Luyện Kiếm

Chương 27: Vô Diện quái khách




Dịch: Thanh Kỳ

Biên: Hoàng Hi Bình

Tây thành Việt Kinh, một nơi cách Yến gia vài con đường, toạ lạc một gia trang kín cổng cao tường.

Quy mô của nó còn rộng lớn hơn cả Yến gia, đó chính là phủ đệ của Tôn gia.

Lúc này, trong một gian lầu các biệt lập sâu trong phủ đệ, Tôn Dương mặc chiếc áo bào màu trắng đang quỳ rạp trên mặc đất, gương mặt gần như chạm đất, đầu chảy đầy mồ hôi lạnh.

Trên chiếc ghế dựa làm bằng tử đàn trước mặt, một lão già tóc bạc mặc trường bào màu đỏ đang chễm chệ trên đó, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trên tay cầm một tách trà khẽ nhấm nháp.

Lão già này chính là Tôn Chính Ích, đương đại gia chủ của Tôn gia.

"Gia gia, Tôn nhi biết sai rồi, lần này không nên khinh thường, tin tưởng cái tên Cừu Phách Thiên kia mà tử đấu với Yến gia, khiến Tôn gia ta chịu tổn thất lớn như thế." Tôn Dương hơi ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão già, run rẩy nói.

Nghe những lời này của Tôn Dương, khuôn mặt của lão già nhất thời xuất hiện một vòng nộ khí, đập mạnh tách trà xuống chiếc bàn bên cạnh.

"Đồ khốn kiếp, đến lúc này ngươi còn muốn đùn đẩy trách nhiệm cho Cừu Phách Thiên sao? Xem ra, vị trí Thiếu chủ của Tôn gia, do đệ đệ của ngươi đảm đương thì thích hợp hơn." Lão già nổi giận quát.

Tôn Dương nghe thấy thế, toàn thân run rẩy, ngậm câm như hến.

"Ha ha, Tôn gia chủ hà tất phải tức giận như vậy? Theo ta được biết, sở dĩ lần này Yến gia có thể chiến thắng, trong đó còn có nguyên nhân khác, không thể trách tôn nhi của ngươi được.” Đúng lúc này, bên ngoài lầu các, đột nhiên vang lên một âm thanh âm nhu.

"Ai?" Tôn Chính Ích biến sắc, đứng dậy, quát lớn một tiếng.

Tôn Chính Ích vừa dứt lời, trên người bỗng nhiên sáng lên một tầng hào quang đỏ đậm, áo bào không gió tự bay, nhất thời một cỗ khí tức kinh người phát ra, rõ ràng là một tu sĩ đã đạt tới tu vi Luyện Khí kỳ đỉnh phong.

Cửa lầu các đột nhiên ""rầm " một tiếng, bị một trận cuồng phong đẩy ra.

Không biết từ lúc nào, một đạo thân ảnh xa lạ, giống như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Tôn Dương.

Người này thân hình cao gầy, mặc trường bào màu xám thêu đồ án trúc xanh, thắt đai lưng bằng kim loại quấn ngang hông, chắp tay đứng ở nơi đó, đầu hơi rũ xuống, mái tóc đen xõa dai, che cả khuôn mặt.

Đồng tử của Tôn Chính Ích khẽ co rụt lại, không dám tùy tiện xuất thủ.

"Xin hỏi các hạ là người phương nào, vì sao xâm nhập tư trạch của Tôn gia ta?" Lão bước tới gần Tôn Dương, chắp tay hỏi.

"Tôn gia chủ không cần căng thẳng, tại hạ là bằng hữu không phải kẻ thù, tới đây để giúp các ngươi." Người mặc áo bào xám giọng nói âm nhu, không thể phân biệt hỉ nộ.

"Có khách lâm môn, quỳ làm gì nữa, không mau mang trà đến." Tôn Chính Ích không tin ngay, chỉ mỉm cười, mở miệng phân phó Tôn Dương.

Tôn Dương sao lại không hiểu, gia gia người muốn cho gã rời khỏi đây trước, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy.

Trước khi đứng dậy, gã nhịn không được ngẩng đầu liếc qua khuôn mặt có mái tóc đen che kín của nam tử mặc áo bào xám, một tiếng thét kinh hãi phát ra, dọa gã lần nữa té ngã xuống đất.

