Lưu Ly Nguyệt

Chương 107: Ngoại Truyện 3 3






Những lời của Tiêu Mạc Ngôn làm tan nát trái tim đầy trả thù của Nhan Tịch và Cherry.

Claire đã sớm đoán chuyện này sẽ xảy ra, thản nhiên cười.

Còn RAY, người xứng đáng là một diễn viên có năng lực, cô sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng phản ứng lại, chạm nhẹ vào mái tóc dài của mình, nheo mắt quyến rũ nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

  "Những gì Tiêu nói, tôi là người như thế nào, cậu rõ nhất a."
  Tiêu Mạc Ngôn đặt lon Coca trong tay xuống, nhướng mày cong môi.

  "Tôi chỉ nói vậy vì tôi biết cậu là người như thế nào."
  "..."
  Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa nhìn RAY.

  "RAY, nói thế nào cậu cũng là tiểu hoa đoán của Thiên Hoàng, để ý đến hình tượng của cậu chút đi.

Tốt nhất ăn mặc như vậy người cậu thích ấy, đừng lắc lư trước mặt tôi, đi thay quần áo đi.

"
  Khuôn mặt giận dữ của RAY tái đi không kìm được, hét lên:
  "Tôi chỉ thích cậu, không được sao?"
  "Thích tôi?"
  Tiêu Mạc Ngôn cong môi nhìn RAY.

  "Chẳng lẽ là cậu đối với tôi yêu thích nhiều năm như vậy?"
  "Xem như vậy đi..."
  RAY miễn cưỡng đáp lại, lòng cô như lửa đốt, cô rất muốn bước tới đấm vào mũi Tiêu Mạc Ngôn.

  "Aizz, nữ nhân muốn đẹp mắt trước mặt tôi, quan trọng là khẩu vị như thế nào."
  Tiêu Mạc Ngôn nhìn RAY cười.


  "Cái gì?!"
  Cherry có chút tức giận, quan trọng là khẩu vị như thế nào? Có phải quá bảo thủ không?
  "Làm sao vậy, Cherry cũng phải lòng tôi sao?"
  Tiêu Mạc Ngôn liếc mắt nhìn Cherry, Cherry đỏ bừng mặt vì tức giận.

  "Giống như tôi nói, khẩu vị quan trọng hơn nên hẳn là cậu có thể tán được Tiêu mỹ nhân tôi.

Tìm người khác đi."
  Tiêu Mạc Ngôn tiếp tục mỉm cười với RAY.

Không tồi, cô xứng đáng là người Thiên Hoàng, kỹ năng diễn xuất của cô thực sự tuyệt vời, này làm sếp nhiều năm cũng không có ai dám giở trò với cô, lần này được RAY chơi đùa, cũng phải hảo hảo chơi một chút.

RAY không nói, nhưng nhẹ nhàng nhìn cô, ánh mắt khiến Nhan Tịch cảm thấy có chút buồn nôn, nàng bước đến nắm tay Claire, may mà nữ nhân của nàng không như thế này.

  "Còn cái này thì sao?"
  RAY kéo cổ áo xuống, vì mặc áo dây nên không thể lộ ra phía sau, nên chỉ có thể kéo dây cổ áo xuống để cố khoe ngực.

  Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô một lúc, lắc đầu.

  "Phía trước còn không bằng phía sau."
  "..."
  Điều mà RAY tự hào nhất là dáng người của mìmh, giờ thì Tiêu Mạc Ngôn nói như vậy, tự hào vỡ tung như một quả bóng bị thủng.

  "Tiêu Mạc Ngôn, cậu lấy tôi ra làm trò cười sao?"
  "Ồ, cậu nói gì vậy? Không phải cậu là người bắt đầu trước sao? Khẩu vị không hợp thẹn quá thành giận.

Có chút đạo đức nghề nghiệp không?"
  "...!Khẩu vị không hợ0? Nói xem tôi chỗ nào không xứng với cậu? Cậu là phụ nữ ba mươi tuổi, da mặt liền xệ, cư nhiên lại ghét bỏ tôi?"
  "Còn tốt hơn ngực chảy xệ của cậu.

Nhìn ngực nhỏ như vậy, sau này con của tôi lại không có sữa nhìn thật đau lòng".

  "..."
  RAY hung ác, Tiêu Mạc Ngôn còn hung ác hơn, đó là nụ cười đặc trưng mang theo dao ẩn trong nụ cười.

Chẳng lẽ Tiêu Mạc Ngôn lại bị mấy đứa trẻ chưa lớn này lừa sao? Muốn chơi cô? Làm sao có thể?!
  "Không phải tôi chỉ nói các người vài câu thôi sao, rảnh rỗi quá nhỉ? RAY câu nệ với tôi làm gì, không phải vợ của cậu đang ở trước mặt sao?"
  "Làm sao chị biết?"
  Nhan Tịch khó hiểu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, việc bí mật này đã che giấu tốt, làm sao cô có thể biết được.

