Lượng Thân Định Chế

Chương 5: Nhầm lẫn tai hại




Tiêu Tiêu đầu đầy dấu hỏi đi tới quầy lễ tân, cô bé lễ tân trắng trẻo mịn màng một lần nữa nhiệt tình tiếp đón cô: “Chào chị, xin hỏi chị cần làm thẻ tháng, thẻ năm hay là thẻ số lần?”

”Thế nào? Còn có thẻ số lần?” Tiêu Tiêu kinh ngạc, thì ra đây không phải câu lạc bộ tìm bạn đời mà là câu lạc bộ tìm trai bao???

”Đúng vậy, thẻ số lần không hạn chế thời gian, bất cứ lúc nào chị hẹn trước rồi đến cũng được. Thẻ tháng không giới hạn số lần, trong một tháng ngày nào chị đến đủ bao mươi ngày cũng được. Thẻ năm cũng như vậy, có điều dù làm thẻ năm cũng không có ưu đãi, giá tiền đúng bằng 12 lần thẻ tháng, vì thế đề nghị chị làm thử thẻ tháng trước xem sao“. Cô bé lễ tân đề nghị rất chân thành, hơn nữa còn cho biết ở đây có đồ uống, đồ ăn vặt, dụng cụ tập thể dục, thẻ tháng có thể sử dụng miễn phí những thiết bị này, là loại thẻ có lời nhất.

Vậy thì làm thẻ tháng đi, có thể làm bộ mình đến để tập thể dục, làm thẻ số lần thì đúng là quá mắc cỡ.

Đợi đã, vì sao mình lại phải làm thẻ tháng ở câu lạc bộ tìm trai bao chứ? Tiêu Tiêu cầm thẻ tín dụng nghiêm túc suy nghĩ một lát, quay lại nhìn cửa phòng tiếp đón số 1 đang đóng chặt, trong đầu hiện lên gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Triển Lệnh Quân, tuổi còn trẻ thế sao lại làm cái nghề này?

Cảm khái thời buổi đạo đức suy đồi, người tuổi trẻ không đi đường ngay ngõ thẳng, Tiêu Tiêu quẹt năm ngàn tệ làm một chiếc thẻ tháng.

”Đây là thẻ của chị, mời chị giữ lấy. Đây là phương thức liên lạc với chuyên gia trị liệu, chị có thể nhắn tin trong thời gian làm việc. Thẻ tháng cũng có thể hẹn trước để phục vụ tận nhà, hạn chế mỗi tháng một lần, nhưng chi phí phục vụ tại nhà tương đối cao nên không khuyến nghị, còn nâng cấp lên thẻ VIP thì mỗi tháng có ba lần phục vụ tận nhà miễn phí“. Cô bé lễ tân vẫn giảng giải theo đúng bổn phận: “Tôi tên là Điềm Điềm, nếu chị cần hẹn trước chuyên gia trị liệu, xin hãy gọi điện cho lễ tân“.

Phục vụ tận nhà... Thật sự là quá đáng, quả thực không dám nghe nữa. Tiêu Tiêu vội vàng ậm ờ, đeo khẩu trang che mặt đi ra, sau khi ra cổng cẩn thận nhìn quanh khắp nơi rồi lấm lét bước nhanh đi. Nếu để người quen biết cô đến loại hội sở này thì làm gì còn mặt mũi gặp lại phụ lão Giang Đông?

”Bác sĩ Triển, bệnh nhân vừa rồi xếp bậc bao nhiêu? Cần các chuyên gia trị liệu khác hỗ trợ không?” Thấy Triển Lệnh Quân đi ra khỏi văn phòng, Điềm Điềm tươi cười lên tiếng hỏi thăm.

”Cấp E, không cần“. Triển Lệnh Quân đưa mẫu biểu đã điền đẩy đủ cho lễ tân: “Lần sau khi nhận hẹn trước nhớ nhắc nhở cô ấy mang bệnh án đến“.

”Vâng“.

