Luôn Có Giáo Viên Muốn Mời Phụ Huynh

Chương 18




Chương 18: Không lừa chị


Vì khoảng cách không quá gần, Kỳ Ngôn không nhìn rõ dáng vẻ của người đàn ông trong ảnh, trong lòng vô duyên vô cớ phiền muộn, nhưng rõ ràng Lục Tri Kiều không có ý định nói cho cô. Kỳ Ngôn biết ý, không hỏi thêm.


Có sự giúp đỡ của Kỳ Ngôn, công cuộc dọn dẹp vệ sinh nhà cửa nhanh chóng hoàn thành.


Người này muốn tranh làm mọi việc, nhưng Lục Tri Kiều không chịu, nào có đạo lí để giáo viên tới nhà cọ bồn cầu, chỉ đành mặc cho Kỳ Ngôn lau bếp, phơi quần áo. Cuối cùng hai người cùng nhau xách đồ bỏ đi xuống tầng, có thể bán thì bán, không bán được thì vứt đi.


Trời xanh mây trắng nắng vàng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể, nhưng vẫn có một cơn gió lạnh luồn vào lỗ chân lông, khu nhà ngập trong lá vàng rơi, khi giẫm lên phát ra những tiếng sột soạt, trên bồn hoa cùng máy tập thể dục phơi đầy chăn chiếu.


Hai người sánh vai đi cạnh nhau, chiếc bóng bị kéo dài, quấn chặt lấy nhau sau lưng cả hai.


"Lên nhà tới chỗ tôi không?" Kỳ Ngôn nắm lấy tay người bên cạnh, bước chân chậm lại.


Lục Tri Kiều ngây ra, cuộn ngón tay lại, nhỏ tiếng nói: "Làm gì?"


Người bình thường đều biết câu hỏi này là muốn hỏi có chuyện gì, nhưng lọt vào trong tai Kỳ Ngôn lại biến điệu, cong cong môi cười lên, nghiêng người nhích lại gần, cùng giọng điệu cực kì ám muội, nói: "Chị muốn làm cái gì, thì làm cái ấy."


Lực tay càng mạnh, nắm càng thêm chặt, làn da ấm áp nhẵn nhụi mềm mại.


Lục Tri Kiều đột nhiên đỏ mặt, khẽ giãy ra, không thoát được, cố ý lạnh lùng quay đầu đi, không thèm để ý.


"Đùa thôi." Kỳ Ngôn mềm giọng nói, "Tôi có thứ đồ muốn cho chị xem."


Lục Tri Kiều không tin.


"Không lừa chị."


"Nói dối không có người yêu." Kỳ Ngôn thề độc.


Lục Tri Kiều lạnh mặt, nhưng khóe môi không nhịn được cong lên một chút, cảm thấy buồn cười. Một chiếc lá vàng phấp phới rơi lên đầu Lục Tri Kiều, cô ấy giơ tay phủi đi, rất lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Tạm tin cô."


Số lần tới nhà Kỳ Ngôn chỉ đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần đều có chuyện nghiêm túc, nhưng lần này cũng bị người lợi dụng, thậm chí trong suy nghĩ của Lục Tri Kiều, căn hộ 902 chính là hang sói. Nhưng lần này cô ấy vào nhà, lại có cảm giác có gì đó không đúng.


Bức tường phía sau tivi trống không, bức tranh nghệ thuật kia đã biến mất không thấy tăm hơi.


Lục Tri Kiều vừa cởi giày vừa nhìn vào trong, lần trước vì sốt ruột bệnh tình của con gái, không chú ý, cũng không biết bức tranh kia đã biến mất từ lúc nào. Cô ấy vốn muốn hỏi, nhưng bị Kỳ Ngôn trêu đùa quá nhiều lần, đã học được bài học, thế là lời tới bên miệng liền nuốt lại, thu lại ánh mắt, giả vờ như không thấy gì.


"Cô nói muốn cho tôi xem cái gì?"


"Đi theo tôi."


Kỳ Ngôn nắm tay Lục Tri Kiều, đi vào phòng sách, kéo rèm cửa ra, ánh mặt trời chói chang bên ngoài chiếu vào.


Phòng sách không lớn, một bộ bàn ghế cùng một giá sách chiếm cả một mặt tường, bên cạnh có một móc treo đồ di động.


