Lưu Lượng Tiểu Sinh Mỗi Ngày Thay Đổi Thiết Lập Tính Cách

Chương 26




Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


---


Mạnh Tân Vũ: "..."


Trên đạn mạc Mạnh phấn nhìn thấy Nguyễn Chỉ ở gần Mạnh Tân Vũ như vậy, lại thấy Mạnh Tân Vũ đột nhiên sắc mặt trắng bệch, cấp tốc quên mất vừa nãy ca ca nhà mình bị vả mặt đến lúng túng, lúc này xông lên:


"Nguyễn Chỉ guna! Dựa vào ca ca gần như vậy làm gì, buồn nôn quá đi, nôn."


"Tại sao luôn có người bắt nạt Tân Vũ ca ca, không thể cho chúng tôi một vòng giải trí xanh sạch đẹp sao?"


Nguyễn phấn cười đến không nhịn được:


"Không phải nói chứ, Tân Vũ ca ca của mấy người bị vả mặt vang bốp bốp, mấy người không thấy sao?"


"Làm bộ là mình yêu chó, bị vạch trần trước mặt mọi người, còn tỏ ra oan ức cái gì, tôi phục rồi."


Mà fan Mạnh Tân Vũ vốn không để ý những gì fan Nguyễn Chỉ giải thích, đầy đầu đều là ý nghĩ Mạnh Tân Vũ bị người ta bôi đen hãm hại, bắt đầu khống chế hiện trường bình luận, điên cuồng gửi đi bình luận khen Mạnh Tân Vũ ý đồ chiếm đạn mạc.


Sau đó --


Toàn bộ bình luận trong phòng trực tiếp bị lọc sạch, đặc biệt là những bình luận liên quan đến Mạnh Tân Vũ.


Đỗ phấn:


"Ồ, chuyện gì đây?!"


Fan Thường Kiến:


"Đây là ý gì, lọc đạn mạc là cái quái gì?"


Fan Mạnh Tân Vũ chửi ầm lên:


"Tao đệt, biết ngay Nguyễn Chỉ có chống lưng! Vòng giải trí không có ai tốt đẹp!"


Nhưng bình luận của họ vừa gửi đi, tất cả mọi người trong phòng trực tiếp nhìn thấy tin tức gửi tới từ hệ thống hiện phía dưới màn hình:


"Bởi vì có vài fan sử dụng ngôn từ quá khích, hiện giờ đang tiến hành sắp xếp kiểm tra, những bình luận sỉ nhục nhân viên công tác quốc gia lần lượt sẽ bị khóa tài khoản và xử lý, trường hợp nghiêm trọng hơn sẽ gửi công hàm luật sư."


Đến bước ngoặt này, ai cũng biết những lời trên là bảo vệ ai, lại ngầm mỉa mai ai.


Nhưng mà, đến những người yêu mến Nguyễn Chỉ cũng không biết, từ lúc nào cậu đã trở thành nhân viên của quốc gia?


Có vài fan Mạnh Tân Vũ càng chắc chắn ca ca nhà mình bị toàn bộ mọi người nhắm vào, âm thanh khán nghị càng thêm mãnh liệt, bất quá hiển nhiên cũng đã bị dọa, không hùng hùng hổ hổ nữa mà chuyển sang chiến thuật mới:


"Người qua đường tinh khiết, tôi chỉ muốn nói một câu, sao các người cứ nhắm vào Mạnh Tân Vũ, thú vị lắm sao? Người ta bất quá nói sai có một câu, trong tâm vẫn thật sự tốt."


"+1, tôi không phải fan Mạnh Tân Vũ, chỉ là không ưa nhiều người đều có cái thái độ như vậy."


"Đồng ý, cho dù Mạnh Tân Vũ muốn cho chó ăn bánh quy là không đúng, nhưng ít nhất so với những người trong lòng không quan tâm chút nào (như là Nguyễn Chỉ) thì vẫn mạnh hơn nhiều đi???'


