Lưu Quỷ

Quyển 6 - Chương 14




Nhảy lên lưng rùa là dựa vào một bầu nhiệt huyết sôi sục. Sau khi ngồi xuống A Bảo lại cảm thấy hối hận nhưng vì duy trì hình tượng, cậu chờ Rùa Lớn tiến hẳn vào đại dương, xác định những người khác đã nhìn không thấy mới nổi bão, “Ông nên làm vệ sinh cá nhân thường xuyên đi có được không? Mai đã mốc meo hết cả rồi/”

Rùa Lớn nói, “Là rêu xanh.”

A Bảo nói, “Đây là rêu xanh sao? Cái này phải gọi là cây rồi!”

Rùa Lớn rụt cổ.

A Bảo sửng sốt. Nói như vậy mà cũng tự ái sao? Không phải là vương bát vạn năm, da sẽ rất dày sao?

Một lát sau, Rùa Lớn cắn một cái chổi cho cậu.

A Bảo kinh ngạc cầm chổi, “Không phải là ông bảo tôi quét giúp ông đấy chứ?”

Rùa Lớn nói, “Quét xong còn có thể làm vũ khí.”

A Bảo nói, “....Ông suy xét thật chu đáo.” Cậu chỉ thuận tay quét vài cái rồi nghỉ. Loại mặt cỏ dày như vậy trên mai rùa không phải chỉ dựa vào một cái chổi bình thường muốn quét là có thể quét.

Rùa Lớn xuất hiện trên mặt nước.

Bên ngoài sóng yên biển lặng.

A Bảo vừa quay đầu lại đã nhìn thấy ngọn núi cao ngất trên đảo, “Nghĩ biện pháp khiến Thượng Vũ chú ý a.”

Rùa Lớn quạt nước, ôn tồn hỏi, “Thượng Vũ là ai?”

A Bảo giật mình, “Ông không biết Thượng Vũ?!”

Rùa Lớn không hiểu gì cả, “Vì sao ta phải biết?”

A Bảo nghĩ nghĩ, nói, “Biết Thần đồ không?” Đều là thần thú với nhau, dù không chạm mặt thì cũng phải nghe nói chút gì đi. Không biết có phải là ảo giác hay không mà A Bảo cảm thấy sau khi nghe thấy cậu hỏi, tứ chi Rùa Lớn cứng ngắc, đầu đứng yên như bị điểm huyệt, yên lặng nhìn phía trước, một lúc lâu sau mới quay đầu, “Cậu tìm Thần đồ?”

A Bảo nói, “Là y tìm tôi.”

Rùa Lớn nói, “Cậu tìm nhóm của y để làm gì?”

A Bảo nói, “Là y tìm tôi....Bọn họ? Ông nói bọn họ, bọn họ là ai?”

Rùa Lớn xoay cổ đi lại bị A Bảo dán định thân phù giữ lại, “Ông biết cái gì sao?”

Rùa Lớn trầm mặc một lát, giũ định thân phù trên cổ xuống mới chậm rãi nói, “Rất lâu trước đây đã phát sinh một hồi đại chiến, Thần đồ gần như bị tru diệt.”

A Bảo giật mình, “Ai làm?”

“Thần tướng Hoặc Thương.”

....

Hóa ra là như vậy, trách không được muốn trả thù xã hội.

Chờ một chút. Thần tướng?

A Bảo nói, “Vũ khí của thần tướng này sẽ không phải là Toái Nguyệt trảm nhật tuyệt tình chứ?

Rùa Lớn nói, “Đúng vậy.”

A Bảo nói, “Hoặc Thương, sát hại sinh mệnh. Tên này chắc chắn được đặt dự kiến trước!”

Rùa Lớn quay đi, lẳng lặng nhìn trời tựa như đang ngẩn người.

A Bảo quay đầu lại phát hiện họ đã rời xa đảo nhỏ nhưng Thượng Vũ vẫn không xuất hiện, cũng không phát động tấn công nhưng trong lòng lại nôn nóng, cầm chổi chọc chọc cổ Rùa Lớn, “Chậm một chút, Thượng Vũ không theo kịp.”

“Thượng Vũ là Thần đồ?”

A Bảo nói, “Đúng vậy.”

Nếu so Rùa Lớn với thuyền thì chắc chắn vận tốc thuyền sẽ nhanh hơn.

A Bảo hỏi, “Ông làm gì?”

Rùa Lớn nói, “Ta không thấy y.”