"Ha ha ha..." Nam tử mặc áo bào xám không quan tâm mà chậm rãi ngẩng đầu lên, trong miệng phát ra trận cười cổ quái.

Chỉ thấy, khuôn mặt bị mái tóc che khuất từ từ hiện ra, đó là một khuôn mặt kinh khủng hoàn toàn không có ngũ quan.

Nếu nói hoàn toàn không có ngũ quan, cũng không chính xác, bởi vì hốc mắt hơi trũng xuống, sống mũi hơi cao, toàn bộ khuôn mặt mơ hồ như chỉ có một lớp da, bộ dạng thực sự đáng sợ.

Mặc dù kiến thức của Tôn Chính Ích có rộng rãi, thấy một màn như vậy, cũng không nhịn được phải hít một hơi khí lạnh, chỉ cố nén không có biểu lộ ra quá nhiều dị trạng.

"Phế vật, cút sang một bên." Lão nhấc chân đá Tôn Dương một cước, nhìn thì nặng nhưng thật ra rất nhẹ đá thằng cháu qua một bên.

Tôn Dương trấn tĩnh lại, lùi về một bên, không dám ngẩng đầu nhìn người nọ.

"Các hạ vừa rồi nói muốn giúp chúng ta, không biết giúp như thế nào?” Tôn Chính Ích cười nói.

"Nói là giúp các ngươi, thực ra chỉ đang giúp chính mình. Ta cũng không phải là tu sĩ của Việt Quốc, động thủ trong Việt Kinh có nhiều bất tiện. Chỉ cần các ngươi nghe theo sự an bài của ta, chiếm được Yến gia bất quá chỉ là tiện tay mà thôi."

Vô Diện nam tử rõ ràng không có miệng, nhưng từ chiếc cổ họng không ngừng nhúc nhích, lại phát ra âm thanh.

Cảnh tượng này thật đáng sợ.

"Cái này…?" Tôn Chính Ích nghe vậy, hai tay nắm lại, có chút chần chờ.

"Sao nào? Ngươi không tin ta có thể làm được chuyện này?" Vô Diện nam tử quay đầu nhìn về phía Tôn Chính Ích.

Tôn Chính Ích nhìn vào hốc mắt hơi trũng sâu của Vô Diện, nhất thời cảm thấy đứng ngồi không yên.

Không đợi gã nói gì, toàn thân của Vô Diện hào quang sáng ngời, khí thế toàn thân không còn che đậy, nhất thời phóng thích ra.

Một cỗ khí lưu cường đại tuôn ra, chấn bay tất cả bàn ghế xung quanh vỡ vụn thành bột mịn.

Tôn Dương không chống lại nổi bay ngược ra sau, nặng nề đụng vào vách tường, miệng phát ra một tiếng rên thảm.

"Ta tin, ta tin! Kính xin tiền bối mau dừng tay." Tôn Chính Ích liên tục kêu lên, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Hiện tại, gã cuối cùng tin chắc, quái nhân trước mặt này chính là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, có tu vi vượt xa mình.

Vô Diện nghe vậy, "Khanh khách" cười, thu hồi Pháp lực, phong ba trong phòng lập tức lắng xuống. Tôn Dương cũng từ trên tường rơi xuống, phun ra một ngụm máu tươi, ngất đi.

"Xin hỏi tiền bối, cần Tôn gia của chúng ta làm gì?" Tôn Chính Ích không dám đi kiểm tra tôn nhi của mình, cung kính hỏi Vô Diện.

Vô Diện liếc mắt nhìn lão: "Tạm thời không cần làm gì, cứ đợi ta an bài là được..."

Nói xong, thân hình y chợt lóe lên bên cửa sổ rồi biến mất, chỉ có âm thanh càng lúc càng xa.

...

Sau khi rời khỏi Tôn gia, Vô Diện một đường bay vút về phía Yến phủ.

Khi y đi tới một nơi yên tĩnh không người, đột nhiên thân hình lập tức dừng lại, lui về phía sau ba bước.

"Chích! Chích! Chích!" Chỉ thấy ba ám khí xanh đen không biết từ chỗ nào bắn nhanh về phia gã, găm lên trên con đường lát đá xanh trước mặt. Nếu không phải y cảnh giác, sợ là hiện tại đã bị ám khí xuyên thủng.