Mà bình luận này vừa xuất hiện, tất cả mọi người liền thấy Nguyễn Chỉ ở trước ống kính kéo dài khoảng cách với Mạnh Tân Vũ, nhìn máy quay nở nụ cười:


"Tại sao tôi lại biết rõ về Hương Sơn Các như vậy ư, bởi vì tôi may mắn là người khởi xướng Hương Sơn Các, cùng với mấy người bạn, năm 17 tuổi cùng nhau xây dựng, đến đầu năm nay nhận được chứng nhận là Phân bộ của Trung tâm cứu trợ động vật cấp quốc gia."


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


---


Fan Mạnh Tân Vũ: "..."


Khán giả:


"Há, mị cười một cái."


"Quả nhiên là người thật sự yêu động vật, sẽ không lớn tiếng la hét, giả vờ vô hình là nguy hiểm nhất."


Nguyễn Chỉ lại nhìn ống kính, chớp mắt mấy cái: "Đương nhiên người bỏ tiền là ba tôi."


Fan nhan sắc trước màn ảnh nháy mắt nổ tung:


"Đệt, khuôn mặt này, mị chết mất."


"Nguyễn Chỉ thật sự quá đẹp luôn, người hắc cậu ấy là có suy nghĩ gì chứ."


Nguyễn Chỉ: "Nếu như mọi người thật sự yêu động vật, hoan nghênh đến Hương Sơn cùng nhau bảo vệ. Hương Sơn Các chúng chào đón tất cả các bạn có cùng chí hướng, đồng thời, cũng chào đón bạn bè các nơi đến giám sát."


Mặt Mạnh Tân Vũ đã trở nên trắng toát, không còn một chút máu, ánh mắt nhìn Nguyễn Chỉ đã không thể che giấu phẫn hận. Lúc này cho dù mọi người không nhìn thấy đạn mạc trong phòng trực tiếp, cũng có thể tượng tượng ra Nguyễn Chỉ sẽ nhận những lời khen thế nào, còn hắn...


Mạnh Tân Vũ buông xuôi hai tay bên người khẽ run.


Hai năm qua ỷ vào các loại lý do bảo vệ động vật, thật ra việc bắt cho mèo hoang lột da là việc mẫn cảm nhất đối với những người thuộc team yêu chó. Hắn trước đây dù ở trong tình huống nào đều có thể trở mình, nhưng mà về mặt này, hắn không có sức trở mình.


Nắng nóng ngày hè chiếu xuống đầu, Mạnh Tân Vũ cảm nhận được ánh mặt trời nóng bỏng, trước mắt mơ màng, hận không thể ngã xuống đất.


Mà trên Weibo, Hiệp hội Bảo vệ động vật cấp tốc chuyển phát đoạn cut vừa rồi của Đại tác chiến, cố ý ghi rõ sự nguy hại nếu như cho chó mèo ăn ca cao, càng không che giấu chút nào vả mặt Mạnh Tân Vũ. Bọn họ rất nóng lòng vì thời điểm này có rất nhiều người trào phúng đối với bốn từ "những người yêu chó", nắm lấy cơ hội có thể nâng cao hình tượng, hận không thể đem hậu quả việc làm của Mạnh Tân Vũ đối với chó hoang nói thành chuyện nghiêm trọng nhất trên đời, để tuyên dương tấm lòng của mình đối với động vật.


Vì vậy phát weibo phê phán, có thể nói là sâu sắc tận xương.


Lần này không cần biết fan Mạnh Tân Vũ nghĩ ra cách nào để tẩy trắng, cũng đã không làm nên cơm cháo gì.


Cho dù trong lòng bọn họ, Tân Vũ ca ca của mình chính là bạch liên hoa bị cả internet bắt nạt, một mình lênh đênh không bến đỗ, mà bọn họ cũng không phải là một bến đỗ tốt.


