Bữa tối, cả nhà bốn người ngồi quanh bàn ăn, tôi đặt
đũa xuống, tuyên bố kế hoặc đi du lịch của mình: “Tuần sau con sẽ đi Thái một
tuần”.
“Đi với ai?”, mẹ tôi hỏi. “ Lưu Bạch, mẹ biết dạo này con đang yêu, có phải con
đi cùng anh bạn thường xuyên lái xe đến đón con đó không?”
Tôi nghĩ trong giây lát, cuối cùng vẫn nói thật: “Không phải, con đi một mình.
Máy bay và khách sạn con đã đặt trước qua mạng, lúc đó con vẫn chưa quen anh
ấy”.
Lúc này, không chỉ mặt mẹ trầm xuống mà ngay cả bố - người từ trước đến nay vốn
ít nói cũng lên tiếng: “Một mình con ra nước ngoài? Đi theo đoàn du lịch à?”.
“Không ạ, bố mẹ biết là từ trước đến nay con không bao giờ thích đi du lịch
theo đoàn, đó chẳng khác gì bó tiền túi chuốc bực mình.” Tôi liền nói thẳng:
“Cho dù con có đi một mình thì Thái Lan cũng rất an toàn, về cơ bản dùng tiếng
anh là có thể chuyện trò giao lưu. Chỉ một tuần thôi mà, không có vấn đề gì
đâu”.
Bầu không khí trầm mặc tràn ngập bàn ăn, tôi vỗ vỗ má Mạt Lợi để thay đổi không
khí: “Con yêu, mẹ đi du lịch một tuần, con muốn mẹ mua quà gì nào?”.
“Vâng ạ.” Mạt Lợi ngửa mặt lên: “Ở đó có cá bé không ạ? Mẹ mang cá bé về nhé!”.
Tôi cười: “Mẹ sẽ cố gắng, đợi con lớn lên chút nữa hai mẹ con mình có thể đi
cùng nhau, đến lúc đó con tự bắt cá bé nhé”.
“Vâng ạ, vâng ạ!”, Mạt Lợi vỗ tay. Tôi đi vào phòng mẹ liền chạy ra sau, vẻ mặt
nghiêm túc. Tôi thở dài mệt mỏi.
“Mẹ à, thực sự là không sao mà. Con có phải trẻ con đâu, mẹ không phải lo gì
cả.”
“Mẹ biết con đã lớn rồi, việc gì cũng có thể tự mình quyết định được, nhưng Lưu
Bạch ạ, rốt cuộc tình hình của con bây giờ thế nào rồi? rù thế nào thì cũng
phải cho bố con biết sơ qua tình hình chứ.”
“Không phải con đã nói rồi sao? Vé máy bay Thái Lan và khách sạn con đã đặt
xong rồi, tuần sau con sẽ đi.”
“Việc này mẹ không có ý kiến gì nhiều, con lớn bằng ngần này rồi, quyết định đi
du lịch một mình, bố mẹ cũng không lo lắm, điều mẹ muốn nói là anh bạn gần đây
thường đợi con đó. Rốt cuộc bọn con thế nào rồi? con không định nói gì với bố
mẹ sao?”
Tôi im lặng, không phải là không muốn nói nhưng tôi sợ mối tình này tương lai
không có gì chắc chắn. Tôi chỉ muốn tận hưởng những niềm vui nhỏ nhoi khi ở bên
anh, bởi sau khi ly hôn, niềm vui đã trở nên xa vời với tôi. Tôi nghĩ đến một
ngày sau, sự hào hứng nhiệt tình của anh không còn nữa, anh sẽ không còn lưu
luyến mỗi khi ở bên tôi; hơn nữa, hoàn cảnh xuất than, hoàn cảnh gia đình của
chúng tôi không giống nhau, thực tế đã bày ra trước mắt, cần gì phải để người
nhà lo lắng không cần thiết.
“Đúng là con và anh ấy đang yêu nhau nhưng bọn con không thể có tương lai. Mẹ
đừng hỏi nữa”
“Thế nào là không thể? Không phải cậu ấy đang theo đuổi con đó sao? Lưu Bạch,
mẹ luôn hi vọng con sẽ xây dựng gia đình một lần nữa, con có gia đình rồi thì
bố mẹ mới yên tâm, không phải là con không biết điều đó mà.”
“Con biết.” Đầu óc tôi rối bời: “Mẹ ơi, con luôn biết mình đang làm gì nhưng
thế giới của anh ấy và thế giới của chúng ta là một khoảng cách rất lớn. Thế
giới này thực tế quá, con không giám nghĩ gì nhiều”.
“Ý con nói là gia đình cậu ấy có điều kiện? Có điều kiện đến mức nào? Rốt cuộc
tình hình thế nào?”