"Ra đi!" Vô Diện ngẩng đầu nhìn về phía cây đại thụ cách đó không xa.

Lời còn chưa dứt, trong bóng râm của chỗ quẹo, một thân ảnh màu trắng bỗng nhiên xuất hiện.

"Lại là ngươi?" Vô Diện chăm chú nhìn lại, bất khả tư nghị* kinh hô một tiếng.

Người nọ mặc bộ đồ trắng, khí chất lạnh lùng, trên gương mặt có hai lúm đồng tiền nhợt nhạt. Tuy nói dung mạo xinh đẹp, rất có tư sắc, nhưng vẻ mặt lại cứng ngắc, hai mắt trống rỗng vô thần hết sức quỷ dị. Đúng là rất lâu chưa từng xuất hiện, Ninh Tiểu Tiểu.

Trên tay nàng còn mang theo một chiếc rương gỗ đen kịt có chiều cao gần bằng với thân người mình, phía trên có khắc các loại phù văn, mặt trước của nó được bao phủ bởi chi chít các lỗ nhỏ bằng ngón cái.

Chỉ thấy vẻ mặt đờ đẫn của nàng, tay phải duỗi ra, năm ngón tay xòe ra, nhắm ngay Vô Diện nam tử. Chiếc vòng trên tay nàng linh văn lập lòe, dâng lên trận trận ô quang.

Giờ khắc này, Vô Diện giống như lâm đại địch, rút thanh pháp kiếm đang đeo trên người, nhắm ngay Ninh Tiểu Tiểu, một thân Pháp lực Trúc Cơ Kỳ nhất thời bộc phát.

Hai người giằng co chốc lát, Ninh Tiểu Tiểu dường như nhận được tin tức gì đó, cứng ngắn nhìn về phía xa xa. Lập tức thu hồi pháp lực trên người, chậm rãi lui về phía sau, dần dần biến mất trong bóng râm.

...

Thời gian như bóng câu qua khe cửa, sáng hôm sau.

Khi ánh mặt trời vừa mới nhuộm đỏ đại môn của Yến phủ, có một người bước lên bậc thềm ngoài cửa, trực tiếp từ cửa trước đi vào trong. Trên đường đi tôi tớ nhìn thấy hắn, chẳng những không ngăn trở, ngược lại từng người một hành lễ với gã.

Thân hình cân đối, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu nâu xanh, trên trán buộc 1 sợi dây cột tóc màu đỏ, ngũ quan sắc sảo, trên tay còn mang theo một cái lồng vuông đan bằng mây, chính là Thiết Kiên vừa đi bắt Thực Lân thú trở về.

Dọc theo con đường mòn trong đình viện và tầng tầng hành lang quanh co, xuyên qua một tiểu viện, Thiết Kiên đi tới nội viện của Yến phủ.

Hắn thấy Tiểu Toán Bàn vọt ra từ hành lang bên trái.

"Thiết đại ca, huynh đã trở về!" Lời còn chưa dứt, khoé mắt của Tiểu Toán Bàn đã ửng đỏ, bắt đầu khóc.

Thiết Kiên thấy thế, giật mình, tưởng Yến Tử đã xảy ra chuyện gì, vội vàng hỏi: "Sao vậy, Yến cô nương đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải, tiểu thư không có việc gì, chỉ một mực hôn mê không tỉnh lại. Huynh đi lâu như vậy, muội còn tưởng huynh sẽ không trở về..." Tiểu Toán Bàn kích động đến âm thanh khẽ run, đứt quãng nói.

"Đừng khóc nữa, không phải ta đã trở về rồi sao." Thiết Kiên nghe vậy, có chút dở khóc dở cười nói.

"Thiết đại ca, huynh bắt được Thực Lân thú rồi?" Tiểu Toán Bàn ngừng nức nở, liếc qua chiếc lồng mây trong tay Thiết Kiên hỏi.

"Ân, gia hỏa này sống ở một nơi rất đặt biệt, xung quanh có không ít Yêu thú lợi hại, vì bắt nó mà phí không ít công phu, cũng tốn không ít thời gian." Thiết Kiên nhìn thoáng qua chiếc lồng trong tay, mở miệng nói.

