Quả nhiên chỉ chốc lát sau Ninh Bình đuổi tới phủ nguyên soái.
Hắc Uy bước ra nghênh tiếp.
“Trữ tổng quản, ngài có việc gì cần ta hỗ trợ ư?”
“Người đâu?”
“Trữ tổng quản muốn nói tới ai a?”
“Người này”.
Ninh Bình mở một bức tranh ra, Hắc Uy nhìn vào trong liền nhận ra ngay trong tranh chính là Đan Hoành, thế nhưng giờ không phải lúc đứng đây cảm thán cho tài vẽ tranh của nghệ nhân.
“Người trong tranh nhìn thật giống với anh vợ ta, à ta nhớ ra rồi, nữ nhân trong rương kia cũng có khuôn mặt y như vậy”. ( Anh này là huynh đệ với anh hoành a, nói dối không bít ngượng mồm a~ người trong rương giống anh vợ anh mà bây giờ anh mới nhớ ra a~~~)
Tiếp đến chính là lúc Đan Hoành vào vai diễn của mình, nhìn thấy bức họa sẽ nói đây chính là tỷ tỷ sinh đôi với mình, sau đó Hắc Uy sẽ nói là khi phát hiện ra nàng thì nàng đã chết, Đan Hoành liền ngay lập tức khóc rống lên, quả thật hắn đã không sai khi quyết định sát ớt vào mắt a, nước mắt cứ dào dạt chảy ra nhìn thật là biểu cảm a~.
Ngay sau đó Đan Hoành nói rằng nhất định phải chuẩn bị linh đường cho tỷ tỷ ( linh đường: nơi để linh cữu).
Hắc Uy liền đi bố trí.
Quản gia trong phủ nguyên soái nhận lệnh bố trí chu đáo cho Ninh Bình, nhưng kì thật là giám sát Ninh Bình.
Đan Hoành ra ngoài tìm muội muội của hắn, nàng là nữ nhân, nên cho tới bây giờ mới đi được nửa đường về phủ, Đan Hoành muốn tìm nàng để nói rõ trước với nàng mọi chuyện, đề phòng lát nữa nàng sơ ý làm hỏng chuyện.
Ninh Bình nửa tin nửa ngờ, có điều y cũng biết rằng nguyên soái hiện nay chính là phu quân của một tiểu thư của Đan gia, hơn nữa vị quốc cữu lúc nãy khóc rất thảm thiết, không thể là khóc giả được, vậy nên y quyết định lát nữa gặp linh cữu của Đan phi rồi quyết định.
Thực ra còn một khả năng nữa, nhưng Ninh Bình không dám tính tới, cũng không dám nghĩ tiếp nữa vì quý phi mà Hoàng thượng sủng ái nhất sao có thể là nam nhân được?
Vài ngày sau, Đan Hoành cố ý xây một ngôi mộ thật to cho tỷ tỷ sinh đôi của hắn. Hơn nữa hắn còn vào sống trong quân doanh để tránh không gặp Ninh Bình.
Ninh Bình muốn theo tra thật rõ, nhưng Hắc Uy lấy cớ quân doanh là nơi mà người không có phận sự không được vào, không đồng ý để Ninh Bình đi theo, bởi vậy Ninh Bình không còn cách nào khác đành phải ở trong phủ nguyên soái.
Đan gia cùng ngân lượng hỗ trợ dân chúng đã tới Bắc thành, để chuẩn bị tốt cho việc ứng phó với Ninh Bình, Đan Hoành liền gặp bọn họ trước để giải thích rõ tình hình.
Vài ngày sau có tin báo rằng Kha Hãn của Bắc Phiên đã chết ( Kha Hãn tương tự như vua ) , ngay đêm hôm đó Đại hoàng tử cùng binh lính Bắc Phiên tấn công Bắc thành.
Ninh Bình tự nguyện tòng quân giết giặc.
Chiến tranh giữa Bắc Phiên và Đại Đồng kéo dài hơn trăm ngày, thế rồi Bắc Phiên thất thế, Đại hoàng tử Bắc Phiên đã bỏ trốn không rõ tung tích, Nhị hoàng tử bị các trọng thần bắt, không lâu sau hắn bị giải về kinh thành chịu tội.
Sau khi thắng trận, các tướng sĩ và binh lính người thì được phong quan, người thì được thưởng tiền, chỉ có nguyên soái Hắc Uy lại nhận lệnh của Hoàng thượng áp giải tù binh về kinh thành.
Mấy đại thần trong triều tới đây tuyên chỉ, thấy Ninh Bình ở trong phủ nguyên soái liền tìm hắn hỏi chuyện, có điều Ninh Bình không nói gì, nhưng trông lại có vẻ chất chứa nhiều tâm sự.
