Lương Điền Mỹ Thương

Chương 60-1: Không như mong muốn(1)




Nhìn ra Vương Đông miệng cọp gan thỏ, vốn giận đùng đùng, lúc này Lý An quát lên: "Đều nói hoàng tử phạm pháp đều tội như thứ dân, thôn trưởng hay quan lại cũng như thế mà thôi!"

di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Học hơn nửa tháng, cộng thêm Lý Noãn có phương pháp giáo dục, Lý An nói tới nói lui cũng căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình, dưới cơn thịnh nộ, đã có mấy phần khí thế.

Vốn Vương Đông đã sợ, bị quát một tiếng như vậy, nhất thời hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất.

Hắn nuốt nước miếng, còn muốn nói tiếp cái gì đó để cho mình thêm can đảm, có thể đe dọa được Lý Văn, Lý An, đột nhiên nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng la: "Thôn trưởng, thôn trưởng, Lý chính trấn trên bảo ta truyền lời cho ngài đây!"

Khi Vương Đông nghe thấy giọng nói này như thể nghe thấy tiếng trời, thân thể hắn phấn chấn như hổ, khí thế tăng mạnh, sợ và lo lắng trong lòng cũng trở thành hư không.

Không đợi người nhắn lời chạy tới, hắn đã mặt hả hê nhìn chằm chằm Lý Văn, giọng điệu phách lối, nói: "Lý Văn, ta không sợ nói thật cho ngươi biết, đúng là ta đang thay Lý chính đại nhân làm việc, muốn thu thập một nhà các ngươi, như thế nào? Ngươi có bản lĩnh thì kéo Lý chính đại nhân lên công đường xem, ngươi làm đi!"

Mọi người vừa nghe, cũng có chút hả hê, suy đoán xem Lý chính cấp cho Vương Đông quyền lực gì, dùng để trị người một nhà Lý Văn.

Phải biết, ngày hôm qua nhà Lý tứ từ chối lời mời của Lý Nhất Thông, đắc tội Lý chính mới nhậm chức này, đây là chuyện người cả thôn đều biết, hơn nữa bây giờ ở trong đám người này cũng có không ít người lắm mồm nhiều chuyện, ngày hôm qua bọn họ mới vừa nhận được tin tức, đã lập tức chạy đi xem sắc mặt không hài lòng của Lý Nhất Thông, đối với tính chân thật của chuyện này càng thêm chắc chắn.

Chỉ là mọi người cũng không biết, có thể được Lý chính mời đi ăn cơm, chứng tỏ Lý chính đại nhân nhớ kỹ ngươi, coi trọng ngươi, đó thật sự là chuyện tốt nhiều người cầu cũng không được, người nhà Lý Tứ cũng không biết thế nào, thậm chí ngay cả mặt mũi của Lý chính cũng không cho, “ném” chuyện tốt kia đi! “Ném” này cũng khá tốt đấy, chuyện tốt lập tức biến thành chuyện xấu, đắc tội Lý chính, nhà Lý tứ này còn muốn sống tốt sao? Nằm mơ đi!

Chính bởi vì như vậy, rất nhiều người biết rõ cách làm của Vương Đông hôm nay không có đạo lý, nhưng vẫn đi theo.

Ở trong mắt người trong thôn, người một nhà Lý tứ nhất định không có một ngày tốt lành, đi theo Vương Đông, nói không chừng còn có thể vớt chút chỗ tốt, dù sao hôm nay là thời kỳ nông nhàn, mọi người đều là gia đình nông dân, khác thì không có, chính là thời gian đặc biệt nhiều, cũng không sợ trì hoãn.

Hơn nửa đêm, trời đã tối rồi, còn làm chân chạy nhắn lời cho người ta?

Đuôi lông mày Lý Văn khẽ động, trên mặt vẫn mang theo mỉm cười bình tĩnh, đối với chuyện Vương Đông nhảy xuống nhảy lên khiêu khích thượng, hắn cũng không có ý tiếp chiêu.

Có lẽ là gần đây tiếp xúc quá nhiều chuyện, cộng thêm ảnh hưởng của Lý Noãn, chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, hắn bắt đầu có thói quen dùng nụ cười che giấu các loại cảm xúc của chính mình, trên mặt hắn nở nụ cười, đại đa số thời điểm đều như mang mặt nạ, chỉ có ở trước mặt người nhà, nụ cười của hắn mới phát ra từ trong trái tim.