Tôi đành nói sơ qua tình hình cho mẹ, nghe xong bà nhìn tôi, im lặng hồi lâu
rồi thở dài: “Lưu Bạch à, mình là phó thường dân, đâyu dám trèo cao”.
Màn trời tối đen, lòng tôi tràn ngập cảm giác tê tái. Đúng vậy, sao tôi lại
không hiểu đạo lí đơn giản đó chứ? Nhưng mẹ ơi, cái con cần chỉ là một niềm vui
nhỏ nhoi, một chút thôi là đủ lắm rồi. Mẹ đâu biết trái tim con đã tổn thương
tới mức không dám nghĩ đén cả tương lai lâu dài. Mỗi khi hưởng thụ những cảm
giác ngọt ngào, hạnh phúc con đều thấp thỏm lo âu. Cho dù niềm vui này được
đánh đổi bằng nỗi đau vô tận ở tương lai, nhưng hiện tại con không thể từ bỏ,
không thể thoát ra được.
“Mấy hôm trước Mặc Nhiên đến tìm bố mẹ.” Vẫn chưa đợi tôi kịp phản ứng, mẹ tung
ra quả bom mạnh hơn: “Cậu ấy muốn cùng con làm lại từ đầu, nếu hiện giờ tình
hình của con như vậy thì mẹ cũng muốn con suy nghĩ chuyện này cho kỹ. tuổi con
bây giờ không còn là cái tuổi mơ mộng nữa, Mạt Lợi cũng cần có một gia đình
trọn vẹn”.
Tôi bình tĩnh ngẩng đầu: “Tại sao anh ta không đến tìm con mà lại gặp bố mẹ?”
“Cậu ấy biết tính con nên muốn bố mẹ làm công tác tư tưởng trước. Lần này thái
độ cậu ấy rất thành khẩn, hơn nữa nó đã cắt đứt với người đàn bà đó rồi. Lưu
Bạch, mẹ không định nhắc đến chuyện này nhưng giờ mẹ thấy đây cũng là một ý
hay”.
“Thế nào là ý hay?” Bất giác giọng tôi cao hơn: “Tình cảm vợ chồng bao nhiêu
năm như thế, anh ta nói đi là đi, lúc đó sao anh ta không nghĩ đến suy nghĩ của
con và Mạt Lợi? Giờ anh ta muốn quay lại, con buộc phải ở đây cảm động rơi nước
mắt ư? Thế gian này có những chuyện có thể tha thứ, có những chuyện không thể
tha thứ. Con và con người này sống với nhau, chắc chắn chẳng có hạnh phúc gì để
mà nói”.
Mẹ tôi thở dài thườn thượt: “Có thể bây giờ con không thể chấp nhận cậu ấy ngay
được. Bố mẹ chỉ mong con suy nghĩ cho kỹ. mẹ già rồi, không tham gia được nhiều
vào chuyện tình cảm của đám trẻ các con. Con cứ suy nghĩ kỹ đi”.
Vẻ bực bội ban nãy của tôi đã tan biến theo tiếng thở dài của mẹ, tôi cúi đầu,
nắm chặt tay mẹ: “Con xin lỗi mẹ, con nóng quá, lúc nào cũng để bố mẹ phải lo
lắng. con sẽ làm chủ được cuộc đời của mình, mẹ để con đi nhé”.
Hôm sau, sau bữa ăn tối với Sở Thừa, chúng tôi đi dạo trong khuôn viên gần tiệm
ăn. Giữa đêm he, hương hoa cỏ phẳng phất nhè nhẹ, trẻ con chạy đùa khắp khuôn
viên, các đôi tình nhân thì thầm chuyện trò, nhiều cụ già còn hào hứng khiêu vũ
theo nhạc. Anh dắt tay tôi, miệng khẽ mỉm cười: “Lưu Bạch, không hiểu sao trái
tim anh cảm thấy rất thanh thản mỗi khi được ở bên em. Anh thực sự muốn được đi
mãi thế này với em”.
Nếu tôi nói sẽ đi du lịch Thái Lan một mình không biết có làm anh mất hứng
không? Tôi kéo anh ngồi xuống, tựa đầu vào vai anh, khẽ nói: “Sở Thừa, tuần sau
em chuẩn bị đi Thái Lan”.
“Hả?” Ánh mắt anh lộ rõ vẻ ngạc nhiên, dường như anh vẫn chưa hiểu tôi đang nói
gì.
“Tuần sau em đi du lịch Thái Lan một tuần, chuyến đi này em đã lên kế hoặc từ
lâu, lúc đó em vẫn chưa quen anh”.
“Em đi với ai? Đi với người nhà hả?”
“Em đi một mình.”
“Đi với đoàn du lịch à?”
“không, chỉ có mình em thôi.”