Trên móc treo đồ có đủ loại quần áo, váy dài váy ngắn, áo gió áo hai giây, chỗ này hở một chút, chỗ kia khoét một chút, không có bộ nào có thể che chắn toàn thân.


"Chuẩn bị cho chị đó, tới lúc chụp ảnh sẽ mặc những thứ này." Kỳ Ngôn đưa ngón tay thon dài ra gảy lên, chọn một bộ đồ bơi kiểu váy dài, đưa tới trước mặt Lục Tri Kiều, "Thế nào? Đẹp không?"


Trước giời bikini luôn được nhắc tới với vẻ gợi cảm, mà màu đỏ càng là đại từ thay thế cho phóng khoáng nhiệt tình, hai thứ kết hợp lại trở nên đặc biệt phóng túng, thứ này chỉ có thể miễn cưỡng che được ba điểm, tương đương với không mặc bất kì thứ gì.


Lục Tri Kiều là con vịt trên cạn, từ nhỏ tới lớn cũng không mặc đồ bơi được mấy lần, càng không nói tới bikini, cô ấy lùi sau một bước, tránh đi màu đỏ chói mắt ấy, nhíu mày nhìn Kỳ Ngôn: "Đẹp thì đẹp, nhưng tôi không quen mặc."


"Bikini cũng là quần áo mà." Kỳ Ngôn cười nói, "Tuy hơi thiếu vải một chút..."


"Không được."


"Nhưng chị đã đáp ứng tôi rồi."


Lục Tri Kiều câm nín, nhíu mày lại.


Giả dụ không phải mắc nợ Kỳ Ngôn quá nhiều ân tình, Lục Tri Kiều có thể từ chối mà không cần do dự, nhưng hiện tại giống như gậy ông đập lưng ông, phóng lao thì phải theo lao, muốn hối hận cũng không kịp. Người ta thường nói ân tình dễ vay không dễ trả, những thứ cô ấy nợ Kỳ Ngôn, giống như cuộn bóng tuyết, càng cuộn càng lớn.


"Ngoài cái này." Lục Tri Kiều suy nghĩ rất lâu, kiên quyết nói.


Kỳ Ngôn hào phóng nhượng bộ: "Được."


Lục Tri Kiều thở phào, cảm thấy mặt mày khô nóng tới hoảng hốt, muốn quay người ra ngoài, đột nhiên bị người kia ôm lấy từ phía sau, mùi hương dầu gội đầu dễ ngửi phả tới, quẩn quanh trên đầu mũi cô ấy, bên tai là âm thanh dịu nhẹ của Kỳ Ngôn: "Tôi sẽ không ép buộc chị làm chuyện chị không muốn, chị có thể đồng ý làm người mẫu của tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi."


Nói xong, hôn lên vành tai Lục Tri Kiều lấy lòng, rồi tự giác buông ra.


Lục Tri Kiều run lên, cảm xúc trào lên, đột nhiên yết hầu nghẹn lại...


Ngày nắng kéo dài liên tục, nhiệt độ không khí dần tăng lên, dường như muốn vượt quá hai lăm độ, chớp mắt liền tới đầu thu ấm áp.


Lục Uy đã quay lại trường học, cô gái nhỏ ngoan ngoãn thật thà, nhớ kĩ lời mẹ dặn trong lòng, không hề nhắc một chữ với bạn học, vào giờ Ngữ văn cũng không biểu hiện tích cực quá mức, trước kia thế nào, hiện tại cũng như thế.


Ngược lại là Kỳ Ngôn, lúc đi dạy, ánh mắt vô tình cố ý liếc tới Lục Uy, lúc không có tiết, ngồi trong văn phòng luôn nghĩ tới đứa trẻ kia, nghĩ tới mẹ đứa trẻ, một mình ngồi không cũng có thể cười lên, khiến đồng nghiệp xung quanh còn cho rằng Kỳ Ngôn sắp có chuyện vui, gào thét muốn cô sớm phát kẹo hỷ.


Chiều nay không có tiết, nhưng bốn rưỡi chiều phải họp, giáo viên chủ nhiệm các lớp bắt buộc phải có mặt, Kỳ Ngôn ngồi trong văn phòng nhàm chán, bài vở phải chuẩn bị cũng đã chuẩn bị xong, sách cũng đã đọc xong, lại không muốn thảo luận chuyện chồng chuyện con với những giáo viên nữ khác, thế là quyết định đi thị sát một vòng.


