"Vợ lão tứ, không phải ta muốn vòng vo với muội, quan trọng là chuyện như vậy chỉ có thể vào phòng mới có thể nói, hơn nữa, có nhiều người nhìn như vậy, chẳng lẽ ta còn có thể làm chuyện gì không tốt ư?" Lý Nghĩa nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên giải thích làm sao, chỉ có thể khuyên giải như vậy.
Tô thị mấp máy môi, cau mày không trả lời, trong lòng phán xét lời nói của Lý Nghĩa là thật hay giả.
Vẻ mặt của hai đứa bé Lý An, Lý Nhạc cũng mê mang, nhưng đều hiểu chuyện không chen miệng vào, nháy mắt nhìn hai vợ chồng Lý Nghĩa.
Hai huynh muội Lý Noãn, Lý Văn trao đổi ánh mắt, ánh mắt quét qua hai vợ chồng Lý Nghĩa, lại nhìn Tây Sương yên tĩnh, nhất thời biết là cái gì.
"Nhị bá, có chuyện thì há miệng nói cho rõ ràng, chưa nghe biết là chuyện gì thì không thể vào phòng nói chuyện." Lý Noãn cười nói, sau đó lại giống như vô tình nói vọng vào nhà trước, "Gia gia, nãi nãi, hai ông bà để nhị bá mẫu gọi chúng cháu tới ăn cơm trưa, là có chuyện gì ạ?"
"Ai gọi các ngươi tới ăn cơm, ai gọi các ngươi tới ăn cơm hả?!" Phòng trước lập tức truyền ra tiếng mắng chửi của lão gia tử, "Những con chó như các ngươi, là ăn vàng ăn bạc chán rồi nên chạy đến nơi này giành ăn với ta? Chỗ ta không có cơm cho các người, cút! Tất cả đều cút ra khỏi cho ta, thời gian qua luôn muốn hòa ly, có phải vụng trộm với nam nhân ở bên ngoài hay không?! Từ lớn đến nhỏ đều không tuân thủ nữ tắc, đều là đồ không đứng đắn, vật bẩn, đừng đứng ở trong nhà ta, lập tức cút ra ngoài cho ta!"
Bị nhục mạ không nể mặt như vậy, sắc mặt của Tô thị nhất thời tái đi, gần như muốn xoay người rời đi.
"Mẹ, chúng ta làm chuyện chính đáng, không sợ người nói, những lời này mẹ coi như gió bên tai, vào lỗ tai bên trái ra lỗ tai bên phải là được, đừng để ở trong lòng." Lý Noãn lập tức kéo Tô thị nói, một chút kính trọng cuối cùng với lão gia tử cũng biến mất.
Đây không phải lần đầu tiên nàng chứng kiến lão gia tử ngang ngược vô lý, chỉ là trước đây, nàng vẫn không để ở trong lòng, tư tưởng ở thời đại này khác với nàng, hơn nữa vẫn cảm thấy lão gia tử đã già rồi, luôn cố gắng bao dung một ít chuyện quá đáng của lão gia tử, coi như đầu bị đập, cuối cùng cũng chấp nhận, coi như xui xẻo vấp ngã đụng đầu.
Nhưng bây giờ, nghe được lão gia tử trắng trợn vũ nhục Tô thị như vậy, lửa giận trong lòng lập tức bốc lên.
Tô thị miễn cưỡng gật đầu một cái, kín đáo đưa vải và bánh trong tay cho Vương thị nói: "Nhị tẩu, những thứ này là hiếu kính cho ông bà, nhị tẩu giúp muội mang vào, muội thấy lão gia tử cũng không muốn thấy mấy mẹ con muội, chỉ là cái gì đã đưa tới, lấy trở về cũng không tốt."
"Được, ta đưa giùm cho các người, chỉ là vợ lão tứ, các ngươi phải đi trong phòng ta ngồi một lát, nếu không ta nhất định không làm." Vương thị vội cười nhận lấy đồ, không khách khí nói yêu cầu.
Tô thị đang muốn đồng ý, Lý Noãn đã cười nói: "Nhị bá mẫu, gia gia và nãi nãi hoàn toàn không mời chúng cháu tới dùng cơm, bá mẫu lừa chúng cháu tới đây, làm hại chúng cháu không có lý do bị mắng một trận, bá mẫu phải giải thích cho rõ ràng rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nếu như không nói ra, mọi người biết bá mẫu dùng danh nghĩa của gia gia và nãi nãi nói lung tung ở bên ngoài, vậy cũng không tốt lắm."
Vương thị lập tức không phục hét lên: "Ta nói láo? Đây còn không phải là vì cha các ngươi......"
Nói được nửa câu, Vương thị chợt giật mình dừng lại, cẩn thận đi liếc mắt nhìn Tây Sương, không lên tiếng.
Lý Nghĩa trợn mắt nhìn Vương thị, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào để che lấp, chỉ có thể đưa mắt đám người Tô thị.
