng gặp cô ta vài lần. Ấn tượng đầu tiên vô cùng kinh khủng, hình ảnh cô ta tr@n truồng cùng với Tần Tấn Dương thân mật trong phòng ngủ của bọn họ có lẽ không dễ khiến Hạ Tịch quên đi khuân mặt cô ta dễ dàng như vậy được.

Tiếng giày cao gót của cô ta tiếp xúc với nền gạch tạo ra thứ âm thanh vừa phải, nó vừa đủ khiến Tần Tấn Dương quay đầu. Vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên mà hỏi: “Sao em lại ở đây?”

Chu Tuyết Lam nũng nịu nhìn anh ta, ra bộ dạng vô cùng ủy khuất mà nói.

“Sao? Tại sao em không thể ở đây cơ chứ. Em là muốn đến đón anh về mà. Còn cần phải có sự cho phép của anh sao?” Lời nói pha chút giận dỗi, đám đàn ông đều rất dễ mềm lòng trước phản ứng này của phụ nữ. Chỉ cần chủ động làm nũng thì điều khiến đàn ông dâng lên cảm giác chinh phục rất dễ dàng. Không cần tốn nhiều công sức cũng có thể khiến cô ta ngoan ngoãn nghe theo mình.

Trước câu hỏi dồn dập của Chu Thuyết Lam, Tần Tấn Dương cũng chỉ biết ậm ừ nói không phải. Tính cách của cô ta Tấn Dương biết rất rõ. Hôm nay đến đây hoàn toàn để gây chuyện với Hạ Tịch, nói vài câu bóng gió thì mới đúng với tính cách cô ta.

Qủa nhiên không ngoài dự đoán. Chu Thuyết Lam nhìn sang phía Hạ Tịch vẫn còn đang đứng lủi thủi một mình đợi xe, nhịn không được mà khuân mặt cũng mang theo nét xinh đẹp xị xuống. Bọn họ không tự trách mình làm ra việc xấu, còn ngang nhiên quay sang chất vấn cô.

“Chị Hạ Tịch, hai người hiện tại chính thức đã ly hôn rồi. Tôi mong sau này chị đừng làm phiền hay quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa.” Ánh mắt không khách khí chút nào mà nhìn thẳng vào phía Hạ Tịch, cứ như cô mới là người tạo nên lỗi sai trong cuộc hôn nhân này vậy.

Tần Tấn Dương đứng bênh cạnh sớm đã đoán ra trước nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản kịp, chỉ biết kéo cô ta sang một bên, giọng nói mang theo sự tức giận mà dạy dỗ Chu Tuyết Lam: “Tuyết Lam, em bớt nói vài câu đi.”

Nghe được lời này, sắc mặt Chu Tuyết Lam xấu đến cực điểm. Cô ta níu mày sâu hơn rồi lớn tiếng trách móc Tần Tấn Dương.

“Tần Tấn Dương, em hiện tại mới là vợ anh. Anh bênh chị ta cái gì chứ, em nói vài câu như vậy thì đã sao. Không phải anh nhờ ba em tháng sau sẽ lên chức trưởng phòng sao? Lỡ may chị ta biết anh giàu có rồi lại chạy đến vòi tiền thì sao? Em..”

Anh cố gắng thở sâu xuống một hơi, nhịn lại cục tức này xuống. Giọng nói ẩn chứa nhẫn nhịn đến cực điểm: “Được rồi, em cái gì mà em. Mau đi về thôi.” Tần Tấn Dương kéo tay cô ta định rời đi.

“Tần Tấn Dương, anh là đồ ngốc hả? Em là đang bảo vệ anh đó. Chị ta là vợ cũ của anh, sau này nói trước được tương lai sao? Nhìn đôi giày cũ chị ta đang đi xem, cũ như vậy rồi vẫn còn mang được sao? Không phải là đang cố tình giả nghèo khổ để lấy lòng anh đó chứ?”

Tần Tấn nghe xong câu này cũng không ngăn nổi bản thân nhìn về phía đôi giày mà Hạ Tịch đang đi. Trong lòng đột nhiên nhớ đến cảnh tượng trước đây. Là vào sinh nhật lần thứ hia của cô, đây chính là món quà đầu tiên mà Tần Tấn Dương tích góp cực khổ đi chạy việc để có thể mua được đôi giày mà Tô Lam thích. Đã năm năm rồi, dù thời gian trước kia bọn họ vẫn ở bên nhau nhưung anh cũng không ngờ cô lại giữ nó lâu đến như vậy. Trong lòng cực kì hổ thiện với Hạ Tịch, chỉ đành dẫn cô ta về, mong sau này đừng nói ra những lời như vậy nữa.

Nhưng tính cách của Chu Tuyết Lam này cũng đâu phải là dạng vừa, đương nhiên cánh tay bị kéo đi nhưng vẫn không quên nhìn về phía Hạ Tịch lớn tiếng lên giọng.

“Hạ Tịch, chị nhớ rõ cho tôi, nếu chị dám bám theo anh Tấn Dương tôi sẽ không để chị yên đâu.”

Tần Tấn Dương nói đúng là đã kéo cô ta một cách thô bạo rồi đưa vào trong xe. Đợi cô an vị trong xe rồi mới dám quay lại nhìn Hạ Tịch, nhưng lúc này cũng đã muộn rồi. Cô đã lên xe.

Trên đường trở về nhà, Chu Tuyết Lam kia vẫn không nhịn được mà nói vài câu, càng nói càng nhiều khiến Tấn Dương sắp không chịu nổi luôn rồi.

“Tấn Dương, anh cau có như vậy là có ý gì cơ chứ? Hôm nay anh và chị ta ly hôn rồi, chúng ta đi ăn mừng thôi, em muốn ăn ở nhà hàng lần trước, món vịt quay ở đó không tệ Chúng ta đặt bàn lớn một chút, tiện thể mời thêm vài đứa bạn của em. Dù sao hôm nay chính là một ngày vui, em muốn uống với tụi nó. Tiện thể giới thiệu anh với mọi người luôn. Tấn Dương, anh thấy có được không?”

Ngoài đồng ý thì anh ta còn thể nói được gì nữa cơ chứ, nếu nói ra một câu từ chối liền bị cô ta bực tức nói không tôn trọng ý kiến của mình. Một câu dài như vậy, cô ta sớm đã tính toán xong hết rồi. Vẫn chỉ là một câu nói khiến Chu Tuyết Lam nở ra được nụ cười tươi rói: “Được, tùy em quyết định”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.