Lượm Trở Về Vua Ma Cà Rồng

Chương 25: Chương 25: Câu được cá lớn





Edit : Linhxu
Beta: ss Vi Tiểu Bảo
“Em đang ở đâu?”
“Ngốc tử, tôi đang ở trên lớp học, hiện tại mấy giờ rồi? Không bằng sang năm anh hãy nhấc điện thoại trả lời đi!”
“Tôi… Ngủ quên.”
“Cá lớn hẹn tôi giữa trưa ăn cơm, tôi thả máy theo dõi trong ví tiền của Đức Húc, buổi chiều anh nhớ để mắt đến hắn.”
“… Ừm.”
“Anh đừng ngủ nữa, cẩn thận tôi ném hết toàn bộ huyết của anh vào toilet! !”
“…”
Nam Cung Phiêu tức giận gấp di động lại, trừng mắt nhìn lão sư lúc ẩn lúc hiện trên bục giảng. Chết tiệt, như thế nào tiết học này lại lâu như vậy! mắt liếc qua đồng hồ, còn có 10 phút, thật muốn biết mục đích của đám người kia.
Nếu có thể một lần giải quyết bọn họ, cô có thể sớm hoàn thành nhiệm vụ, không cần phải đóng giả sinh viên đi học những buổi học nhàm chán này, còn có không được đi du lịch, tìm soái ca, hưởng thụ nhân sinh.
Nhưng là hết thảy những điều này đều phải đợi vương tử chết tiệt kia an toàn mới có thể tiến hành!
Thật vất vả chờ đến tan học. Nam Cung Phiêu thu dọn sách vở, một thân ảnh màu lam xuất hiện ở trước mặt cô, trầm thấp nói: “Đi thôi, lão đại đang đợi cô.”
Nam Cung Phiêu ngẩng đầu lên, ngây thơ nháy mắt mấy cái: “Ây, lão đại anh là ai a? Tôi cũng không đáp ứng muốn đi.”
“Nếu cô muốn ra cửa thiếu đầu hoặc là thiếu chân thì cô đừng đi.”

“Được! Tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp, không đi thì không đi!”
“Này, cô……”
“Hừ!”
Nam Cung Phiêu rõ ràng không để ý tới hắn, khoác túi sách lên vai, cao ngạo ngẩng đầu lên, trực tiếp lướt qua hắn rời khỏi phòng học.
Tự nhận đang đi phi thường tiêu sái, chính là khi đang thong thả cước bộ lại có chút không được tự nhiên. Giờ này khắc này phía sau Nam Cung Phiêu luôn có ba “khốc” ca lạnh lùng cao lớn đi theo, như là giám thị, hoặc như là bắt buộc, một tấc cũng không rời. Đến cả học trưởng cùng cô chào hỏi đều bị mấy nam sinh hung thần ác sát kia dọa sợ hãi, không dám mở miệng.
Vào thời điểm Nam Cung Phiêu đi đến cổng trường học, một chiếc xe thể thao màu đen đang mở cửa xe. Một nam nhân mặc tây trang màu đen dựa vào thân xe, con ngươi đen đang nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
Đôi mắt đẹp cố định ở trên người nam nhân kia, Nam Cung Phiêu thầm kêu không ổn, không nghĩ tới người muốn gây phiền toái cho Đức Húc lại là nhân vật MING khó chơi này.
Hai người nhìn nhau, Nam Cung Phiêu làm bộ không biết hắn, ra cổng trường, quẹo thẳng mà đi.
“NamCung Phiêu.”
Nam Cung Phiêu kinh ngạc quay người lại, quay đầu xoa xoa chóp mũi: “Là anh gọi tôi sao?”
MING thong thả gật gật đầu, mở cửa xe, mỉm cười nói: “Có nể mặt nói chuyện vài câu được không.”
“Tôi lại không biết anh.”
“Lần trước chúng ta đã gặp qua một lần ở tiệm đồ nam, coi như là hữu duyên đi.”
“Hừm! Tán gái cũng phải xem mình bao nhiêu tuổi rồi chứ, muốn trâu già gặm cỏ non?”
MING cười nhạt, nghiêng đầu: “Lên xe đi, tôi không muốn dùng sức mạnh.”
Nam Cung Phiêu nhíu mày, nhún nhún vai: “… Anh làm như thế này cùng với cưỡng ép cũng không sai biệt lắm.” Ngoan ngoãn ngồi trên xe thể thao.
MING phất phất tay với ba nam nhân, ngồi lên xe thể thao, khởi động xe chạy như bay mà đi.
Đại sảnh nhà hàng cơm Tây, Nam Cung Phiêu không chút khách khí, lập tức gọi một bàn đồ ăn, cầm lấy dao nĩa bắt đầu bữa trưa của mình. MING không có ý kiến, tao nhã nhấm nháp rượu vang Pháp, con ngươi đen nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của cô.
Cảm giác được tầm mắt lợi hại của hắn, Nam Cung Phiêu trong lòng có chút nghi hoặc, vì sao hắn lại kêu cô đến đây? Chẳng lẽ năm thủ hạ kia của hắn không thể đối phó Đức Húc sao? Vẫn cho rằng cô có giá trị lợi dụng?
“Anh trai cô Nam Cung Triết học cùng lớp với Đức Húc vương tử sao?”
Cá lớn rốt cục nói chuyện, Nam Cung Phiêu làm bộ bận rộn ăn uống, gật đầu đáp lại hắn.
“Cô cùng Đức Húc từng có quan hệ sao?”
“Ừm ….ừm! Chính là không thích cái loại người tự cao tự đại này.”
“Nếu có cơ hội cho cô đem hắn đạp xuống dưới chân, cô sẽ làm sao?”
“Hửm?” Nam Cung Phiêu dừng lại động tác, tò mò nhìn hắn.
MING mỉm cười một chút, thon dài ngón tay gõ nhẹ lên bàn, thân mình nhướng về phía trước, nhẹ giọng nói: “Tôi đang bày ra một vụ bắt cóc, không biết cô có hứng thú hay không?”
“Anh muốn bắt cóc vương tử?” Nam Cung Phiêu lại kinh ngạc, trừng to mắt.

