Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách

Chương 35






Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)


Nội tâm Nguyễn Chỉ thét gào: Đều là do hệ thống rác rưởi sắp xếp!!


OOC cũng hết cách: "Không có cách nào mà ~ khung cảnh đang hài hòa, phải làm tốt mối quan hệ nam nam thuần khiết nha~, ngươi có đói hay không , kêu ảnh đế nấu chén mì đi."


Nguyễn Chỉ nghe thấy hệ thống lại nói giọng TVB, nhìn vẻ mặt cứng ngắc của Đỗ Thương Sinh, không dám lên tiếng.


Mà hệ thống bắt đầu hỏi ngược lại: "Ai da không phải nói chứ, sao ngươi kích động vậy? Không phải ngươi nghĩ là sẽ phát sinh chuyện gì đó --"


"!" Nguyễn Chỉ: "Ta không có!"


OOC hệ thống: "Vậy ngươi kích động như vậy làm gì?"


Nguyễn Chỉ không có gì để nói.


Trên đạn mạc, Đỗ phấn vừa kích động vừa cười điên cuồng:


"Ha ha đau lòng cho Đô Đô hai giây."


"Đô Đô: quần anh cũng sắp cởi xuống em lại nói với anh câu này???"


"Ảnh đế OS* tự kiểm điểm: cho mày miệng thúi! Hỏi nhiều làm gì."


*Độc thoại nội tâm


Hai người yên lặng nửa ngày, Đỗ Thương Sinh mới lên tiếng đánh vỡ sự im lặng: "...Vẫn nên uống thuốc ức chế đi."


Đỗ Phấn:


"Ha ha ha ha ha "


"Đô Đô hiện tại không muốn nói chuyện, chỉ muốn cho cậu uống thuốc ha ha ha "


Nguyễn Chỉ lén lút liếc sắc mặt ảnh đế, không dám có bất kỳ dị nghị gì, nhanh chóng uống thuốc.


Sau khi uống xong, Đỗ Thương Sinh để Nguyễn Chỉ ngủ tiếp, Nguyễn Chỉ gật gật đầu, nhưng vẫn là không tiếng động mà nhìn anh chăm chú, "Làm sao vậy?" anh và Nguyễn Chỉ hai mắt nhìn nhau, khóe miệng mím chặt liền nhu hòa hơn: "Nhìn tôi làm gì?"


Nguyễn Chỉ nằm xuống, lần nữa kéo chăn lên che mặt lại, kiên trì nói tiếp: "Anh tựa làn gió mà cũng không phải gió; em như án mây nhưng chẳng phải mây; anh tồn tại lại như không tồn tại, em có anh lại giống như chẳng có anh."


Nguyễn Phấn:


"Lại bắt đầu nha a a a "


"Tê cả da đầu, cầu cưng ngậm miệng ! !"


Đỗ Phấn:


"Đô Đô: Cho nên rốt cuộc anh là cái gì? ? !"


Đỗ Thương Sinh ánh mắt phức tạp nhìn cậu, nửa ngày sau mới đáp một tiếng: "Ngủ đi."


Khán giả:


"Ha ha ha ha ảnh đế biểu thị: Không muốn nói chuyện với cưng."


Ảnh đế nói xong, đứng lên, muốn bưng ly thuốc rời đi. Nguyễn Chỉ nhìn lời kịch đã dược đọc hết, thở phào nhẹ nhõm.


Chớp chớp đôi mắt xa xôi nhìn phía Đỗ Thương Sinh, nhẹ giọng cảm khái nói: "Tướng quân anh thật tốt."


Khóe miệng Đỗ Thương Sinh nâng lên, dém chăn cho cậu.




Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)




Mà Nguyễn Chỉ vừa dứt lời, lại thấy trước mặt xuất hiện thêm kịch bản.


"..."


OOC hệ thống thở dài: "Aizz, ngươi nói nhiều như vậy làm gì, nghỉ sớm một chút không được sao?"


Nguyễn Chỉ: "."


Đỗ ảnh đế xoay người sắp đi nhưng lời kịch đã xuất hiện, Nguyễn Chỉ không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra kéo góc áo ảnh đế.


Cảm giác mình bị kéo lại Đỗ Thương Sinh, lập tức quay đầu nhìn cậu.


Nguyễn Chỉ nhịn xuống nội tâm bạo động, nỗ lực mở miệng: "Em không đáng yêu sao, tướng quân tại sao phải đi?"


Nguyễn Phấn:


"Ọe..bảo bối ơn con buồn nôn quá rồi a a a a."


"=)) @Mạnh Tân Vũ vào đây học làm nũng!!"


Đỗ Thương Sinh không hổ là người quen nhìn việc lớn, nói cái gì cũng tiếp được, dù Nguyễn Chỉ đã nói đến thế anh vẫn không có biểu cảm nào thể hiện là không chịu nổi, bình tĩnh gật đầu: "Không, em đáng yêu nhất."


Nguyễn phấn không nhìn nổi nữa:


"Đỗ ảnh đế, xin anh đừng chiều cậu ấy thành quen!!"