Ngược lại, Lý Nhạc không nhịn được, mân mê cái miệng nhỏ nhắn, nói: "Ngươi dám bắt nạt người nhà ta, đại ca ta nhất định sẽ cho ngươi vào đại lao!"

Vương Đông vừa nghe, lông mày dựng lên định mắng chửi người, lúc này, thanh niên nhắn lời thở hổn hển chạy tới, vội vàng nói: "Thôn trưởng, Lý chính bảo ta nói cho ngài biết, muốn ngài đừng làm khó nhà Lý tứ, nếu nhà Lý tứ có chuyện gì cần giúp một tay, ngài nhất định phải giúp, nếu không giúp được, phải đi trấn trên tìm hắn nghĩ biện pháp."

Lời vừa nói ra này, tất cả mọi người đều kinh hãi, nhất thời nét mặt trở nên vô cùng đặc sắc, cũng bắt đầu hối hận.

Vẻ mặt phách lối một giây trước còn ở trên mặt Vương Đông, nghe được tin tức này, chỉ một cái chớp mắt, sắc mặt lập tức thay đổi nở nụ cười lấy lòng, có chút khẩn trương nói: "Cái đó, Lý Văn, ta... lúc nãy ta chỉ đùa giỡn với ngươi mà thôi, ngươi đừng để trong lòng, ngươi cũng đã nghe thấy rồi chứ, sau này nếu có chuyện gì không như ý, ngươi tìm đến ta là được, nếu ngươi không thích ai, ta lập tức giúp ngươi thu thập hắn!"

Nịnh hót! Lý Nhạc, Lý An, Chu Nguyên đều rất khinh thường nhìn chằm chằm Vương Đông.

Lý Văn liếc mắt nhìn người chạy tới truyền lời, hình như không phải người trong thôn, ánh mắt lóe lên, mỉm cười nói với Vương Đông: "Vậy thì cám ơn thôn trưởng, thôn trưởng còn lục soát tìm bạc hay không? Nếu như không lục soát nữa thì chúng ta còn phải về nhà ăn cơm."

"Không lục soát, không lục soát, các ngươi trở về ăn cơm, ăn cơm đi." Vương Đông vội vàng khoát tay, nặn ra một nụ cười nói.

Lý Văn cười, nâng ba đứa bé Lý Nhạc lên xe bò, vốn một nhóm người vây quanh xe bò lập tức tự động nhường ra một con đường, Lý Văn lễ phép nói một câu cám ơn, rồi vội vàng dắt xe bò đi vào trong thôn, không bao lâu đã trở về trong nhà.

Trong phòng bếp, Lý Noãn còn lôi kéo Tô thị và Tương thị làm bánh khoai lang và canh thịt ớt.

Bánh khoai lang rất đơn giản, thái sợi khoai lang, ngâm ở trong nước sạch mười phút, vớt lên thêm đường trộn đều, đường bao nhiêu căn cứ vào khẩu vị của từng người, sau đó trộn vào một ít bột mì, trộn đều sau để ở trong chén, dùng cái muỗng đè cho bằng rồi bỏ vào trong vỉ hấp chưng khoảng 20' là đại công cáo thành.

Canh thịt ớt cũng có chút phiền toái, Lý Noãn không thể chỉ dựa vào lời nói, quyết định tự tay nấu.

Trước khi nấu, đầu tiên phải chuẩn bị đầy đủ hết tất cả nguyên liệu, hoa khô tiêu, ớt khô cắt nhỏ, tép tỏi, tương đậu, trong nhà có mầm đậu và bắp cải, Lý Noãn cũng tự chọn ra một số, rửa sạch, vốn nàng muốn tự động thủ, nhưng Tô thị và Tương thị đều không cho nàng đụng nước lạnh, hết cách rồi, nàng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn.

Sau đó chính là cắt thịt, Lý Noãn muốn tự mình thái, rồi lại bị Tương thị tới tự thái.

"Noãn Nhi nha đầu, trong bụng con còn đứa bé đấy, không thể đụng vào nước lạnh, cũng không thể đụng vào những thứ máu tanh này, không tốt với con, con nói là được rồi, thịt này con đừng đụng vào, bà già này bảo đảm sẽ không cắt hỏng của con đâu." Tương thị cười nói.

