Lưu Manh Phố Đêm

Chương 27: Một ngày ở cùng lưu manh (3)




5:00 sáng.

Đang ngủ ngon lành thì bị tiếng chuông điện thoại làm phiền. Cố Thương nhíu chặt mắt, gắt ngủ một cách bực bội. Chuông điện thoại dừng rồi lại đổ, cô tay quờ khắp giường kiếm điện thoại. Một lúc sau cuối cùng cô cũng tìm thấy, mắt nhắm mắt mở nhấn nút, theo thói quen phóng loa ngoài.

“Alo…” Nói xong, Cố Thương che miệng ngáp lớn. Cô cảm thấy ngực cô có chút nặng nề, hình như có gì đó không ổn lắm…

[Thương!] Đầu dây bên kia vang lên một tiếng đầy lo lắng.

“Kiệt?!” Cố Thương đến lúc này mới bừng tỉnh, đồng thời cũng phát giác bên trong ngực áo cô có ‘vật thể lạ’. Theo bản năng nhìn xuống, cô phát hoảng khi thấy áo sơ mi trêи người bị bung mấy cái cúc áo đầu, ngực cô… ngực cô đang bị tên khốn kia luồn tay chạm vào!

Cố Thương tức tới đỏ cả mặt, nhấc tay Lâm Đại Minh ra khỏi người tức tối cho lên miệng ra sức nghiến chặt.

Lâm Đại Minh vốn đã tỉnh giấc khi có tiếng chuông điện thoại đầu tiên vang lên. Tay hắn bị con mèo hoang kia nghiến tới tràn cả máu tươi, nhưng sắc mặt hắn vẫn điềm đạm không nhíu mày lấy một cái. Cố Thương càng nghiến càng hăng, đem mọi ân oán vào lực răng muốn cứ thế nghiến nát cánh tay thối tha này.

Nhìn ra ý đồ của Cố Thương, Lâm Đại Minh quyết không nhường nhịn nữa lập tức chồm dậy ngậm lấy con thỏ con vẫn còn cương cứng trước đó, đầu lưỡi ấm nóng ướt át điểm trêи đỉnh hoa. Cả người Cố Thương rùng mình nổi da gà, cô hoảng hốt đầu hàng nhả tay hắn ra.

Máu tươi tràn từ khóe miệng, chảy dọc cằm rơi xuống con thỏ con trắng nõn càng làm bản tính hoang dã trong Lâm Đại Minh thêm hung hăng. Hắn nuốt trọn thỏ con vào trong miệng, ra sức cắn ngậm, tay còn lại bung toàn bộ cúc áo phủ lên con thỏ còn lại.

Sáng sớm, ɖu͙ƈ tính đàn ông càng mạnh mẽ. Lâm Đại Minh vốn là kẻ hám ɖu͙ƈ, nay lại vớ được con mồi như ý không khỏi mất kiềm chế muốn phanh thây xẻ thịt con mồi này ra ăn cho thỏa mãn!

Cố Thương gồng cứng người, nghiến chặt răng chịu đựng, ánh mắt từ bao giờ bị chôn vùi dưới làn nước mỏng manh.

[Thương? Em sao thế?] Tiếng Phạm Anh Kiệt từ trong điện thoại phát ra, lo lắng tới cực điểm. Hắn nghe rõ ràng tiếng động lạ từ bên Cố Thương truyền tới, làm hắn đứng ngồi không yên.

“Em… Em không sao…” Cố Thương tắt loa ngoài áp vào tai nghe, hơi thở cô dồn dập liên hồi. Miệng cười trừ, mắt lườm Lâm Đại Minh tới tóe lửa. 

Đồ chó điên!

Lâm Đại Minh mặt dày hơn bê tông, nằm đè lên người Cố Thương gục mặt xuống cổ cô thả rơi những nụ hôn nóng bỏng, một tay vuốt ve thân thể cô, tay còn lại đan vào tay còn lại của cô. Những ngón tay rắn rỏi xen kẽ những ngón tay mảnh khảnh, thâm tình siết chặt. Người hắn nóng bừng như lửa, hắn sắp bị cô thiêu chết rồi!

Hai cơ thể gần như cùng tông màu da, áp sát lấy nhau. Lâm Đại Minh đê mê lướt tay trêи làn da mềm mại của cô. Đầu não hắn tê dại, hắn muốn cô…

[Em đi đâu cả đêm không về vậy?] Phạm Anh Kiệt cố kiềm chế bản thân, tránh vì quá lo lắng mà lớn tiếng với cô. 