Anh quay người lại, nhìn tôi chằm chằm, nét mặt tỏ rõ vẻ nghi ngờ: “Đi một
mình? Thế thì nguy hiểm quá, trông em yếu như vậy, anh không yên tâm. Hay thôi,
lần này em hủy kế hoặc đi, đợi khi nào có cơ hội, anh đi cùng em nhé”.
“Gì mà trông em yếu như vậy chứ”. Tôi có phần không hài lòng. “Từ trước tới nay
em luôn sắp đặt mọi việc cho mình rất ổn thỏa. Xã hội hiện đại rồi, đâu có
những(…) thế lực để giải quyết mọi vấn đề. Phụ nữ không được đi du lịch nước
ngoài một mình à?”.
“Nhưng em ra nước ngoài một mình. Phụ nữ trong họ hang nhà anh khi làm việc gì
đó đều phải bàn bạc với chồng, không ai giống em, việc gì cũng tự quyết định”.
“Phụ nữ trong họ hang nhà anh?” Tôi cau mày: “Em đã từng nghe nói đàn ông Triều
Châu rất gia trưởng, không ngờ anh sống ở nước ngoài bao nhiêu năm mà vẫn giữ
tư tưởng truyền thống như vậy. Em xin lỗi, em đã quen với cuộc sống độc lập, em
chỉ thong báo với anh quyết định của mình chứ không có ý định xin sự đồng ý của
anh”.
“Lưu Bạch!” Anh khẽ hạ giọng: “Em đừng lúc nào cũng phản ứng mạnh mẽ thế. Anh
biết em sống một mình cũng có nhiều vất vả, có lẽ em đã quen thế rồi. Đúng là
em không giống với những phụ nữ trong họ hang nhà anh nhưng mỗi lần nhìn thấy,
anh đều cảm thấy em rất vất vả nên anh muốn chăm sóc em”.
“Em có công việc của em, em có thể tự nuôi bản thân mình, không cần anh chăm
sóc. Anh đừng nói như vậy, anh sẽ làm em yếu đuối, thích dựa dẫm vào anh đấy.
Em không muốn như thế”.
“Dựa vào anh không tốt hay sao?”, Sở Thừa thắc mắc. “Phụ nữ lấy người đàn ông
của mình làm chỗ dựa, không phải là điều bất di bất dịch hay sao?”.
“Em đã từng giao phó hoàn toàn cuộc sống của mình cho người khác một lần, em
không muốn thử lại một lần nữa. Anh có hiểu không?”.
“Nhưng anh yêu em như vậy, em không cảm nhận được à? Em vẫn chưa thể tin anh à?”,
Sở Thừa bắt đầu cuống lên.
“Thế khi anh không còn yêu em nữa thì sao? Em biết làm thế nào?”.
“Em cảm thấy một ngày nào đó anh sẽ không yêu em nữa à?” Sở Thừa thở dài, đưa
tay quàng qua người tôi: “Thế thì em cứ đợi đấy, đợi đến khi trời đất già cỗi”.
Vòng tay anh ấm áp làm sao, trái tim tôi như muốn nổ tung trong tích tắc: “Em
chỉ cảm thấy rất sợ”. Thủ thỉ xong câu đó, tôi dụi đầu vào vai anh mà không nói
gì them nữa.
“Có anh ở bên, em không phải sợ nữa. Hãy tin anh nhé, Lưu Bạch”, anh vuốt tóc tôi,
thì thầm.
Tôi không nói gì, một lúc lâu sau mới trả lời: “Em tin anh nhưng em vẫn muốn đi
Thái, có được không?”.
“Em đi đi” Sở Thừa thở dài: “Anh sẽ đưa em ra sân bay nhưng chắc chắn ngày nào
anh cũng sẽ gọi điên thoại cho êm, lúc đấy đừng có bực nhé”.
Tôi cười khẽ: “Chỉ cần anh đừng phá giấc mộng đẹp của em lúc nửa đêm thì em sẽ
không bực đâu”.
Sở Thừa trợn mắt: “Hãy đợi đấy, anh sẽ gọi đúng lúc nửa đêm xem em có dám phải
lòng anh chàng nào ở nước ngoài hay không”.
Cuối cùng, người đưa tôi ra sân bay là Mặc Nhiên. Tôi kéo va ly, lặng lẽ ngồi ở
ghế sau, không nói câu gì. Ba hôm trước, Sở Thừa bảo rằng bố muốn anh về Triều
Châu một chuyến. Qua điện thoại, tôi hứa hẹn không những ngày ngày liên lạc với
anh mà còn mang theo laptop, rồi cả webcam để anh lúc nào cũng có thể tìm thấy
tôi. Mọi thứ đã sẵn sang, sang sớm ra cổng, tôi không ngờ lại thấy Mặc Nhiên
đang đứng đó, cha mẹ xuống tiễn tôi nhưng không hề tỏ ra ngạc nhiên. Mặc Nhiên
mở cửa xe, tôi im lặng không nói gì, mẹ liền đẩy lưng tôi một cái, tình thế bắt
buộc tôi đành phải lên xe anh ta.