  "Trên đầu mấy người có bao nhiêu sợ tóc tôi còn biết a, còn em!"
  Khi nhìn thấy Nhan Tịch, Tiêu Mạc Ngôn không khỏi tức giận, làm sao người này có thể nghĩ đến việc hãm hại cô mỗi ngày a? Kể từ khi Nhan Tịch trở thành phóng viên biên tập chính thức, cô đã chú ý mỗi ngày.

Một lúc trước, cô và Hạ Linh Doanh tới Thanh Đảo chơi, nhưng không ngờ Nhan Tịch sẽ đi theo, đúng lúc những ngày nhiều mây ở Thanh Đảo.

Vì thói quen thường ngày, Tiêu Mạc Ngôn vẫn đeo kính râm đi lại bị Nhan Tịch chụp ảnh, tiêu đề trên tờ báo hôm Chủ nhật không khỏi khiến cô tức giận: Tiêu tổng bị nghi ngờ mắc bệnh tăng nhãn áp, chiếc kính râm không rời thân.

  "Đừng tưởng Claire bảo vệ em tôi không dám làm gì.

Lần sau cố gắng phá hủy hình tượng của tôi xem!"
  Tiêu Mạc Ngôn gay gắt nói, Nhan Tịch đã quen với cô, lười biếng liếc nhìn cô.

  "Được rồi a, chuyện lần trước chị đối với em, em cũng nhân từ bỏ qua.

Chị không nói cám ơn cũng không sao, cư nhiên lại ở đây mắng em."
  "Em nhân từ?"
  "Đúng vậy, chị có nhớ cái chuyện con lừa của Nhược Lâm tỷ không?"
  "Làm sao?"
  "Chị ấy bảo em viết chuyện chị sợ kim tiêm."
  "..."

  Tiêu Mạc Ngôn bị Nhan Tịch chọc tức thành công, cả người run lên vì giận.

Được rồi, tốt lắm, xứng đáng là người do một tay cô vun đắp!
  "Tiêu tỷ, không phải chúng ta muốn chỉnh chị, mà là do chị a."
  Nhan Tịch định thần, Tiêu Mạc Ngôn lạnh lùng nhìn nàng.

  "Nói về em một chút, mỹ mãn hạnh phúc liền mỹ mãn hạnh phúc, nhưng không thể căn cứ hạnh phúc của mình vào nỗi đau của chúng ta! Chỗ nào có gió thổi cỏ lay em đều đến xem, có hứng thú thì cho một đao, không có hứng thú thì nói một vài lời ác ý.

Tôi lúc trước còn không nói với Claire ngay từ đầu, em cư nhiẻn lại đi chọc tức người phụ nữ của tôi, tôi nói em như thế nào lại độc ác như vậy a? "
  "Nói chung, mục đích của em là làm khổ cuộc sống vợ chồng tôi.

Nếu như muốn tôi thu tay lại, em nghĩ cũng đừng nghĩ.

Còn có thủ đoạn gì nữa thì xuất ra hết đi, muốn câu dẫn tôi, không mặc quần áo đi ra múa bụng, có lẽ tôi còn có hứng thú.

Muốn khiêu khích Hạ Hạ, ai nghĩ cũng đừng nghĩ, dám khiêu chiến tôi liền giết a.

"
  ...!
  Tiêu Mạc Ngôn gay gắt nói, nhìn vài người với ánh mắt dữ tợn.

  Nhan Tịch, Cherry và RAY đều sững sờ, ngay cả Claire cũng không thể tin được nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Một lúc sau, trong phòng lại nổ ra một tràng cười.

  "Này, Tiêu tỷ, chị thật kiêu ngạo a!"
  Nhan Tịch cười lăn lộn theo thói quen, không thể ngừng cười, Cherry và RAY cũng ôm nhau cười, Tiêu Mạc Ngôn hằn học nhìn vài người, hít một hơi dài.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh, phải làm thế nào đánh mấy tên khốn kiếp này đây!
  Nhìn thấy mấy người đang cười không dứt, Tiêu Mạc Ngôn nổi giận, nhấc điện thoại gọi cho Hạ Linh Doanh.

  "Uy, em nhanh lên a, chị đang ở nhà Claire, chị đang bị người khi dễ a!"
  "..."
  Vài người vốn đã nín cười nghe thấy giọng nói như một đứa trẻ đang cáo trạng của Tiêu Mạc Ngôn thì đột nhiên cười trở lại, Nhan Tịch cười chảy cả nước mắt.

Nhìn Tiêu Mạc Ngôn hung dữ không ngờ lại cư nhiên đáng yêu như vậy, thậm chí Claire luôn bình tĩnh cũng không ngừng lay động vai, Cherry ngồi xổm trên mặt đất, RAY che miệng lại.

  Cũng đừng nói Tiêu Mạc Ngôn trẻ con nữa, so với các nàng còn chững chạc hơn.