Về đến nhà, Tiêu Tiêu nằm trên giường giơ tấm thẻ từ màu đen lên nhìn chăm chú, đây chính là chiếc thẻ Triển Lệnh Quân đã cắm ở khe đọc thẻ, sau đó biến thành thẻ hội viên của cô. Không nghĩ tới chính mình có một ngày lại chi tiêu cho việc này, đúng là điên rồi.

”Tiêu Tiêu, mau xem giúp tao xem cái nào đẹp hơn“. Lương Tĩnh Dao gọi điện video tới, cho cô xem hai chiếc váy, một chiếc màu đen đính ngọc trai, một chiếc màu trắng lộ vai.

”Màu đen, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, vai mày rộng không thể mặc áo lộ vai được“. Tiêu Tiêu bò dậy rót cho mình một cốc nước, ngồi trước bàn máy tính bắt đầu vừa tán gẫu vừa làm việc. Tuần trước nghỉ phép, công việc dồn lại rất nhiều, cô phải nhanh chóng tìm hiểu chủ đề của quý mới để đưa ra thiết kế tiếp theo.

”Nhưng mà tao không thích đính ngọc trai“. Lương Tĩnh Dao chu mỏ trả chiếc váy màu trắng cho nhân viên.

”Thế mày xem cái khác đi, nếu thật sự thích cái này thì cứ mua về rồi tao sửa lại cho“. Tiêu Tiêu thuận miệng đáp, mở file PPT ra.

Chủ đề của quý mới là Tân Sinh, họa tiết chủ yếu của hàng cao cấp là lá hợp hoan và hoa thông liễu, sắc thái thiên về tươi tắn trang nhã. Trang phục cao cấp có thể trực tiếp dùng hai họa tiết này của thủ tịch, còn đồ may sẵn phổ thông thì phải cách điệu đi.

Đồ may sẵn bình thường của LY không trực tiếp dùng nhãn hiệu LY mà dùng một thương hiệu con là LYSR. Tiêu Tiêu cúi đầu vẽ lại hình ảnh lá hợp hoan và hoa thông liễu lên tờ giấy trắng, lá hợp hoan còn dễ xử lí, tươi mát, xanh biếc, có thể cách điệu thành họa tiết đoàn tụ và màu trắng đan xen, nhưng hoa thông liễu thì khó hơn nhiều.

Hoa thông liễu bản thân nhìn không đẹp, có vẻ khô cằn giống như quả thông, in trên vải nhạt màu tỏ ra hơi lệch pha, vẽ trên giấy cũng rất xấu.

”Ê này, hôm nay mày đến Tang Du chưa? Thế nào?” Cuối cùng Lương Tĩnh Dao vẫn quyết định mua chiếc váy đen, đeo túi mua hàng trên cánh tay đi sang cửa hàng khác.

”Đến rồi, hì hì, tao bảo này...” Nhắc tới chuyện này, Tiêu Tiêu lập tức trở nên hưng phấn, đưa tay xé bỏ tờ giấy vừa vẽ, mép tờ giấy rất sắc lập tức cắt một vết trên ngón tay cô, bắt đầu rỉ máu ra ngoài.

”Ê, đứt tay rồi“. Lương Tĩnh Dao cau mày thương bạn.

”Không sao“. Tiêu Tiêu ngậm ngón tay vào miệng mút một chút rồi lấy miếng dán quấn lại. Uống nhiều hormone trong thời gian ngắn khiến da cô trở nên cực kì yếu ớt, chuyện bị mép giấy cắt đứt tay tăng thêm mấy lần so với trước kia nên cô cũng quen rồi: “Tao bảo này, tao gặp lại trà sữa tiên sinh rồi!”

”Thật à?” Lương Tĩnh Dao đang dừng lại trước một quầy trang sức, sau khi kinh ngạc chợt nghĩ đến điều gì đó: “Trà sữa tiên sinh của mày không phải là họ Triển chứ?”

”Không sai!” Tiêu Tiêu mặt mày hớn hở, lập tức lộ ra một nụ cười hết sức dâm đãng: “Lương Tĩnh Dao, mày giỏi lắm, không ngờ lại đến loại hội sở như thế này, thế mà tao vẫn cho rằng mày là một người đứng đắn cơ đấy“.