Mạnh Tân Vũ tèo rồi.


Đến chính hắn cũng nghĩ như vậy.


Khán giả xem trực tiếp chẳng qua là cảm thấy Mạnh Tân Vũ buồn cười, chỉ có Mạnh Tân Vũ ở tại hiện trường, mới cảm giác được có bao nhiêu lúng túng!


Ánh mắt của những người xung quanh như sinh vật sống bám trên người hắn, càng đừng nói tới nụ cười tươi rói của Nguyễn Chỉ, như là đang công khai cười nhạo hắn.


Nhưng mà Mạnh Tân Vũ tốt xấu cũng còn chút thần trí, không nhiều lời thêm, miễng cưỡng nhếch miệng, tỏ vẻ mỉm cười.


Mà tâm tình khó chịu khiến cho hắn không thể hiện được ý cười, động tác nhếch môi lên như là đang run rẩy khóe miệng.


Thoạt nhìn không cò tư thái đẹp trai tỏa sáng như trước, lại nhiều thêm mấy phần chật vật buồn cười.


Mấy người quay phim cũng đã quay chương trình thực tế nhiều năm, dồn dập hướng ống kính về phía Mạnh Tân Vũ, hận không thể chụp được một biểu tình hoảng sợ nào trên mặt hắn.


Nguyễn Chỉ thấy chuyện đã xong rồi , phất phất tay, nói với mọi người: "Nghỉ ngơi xong chưa, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."


Đỗ Thương Sinh vẫn luôn ở phía sau Nguyễn Chỉ, nghe nói như vậy thì tiến về phía trước đi song song.


Mà Vương Mỹ Cầm đã sớm đứng lên, lên tiếng: "Được, hiện tại chị vô cùng có tinh thần!"


Vương ảnh hậu nói câu này xong, đầy thâm ý liếc sang Mạnh Tân Vũ đang cúi đầu ở bên cạnh, trong lòng ngột ngạt còn phải miễn cưỡng cười, cảm thấy thoải mái đến điên rồi.


Cô đi tới bên cạnh Đỗ Thương Sinh và Nguyễn Chỉ, nhướng mày nhìn Nguyễn Chỉ, dùng âm thanh không có mấy người nghe được để nói: "Tạ ơn nha, bệ hạ~"


Nguyễn Chỉ nghiên đầu nhìn cô, khẽ nhếch miệng, hừ nhẹ một tiếng: "Chuyện nhỏ thôi."


Không biết có phải do chuyện của Mạnh Tân Vũ khiến mọi người "Tâm tình khuấy động", đặc biệt là ảnh hậu, trên đường tinh thần hưng phấn hơn nhiều.


Vì vậy nửa lộ trình còn lại, chỉ đi nửa giờ đã tới nơi, mọi người đứng trên đỉnh núi nhìn về phương xa, một mình Mạnh Tân Vũ đứng một góc ở ngoài, những người khác đều hưng phấn bắt đầu chụp ảnh.


Nguyễn Chỉ và Đỗ Thương Sinh song song đi tới vòng bảo hộ chỗ vách núi, nhìn mây mù phương xa, núi non trùng điệp ẩn trong sương trắng, giống như tiên cảnh nhân gian.


Tâm trạng Nguyễn Chỉ đang rất tốt, bỗng thấy một đám chữ nhỏ đỏ chói hiện lên.


Nguyễn Chỉ: "..." Tôi bị đau mắt hột.


OOC hưng phấn vỗ bụng: "Khói trắng quá, sợ ngươi không thấy rõ mà bảo bối! Nhanh lên đọc lời thoại đi."


Đỗ Thương Sinh đứng ngắm cảnh cùng Nguyễn Chỉ chốc lát, nhìn phong cảnh mờ mịt phía xa. Anh cúi đầu lấy điện thoại ra, muốn chụp thêm vài tấm, bỗng nhiên cảm thấy Nguyễn chỉ bên cạnh kéo tay mình.