Từ biệt thự của Tiêu Mạc Ngôn đến nhà Claire mất ít nhất nửa tiếng, nhưng Hạ Linh Doang thực sự đến chưa đầy 20 phút, vội vã vào nhà tìm người phụ nữ của mình, nàng thấy Tiêu Mạc Ngôn co người trên sô pha, đôi mắt ủy khuất chợt sáng lên khi nhìn thấy nàng, tình mẫu tử trào dâng, mặc kệ mấy người có mặc ở đây vội vàng chạy tới, ôm lấy cô.

  "Sao lại thế này a?"
  Hơi thở của Hạ Linh Doanh còn chưa bắt kịp, nàng đã ôm chặt lấy Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn gục đầu trong vòng tay nàng nói nhỏ:
  "Họ cùng nhau khi dễ chị.

Em xem RAY ăn mặc như vậy là muốn câu dẫn chị a."
  Sau khi nghe Tiêu Mạc Ngôn nói xong, Hạ Linh Doanh ngẩng đầu lên nhìn RAY, ánh mắt có chút lạnh lùng.

  "RAY."
  RAY cứng người nhìn Hạ Linh Doanh.

  "Làm sao vậy?"
  Lạnh đến thấu xương, một khi cái người ngày thường không mất bình tĩnh này khi tức giận lại có khí thế đáng sợ như vậy, RAY nhìn Hạ Linh Doanh không nói nên lời, trong lòng thở dài một hơi.

Nhìn xem, nữ nhân này như Thái Hậu, nếu là ở cổ đại nhất định sẽ chết.

Cô liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, trong lòng thầm khinh thường, thái giám chính hiệu.

"Còn em, Nhan Tịch."

  Hạ Linh Doanh xoay lại nhìn nàng.

  Nhan Tịch thật ra lại thông minh, nhìn Claire như cầu cứu, Claire cười nhạt, không quan tâm.

  "Tôi thừa nhận, Tiêu trước đây có chút bướng bỉnh, nhưng bây giờ không phải chị ấy đã thay đổi rồi sao? Bị mấy người khi dễ thành như vậy, không biết xấu hổ sao?"
  "..."
  Nhan Tịch nuốt nước bọt nhìn Hạ Linh Doanh.

  "Thật ra……"
  "Ngoài ra, Cherry, Không nghĩ tới cậu với Nhan Tịch lại cùng một người."
  "..."
  Khóe mắt Nhan Tịch co rụt lại, vẻ mặt u ám nhìn Hạ Linh Doanh.

Không nghĩ tới...!cùng một người...!Này này, đây cũng quá vũ nhục người đi.

  Hạ Tỷ a...!phải nói, chị đúng là miệng lưỡi độc nhất trong lịch sử...!
  "Được rồi, Hạ Hạ, đừng tức giận.

Chị ủy khuất một chút nên không sao, nghĩ lại bọn họ muốn chọc tức chúng ta như vậy.

Đời này ngoại trừ Hạ Hạ, chị làm sao có thể yêu người khác? Đừng nói yêu, liếc mắt một cái chị cũng không!"
  Mấy người không nói nên lời, Claire mím môi, suy tư nhìn Tiêu Mạc Ngôn.

Tiêu Mạc Ngôn thấy cô nhìn như vậy, phỏng chừng lại muốn nhảy ra bảo vệ cho nhóc con kia, khụ một tiếng, nói:
  "Được rồi, Hạ Hạ cũng tới đây rồi, trò đùa của bọn họ cũng kết thúc rồi, chúng ta trở về đi."
  "Nào đi thôi..."
  Nhan Tịch vội vàng gật đầu, nàng thực sự không muốn nhìn Tiêu Mạc Ngôn một lần nào nữa.

  "Vừa vặn, tôi về đây."
  Tiêu Mạc Ngôn cười nói, xoay người đi lấy chìa khóa xe.

Nhan Tịch sững sờ nhìn cô, người này...!thật không biết xấu hổ.

  Đưa hai người xuống, Tiêu Mạc Ngôn và Nhan Tịch đứng đó đợi Hạ Linh Doanh đến lấy xe.

Ngay khi một cô gái cao gầy đi ngang qua lối đi của căn hộ, Nhan Tịch nhìn thẳng vào mắt Tiêu Mạc Ngôn liền coi thường.

  "Vừa rồi không phải nói không nhìn những nữ nhân khác trừ Hạ Tỷ sao?"
  "Nhìn khác việc lên giường".

  "..."
  Nhan Tịch một lần nữa bị cái miệng hung ác của Tiêu Mạc Ngôn đánh bại.

Sắc mặt Nhan Tịch tối sầm, không muốn nói một lời với cô, chăm chú chờ Hạ Linh Doanh lái xe tới.

  Cuối cùng cũng đợi được xe từ bãi đậu xe, Tiêu Mạc Ngôn cũng phải rời đi, nhưng cô vẫn kéo Nhan Tịch đến trước xe, bên tai nàng thở ra rất ái muội.

  "Nhan Tịch, không tồi a, lần sau có cơ hội có thể để tôi thể hiện trước mặt Hạ Hạ, cứ gọi điện thoại cho tôi."
  "..."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.