”Cái gì?” Lương Tĩnh Dao hơi ngớ người, đến hội sở phục hồi sức khỏe làm sao lại không phải người đứng đắn?

”Ai da, thật là mất mặt, tao thật sự không cưỡng nổi sắc đẹp nên đã làm thẻ tháng rồi“. Tiêu Tiêu bóp hai má, dẩu môi ra như mỏ gà con: “Ôi, đằng nào thì tao cũng khó tìm được bạn trai, tiền cũng không biết tiêu vào việc gì, còn tưởng hắn là tổng tài bá đạo gì gì đó, không nghĩ tới lại là một tên trai bao kiêm chức“.

”Ơ, không phải, chuyện này...” Lương Tĩnh Dao nhận ra tình hình không đúng, vội vã giải thích, nhưng bên kia Tiêu Tiêu đã chấm dứt trò chuyện, nói là phải tập trung làm việc, để lại một mình cô run rẩy trong gió lạnh từ chiếc điều hòa tổng.

”Tiểu thư, tôi có thể giúp gì được tiểu thư không?” Nhân viên bán hàng ân cần hỏi.

Lương đại tiểu thư nhe răng nhếch miệng một hồi lâu: “Lấy một chiếc dây chuyền, tôi phải xin lỗi con bạn thân“. Đến lúc biết được chân tướng, sợ là Tiêu Tiêu sẽ đánh chết cô mất. Trong đầu không ngừng vang vọng câu nói kia, “không nghĩ tới lại là một tên trao bao kiêm chức... trai bao kiêm chức...”, Lương Tĩnh Dao chậm rãi ngồi lên chiếc ghế chân cao trước quầy, đột nhiên bật cười ha ha khiến nhân viên bán hàng đang cúi xuống lấy dây chuyền sợ đến mức suýt nữa ngã nhào.

Ngồi trước bàn phác hoạ đến đêm khuya, Tiêu Tiêu ngáp một cái, nhìn thấy chiếc thẻ cô bé lễ tân đưa cho mình, bên trên có số điện thoại và tài khoản WeChat của Triển Lệnh Quân.

Có kết bạn không?

Có chứ, mình đã tốn bao nhiêu tiền cơ mà!

Tiêu Tiêu lấy điện thoại di động ra, trước hết lưu số điện thoại của Triển Lệnh Quân vào, sau đó tra tìm trong WeChat. Nickname của người này là Triển Lệnh Quân S, ảnh đại diện là một cốc trà sữa màu xanh lục. Đây chắc là số công việc, kết bạn không cần bên kia đồng ý mà lập tức trở thành bạn luôn.

Sau khi kết bạn, Tiêu Tiêu vào xem danh sách bạn bè của Triển Lệnh Quân S. Là một gã trai bao đạt tiêu chuẩn, trang cá nhân của hắn chắc hẳn phải có rất nhiều bức ảnh riêng tư lung linh nóng bỏng. Cảm nhận sâu sắc sự sa đọa của mình, Tiêu Tiêu tự khinh bỉ chính mình một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được mở trang cá nhân ra.

”Phân tích lợi ích đối với thân thể khi đi ngủ trước mười giờ tối“.

”Lứa tuổi phù hợp rèn luyện sức khỏe bằng Thái Cực quyền“.

”Cách sử dụng và bảo dưỡng tay chân giả“.

Cái gì cái gì cái gì... Cái gì thế này? Tiêu Tiêu không chịu thua tiếp tục kéo xuống bên dưới, một bức ảnh tự sướng cũng không có, tất cả đều là hướng dẫn dưỡng sinh, không có gì hay ho đáng xem. Người này là bác sĩ thật à? Bác sĩ chẳng phải tiền lương rất cao hay sao? Hà cớ gì phải làm thêm nghề này?

Lăn một vòng trên giường, Tiêu Tiêu cử động ngón tay hơi đau nhức sau một buổi tối vẽ vời, gửi một tin nhắn đi.

Tiểu Tiểu Bố: Hế lô, tôi là Tiêu Tiêu, chúng ta vừa gặp mặt sáng nay.