Vành tai ảnh đế run lên, động tác nhất thời dừng lại. Anh không một tiếng động quay đầu nhìn phía Nguyễn Chỉ, ánh mắt mang theo dò hỏi.


Sau đó nhìn thấy thiếu niên như ngọc trước mặt đưa ngón tay về phía xa, cao giọng nói: "Ái khanh, đây đều là giang sơn trẫm vì ngươi đặt xuống!"


Nguyễn Phấn:


"Phụt."


"Bảo bối cưng lại bắt đầu rồi hả?! Mau ngậm miệng lại cho mẹ!!"


Đỗ phấn: "Á ha ha"


Nếu như đổi lại là người bình thường có thể đã bật cười tại chỗ. Nhưng bên cạnh Nguyễn Chỉ lại là Đỗ Thương Sinh, đương nhiên là một mặt bình tĩnh thuận theo ngón tay của Nguyễn Chỉ, ánh mắt nhìn non sông tươi đẹp phía xa. Gật đầu đồng ý: "Đúng là trời yên biển lặng, bệ hạ."


Nguyễn phấn:


"A a a cầu xin anh đó ảnh đế, không cần phối hợp như vậy đâu."


Đỗ phấn:


"Thật kỳ quái, tôi vậy mà không thấy ganh tỵ, lúc này không phải tôi nên kêu Nguyễn Chỉ cút nhanh lên đừng cọ nhiệt Đô Đô sao?"


"+1, thật kinh ngạc, tôi cũng từ từ thành CP phấn rồi."


Vương Mỹ Cầm bên cạnh nghe thấy lời Nguyễn Chỉ nói, chạy bước nhỏ tới cạnh hai người, dáng dấp yểu điệu, sợ sệt cọ cọ Nguyễn Chỉ: "Bệ hạ, có của thiếp hay không?"


Fan Vương Mỹ Cầm ngạc nhiên:


"Ha ha ha chị à, đừng chia rẽ người ta."


"Xong rồi, mặt chị Mỹ Cầm vừa khỏi thì lại bắt đầu."


Nguyễn Chỉ vốn muốn nhanh chóng nói cho xong lời thoại, ai ngờ xuất hiện thêm Vương Mỹ Cầm, đứng ngây ngốc một chỗ.


Kết quả cậu còn chưa nghĩ xong nên nói cái gì, trước mặt lại xuất hiện một hàng chữ nhỏ, Nguyễn Chỉ im lặng.


Mà ảnh hậu bênh cạnh còn đang mỏi mắt chờ mong.


Hệ thống OOC bắt đầu hối thúc: "Nhanh lên đi, hoa cũng sắp tàn~"


"..." Nguyễn Chỉ hít sâu một hơi nói với ảnh hậu: "Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn ngươi."


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


---


Cậu vừa dứt lời, thì cảm thấy bàn tay đang lôi kéo Đỗ Thương Sinh của mình bị người ta nắm chặt, ánh mắt ảnh đế như mũi nhọn. Nguyễn Chỉ lần đầu tiên cảm nhận được khí tràng từ trên người của Đỗ Thương Sinh, không nhịn được cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.


Tiếng nói ảnh đế trầm mặc như hàn băng: "Em nói cái gì?"


Nguyễn Chỉ: "."


Nguyễn phấn: "Phốc ha ha ha."


Đỗ phấn: "Tiểu hoàng đế, cậu như vậy sẽ bị R."


*Là bị rếp hả


Nguyễn Chỉ không nghĩ đến ảnh đế có phản ứng lớn như vậy, mà tiềm thức cầu sinh khiến cậu không để ý gì nữa, nói với ảnh hậu: "Ngươi không phải phi tử trong cung của trẫm, cũng không cần lôi kéo trẫm, trẫm vẫn là yêu quốc sư hơn."