Lớp 7-2 đang có tiết Toán, tối qua vừa làm bài kiểm tra tuần, hôm nay đánh giá bài thi, giáo viên Toán tên Từ Thủ Quỳ, là một ông chú trung niên, vừa cao vừa to, giọng nói thô kệch, đi từ xa cũng có thể nghe thấy.


"Từ bài thi cuối kì cùng hai bài thi tuần, tôi đại khái có thể nắm được tình hình của các em, bình quân rất tốt, nhưng có những học sinh cá biệt, thi cử thế nào cũng không đạt yêu cầu."


"Nhìn cái gì, tôi nói em ấy Lục Uy."


Từ Thủ Quỳ đột nhiên quát lên, đôi mắt sau cặp kính dày như đít chai mở to, giơ ngón tay chỉ về phía Lục Uy ngồi gần cửa sổ nhất, sau đó đi tới đó nhanh như một cơn gió, cầm bài thi của cô bé mở ra cho cả lớp chứng kiến – số 37 viết bằng bút đỏ vô cùng chói mắt.


"Bài đơn giản như thế này, mà thi chỉ được 37 điểm, óc em là óc heo à? Tôi thấy óc heo cũng không ngu ngốc như em."


"Em học, học, học hành thế này à? Về nhà ngủ cho xong!"


Ông ta hất tay ném bài thi tới trước mặt cô bé, hung hăng lườm Lục Uy một cái, quay người quay lại bục giảng. Cơ thể cao gần mét chín đứng ở đó như một bức tường dày, ông ta phủi tay áo, khẽ hất cằm, cùng giọng điệu cực kì ngạo mạn nói: "Bắt đầu từ hôm nay, từ nay ai thi Toán không đạt yêu cầu, đều phải lên bục giảng quỳ nghe giảng."


Cả lớp ồn ào.


Cô gái nhỏ yên lặng ngồi đó không lên tiếng, cúi đầu rất thấp, khuôn mặt nhỏ bé mang theo vẻ non nớt đỏ ửng lên, bờ vai khẽ run rẩy. Rất lâu sau, cô bé chầm chậm đi tới một bên bục giảng trong ánh mắt của mọi người, quỳ xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, co cụm thành một vòng.


Cửa sau lớp học mở ra, Kỳ Ngôn ngẩng người dựa bên cửa, nhìn rõ rất cả mọi chuyện, không ai phát hiện ra cô. Bàn tay thõng bên người nắm chặt thành quyền, chọc lên lòng bàn tay tới đau đớn, có cơn giận trào lên trong người, nhưng không thể không đè xuống.


Nếu là giáo viên khác, có lẽ cô có thể ngăn cản khuyên nhủ, nhưng Từ Thủ Quỳ...


Người này ngoài năm mươi, là một trong những giáo viên già nhất trong trường, bố mẹ của một bộ phận học sinh ngồi đây từng là học sinh của ông ta. Tư duy của Từ Thủ Quỳ truyền thống cổ hủ, vô cùng ghét những học sinh có thành tích kém, trước giờ động một chút là đánh mắng, không giống với phong cách dạy học cùng thời đại hiện nay, cho dù đã thu liễm lại đôi chút, nhưng thỉnh thoảng vẫn chà đạp nhân cách của con trẻ.


Trong nhóm đồng nghiệp, Từ Thủ Quỳ được coi là người khó ở chung nhất, ông ta cạy mình có thâm niên, luôn coi thường giáo viên trẻ tuổi, có lúc giao tiếp với nhau tương đối tốn sức.


Nhưng Kỳ Ngôn không thể mở to mắt để yên như thế.


Nói rộng ra, rõ ràng trường học nghiêm cấm mắng chửi hành hạ thể xác học sinh, ngộ nhỡ học sinh xảy ra chuyện, không ai gánh nổi trách nhiệm. Nói hẹp lại, bản thân là giáo viên chủ nhiệm, không thể không quan tâm học sinh lớp mình, huống hồ đó là con gái của Lục Tri Kiều, dù không có quan hệ huyết thống, cũng có tình cảm, là một chút lòng riêng của cô...


Kỳ Ngôn hít sâu một hơi, giơ tay gõ lên cửa sau, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ: "Thầy Từ, làm phiền rồi, thầy có tiện ra ngoài chút không ạ?"


Mấy chục cặp mặt đồng loạt quay đầu, cậu nam sinh đang nghịch điện thoại ngồi hàng cuối cùng bị dọa tới hồn bay phách lạc, vội vàng nhét điện thoại vào ngăn bàn.