“Ha ha, trước mắt còn chưa có quyết định.” MING ngửa thân thể ra sau, y tựa lưng vào ghế ngồi “Cô có nguyện ý gia nhập cùng chúng tôi hay không.”
“Hừm! Tôi dựa vào cái gì phải giúp anh.”
“Sự đã thành, tôi sẽ cho cô một trăm vạn thù lao.”
“… Có tiền!?” Mỗ nữ hai mắt lập tức lóe ra hai ký hiệu tiền tài, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc hỏi “Vì sao tìm tôi?”
MING cười đến có chút tà ác, nhẹ giọng nói: “cá sấu trong hồ nhân tạo của học viện Thánh Nhân, bị chết vô cùng khó coi.”
“…”
“Đối với cô, tôi điều tra một chút. Từ khi năm tuổi, cô liền bái đại sư Nhật Bản Trung Triết Điền làm sư phụ. Hiện nay là người trẻ tuổi nhất sử dụng được đao Ninja, cô quả thật có chút bản lĩnh.”
“Anh còn biết cái gì nữa?”
“Còn biết cô thích tiền, thích soái ca, thích nghe MP3.”
“… Quả thật.” Nam Cung Phiêu bắt đầu lo lắng hắn tra được mình là kẻ trộm tư liệu trong máy tính của hắn.
“Ha ha… Đáng tiếc là, cuộc sống trước mắt của cô còn phải dựa vào anh trai, không có cơ hội kiếm tiền.”
Nghe đến đó, Nam Cung Phiêu âm thầm nhẹ nhàng thở ra, vội vàng làm bộ đáng thương gật gật đầu.
“Đúng rồi! Cái nam nhân cùng lớp với Đức Húc vương tử kia, cũng không phải anh trai ruột của cô, đúng không?”
“Ách… Tôi, tôi chỉ là thích anh ấy, ách… Anh cũng biết, thầm mến người ta đương nhiên muốn có chút quan hệ, vừa vặn anh ấy lại tên là Nam Cung Triết, trước hết để cho anh ấy làm anh trai, sau đó… Hắc hắc! Không cần nói minh bạch chứ!”
“Hiểu được, hiện tại nam nữ ngang hàng, nữ truy nam cũng không hiếm, dễ dàng. Huống hồ bộ dáng của cô đáng yêu như vậy, hắn sẽ động tâm.”
Nam Cung Phiêu mỉm cười gật gật đầu: “Cám ơn khích lệ!”
“Trở lại chuyện chính, đối với kế hoạch của tôi có hứng thú sao? Hoặc là cô có thể cho hắn cùng tham gia.”
“NO! Anh đừng nhìn anh ấy cao lớn, thật ra không bản sự gì, đến lúc đó liên lụy các anh thì sẽ hỏng việc. Tôi thật ra muốn phá vỡ uy phong của Đức Húc, có điều các anh muốn làm tai nạn chết người sao?”
“Chỉ cần dưới tình huống an toàn, chúng tôi sẽ không thương tổn đến hắn, dù sao mọi người đều là cầu tài, mà không phải đòi mạng .”
Nam Cung Phiêu hiểu được, nhíu nhíu mày: “Tôi có thể từ chối không?”

MING nhướn mày, nhếch khóe miệng lên: “Hiện tại cô đã biết kế hoạch của chúng tôi, cô nói xem?”
“… Là chính anh nói cho tôi biết , tôi không bức anh nha.”
“Ha ha… Trừ phi cô chịu theo tôi trở về, đến khi kế hoạch hoàn thành mới có thể rời đi, bằng không cô cũng đừng hòng chạy trốn khỏi kế hoạch này.”
Nam Cung Phiêu làm bộ bất đắc dĩ thở dài, trả lời: “Được rồi, khi nào thì tiến hành?”
“Bọn họ sẽ liên hệ cho cô.”
“OK! Tôi đây…”
MING xuất ra một chi phiếu năm vạn, đưa tới trước mặt cô: “Bắt xe trở về đi, tôi còn có việc phải làm.”
“Được! Liên hệ muộn một chút.”
Nam Cung Phiêu thành thật, không khách khí đem tiền nhét vào ví, cầm lấy ba lô rời khỏi nhà ăn.
Vừa đến khúc quanh, cô lập tức gọi vào số di động của KING, chờ đợi chuyển được.
“Ừm?”
“… anh làm sao? Muốn chết? Bộ dáng hữu khí vô lực như thế?”
“Tôi… Tiêu chảy.”
“Mẹ kiếp! Anh rốt cuộc có phải là ma cà rồng không?”
“…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.