Lưu Manh Lão Sư

Chương 24: Thương nghị




"Tốt, đây là một phương pháp tốt, một mũi tên bắn hai con chim" Trần Thiên Minh không ngờ cái bình hoa xinh đẹp này lại hữu dụng như thế, có thể đồng thời giải quyết nhiều vấn đề "Lâm Quốc, vậy phải phiền anh đi tìm chiến hữu phó cục trưởng kia rồi. Ah, nếu có thể thì anh tạo luôn mối quan hệ với cục vệ sinh, cục công thương, rồi bên thuế vụ luôn, kéo mấy tên lãnh đạo gia nhập để nhận tiền hoa hồng luôn" Trần Thiên Minh không khỏi đánh giá người con gái này, trong tương lai có thể nàng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực của mình.

Trương Lệ Linh cũng phát hiện ra Trần Thiên Minh đang nhìn nàng, đặc biệt là ánh mắt mê đắm của hắn đang dán chặt trên bộ ngực đầy đặn của nàng rất lâu.

"Dê xồm, đồ ghê tởm. Nếu không phải anh họ nhờ ta chiếu cố, thì có đánh chết ta cũng không đến. Sau này xem ta thu thập ngươi thế nào!" Trương Lệ Linh hung hăng liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, cặp mắt đó, nàng hận không thể móc cặp mắt đó ra, đem vứt cho chó gặm.

"Để sửa lại chổ này cần có một số tiền lớn, nhưng khách sạn lại không có khả năng chi trả cho việc này. Với quy mô như vậy, anh tối thiểu phải chuyển cho tôi ba trăm vạn" Trương Lệ Linh đối với Trần Thiên Minh không có một chút hảo cảm, đặc biệt còn cảm thấy chán ghét hắn.

"Ok, không thành vấn đề, trong ba ngày tôi sẽ chuyển ba trăm vạn cho cô" Trần Thiên Minh nhún vai đáp.

"Anh thật là một ông chủ rộng rãi, vậy việc này cứ giao cho tôi quản lý, muốn dùng người nào, tôi sẽ báo cáo cho anh" Trương Lệ Linh không tin trên đời lại có một ông chủ hào phóng đến như vậy.

"Được, cô chỉ cần kiếm ra tiền là ok, còn việc khác tôi mặc kệ" Trần Thiên Minh hứa hẹn với nàng. Đối với một nhân tài, cứ việc mà tận dụng, không nên cái gì cũng phải bám vào khuôn mẫu. Nếu có thể kiếm ra nhiều tiền, thì còn quản mấy chuyện khác làm gì? Với lại, chuyện của khách sạn hắn cũng không rõ lắm, chỉ có thể tin tưởng vào cô em họ của Lâm Quốc mà thôi.

"Được rồi, ông chủ, tôi sẽ bắt đầu làm việc" Trương Lệ Linh nói là làm liền, nàng đi ra ngoài tiền sảnh.

Trần Thiên Minh bị bóng hình xinh đẹp của Trương Lệ Linh lúc đi ra làm cho mê mẩn. Đây là một cô gái có tính khí quật cường, bất quá dạng người như thế, làm gì thì cũng làm đến cùng, đều dũng mãnh xông về phía trước. Trần Thiên Minh biết hắn không chọn lầm người, Lâm Quốc và Trương Lệ Linh, hẳn là sau này sẽ là trợ thủ tốt của hắn.

"Lão đại" Lâm Quốc thấy Trần Thiên Minh nhìn em họ mình một cách mê mẩn, biết là sắp có hỉ sự.

"Hả? Chuyện gì?" Trần Thiên Minh quay đầu lại hỏi.

"Các người cũng đi giúp một tay đi, nhớ rõ những gì tôi nói tối qua" Lâm Quốc nói với những người đứng gần đấy, sau đó mới lại gần bên cạnh Trần Thiên Minh hỏi: "Lão đại, anh giàu lắm hả? Lại xuất ra thêm ba trăm vạn".

"Đào đâu ra? Tôi chỉ có gần trăm vạn thôi, không đủ ba trăm vạn đâu" Trần Thiên Minh thành thật trả lời, xem ra, lại phải tăng ca tối rồi.

"Không thể nào! Anh chắc đang nói đùa" Lâm Quốc vừa nghe Trần Thiên Minh nói không có tiền, lập tức kêu lên, đừng giỡn chứ! Không có tiền sao mở cửa khách sạn.

"Bất quá ngày mai sẽ có" Trần Thiên Minh cười.

"Ngày mai?!" Lâm Quốc nghe xong, cảm thấy có chút kì quái.

"Đúng, ngày mai. Anh không nhớ lúc tối qua tôi làm gì sao?" Trần Thiên Minh nhớ lại chuyện tối qua.

"Đêm qua, anh đi đánh bạc" Lâm Quốc giật mình, mặc dù tối qua không chứng kiến Trần Thiên Minh chơi bài, nhưng nghe người khác nói, tối qua khi hắn tiến vào sòng bài, không lâu sau đã thắng hơn trăm vạn.