“Tôi nghĩ a, a! Không phải là tôi nghĩ mà là kế hoạch của chúng ta là muốn dụ y rời đi!” A Bảo lại dùng sức chọc chọc song lại phát hiện quả nhiên là da rùa dày đến nỗi làm cong cả chổi, “Ông dừng lại!” Cậu vung định thân phù lên.

Đùng.

Tia chớp xẹt qua thiên không.

Trời xanh trong vắt không biết đã bị phủ kín một tầng dày mây từ bao giờ. Sấm sét xuyên qua những đám mây này khiến trời lúc sáng lúc tối tựa như chuẩn bị mưa to. Gió lạnh gào thét, biển động.

A Bảo run run vai, ánh mắt quét tứ phía.

Cảnh tượng này rất quen thuộc. Thượng Vũ lúc nào cũng thích lấy cách này để xuất hiện.

Rùa Lớn đột nhiên trầm mình xuống.

A Bảo kinh ngạc ôm lấy cổ nó, “Đừng lặn xuống nước!”

Rùa Lớn nói, “Sẽ bị phát hiện.”

“Không được a. Tôi....tôi có chứng sợ nước! Không thể xuống nước!” A Bảo túm lấy da rùa, tựa như muốn kéo nó ra.

Rùa Lớn lắc lắc đầu đầy cố chấp.

A Bảo không còn cách nào khác, ngẩng đầu hét lớn, “Thượng Vũ!”

Một tia chớp rạch ngang chân trời, đánh thẳng lên đảo nhỏ.

Chặn nó lại là một ánh sáng màu vàng nhu hòa tựa như sương khói, nhẹ nhàng va vào nó khiến dư chấn văng ra xung quanh. Ngay sau đó, ầm một tiếng, đảo nhỏ không chịu được mà run lên.

Rung lắc một hồi, đây là lần đầu tiên A Bảo lấy thân phận là người ngoài cuộc để quan sát tiểu đảo. Nó giống hệt một cái sàng không ngừng rung lên, đất đá trên núi đều lăn xuống.

Đây là cảnh tượng cuối cùng trước khi A Bảo chìm xuống nước.

Cậu cắn chặt răng, thân thể lao mạnh về phía kết giới. Rùa Lớn không hổ là thần thú hệ phòng ngự, cậu dùng sức lao vào cũng chẳng xi nhê, thậm chí chính mình còn bị văng ra.

Rùa Lớn vẫn tiếp tục bơi về phía trước.

Nửa giờ sau, tâm tình A Bảo từ kích động, phẫn nộ, uể oải, ảo não rồi giờ đã xám như tro tàn.

Những kiếp nạn mà cậu gặp phải trong hai mươi năm qua lần lượt được hồi tưởng lại tựa như một cuốn phim, chỉ là nhân vật chính không phải là cậu mà là Ấn Huyền và đám người Đinh Hải Thực. Cậu cầu nguyện họ bình an vô sự, dù cái giá có là gì đi nữa.

“Đại nhân.”

Trong lòng cậu đột nhiên ló ra một cái đầu.

A bảo giật mình, tay chân luống cuống lau nước mắt, khụt khịt mũi hỏi, “Sao em lại ở đây?”

Tứ Hỉ nói, “Em là quỷ sử của đại nhân, đương nhiên lúc nào cũng sẽ bên cạnh ngài.”

A Bảo nói, “Chỉ em thôi sao? Bọn Tam Nguyên đâu?”

“Bọn họ không có tới.” Tứ Hỉ nói, “Chỉ có mình em lạc đàn thôi.”

A Bảo đột nhiên đứng dậy, búng tay, “Đúng rồi, có thể chiêu hồn!” Cậu nói xong lập tức niệm chiêu hồn chú.

Một lát sau.

Sau khi niệm mười bảy, mười tám chú ngữ khác nhau, sắc mặt A Bảo trắng bệch, “Sao lại vô dụng?!” Trong đầu cậu không tự chủ được lại bắt đầu tưởng tượng.

Rùa Lớn nói, “Trong kết giới của ta, chú ngữ của người khác vô dụng.”

“Ông nên nói sớm a!” A Bảo đá một cái vào cổ nó sau đó trở về đặt mông ngồi xuống.

Tứ Hỉ nhìn vẻ mặt bi thương của A Bảo, an ủi cậu, “Tổ sư gia đại nhân lợi hai như vậy, nhất định không có việc gì.”

A Bảo kiên cường cười, “Đúng vậy, chỉ là động đất thôi, cũng không phải là quá rung lắc, chắc chắn sẽ không chìm.”

Không khí trong kết giới đột nhiên cứng ngắc.

A Bảo trầm mặc một lát, vỗ mai rùa, “Chúng ta đi đâu?”