"Còn không ngăn lại bảo bối sẽ lên trời đó a a!!"


Sau đó khán giả xem trực tiếp nghe thấy Nguyễn Chỉ nói:


"Người ta cũng tự cảm thấy mình rất đáng yêu, như tắc kè hoa, màu sắc là để tự vệ. Một khi mất đi màu sắc, em sẽ không sống nổi anh biết không!"


Khán giả:


"Tắc kè thì đương nhiên sẽ đổi màu, liên quan gì đến đáng yêu chứ ui trời [Bất đắc dĩ. jpg]"


"A ha ha cậu nũng nịu nữa là tôi không sống nổi đâu [vô năng phẫn nộ. jpg]


"Ai đến cứu vớt lỗ tai tôi ~_~"


Đỗ Thương Sinh bình tĩnh hơn bọn họ, ảnh đế khẽ gật đầu: "Ừ, vậy mời em tiếp tục đáng yêu."


Khán giả:


"? ? ?"


"Ảnh đế anh còn ngốc nghếch chiều chuộng cậu ấy em sẽ mất hứng →_→ "


Lần này đến hệ thống cũng kinh hãi: "Không, không phải ta nói, ảnh đế thật sự sủng a a a a, thật đẹp trai thật đẹp trai, không hổ là ảnh đế! !"


Nguyễn Chỉ vừa định biểu thị tán đồng, thì lại thấy được kịch bản mới: "..."


OOC ở trong đầu điên cuồng tiếp sức: "Xông lên Nguyễn! Đây là câu cuối cùng rồi! !"


"..."


Nguyễn Chỉ nhìn Đỗ Thương Sinh: "Hiện tại mấy giờ rồi?"


Ảnh đế nhìn đồng hồ trên tay một chút: "Hơn tám giờ tối rồi."


Nguyễn Chỉ: "? !"


Phòng cậu kéo kín rèm, công năng che chắn ánh sáng vô cùng tốt, ở trong nhà cũng không nhận biết được bên ngoài. Không ngờ đã tối rồi, cậu lại ngủ lâu như vậy.


Vậy Đỗ Thương Sinh luôn ngồi đây với cậu sao??


Nguyễn Chỉ bị cảm động sâu sắc, lời nói ra so với lúc trước chân thành hơn nhiều: "Tướng quân, anh thật tốt."


Đỗ Thương Sinh ôn nhu nở nụ cười: "Không có gì —— "


Mà ảnh đế còn chưa kịp nói câu sau, Nguyễn Chỉ đã đọc lời thoại cuối cùng --


"Có thể kéo rèm lên giúp em không? Em muốn nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ."


Ảnh đế không có ý kiến gì, đi tới cửa sổ sát đất, kéo rèm lên.


Trong khoảnh khắc bầu trời đêm đầy sao đập vào mắt.


Nhà Đỗ Thương Sinh ở ngoại thành, không có ánh đèn cùng âm thanh náo động của thành phố, bầu trời đêm càng trong vắt sạch sẽ, có thể nhìn thấy rõ ràng mỗi ngôi sao.


Nguyễn Chỉ hít sâu một hơi, làm công tác chuẩn bị, nhẹ giọng nói: "Thật tốt, trên sách nói, thích một người chính là cùng nhau đọc sách thưởng trà, cùng xem phong cảnh cùng ngắm sao nhìn trăng, nói thi từ ca phú đến triết học cuộc sống. Em rất khổ rất khổ, rất buồn rất buồn."


Đỗ Thương Sinh: "..."


Đạn mạc: "Nguyễn Nguyễn, cưng có thể làm vậy mà không cần chuẩn bị gì sao?"


"Chị gái đầu trên khỏi nói nửa đi, Nguyễn Nguyễn đương nhiên là không cần, nhất định cũng có thể buồn khổ [đầu chó]"


Nguyễn Phấn:


"Mọi người thấy thế nào, chứ tôi nghe Nguyễn Nguyễn nói xong tôi đau đầu quá, cả người đều đau không chịu nổi, đầu óc sắp nổ tung luôn ~"


"Há chị em này, tôi thấy cô đã nắm bắt được tinh túy rồi đó."


Ảnh đế rốt cuộc cũng mở miệng trong sự bội phục của các fan:


"Làm em đau lòng, xin lỗi."


Khán giả:


"Quả nhiên, ống kính hướng đến ảnh đế, phong cảnh sẽ bình thường [thở phào]"


Khán giả khác dồn dập tiếp lời, bình luận của các nàng chưa kịp trôi khỏi màn hình, Đỗ Thương Sinh mở miệng lần nữa:


"Trước đây đều là lỗi của tôi, tôi không cùng em đọc sách thưởng trà, cùng xem phong cảnh cùng ngắm sao nhìn trăng, nói thi từ ca phú đến triết học cuộc sống. Sau này mỗi ngày tôi cùng em đọc sách thưởng trà, cùng xem phong cảnh cùng ngắm sao nhìn trăng, nói thi từ ca phú đến triết học cuộc sống, được không?"