Lý Noãn vừa cảm động vừa không biết làm thế nào, dở khóc dở cười: "Tương bà bà, gia đình chúng ta là gia đình nông dân, chú ý nhiều như vậy làm gì?"

"Vậy không được, ta có thể chú ý thì chú ý, chuyện này nếu mà bình thường, bà già này cũng không dành việc này với con, vì biết rõ không nói được với con." Tương thị nghiêm chỉnh nói.

Tô thị ngồi thái bắp cải bên cạnh cũng nói: "Noãn Nhi, nghe Tương bà bà của con đi, nếu nhà chúng ta bận quá, hết cách rồi mới cho con làm, hiện tại chúng ta lại không bận."

"Được rồi ạ, mẹ, Tương bà bà, con sai lầm rồi còn không được à." Lý Noãn vội vàng nhận sai, tiếp theo cười sờ bụng, nói: "Con xem đi, con còn chưa ra đời, bà ngoại của con và Tương bà bà đã cưng chiều con như vậy rồi, nếu con chào đời, có lẽ sẽ nâng con lên tận trời đấy, tất cả hạnh phúc đều rơi vào trên người con đấy."di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

Nghe Lý Noãn nói như vậy, Tô thị và Tương thị đều nở nụ cười, Tô thị cười mắng: "Nha đầu ấy, nói ngọt như đường."

"Mẹ, chúng ta đều là hủ mật, con còn cần phải đi chỗ khác trộm sao?" Trên mặt Lý Noãn đều là nụ cười hạnh phúc, nói với Tương thị: "Tương bà bà, miếng thịt cắt mỏng hơn so với bình thường là được, bề ngang có thể rộng hơn một chút."

"Bảo đảm cắt tới khi nào con hài lòng." Trên phương diện cắt thái, Tương thị rất tự tin, cười đáp một câu, rồi cắt thật nhanh.

Đợi đến khi một lồng hấp bánh khoai lang ra nồi, đợi nấu nước sôi, Lý Noãn nhúng tất cả mầm đậu, cải trắng qua nước, vớt lên đặt ở trong một chậu lớn sạch sẽ, sau đó đổ nước đi, cho thêm một chút mỡ lợn, đợi đến khi mỡ nóng tám phần, cho thịt vào xào lăn thành màu trắng rồi vớt lên bỏ vào trong chén, trong nồi còn dư lại chút mỡ, đổ nửa bát ớt khô đã cắt nhỏ vào nôi, quấy đều sau đó cho thêm mấy tép tỏi cắt thành hai nửa, trộn lên xào một lát, ngửi thấy được mùi thơm của tiêu, thì đổ hơn phân nửa chén tương đậu vào, rồi tương ớt, thêm nước, thêm hai muỗng lớn muối, một muỗng canh nước tương, nấu sôi bỏ thịt vào nấu thêm hai phút, cuối cùng đã xong.

Lý Noãn vừa bận rộn làm việc, vừa nói rõ với Tô thị và Tương thị: ". . . . . . Bước làm cuối cùng này, chỉ cần thêm nước nấu nồi thịt thêm chút nữa là xong."

"Cái này không phải cũng nấu xong rồi sao? Rất thơm, cũng không biết nửa bát tiêu ớt, có thể quá cay hay không." Tô thị có chút lo lắng nói.

"Mẹ, tuyệt đối sẽ không cay, mặc dù bỏ nhiều tiêu, nhưng chỉ có một chậu như vậy thôi mà." Lý Noãn vừa rửa sạch nổi, vừa cười nói: "Nồi thịt này không đủ thơm, còn phải thêm một tầng dầu sôi."

Nói xong, đổ nửa bát dầu cải vào trong nồi đã khô nước, ném vào một ít hoa tiêu và nửa bát tỏi viên, đợi đến khi dầu sôi rồi, trực tiếp múc một vá lớn tưới lên chậu thịt.

Xì xèo một tiếng, một mùi thơm bay khắp mọi nơi, cả phòng bếp cũng đều là mùi thơm.