Hôm qua cô không đi làm, tối vừa tan ca hắn lập tức phi xe tới xóm trọ tìm cô lại được bà Phương báo cô vẫn chưa về. Đến gần mười giờ tối bà Phương gọi điện bảo cô đi đâu không thấy về, hắn thêm sốt ruột đến mức không ngủ được. Sáng sớm nay, bà Phương bảo cô cả đêm không về càng làm hắn thêm khẩn trương vội vàng gọi cho cô.

Cố Thương còn chưa kịp mở miệng, Lâm Đại Minh đã tự ý chen vào: “Ở nhà tôi!”

Giọng hắn khản đặc mang theo ɖu͙ƈ vọng nóng bỏng. Nhìn vào đôi mắt ánh tia hoảng hốt của Cố Thương, nhếch môi cười đểu cáng.

Hắn không quan trọng Cố Thương có là người yêu của thằng quê mùa kia hay không, hắn chỉ muốn biết cái cảm giác của gã đó khi biết tin con người yêu gã nằm trong tay thằng khác như thế nào.

Cho dù Cố Thương có là vợ của ai đi chăng nữa, hắn cũng sẽ ép buộc cô cùng hắn ngoại tình. Thân thể cô, cái ánh mắt đầy tức giận, khuôn miệng nhỏ ngọt ngào,… Toàn bộ mọi thứ của cô, hắn đều muốn chiếm làm của riêng hắn.

Con mồi này, chỉ có hắn được thưởng thức!

[Nhà Minh?] Sắc mặt Phạm Anh Kiệt bỗng chốc tối sầm, tay siết chặt điện thoại như muốn bóp nát. Chất giọng ám muội đó là gì? Hắn không thể không liên tưởng tới việc tồi tệ nhất.

Khốn kiếp!

“Hôm qua… Hôm qua em ra ngân hàng chuyển tiền. Vô tình gặp cướp…” Cố Thương tức muốn tăng xông máu lên não, cố kiềm chế cảm xúc bản thân thành thật khai báo. Cố rút tay mình khỏi bàn tay thô to chai sần của Lâm Đại Minh, hắn càng siết chặt hơn không cho cô thoát. Cố Thương bất lực nằm im.

[Cướp?] Phạm Anh Kiệt càng thêm sót ruột. Vụ cướp ngân hàng đó hôm qua đã sớm được lan truyền trêи mạng. Không ngờ ngay cả Cố Thương cũng bị kéo vào. Hắn gấp gáp hỏi: [Em có bị gì không?]

“Có!” Cố Thương ngay tức khắc hét lên: “Em bị nó cướp tiền, cướp cả lương thực. Nó còn đánh em nữa!!”

Lâm Đại Minh chán nản ra mặt. Tay rời khỏi thỏ nhỏ bị dày vò tới ửng đỏ, vươn lên vuốt mái tóc dối tung dối mù của cô. Con nhỏ này, có cần thẳng thắn vậy không?

Cố Thương nghiêng đầu tránh đi cánh tay rắn rỏi của Lâm Đại Minh, hắn ta không để cô yên trườn người về phía trước áp môi xuống tai đang nghe máy của cô. Cố Thương tức tối toan đổi bên thì bị hắn giữ chặt lại, cô bất lực buông xuôi. Âm thầm chửi thề.

Mả cha thằng điên!!! 

[Cái gì?] Phạm Anh Kiệt sốt sắng, kϊƈɦ động lớn tiếng: [Em thế nào rồi?!]

“Em…” Cố Thương chưa kịp nói gì thì Lâm Đại Minh đã giật cái điện thoại trong tay cô, hắn nửa quỳ nửa ngồi trêи người cô, tay kia vẫn siết chặt tay cô đến đổ cả mồ hôi.

Lâm Đại Minh tự ý nhấn loa ngoài, tự tin nói: “Yên tâm, tôi cứu rồi!”

“Ai khiến!” Cố Thương lầm bầm trong miệng, ngồi bật dậy. Giật tay mình khỏi tay Lâm Đại Minh, nhanh chóng cài mấy cái khuy áo lại. Trông thấy vài vết hôn hồng hồng trêи cổ, Cố Thương đen mặt vội vàng dùng tay áo chùi đi.

Khốn nạn!

Lâm Đại Minh ôm lấy eo cô, ép cô ngã vào lòng hắn. Hắn thuận thế ngả lưng xuống giường, để cô nằm đè lên ngực hắn, mặt dây chuyền hình bọ cạp trượt xuống sau gáy. Thấy cô giãy giụa muốn thoát, hắn siết chặt tay cưỡng ép cô nằm im.

Cố Thương không sao thoát được, miễn cưỡng thuận theo.

Lâm Đại Minh nở nụ cười thách thức, dịu dàng vuốt ve mái tóc dối của cô.