Từ Thủ Quỳ cũng nhìn xuống, ngẩng cằm, đi từ cửa trước ra ngoài, đứng trên hành lang không động đậy. Kỳ Ngôn lười so đo với ông ta, đi hai bước tới, nhỏ tiếng nói: "Thầy Từ, em biết thầy yêu cầu nghiêm khắc với học sinh, hiện tại giáo viên tốt vừa có kinh nghiệm phong phú vừa có trách nhiệm như thầy cũng không nhiều..."


Trước tiên là nịnh nọt một phen.


"Những đứa trẻ này vừa tốt nghiệp tiểu học liền bước vào môi trường trung học, có lẽ nhất thời không thích ứng kịp, chúng ta làm giáo viên cũng nên nhẫn nại chút, nếu học sinh phạm lỗi, thầy trách mắng hai câu là chuyện đương nhiên, nhưng trừng phạt thể xác thì không thỏa đáng."


"Hơn nữa, ngộ nhỡ học sinh xảy ra chuyện gì, cũng không dễ bàn giao với phía phụ huynh."


Tuy nói chuyện thỏa đáng chu đáo, nhưng trong ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn lạnh lẽo, đáy mắt càng không có ý cười, cô đã lên sẵn ý định, nếu Từ Thủ Quỳ không nghe, hôm nay dù có phải lật mặt với ông ta, cũng quyết phải bảo vệ Lục Uy.


Chính là nếu không thể mềm mỏng thì sẽ đổi sang cứng rắn, tới lãnh đạo bản thân còn chưa từng sợ, sợ gì lão già mục nát này?


Mặt mày Từ Thủ Quỳ lúc xanh lúc đỏ, hiển nhiên không hài lòng với việc Kỳ Ngôn can thiệp vào chuyện dạy học của ông ta, nhưng đưa tay không đánh người tươi cười, tốt xấu gì cũng phải cho giáo viên chủ nghiệm người ta mấy phần mặt mũi, thế là miệng cười trong lòng không cười nói: "Cũng phải, khà khà."


Nể mặt Kỳ Ngôn, Từ Thủ Quỳ cho Lục Uy về chỗ ngồi, những lời ban nãy cũng coi như chưa từng nói, tiếp tục dạy học.


...


Họp xong, hơn năm giờ chiều, mặt trời chầm chậm lặn về đằng tây, không gian dần dần tối đi.


Buổi chiều lớp 7, lớp 8 có ba tiết, sớm đã qua thời gian tan học, học sinh trực nhật cũng đã gần về hết, cả tòa nhà dạy học phía nam yên tĩnh lại trống trải. Kỳ Ngôn từ trong văn phòng bước ra ngoài, đi qua hành lang trống vắng, đang định xuống tầng, bất ngờ nhìn thấy cô gái mặc đồng phục buộc tóc đuôi ngựa ngồi xổm trong một góc, nhìn rất quen mắt.


"Lục Uy?"


Cô gái nhỏ ngồi xổm bên tường khóc lóc, cơ thể run rẩy, vừa nghe thấy âm thanh liền ngẩng đầu, trên mặt ngập nước mắt, mắt mũi đều đỏ ửng.


"Cô Kỳ..." Cô bé thút thít đứng dậy.


Trái tim Kỳ Ngôn run lên, nhíu mày, vội lên phía trước ôm lấy Lục Uy: "Sao thế?" Vén những lọn tón tán loạn trước trán cô bé lên, đưa tay lau nước mắt cho Lục Uy: "Không khóc, không khóc, ai bắt nạt em? Nói cho cô đi."


Lục Uy nghẹn ngào đang muốn lên tiếng, điện thoại vẫn đang nắm chặt trong tay rung lên, là điện thoại cuả mẹ.


Cô bé đột nhiên ngừng khóc lóc, ho hai tiếng hắng giọng, sau đó mới nghe máy: "Mẹ..." Âm thanh mang theo tiếng thút thít rất khó che giấu, tiếng nấc càng không cách nào khống chế được, Lục Uy sống chết cắn lấy môi.


Nhưng vẫn bị lộ.


"Không có gì ạ, ban nãy con không cẩn thận bị đập vào đầu, đau lắm."


"Vâng, vâng, con biết rồi ạ."


"Vâng."


"Tạm biệt mẹ..."


Kỳ Ngôn đứng bên cạnh nhìn mà ngẩn tò te.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.