Sau đó Tô thị và Tương thị lại chưng miến cải trắng, xào đậu hũ trong nhà làm, ba người bưng bốn năm món ăn cùng với bánh màn thầu Tương thị chưng lúc sáng sớm đi tới phòng trước.

Trong phòng, Lý Văn đang nói chuyện với Lý Đức, Tô thị thấy được, lúc này mới nhớ tới chuyện Vương Đông dẫn người đi cửa thôn chặn Lý Văn, trái tim căng thẳng, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm.

Lúc ăn cơm, Lý Văn mới cười nói chuyện đã xảy ra ở cửa thôn, hời hợt sơ lược chuyện xung đột đó, nghe thấy như thế mấy đứa bé Lý An đều không vui, muốn chen miệng bổ sung, tuy nhiên bị cái trừng của Lý Noãn làm ngậm miệng, tất cả đều ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, cũng may canh thịt ớt sắc hôm nay rất ngon, ba đứa bé đều hết sức thích thú, rất nhanh đưa toàn bộ sự chú ý vào ăn cơm.

Cuối cùng, Lý Văn nhắc tới chuyện Lý Nhất Thông phái người tới truyền lời: "Ông ta bảo Vương Đông chăm sóc cho nhà chúng ta, nhị muội, muội nói xem rốt cuộc Lý Nhất Thông muốn làm gì?"

"Văn Nhi, người ta là Lý chính, chẳng lẽ âm mưu gì của chúng ta? Người ta làm như vậy, đó là người ta độ lượng không so đo với chúng ta. Tối ngày hôm qua, cha nghe Liễu Nhi nói các con từ chối lời mời tiệc của Lý chính, lúc ấy đã nghĩ Lý chính người ta sẽ trách tội, con thấy không, không ngờ người ta chẳng những không tức giận, còn chiếu cố chúng ta nữa, tốt biết bao, sau này gặp phải, các con phải lễ phép với người ta." Lý Đức trịnh trọng giảng dạy, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, cảm thấy Lý Nhất Thông vô cùng tốt.

Tô thị và Tương thị liếc mắt nhìn nhau, cũng không nói gì.

Nếu như Lý Nhất Thông thật sự tốt, cũng sẽ không để cho thứ người như Vương Đông làm thôn trưởng, mặc kể ở phương diện nào, Vương Đông đều không thích hợp làm thôn trưởng, nhưng Vương Đông làm được thôn trưởng, là vì sao? Chuyện này còn không phải là vì trừng trị nhà bọn họ.

Lý Noãn âm thầm im lặng, dứt khoát gắp thêm cho Lý Văn một miếng thịt phiến, cười nói: "Đại ca, hôm nay huynh mệt mỏi rồi, ăn nhiều thịt một chút."

"Cám ơn nhị muội." Lý Văn mỉm cười ăn thịt, nở nụ cười ấm áp, nói: "Cha, người cứ thoải mái đi ạ, sau này gặp Lý chính đại nhân, chúng con nhất định sẽ ‘rất’ lễ phép, hơn nữa 'sẽ' chào hỏi ông ấy."

Đang ăn bánh khoai lang, Lý Noãn nghe thấy lời nói đó, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười, cũng vội vàng gật đầu theo, nói: "Đúng vậy cha, nhất định chúng con sẽ ghi nhớ điều 'tốt' của Lý chính đại nhân."

Thấy nhi tử nữ nhi đều hiểu chuyện như vậy, Lý Đức rất hài lòng, gật đầu nói: "Như thế mới đúng, người khác đối tốt với chúng ta, chúng ta không thể quên được cái tốt của người ta, làm người, phải có lương tâm, không để ý những chuyện nhỏ nhặt, như vậy mới sống thẳng lưng, không để người ta coi thường."

"Vâng, cha nói đúng lắm." Lý Noãn cười qua quýt nói một câu, đang muốn gắp cải trắng trong nồi canh thịt ớt, đã bị Tô thị cản lại.

"Noãn Nhi, cái này quá cay, không tốt cho đứa bé trong bụng con, đừng ăn nhiều như vậy, chờ đứa bé sinh ra, con qua tháng, thích ăn gì mẹ đều không cản con." Tô thị ân cần nói.

Lý Đức cũng gật đầu nói: "Nhị nha đầu, nghe lời của mẹ con, đừng ăn cay như vậy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.