Cho tới khi đoàn nhân mã do Hắc Uy chỉ huy lên đường trở về kinh thành được ba ngày, Ninh Bình mới tìm gặp Đan Hoành.
Đan Hoành lúc đó đang tắm rửa cho ngựa, Ninh Bình sau khi đuổi mấy người xung quanh đi liền quỳ xuống.
“Tiểu nhân Ninh Bình khấu kiến nương nương.”
“Ân, đứng lên đi”.
Đan Hoành nói theo thói quen, nói xong chợt phát hiện ra mình nói hớ.
Đan Hoành từ từ xoay người, bình tĩnh nhìn Ninh Bình, xem ra lần này hắn không trốn được rồi bởi hiện tại Ninh Bình đã ở rất gần.
Đan Hoành đưa tay lên che mặt, xem ra hiện giờ có trốn tránh cũng không được ích gì. Tên kia định mang hắn về để trị tội? Còn phải xem hắn có nguyện ý không nha.
“ Ngươi định làm gì? Muốn ta về với ngươi sao? Hứ!”
“Lúc ta ra khỏi cung, Hoàng thượng đã nói với ta rằng ngài không mong ngươi có thể trở về, chỉ hy vọng ngươi còn sống, ngài còn muốn ta hảo hảo chiếu cố ngươi, hiện tại ngươi tại sao không muốn trở về, ta cũng không cần biết, cũng không ép buộc ngươi quay về cung, mà hiện tại cho dù ngươi có muốn quay về cung ta cũng không cho phép”.
“Chẳng lẽ ngươi tự nhiên tốt bụng muốn tha cho ta sao? Đúng rồi, Hoàng thượng có khỏe không?”
“Từ ngày ngươi bị bắt đi, ta không hề thấy Hoàng thượng cười, chỉ thấy ngài ấy ngồi cô đơn, ngơ ngẩn trong phòng của ngươi thôi”.
Đan Hoành cảm thấy đau lòng, đầu cúi thấp.
“Y là người tốt, đáng tiếc…”
“Ta thấy lá gan của ngươi không nhỏ chút nào, có lẽ Hoàng thượng không biết ngươi là nam nhân?”
“Nếu y biết ta còn giữ được cái mạng tới tận giờ sao?”
“Hắc nguyên soái thật là đáng thương”.
“Sao ngươi lại nói vậy, chẳng phải hắn quay về kinh thành để Hoàng thượng ban thưởng sao?”
“Đại nhân từ kinh thành tới nói với ta Hoàng thượng muốn đưa hắn về kinh thành để trị tội”.
“Tội? Mà tội gì?”
“Đan gia có một vị thất tiểu thư, vốn là hoàng phi của Hoàng thượng, vậy mà vị thất tiểu thư ấy bây giờ lại làm phu nhân của Hắc nguyên soái, ngươi nghĩ Hoàng thượng có thể làm ngơ sao?”
“A? Sao Hoàng thượng biết?”
“Hoàng thượng một khi muốn tra rõ sự tình, sao có thể không tra ra được chứ?”
“Thảm rồi! Như vậy thì Hắc Uy chẳng phải là chết chắc rồi ư?”
Đan Hoành thầm nghĩ, nếu Hoàng thượng biết người đáng nhẽ sẽ cưới y lại được gả cho kẻ khác, vậy kẻ đó chẳng phải sẽ phải hứng chịu thiên đao vạn quả sao? Vậy muội muội của hắn sẽ thế nào? Chẳng phải Đan gia hắn đã tính khi Hắc Uy trở về kinh thành, sẽ làm đám cưới cho hắn và muội muội đó sao? Vậy muội muội của hắn sẽ phải trở thành quả phụ mất, làm một quả phụ khi chưa được bước chân vào nhà chồng.
“Ninh Bình, liệu có biện pháp nào có thể cứu vãn tình hình không?”
Ninh Bình lắc đầu.
“ Trừ phi ngươi chịu quay về cung, thừa nhận mình là nam nhân, chập nhận chịu chết, nếu không Hắc Uy nhất định phải chết”.
“A?”
Đang lúc Đan Hoành đang phân vân không biết có nên trở về kinh để cứu Hắc Uy hay không thì hai nữ nhân vừa khóc vừa tới tìm hắn, một người là muội muội Đan Hồng, một người chính là tiểu hoàng tử phi Bắc Phiên Na Lam.
Nguyên lai sau khi Bắc Phiên bại trận, Nhị hoàng tử liền bị bắt.
Hoàng đế Bắc Phiên đã chết, Đại hoàng tử hiện tại đang bỏ trốn, tam hoàng tử còn nhỏ, mọi người đều nghĩ Nhị hoàng tử sẽ lên làm Hoàng đế, cùng lắm là nhượng Đại Đồng một số đất đai, và hàng năm định kì tiến cống là được.