Rùa Lớn nói, “Đất liền.”

A Bảo đập tay mắng, “Lấy tốc độ của ông, tôi sẽ đói chết!”

Một phút đồng hồ sau, một con cá văng lên mặt A Bảo.

Vẻ mặt của A Bảo không đổi sắc, cầm tay áo lau lau.

Tứ Hỉ cúi nhìn con cá giãy tới giãy lui ở đầu gối A Bảo, cảm khải, “Thực mới mẻ.” Y hóa thành thực thể, giơ tay bắt cá, cá uốn éo thoát ra ngoài trượt trên mai rùa, y lại bắt lại trượt. Tứ Hỉ chơi một lát thấy A Bảo không phản ứng nên nghĩ tâm tình cậu không tốt, đang muốn trấn an vài câu thì thấy cậu đang chăm chú nhìn phía sau.

“Đại nhân?”

A bảo nói, “Em có thấy trong nước rất nhiều bọt nước không?”

Tứ Hỉ nhịn không được sờ trán cậu, “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

Rùa Lớn đột nhiên lao xuống biển.

A bảo và Tứ Hỉ bị xốc xuống, nằm trên mai rùa.

Tứ Hỉ hóa thành hồn thể, chui vào lòng A Bảo.

A Bảo thấp giọng rủa một tiếng.

Nước tựa như bị người ta hắt lên. A Bảo còn chưa kịp kinh hô, thân thể đã lao ra khỏi nước biển, ánh sáng chói mắt bắn thẳng đến khiến cậu rớt nước mắt.

Trên mặt nước là một con thủy quái đầu trâu.

A Bảo ngồi chồm hỗm trên mai rùa, híp mắt đánh giá.

Rùa Lớn đã rụt đầu vào hai, không nhúc nhích tựa như một tảng đá ngầm dưới biển.

Thủy quái chậm rãi nhếch môi, một bàn chân bước ra từ thủy quái, từng bước dẫm trên mặt biển, càng ngày càng gần đến khi chỉ còn cách năm sáu bước mới dừng lại. “Ta tới đón ngươi.”

A Bảo nói, “Cha ta thế nào?”

Khóe miệng Thượng Vũ cong lên, tựa tiếu phi tiếu, “Ngươi yên tâm, ta không muốn để ngươi hận ta.”

A Bảo nói, “Ta muốn gặp mặt.”

Thượng Vũ chỉ chỉ phía sau cậu.

A Bảo quay đầu.

Đảo nhỏ xanh rờn trên mặt biển, bầu trời trong vắt phía sau phụ trợ tạo nên một bức tranh yên bình.

“Đảo không sao không có nghĩa là người không sao.” A Bảo nói.

Thượng Vũ nói, “Ta có thể đưa ngươi trở về nhưng ngươi có nghĩ là Đinh Hải Thực và Ấn Huyền sẽ trơ mắt nhìn ta mang ngươi đi? Gặp lại họ, ta không cam đoan sẽ hạ thủ lưu tình.”

A Bảo nói, “Vì sao?”

“Vì ngươi để ý họ.” Thượng Vũ nheo mắt nguy hiểm, “Từ nay về sau, ta muốn trong sinh mệnh của ngươi chỉ có ta.”

A Bảo nhíu mày, “Ngươi....có hiểu lầm gì hay không?”

“Có phải hiểu lầm hay không thì sẽ biết sớm thôi.” Ánh mắt Thượng Vũ chợt dừng lại chỗ Rùa Lớn, “Ngươi chính là kẻ đã bán đứng Thần đồ, mật báo Hoặc Thương đúng không?”

Rùa Lớn rụt đầu, không dám nói một tiếng.

Thượng Vũ vươn tay, điện quang lóe ra, “Theo lý thuyết, ta chắc chắn là sẽ giết ngươi.”

A Bảo cảm thấy mai rùa run run.

“Nhưng mà.” Thượng Vũ cười lạnh, “Như vậy thì quá tiện nghi cho người. Dù sao ngươi cũng đã trốn trên đảo nhiều năm như vậy thì tiếp tục trốn ở đó đi. Thề có vong linh Thần đồ, chỉ cần ngươi rời hải vực nửa bước, bản tôn sẽ bầm thây ngươi vạn đoạn!”

Mai rùa lại run lên bần bật.

Thượng Vũ siết tay A Bảo, “Theo ta đi đi.”