"Thì ra là cha cháu nhờ nhị bá mẫu gọi chúng cháu tới." Lý Noãn cười nhìn Vương thị, sau đó chuyển sang có chút kinh ngạc nói với Tô thị: "Mẹ, cha nhờ nhị bá mẫu lừa gạt chúng ta tới đây, có thể là có chuyện gì đó cần nói, nếu không chúng ta đi vào xem thử nhé?"
Vừa nghe đến chữ "lừa gạt", tâm trạng phức tạp của Tô thị nhất thời bình thường lại, lạnh mặt nói: "Không đi, Noãn Nhi, đi, chúng ta trở về!"
"Mẹ nói thế nào thì nghe thế đó, vậy chúng ta trở về, vừa đúng lúc có thể trở về giúp Tương bà bà nấu cơm." Lý Noãn cười gật đầu nói, cố ý kéo dài ra, nói xong thì liếc nhìn phía Tây Sương.
Lý Văn nhìn Lý Noãn, khẽ ho khan hai tiếng, nói với Lý An và Lý Nhạc: "Đi, chúng ta trở về tiếp tục xem sách."
"À, thì ra không phải tới dùng cơm, sớm biết đã không tới, bên ngoài lạnh quá." Lý Nhạc mân mê cái miệng nhỏ nhắn oán trách một câu, trực tiếp xoay người đi ra khỏi cửa sân.
Lý An đi theo phía sau nói: "Nhạc Nhạc ngu ngốc, muội lạnh mà không biết mặc thêm nhiều áo vào? Ngộ nhỡ lạnh bị bệnh, huynh sẽ không chăm sóc muội."
"Tam ca hư, Nhạc Nhạc sẽ không ngã bệnh!" Lý Nhạc lập tức nhíu lại cái mũi nhỏ nói: "Tam ca, chúng ta về nhà nướng khoai lang, nóng hổi, rất ngọt ăn thật ngon."
"Chỉ có biết ăn thôi, hôm nay viết không chữ tốt, cũng không cho muội ăn." Lý An chọc tức nói.
"Nhạc Nhạc viết chữ rất khá rồi!" Lý Nhạc lớn tiếng nhấn mạnh nói, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên thật cao.
Nghe hai người cãi nhau, đi ra khỏi nhà cũ, Tô thị, Lý Noãn, Lý An cũng đi theo phía sau ra ngoài, ai đó ở trong Tây Sương rốt cuộc không kềm chế được, mở cửa đưa đầu ra ngoài kêu to: "Liễu Nhi, đừng đi! Liễu Nhi, chúng ta không thể nói chuyện vui vẻ một lần sao?"
Nghe được giọng nói này, bước chân của Tô thị dừng lại, Lý Noãn và Lý Văn nhìn nhau, gọi lại Lý Nhạc và Lý An.
"Ông còn muốn nói gì với ta, chúng ta đã hòa ly rồi." Tô thị đứng ở cửa, không quay đầu lại mà hỏi.
Thấy Tô thị chịu mở miệng rồi, Lý Đức vội mở khung cửa đi ra, Lý Nghĩa thấy vậy, như kỳ tích chạy tới đỡ Lý Đức đi ra ngoài, bộ dạng chân chó như kẻ sai vặt, hơn nữa hình như lần này Lý Đức cũng yên tâm thoải mái đón nhận.
"Liễu Nhi, một lần cuối cùng, nàng phải tin tưởng ta một lần cuối cùng, có được hay không?" Lý Đức đi tới trước mặt Tô thị, chân thành khẩn cầu.
Tô thị khẽ cúi đầu, tránh ánh mắt sáng quắc của Lý Đức, im lặng một lát, nhẹ giọng hỏi: "Ông bảo ta phải tin tưởng ông cái gì, ông nói đi."
Nhận thấy Tô thị tránh né, Lý Đức một lòng níu lấy, tận lực nhẹ giọng nói: "Liễu Nhi, nàng phải tin tưởng ta lần này, ta sẽ không để cho mấy mẹ con các nàng phải chịu uất ức, chúng ta đừng hòa ly, được không?"
Tô thị cắn cắn môi, nghĩ tới đủ loại chuyện, trong lòng ngoài sợ hãi vẫn là sợ hãi, cuối cùng lại không dám tin tưởng, khẽ gật đầu một cái nói: "Thư hòa ly ta đã đưa cho Văn Nhi đi trấn trên đóng dấu rồi, chúng ta cứ như vậy cũng rất tốt, ta đi về trước đây."
Nói xong những lời này, Tô thị cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi, mặc cho Lý Đức kêu thế nào đều không làm bất kỳ phản ứng nào.
Lý Noãn nhẹ giọng thở dài, xoa đầu Lý Nhạc và Lý An, ý bảo hai người đuổi theo Tô thị, cứ như vậy mà đi về, chỉ còn lại Lý Văn vẫn đứng tại chỗ, bất đắc dĩ nhìn Lý Đức nói: "Cha, chúng con đi về trước đây."