Không ngờ trong kinh thành lại phái người tới bắt y, vị đại nhân bắt Nhị hoàng tử Bắc Phiên cảm thương cho Na Lam sẽ mất đi nam nhân của nàng nên mới nói cho nàng hay .
“Vương tử nhà người, việc gì làm không làm, lại bắt cóc hoàng phi của Hoàng đế Đại Đồng, bởi vậy lần này y bị giải về kinh, nhất định là chết chắc, ngươi nên chuẩn bị trước đi”.
Na Lam làm sao có thể chứng minh được vương tử của nàng hoàn toàn chưa đụng tới hoàng phi Đại Đồng, vị đại nhân kia liền nói, nếu hoàng phi Đại Đồng tự mình giải thích với Hoàng đế Đại Đồng, vậy Nhị hoàng tử may ra có cơ sống sót.
Thế nhưng hiện tại lại có lời đồn, nàng ấy cùng một nguyên soái dám lấy Bắc đại nguyên soái, xem ra không chỉ mình nam nhân của nàng mà còn có một nam nhân nữa sắp bị tội chết.
Na Lam vốn nghĩ Đan Hồng đến nam nhân của mình cũng không thể cứu, vậy nàng ấy liệu của muốn cứu nam nhân của nàng không?
Na Lam tới phủ nguyên soái, hỏi tìm Đan Hồng. Người trong phủ nguyên soái liền mời Đan Hồng ra, Na Lam nhìn thấy Đan Hồng, không phải là người nàng muốn tìm liền ồn ào một trận
“ Ta tới tìm Đan Hồng, là muốn báo với nàng ấy phu quân của nàng đang bị đưa về kinh thành xử chém, đây là chuyện nghiêm trọng, mau tìm nàng ta tới đây”.
Đan Hồng nghe vậy, biết sự tình hiện giờ đã trở nên nghiêm trọng, nên tìm ca ca của nàng cầu xin.
“Ca, ngươi hãy quay về kinh thành giải thích với Hoàng đế, nếu không nhất định Hắc Uy sẽ phải chết a”.
“Vậy ra ngươi là nam nhân, thật tốt quá, ngươi hãy giải thích với Hoàng đế đi, rằng nam nhân của ta chưa từng đụng vào người ngươi, nếu không nhất định hắn sẽ bị tội chết, hắn không thể chết được, nếu hắn chết Bắc Phiên sẽ loạn, sẽ có rất nhiều người phải chết”.
“Hắc Uy và Nhị hoàng tử mà chết thì làm sao?” Đan Hoành thuận miệng hỏi một câu.
Đan Hồng nói: “ Hắc Uy chết thì ta cũng không muốn sống”.
Na Lam nói: “Nhị hoàng tử chết, vậy ta và đứa bé trong bụng cũng sẽ đi tìm cái chết”.
Ninh Bình bổ sung thêm:
“Hắc Uy chết, các binh sĩ nơi biên quan sẽ lo lắng, ngay sau chiến thắng mà nguyên soái của bọn họ phải chết, vậy sau này thử hỏi còn ai dám dốc sức vì triều đình đây? Nhị hoàng tử mà chết, nội bộ Bắc Phiên sẽ loạn, người Bắc Phiên sẽ căm tức Đại Đồng, bách tính sẽ là người phải hứng chịu”.
“Vậy thì còn có thể nói gì nữa đây? Ta đành phải quay về kinh thành thôi, có chết cũng chỉ mình ta phải chết”.
“Ngươi dám!”
Một tiếng thét lớn vang lên, Đan Hổ lao tới, sao hắn có thể để yên cho người duy nhất nối dõi Đan gia chết được?
“Cha à, chuyện này nghiêm trọng, ngươi để ta đi đi”.
“Ngươi mà đi, Đan gia ta sẽ tuyệt hậu, có muốn đi cũng phải sinh tôn tử cho ta rồi mới được đi”.
“ Đợi tới lúc đó mộ của Uy Trư đã xanh cỏ rồi”.
Đan Hổ và Đan Hoành cãi nhau ầm ĩ, sau đó Đan Hoành quay về phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị lên đường, không ngờ cha hắn lại chém một đòn vào gáy Đan Hoành khiến hắn ngất đi.
“Các ngươi tha cái thứ bất hiếu này nhốt vào phòng cho ta”.
Mấy người làm đưa Đan Hoành trở lại phòng, khóa cửa lại, đề phòng hắn bỏ trốn, Đan Hổ ra lệnh bọn họ lấy mấy tấm gỗ, đóng kín cửa sổ.