A Bảo nói, “Ta có thể cự tuyệt không?” Cậu nhìn ra được thái độ của Thượng Vũ đối với mình có chút khác thường nhưng cậu không xác định được là chút khác thường này có thay đổi được vận mệnh bị biến thành cương thi vương được không. Tuy rằng đã chuẩn bị hi sinh nhưng khi chuyện tới trước mắt cậu có chút lúng túng.

Thượng Vũ nói, “Kết quả giống nhau, sao phải lãng phí thời gian suy xét.”

“Sao ngươi có thể nói trực tiếp như vậy? Không có chút nghệ thuật nào cả!” A Bảo nhìn thấy hàng lông mi giương lên vì thiếu kiên nhẫn của y, thân thể căng lên, ánh mắt đảo đảo.

Thượng Vũ nói, “Nếu ta là ngươi thì ta sẽ không mong có người đến cứu mình vì đến đây chắng khác nào chịu chết.”

A Bảo chậm rãi đi xuống khỏi mai rùa, lầm bầm, “Đến mơ mộng hão huyền cũng không có, thực sự quá thô bạo.”

Thượng Vũ nắm cánh tay cậu, kéo đến phía trước người, ghé vào tai cậu nhẹ giọng nói, “Sẽ còn có chuyện thô bạo hơn.”

Tuy rằng không biết vì cái gì nhưng A Bảo vẫn kẹp chặt chân theo bản năng.

Thượng Vũ cười khẽ mang theo vài phần đùa cợt sau đó kéo cậu xoay người.

Chân A Bảo dẫm lên mặt biển tựa như dẫm lên một núi quả mềm mềm khiến cậu hơi hoảng nhưng lại thoải mái đến kì dị. Cậu nhìn hướng đi của hai người, nghi hoặc, “Hóa ra khuôn mặt này không phải là ngươi thực sự.”

Thượng Vũ nói, “Ngươi có hiểu rõ Thần đồ không?”

“Nghe nói là ngươi mặt trâu?” A Bảo thuận miệng nói.

Thượng Vũ quay đầu nhìn.

A Bảo lại muốn kẹp chặt chân.

Thượng Vũ cười cười không chút tức giận, “Tương tự nhưng bản thể Thần đồ đẹp hơn.”

....

Y đang sửa lại cho đúng sao? Đánh giá vẻ đẹp tối cao của đầu trâu gì đó khẩu vị có hơi nặng rồi.

A Bảo ngắm sườn mặt của Thượng Vũ, nghĩ đến tính cách âm tình bất định của y cuối cùng kết luận lại là không thể đem triết lí vĩ đại đó nói cho y biết.

Hai người càng ngày càng tiến gần răng nanh thủy quái giơ lên trên mặt nước.

A Bảo nhìn thủy quái chập chờn trên nước, lại nhìn bóng dáng Thượng Vũ nghĩa vô phản cố, cảm giác tựa như mình đang chủ động đi đến tế đàn trên danh nghĩa tế phẩm, trong đầu nhảy ra bốn chữ - Tân nương Hà Bá.

Thượng Vũ đột nhiên vỗ lên người cậu.

A Bảo không hề phòng bị bị đẩy ngã nhào, thiếu chút nữa va vào mấy cái răng nanh. May mà cậu phản ứng nhanh, một tay chống lên đỡ lấy cả người, lảo đảo bước về phía trước, cuối cùng mới trụ vững được, chờ phản ứng lại thì phát hiện mình đã đứng trước miệng thủy quái.

Thượng Vũ đột nhiên cười lạnh, “Sự nhẫn nại của bản tôn có hạn!”

A Bảo quay đầu thấy trước mắt đỏ lên, Ấn Huyền vốn không nên xuất hiện ở đây đang phun một ngụm máu, thân thể rơi từ trên không xuống biển.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, cậu còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì thân thể đã phản ứng muốn chạy tới theo bản năng nhưng bị Thượng Vũ nắm lấy tha đi.

Thượng Vũ nắm chặt khiến tay cậu đau nhức nhưng thân thể vẫn vùng vẫy về phía trước.

Bọt nước khi Ấn Huyền rơi xuống biển bình ổn lại, tựa như chưa từng xuất hiện.

“Tổ sư gia!”

Cậu hét khàn cả giọng, chân dùng sức bước tới, thân thể và tay bị kéo ra hai hướng tựa như sắp bị xé toác ra làm hai mảnh! Nhưng cậu không hề cảm thấy đau đớn vì tim đã đau đến chết lặng rồi!

Bên tai vang lên tiếng hừ lạnh nhỏ.

Tay phải bị nắm của A Bảo vung lên, bùa chú còn chưa kịp phát huy tác dụng thì gáy bị một bàn tay đập vào, trước mắt đột nhiên tối sầm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.