Lúc này Lý Đức mới thu hồi ánh mắt lại, có chút khó chịu hỏi Lý Văn nói: "Văn Nhi, có phải con cũng không chịu tin tưởng cha?"
"Cha, sao cha lại dễ dàng buông tha như vậy?" Lý Văn sửng sốt một chút, tiếp theo khẽ mỉm cười nói, "Cha, hòa ly cũng không phải là chuyện gì ghê gớm, nỗ lực, theo đuổi được mẹ về, cưới vào cửa lần nữa không phải là được rồi ư?"
"Đúng vậy, sao cha không nghĩ ra!" Lý Đức bừng tỉnh hiểu ra, nhìn phương hướng Tô thị rời khỏi, nói: "Liễu Nhi, ta nhất định sẽ cố gắng!"
Lý Văn cười cười, cũng không nói thêm cái gì, xoay người trở về nhà.
Đến trong nhà, Tô thị đã nói hơi mệt, một mình ở trong phòng ngây ngô không chịu ra ngoài, đến cơm trưa cũng là Tương thị đưa vào cho bà, sau đó hai nữ nhân ở trong phòng nói chuyện cả một buổi chiều, đến khi cơm chiều, tâm trạng Tô thị mới chuyển tốt, cùng Tương thị vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn.
Ngày hôm sau là mùng hai tháng mười một âm lịch, Lý Noãn và Lý Văn dậy rất sớm, đánh xe bò đi huyện Bảo, chạy thẳng tới Đệ Nhất lâu.
Hai huynh muội đi vào hậu viện Đệ Nhất lâu, đợi ở trong phòng khách hậu viện chốc lát, Trương quản sự đã mang theo hai gã sai vặt tới.
"Lý công tử, để cho các ngươi chờ lâu rồi, thật sự xin lỗi." Trương quản sự vừa tiến đến, đã nở nụ cười chào hỏi Lý Văn, chợt liếc nhìn Lý Noãn ăn mặc như quả phụ, lại thấy bụng nàng hơi gồ lên, hơi sửng sốt một chút, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra cười nói, "Lý phu nhân cũng tới, đã lâu không gặp, tinh thần của Lý phu nhân càng ngày càng tốt nhỉ."
"Trương quản sự nói đùa, ta cũng chỉ đi theo đại ca tới đây mà thôi, các ngươi đàm luận, không cần phải để ý đến ta." Lý Noãn cười nói.
"Vậy mời Lý phu nhân tùy tiện, nếu có gì cần, xin cứ việc phân phó người bên ngoài đi làm." Trương quản sự cười nói, đặt một cái hộp nhỏ ở trên bàn trà giữa hai người, nói với Lý Văn: "Lý công tử, thực đơn hợp tác với ngài bán được cực tốt, đêm qua ta tính toán, năm thực đơn trong một tháng này kiếm được 208 lượng 23 văn, chia lợi nhuận cho Lý công tử là 124 lượng, cộng thêm 980 văn, hôm nay đưa trước 150 lượng, số còn thiếu, sẽ khấu trừ trong tiền lời tháng sau, Lý công tử cảm thấy thế nào?"
Lý Văn mỉm cười gật đầu nói: "Vậy cứ dựa theo lời Trương quản sự nói mà làm, hôm nay ta lại mang theo năm thực đơn tới đây, Trương quản sự có thể xem, những thứ này có thể đưa lên bàn ăn của Đệ Nhất lâu hay không."
Khi đang nói chuyện, Lý Văn lấy từ trong lòng ngực ra năm thực đơn có chữ viết xinh đẹp đưa cho Trương quản sự.
Trương quản sự sửng sốt, nhận lấy từng tờ một xem kỹ, trên mặt lộ ra nụ cười vẻ vui, rất hài lòng gật đầu nói: "Những thức ăn này đừng nói là ở huyện Bảo chúng ta, ở kinh thành, cũng tuyệt đối lên được bàn, Lý công tử, năm phần thực đơn này, vẫn chia lợi nhuận theo như trước đây chứ nhỉ?"
Lý Văn cười nói: "Trương quản sự, giá trị của năm phần thực đơn này ngài biết rõ hơn ta, năm phần thực đơn này, ta hi vọng có thể chia ba bảy."
"Chuyện này......" Trên mặt Trương quản sự lộ ra chút vẻ khó xử, nhất thời chưa mở miệng đồng ý.
Lý Noãn ở bên cạnh nhìn thấy, không nhanh không chậm uống một hớp trà, mới cười nói: "Trương quản sự, năm phần thực đơn này cũng không đơn giản là lên được bàn, còn có công hiệu bổ khí dưỡng dạ dày, có thể nói là thức ăn nam nữ già trẻ đều thích, làm ra cũng sắc hương vị câu toàn, hơn nữa tuy nguyên liệu nhiều, nhưng giá tiền nguyên liệu cũng không đắt, chủ yếu là chỗ cách điều chế đáng tiền, thức ăn này mới có thể bán ra được giá tốt."