Đỗ Phấn:


"A a a không muốn a, Đô Đô không được, em xin anh không nên như vậy "


Nguyễn phấn:


"Đệch, lại thêm một người lên cơn ha ha."


"Ảnh đế vậy mà cũng bị kéo lệch theo hả, Nguyễn Nguyễn ghê đó!!"




Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)




Nguyễn Chỉ cũng ngẩn ngơ, âm thầm giao lưu với hệ thống: "Sau ảnh đế lại thay đổi phong cách nói chuyện tự nhiên như thế?"


Âm thanh của hệ thống OOC cũng lộ vẻ hâm mộ: "Nếu không làm sao làm ảnh đế? Chuyện bé xé to."


"..."


Lúc này, Đỗ Thương Sinh lại nói câu tiếp theo: "


"Cho nên, hiện tại mau ngủ, được không?"


Nguyễn Chỉ lăng lăng gật đầu, nghe lời mà nhắm mắt lại.


Lời thoại của cậu đã nói hết, nhiệm vụ hôm nay cũng kết thúc, trong tiếng 'ngủ ngon' của Đỗ Thương Sinh chậm rãi thiếp đi. Lúc này vừa đến buổi tối chính giờ, hai quay phim cũng rời đi.


Phát sóng trực tiếp ngày 18 tháng 5 đến đây kết thúc.


Chân trước khán giả vừa chúc nhau ngủ ngon, chân sau đã đến weibo của Vương đạo oanh tạc.


[Vương đạo, cầu xin cho Nguyễn Nguyễn tính cách nào mạnh mẽ chút, bông sen nhỏ Omega của Nguyễn Nguyễn thật sự chịu không nổi a a a a]


[+1 hai ngày nay sau khi xem trực tiếp xong đầy đầu đều là mấy câu nói vần, nói chuyện thì luôn dồn sức gật đầu!!]


[chị gái lầu trên =))]


Những người chỉ xem kênh chính còn đỡ, những người xem kênh riêng của Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh đã bắt đầu tạo thành tổ chức chờ đợi tính cách thiết lập kiêng cường.


Vương Xuyên theo dõi sự chờ đợi của quần chúng nhân dân, đăng weibo:


"Vương Xuyên V: Tính cách mới vẫn đang được cân nhắc, xin mọi người chờ đợi."


Nguyễn Chỉ uống thuốc, ngủ suốt một buổi trưa thêm một buổi tối, khí lạnh trên ngời cũng tan hết, sáng sớm thức dậy thấy cả người sảng khoái, chỉ là đói bụng và có hơi buồn nôn.


Cậu vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, thay bộ đồ mới, mở cửa tìm thức ăn.


Vừa đi đến nhà bếp, đã nghe được mùi xúc xích và trứng chiên. Còn có chút vị tiêu và thì là.


Nguyễn Chỉ từ nhỏ đã thích ăn xúc xích, nghe được mùi này, liền cảm thấy mình có thể ăn một bó xúc xích.


Cậu cẩn thận từng li từng tí một đi vào nhà bếp, quả nhiên liền thấy bóng dáng Đỗ Thương Sinh đứng ở kệ bếp.


Nguyễn Chỉ không nhìn hai bên, đi thẳng đến, đứng cạnh ảnh đế, đưa đầu qua xem, hít sâu một hơi mùi hương của thức ăn chiên.


Nhưng cậu đói bụng đã lâu, dạ dày cũng không thoải mái, bị mùi vị kích thích, trong dạ dày đột nhiên bốc lên một trận khó chịu, cậu che miệng nghiêng đầu đi, chạy đến bồn nước nôn khan.


Đỗ thương Sinh nhanh chóng tắt lửa, quay đầu nhìn cậu: "Chuyện gì xảy ra?"


Nguyễn Chỉ vừa định nói không có chuyện gì, liền thấy trước mặt lại hiện ra hàng chữ nhỏ, lời định nói đành dừng lại, sửa miệng: "Hình như em..mang thai"


"..."


Ảnh đế bỏ dụng cụ làm bếp xuống, ngơ ngác nhìn cậu, trên mặt mang theo muốn nói lại thôi.


Nguyễn Chỉ nói xong cũng muốn gỡ gạt lại: "Thật ra em chỉ đùa --" với anh thôi.


Nhưng cậu chưa nói xong đã thấy ảnh đế mang vẻ mặt phức tạp nhấc ngón tay chỉ sang bên cạnh.


Bỗng nhiên có dự cảm không lành.




Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)




Cậu nghiêng đầu sang.


Sau đó --


Đối diện với ống kính đen kịch.


"."


Vì Nguyễn Chỉ không rời giường nên quay phim của hai người đều đến quay Đỗ Thương Sinh.


Vốn định quay cảnh ảnh đế làm bữa sáng, không nghĩ tới có thể quay được một màn táo bạo như vậy.


Bọn họ cầm camera, mặt đầy vẻ thán phục nhìn bụng Nguyễn Chỉ, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kỳ.


Nguyễn Chỉ: "..."


Quay phim mấy người không có chuyện gì đứng phía sau cửa làm gì? ! !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.