Thấp thỏm đợi mười phút không có trả lời, Tiêu Tiêu cắn môi, định hắn thêm một câu “Đã ngủ chưa” gì đó nhưng lại cảm thấy quá lỗ mãng, suy nghĩ một lát cuối cùng vẫn cất điện thoại đi ngủ.

Cả ngày chủ nhật Triển Lệnh Quân đều không trả lời tin nhắn, điều này làm cho khiến Tiêu Tiêu có chút không vui, người này thật sự là không yêu nghề gì cả.

Lại đến thứ hai bận rộn công việc, Tiêu Tiêu vừa ăn sáng vừa chạy đến công ty. Buổi tối hôm qua thức khuya vẽ phác thảo, sáng nay dậy muộn đến ga tàu điện ngầm lại lỡ mất một chuyến. Vào giờ cao điểm đi làm này, bỏ lỡ một chuyến tàu điện ngầm cũng không khác gì bỏ lỡ cả thế giới, Tiêu Tiêu xem điện thoại, đã chín giờ ba phút, chị Phương chắc là đang chống nạnh trước cửa phòng thiết kế chờ cô rồi.

Trưởng phòng cũ không hề yêu cầu nhân viên như vậy, thời gian làm việc rất linh hoạt, chỉ cần làm xong công việc của mình là được. Nhưng Phương Hướng Tiền lại khác, còn mấy lần đề nghị giám đốc hành chính trang bị máy quẹt thẻ, làm cho các nhân viên phòng thiết kế than vãn không thôi.

Là một nhà thiết kế dựa vào sáng tạo và ngẫu hứng mà sống, quy định không khác gì học sinh tiểu học phải lên lớp đúng giờ này khiến Tiêu Tiêu cực kì khó chịu. Từ nhỏ cô chỉ sợ giáo viên, mãi mới đến lúc đi làm không ngờ vẫn phải gặp lại ác mộng thời niên thiếu. Đứng trước cổng LY, Tiêu Tiêu đột nhiên sinh ra cảm giác muốn quay đầu bỏ đi.

Ting toong! Điện thoại di động nhắc nhở có tin nhắn WeChat, Tiêu Tiêu lấy ra xem, mấy chữ Triển Lệnh Quân S lập tức làm cho tâm tình ảo não bị quét sạch.

Triển Lệnh Quân S: Không phải thời gian làm việc không trả lời tin nhắn, còn nữa, cô đi ngủ quá muộn.

Nhanh chóng nhắn tin trả lời, khóe miệng Tiêu Tiêu không khỏi lộ ra nét cười.

Tiểu Tiểu Bố: Thế thời gian làm việc của anh như thế nào?

Triển Lệnh Quân S: Thứ hai, tư, năm, bảy, 9:00-20:00.

Tiêu Tiêu đi ra khỏi thang máy, quả nhiên nhìn thấy Phương Hướng Tiền đứng ở cửa phòng thiết kế nhìn mình chằm chằm.

Nhớ lại hôm mình mới bị bệnh, sốt cao đến mức toàn thân run lên, bàn tay cầm bút cũng run rẩy: “Sếp, hình như tôi bị sốt rồi, tôi có thể về trước được không?”

Lúc đó chị Phương trả lời thế này: “Không được, cô bàn giao công việc cho xong đã. Ngày mai cô nhập viện rồi, nằm viện một mạch nửa tháng, không bàn giao rõ ràng thì làm sao hoàn thành công việc được?”

Cầm điện thoại di động, Tiêu Tiêu đột nhiên dừng bước, dường như không nhìn thấy chị Phương với sắc mặt khó coi đứng trước cửa, lại gửi đi một tin nhắn.

Tiểu Tiểu Bố: Làm việc đến tám giờ tối, thế thì đi làm về tôi có thể đến gặp anh.

Triển Lệnh Quân S: Hôm nay hoặc thứ tư cô tới đây một chuyến, nhớ mang bệnh án theo.

Bệnh án? Cái gì? Tiêu Tiêu chớp chớp mắt, hình như có gì đó sai sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.