Xuyên qua khe hở của dây mây, một con tiểu thú có lân giáp chìa cái mũi đen như mực ra ngoài, thở hổn hển, trong lỗ mũi không ngừng có sương mù màu tím nhạt phun ra.

Thiết Kiên nói rất đơn giản, nhưng trên thực tế 2 tháng này trôi qua phi thường khó khăn. Để nhanh chóng bắt được con thú này, gã liên tiếp quyết chiến với mấy đầu Yêu thú có thể so với tu sĩ Luyện Khí kỳ đỉnh phong, thậm chí còn kinh động đến một con Xích Mục Yêu Viên đã sắp sánh bằng tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.

Trải qua bao khó nhọc*, cuối cùng gã mới chém giết được tất cả Yêu thú này, đồng thời cũng tổn thất hai thanh pháp kiếm, ngay cả những phù lục khi trước lấy được, toàn bộ đều tiêu hao không còn.

Bất quá, Thiết Kiên cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, nhờ liên tục thôn phệ Yêu Hồn, tu vi hôm nay đã đạt đến Luyện Khí kỳ viên mãn.

Sau khi bước vào cảnh giới này, gã cảm thấy trong Đan Điền của mình có chút khác thường, tựa hồ đang thay đổi gì đó mà gã không biết được. Chỉ không biết loại thay đổi này ai cũng sẽ có, hay vì gã cắn nuốt quá nhiều hồn phách thông qua Dị Hỏa, mới mang đến biến hóa, vì vậy trong lòng có vài phần lo âu.

Thiết Kiên và Tiểu Toán Bàn đi vào trong nhà chính, đi tới khuê phòng của Yến Tử.

Ngoại trừ trên mặt vẫn có phần tái nhợt, nhưng thần sắc của nàng khá ôn hòa, cặp mi hơi run rẩy, cứ như có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.

Tiểu Toán Bàn lấy ra một chiếc khăn trắng như tuyết từ trong chậu đồng, dịu dàng lau qua gương mặt và hai tay của Yến Tử, cố tình tránh đi điểm đen trong lòng bàn tay.

Sau đó, nàng tránh người ra, giữ lại không gian cho Thiết Kiên, để cho gã ngồi cạnh Yến Tử.

Thiết Kiên quan sát vài lần, quay người mở chiếc lồng mây. Tay vừa đưa tới, đầu Thực Lân thú lập tức há miệng, cắn tới tay của gã.

Gã xoay nhẹ cổ tay, khéo tay đưa tay ra sau lưng đầu lân giáp tiểu thú, năm ngón tay như kìm gắt gao chế trụ sống lưng của nó, nhấc lên giữa không trung.

Thân thể của Thực Lân thú chỉ lớn bằng con khuyển nhỏ nhà bình thường, tứ chi ngắn mập mạp, đầu như chuột, trên lưng có lân giáp sáu cạnh, nanh vuốt cũng không sắc nhọn, trông hơi đần độn nhưng tính tình lại rất hung hãn.

Cơ thể lơ lửng trong không trung, tứ chi vặn vẹo và giãy giụa điên cuồng, nhe răng trợn mắt, cố gắng thoát ra.

Cổ tay Thiết Kiên vừa chuyển, trong lòng bàn tay xuất hiện một ống sắt rỗng lớn bằng ngón út, toàn thân màu trắng bạc, cả hai đầu đều sắc nhọn.

Gã quan sát phần bụng trắng như tuyết của Thực Lân thú, ánh mắt hơi ngưng tụ, lắc mạnh cổ tay, liền đâm một đầu ống sắt vào bụng con tiểu thú, vị trí trùng hợp lại là nơi chứa gan của nó.

Ngay sau đó, gã đâm đầu còn lại của ống sắt vào mép "nốt ruồi đen" trong lòng bàn tay của Yến Tử.

*Chú Thích:

- Bất khả tư nghị: Hay ‘Nan tư nghị’, nghĩa là “không thể suy nghĩ, bàn luận được, vượt ra ngoài sự hiểu biết”, câu này dùng để miêu tả sự việc ngoài tưởng tượng, dự liệu, khó có thể xảy ra.

- Thiên tân vạn khổ: Vạn ngàn cực khổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.