[Vậy, cảm ơn cậu!] Phạm Anh Kiệt thở phào, khẽ nói. Âm thanh ấm áp, vô cùng dễ nghe: [Thương… Đêm qua em ngủ…]

Cố Thương “dạ” ngọt sớt, cô bất lực nằm trêи người Lâm Đại Minh. Gục mặt xuống lồng ngực săn chắc của hắn, nghe điện thoại.

Mặt gã nào đó đen thùi lùi như Bao Chửng. Đàn bà nằm trong tay đang thâm tình nói chuyện với một kẻ khác, còn gì nhục nhã hơn?

[Em ngủ ngon không?]

Sao Cố Thương không nhận ra hàm ý của Phạm Anh Kiệt là gì. Cô cười cười, giở chiêu nói dối không chớp mắt: “Em ngủ với mẹ… anh Minh…”

Cụm từ ‘anh Minh’ nhỏ xíu và đầy gượng ép…

Lâm Đại Minh nhếch môi cười đầy hài lòng, luồn đôi tay vào lưng áo sơ mi giúp cô cài lại dây áօ ɭót, tiện tay vuốt ve tấm lưng phẳng phiu ấm nóng. Từ góc độ của hắn, hắn có thể nhìn rõ bờ vai tròn trịa nhỏ nhắn cùng dây áo ngực đen lấp ló bởi cổ áo sơ mi rộng thùng thình. Hắn khô khốc chuyển động yết hầu.

[Nhà Minh ở đâu, tí anh đón?]

“Chiều tôi đưa về!” Lâm Đại Minh bịt miệng Cố Thương, cầm tay cô ép cô kê điện thoại dưới tai hắn. Lạnh nhạt mở lời.

[Hôm nay, Cố Thương còn đi làm…] Đầu dây bên kia không vui gắt khẽ.

“Nghỉ!” Lâm Đại Minh bá đạo thay Cố Thương quyết định.

Cố Thương mãi mới giật tay Lâm Đại Minh ra khỏi miệng, cô tức tối bóp chặt mũi hắn mong cho hắn ngạt thở chết cứng đơ luôn tại chỗ. Giật lấy điện thoại từ tay hắn, định nói gì đó lại bị ánh mắt sắc bén dọa cho dừng lại.

Cố Thương toan bò xuống khỏi người Lâm Đại Minh thì bị hắn hai tay ôm lấy eo giữ cô lại.

“Mẹ tôi muốn mời cơm Thương.” Giọng Lâm Đại Minh tỏ ra khinh miệt, hắn đem sự phẫn nộ bóp ʍôиɠ Cố Thương thật mạnh.

Cố Thương hoảng hốt suýt hét lên, mắt cô rơm rớm nước. Đau quá! Cô cắn môi cản lại, đấm mạnh vào ngực Lâm Đại Minh mấy cái. Tay cô bị hắn tóm được, đặt tay cô lên môi mình rồi cứ thế giữ lại.

[Em thì sao?] Phạm Anh Kiệt không bỏ cuộc, ngoan cố hỏi. Lòng hắn bồn chồn không yên, hắn có cảm giác gì đó rất tồi tệ…

“Em…” Cố Thương đang định nói thì bị Lâm Đại Minh cắn nhẹ vào một ngón tay cùng ánh mắt cảnh cáo. Cô trừng mắt, ghét bỏ lườm hắn. Hạ nhẹ giọng nói tiếp: “Chiều em về.”

[Ừ!] Phạm Anh Kiệt thể hiện sự buồn bã rõ ràng qua câu nói khiến lòng Cố Thương vô thức buồn theo. Trước khi tắt máy, hắn khẽ nhắc: [Em xin chị tổ trưởng đi nhé!]

“Vâng.”

[Chào em!]

“Chiều em về với anh.”

[Ừ! Yêu… tút… tút…] Phạm Anh Kiệt nhìn xuống màn hình điện thoại đang trong tình trạng kết thúc cuộc gọi. Hắn đau lòng thở dài.

Em không yêu anh, cũng chẳng để anh nói yêu em sao?

Phạm Anh Kiệt làm gì biết, người cúp máy nửa trừng nào phải Cố Thương. Khi hắn còn chưa kịp nói hết, Lâm Đại Minh đã bá đạo tắt máy vứt sang bên kia giường.

Cố Thương tức tới mặt đỏ phừng phừng gào lên: “Tiên sư thằng điên!”

“Nghe thế đủ rồi.” Lâm Đại Minh dùng tay kẹp mỏ Cố Thương lại, giọng điệu hắn có chút tức giận. Cất giọng uy quyền như ra lệnh: “Ngủ tiếp.”

“Ngủ con mẹ mày!” Cố Thương giật mạnh tay Lâm Đại Minh ra, tức tối chửi bậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.