"Chẳng lẽ… chẳng lẽ anh muốn đi đánh bạc để kiếm ba trăm vạn?" Lâm Quốc nhỏ giọng hỏi, loại chuyện này không thể bô lô bô loa ra ngoài được.

"Đúng vậy, tối mai tôi sẽ đi" Trần Thiên Minh dường như đã thấy dòng chảy đồng tiền của hắn.

"Vậy anh chuẩn bị đi sòng nào? Là cái sòng của Đại Ngưu hả? Hắn có thấy anh, có nhận ra anh không?" Bình thường nếu đi trên đường gặp qua chưa chắc đã nhớ, nhưng nếu là Trần Thiên Minh đến sòng của Đai Ngưu chơi, đánh vài ván, người của sòng bài chắc chắn sẽ chú ý. Lâm Quốc cũng là đang lo lắng về việc này.

Trần Thiên Minh nhìn thấy hình dạng lo lắng của Lâm Quốc, cười nói: "Tôi không ngu đến vậy đâu. Tôi chuẩn bị đi đến sòng bạc trong thành phố. Lâm Quốc, anh biết sòng lớn nhất nằm ở đâu không?" Trần Thiên Minh vỗ vai Lâm Quốc hỏi.

"Lão đại, chúng ta vào phòng quản lý nói chuyện, nơi này không tiện thảo luận chuyện này" Lâm Quốc nhìn bốn phía một lát, rồi dẫn Trần Thiên Minh lên lầu.

"Lão đại, sau này đây sẽ là chỗ của anh" Lâm Quốc dẫn Trần Thiên Minh vào phòng giám đốc, cái phòng giám đốc này quá lớn, nếu có thể làm cho nó nhỏ lại, có thể tận dụng không gian vào việc khác. Trần Thiên Minh ngồi dựa vào ghế, cảm giác như đang nằm mơ vậy, nếu là thời điểm một tuần trước, đánh chết hắn cũng không tin. Nhưng sau khi Từ đại bá xuất hiện, cuộc sống của hắn đã thay đổi.

"Ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ lên, để không bị người khác khi dễ" Trần Thiên Minh thầm nghĩ.

"Lão đại, sòng bạc lớn nhất trong thành phố, là Thường Nhạc, nghe nói là một trong những sòng bài lớn lớn nhất tỉnh ta, có một ông chủ rất giàu có. Hình thức bài bạc bên trong bắt chước theo Macao, cho nên có tên gọi khác là "Tiểu Macao"" Lâm Quốc trước kia cũng đã từng làm bảo vệ cho ông chủ cái sòng này, nơi hắn cũng biết rõ vài chuyện.

"Anh nói nếu tôi thắng của nó khoảng mười triệu, có gây sự chú ý không?" Trần Thiên Minh cẩn thận hỏi. Đám người kia cũng không lương thiện gì, cả bọn đều bán mạng cho đồng tiền, vì tiền làm cái gì cũng được.

"Nếu là vài trăm vạn, hẳn là không có chú ý lớn. Nhiều quá thì bọn họ sẽ chú ý" Lâm Quốc suy nghĩ vuốt cầm nói.

"Được, vậy tám trăm vạn đi!" Trần Thiên Minh sảng khoái nói. Những nơi đã thắng bạc một lần, thì không thể có lần hai, nên kiếm chổ khác tránh sự chú ý một chút, điểm này Trần Thiên Minh cũng rõ. Cho nên hắn muốn kiếm lời từ chổ xa lạ.

"Lão đại, anh có nắm chắc phần thắng không?" Lâm Quốc hoài nghi, bởi vì bọn họ xưa nay đánh bài, đều dựa vào vận khí. Chẳng lẽ ngày mai tên này có thể thắng được tám trăm vạn, giống như tiền này vốn là của hắn, bây giờ cần bao nhiêu thì đến lấy. Tà môn!

"Tôi nắm chắc phần thắng" Trên phương diện này, Trần Thiên Minh rất có tự tin "Lâm Quốc, ngày mai anh chọn vài người khôn lanh một chút rồi đi với tôi".

"Không thành vấn đề, tôi sẽ chọn lựa cẩn thận" Lâm Quốc nhìn Trần Thiên Minh tràn đầy tự tin, cũng cảm thấy tin tưởng. Dù sao Trần Thiên Minh cũng rất khác người, bởi vì thế hắn mới bái người này làm lão đại, hy vọng không nhìn lầm người. Trên giang hồ,đi nhầm theo 1 lão đại, có khi cả đời không quay đầu lại được.

"Anh biết lái xe chứ?" Trần Thiên Minh thấy Lâm Quốc gật đầu, tiếp tục nói: "Ngày mai anh đi mượn một chiếc Toyota đi, nếu không mượn được, thì thuê. Đi xe của mình cho tiện. Ngày mai tôi còn dùng trăm vạn kia để đi lấy tám trăm vạn của nó" Trần Thiên Minh đứng dậy, nhìn phong cảnh hữu tình bên ngoài nói.

"Đúng, thắng nó tám trăm vạn" Lâm Quốc cũng bị phong thái của Trần Thiên Minh cuốn hút, không tự chủ mà đứng dậy, nắm chặt tay nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.