Nguyễn Chỉ nói xong câu này, cũng cảm giác được trong nháy mắt lực đạo trên tay mình nhẹ lại.


Cậu và OOC cùng nhau thở phào nhẹ nhõm.


Nguyễn Chỉ: "Hệ thống ngươi thở phào cái gì..?"


"Tiên sư nó...ta căng thẳng muốn chết rồi!!"


Nguyễn Chỉ sững sờ: "Cái gì?"


Hệ thống ghét bỏ: "Nếp nhăn trong não ngươi chói mù mắt ta."


"..."


Ảnh hậu không thắng được ảnh đế, trong lòng vô cùng khó chịu, cô nhướng mày liếc hai người một cái, hừ nhẹ một tiếng cầm điện thoại lên bắt đầu chụp ảnh, chụp mấy tấm liền.


Trước mặt hai người Nguyễn Chỉ, đăng weibo chín tấm selfie.


Vừa đánh chữ vừa đọc to: "@Vương Mỹ Cầm V: Hừ, hoàng thượng không cần thiếp, là mị lực của thiếp không đủ sao?! [selfie]


Đỗ Nguyễn hai người "."


Trên đạn mạc các fan bắt đầu điên cuồng xoát:


Vương phấn: "Các chị em, nhanh đi xem weibo ảnh hậu!"


Truyện chỉ được update trên Wattpad @real__kiwi và Wordpress @kiwigarden92. Những nơi khác đều là trang ăn cắp (╯‵□′)╯


---


Nguyễn phấn: "Tui ngồi xổm ở đó rồi nè. Chuẩn bị bóc tem."


Đỗ phấn: "Bóc tem gì chứ?"


Sau khi ảnh hậu đăng weibo xong đưa ra trước mặt hai người Nguyễn Chỉ.


Tay lướt trên màn hình mấy cái, sau đó—


Ba người cùng quay phim của cả ba thấy bình luận đầu tiên dưới bài đăng của Vương Mỹ Cầm, được mọi người điên cuồng bấm like.


Weibo tên là: Chỉ thương sinh linh trên giấy nghĩa là Đô Đô ở trên V


*Cái này bản cắt câu lấy nghĩa từ tên của hai người á :)), ở những chương đầu tui có giải thích về tên rồi ha. Tên bé "Chỉ" nghĩa là giấy, Thương Sinh trên giấy --> Thương Sinh trên Nguyễn Chỉ


Nguyễn Chỉ nhìn cái tên này thấy da đầu mình tê rần.


Ngay sau đó là nội dung bình luận: "Mỹ Cầm tỷ tỷ không phải mị lực chị không đủ, là thể lực không đủ XD."


Đỗ ảnh đế hơi nhíu mày.


Nguyễn Chỉ "." Tôi lựa chọn cái chết.


OOC ở trong đầu Nguyễn Chỉ vỗ tay tán thưởng: "Đù moá!! Đáng khen!"


Nguyễn Chỉ không còn gì để nói, lén lút nhìn ảnh đế ở bên cạnh, kết quả đối diện với tầm mắt của đối phương.


Nguyễn Chỉ cũng có thể cảm giác được mặt của mình như bị đổ mực, "oành" một cái đỏ lên.


Nguyễn phấn đã cười đến đau ruột:


"Ha ha ha tôi chỉ muốn biết kia là vị tỉ muội nào mà ra sức như vậy!"


"Há há há quá tuyệt! @Chỉ thương sinh linh trên giấy nghĩa là Đô Đô ở trên V, chị em, cô trâu bò ghê!"


Đỗ phấn:


"Cái tư thế này biểu hiện cực độ sung sướng á!"


Nguyễn phấn và Đỗ phấn từ từ sáp nhập thành CP phấn:


"+1"


"+10086"


"+kích thước phía dưới của Đô Đô"


...


"+1132 ---- chờ chút! Chị em phía trước...???"


Nguyễn Chỉ cũng không biết các fan trong


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.