Trên đường ra sân bay, không khí trong xe nặng nề. thỉnh thoảng Mặc Nhiên lại
nhìn tôi qua gương chiếu hậu, tôi quay đầu nhìn cảnh vật ngoài xe. Xe lao vun
vút trên đường vành đai ngoài thì làm gì có cảnh để xem. Chẳng qua tôi không
muốn trò chuyện với Mặc Nhiên, tôi tinm là anh ta sẽ hiểu những hành đọng của
tôi qua hành động đó. Nhưng hiểu là một chuyện, tôi tin là không thể bắt anh ta
im lặng đến khi ra sân bay.
“Lưu Bạch, em gầy đi đấy”. cuối cùng Mặc Nhiên lên tiếng, tôi thầm thở dài.
“Với phụ nữ, đây không phải là điều gì tồi tệ”.
“Lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau, lần nào anh đến đón Mạt Lợi em đều không
có nhà. Anh chỉ gặp bố mẹ thôi”.
“Thật không đúng lúc”.
“Thực ra để tránh mặt anh, lần nào tôi cũng cố tình không ở nhà, hơn nữa ai là
bố mẹ anh, anh đừng có nghĩ linh tinh”, tôi nhủ thầm.
“Có phải em rất vất vả không?”, giọng Mặc Nhiên ngần ngừ.
“Đâu có chuyện đó”. Tôi vẫn không quay đầu lại, dường như cảnh vật bên ngoài
cửa sổ rất tươi đẹp. “Anh trông em giống người sống rất chật vật ư? Có người
phụ nữ lam lũ nào lại mang hành lí sang Thái Lan du lịch lúc rỗi rãi không?”.
“Em đi một mình thật à?”.
Đột nhiên tôi đã hiểu ra vấn đề, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt thăm dò của Mặc
Nhiên qua gương chiếu hậu, gằn từng chữ một: “Hôm nay, anh đến tiễn tôi chỉ để
xem rốt cuộc có phải tôi đi một mình hay không, đúng không? Tôi nói cho anh
biết, hiện giờ tôi không còn quan hệ gì với anh, anh không cần phải quan tâm
quá mức như thế”.
Dường như Mặc Nhiên không nghĩ tôi lại thẳng thắn như vậy, ánh mắt lảng ra chỗ
khác: “Lưu Bạch, em hiểu lầm anh rồi, anh chỉ muốn tiễn em ra sân bay để bày tỏ
tấm lòng của mình thôi”.
“Tấm lòng gì, rốt cuộc anh đang nghĩ gì? Hồi đầu khi bỏ nhà đi, anh nói chắc
như đinh đóng cột, anh bảo với tôi rằng, chắc chắn anh sẽ không bao giờ cảm
thấy hối hận. bây giờ anhlàm gì vậy?”
“Lưu Bạch. Anh hối hận rồi”. Xe từ từ chuyển sang làn đường vào sân bay Phố
Đông, xung quanh mọi người qua lại nhộn nhịp tấp nập. Đây là khu vực chia tay
đầy lưu luyến, máy bay sẽ đưa bạn đếnvùng đất xa xôi nằm ngoài tầm mắt, có
người sẽ quay về đúng hẹn, có người sẽ mãi mãi xa bạn từ đây. Không đợi đến khi
xe Mặc Nhiên dừng hẳn, tôi bèn thò tay ra mở cửa: “Tôi không hối hận đâu, chia
tay với anh là quyết định đúng đắn nhất của tôi. Một người đàn ông vô trách
nghiệm sẽ không bao giờ đem lại hạnh phúc cho tôi và Mạt Lợi”.
“Lưu Bạch!” Mặc Nhiên nhảy xuống xe, định đưa tay túm lấy tôi. “Anh không dám
xin em tha thứ nhưng hãy cho anh một cơ hội, chúng mình sẽ làm lại từ đầu được
không em?”
Tôi kéo va ly bước nhanh về phía trước. Phía sau có cảnh sát ngăn Mặc Nhiên
lại: “Anh ơi, khu vực này không được đỗ xe”. Tôi không muốn quay đầu lại. Tôi
đã từng yêu người đàn ông này say đắm nhưng anh ta lại làm trái tim tôi tan
nát. Sự xuất hiện của anh ta chỉ gợi lại nỗi đau cho tôi mà thôi. Một cảm giác
cay xè trong mắt, mọi người xung qunh nhìn tôi bằng ánh mắt hiếu kì, tôi đoán
chắc dáng vẻ của tôi rất tồi tệ. “Không sao cả, Lưu Bạch”, tôi tự nhủ với mình,
“anh ta sẽ không bao giờ làm tổn thương mày được nữa”.